“Mọi người, chào buổi sáng.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện thì cánh cửa bất ngờ mở ra và một thiếu nữ bước vào.
“Chào buổi sáng Stella-chan!”
“Vâng, chào buổi sáng.”
Thiếu nữ ấy vừa mỉm cười vừa đáp lại những người bạn cùng lớp, rồi ngồi xuống ghế của mình cùng mái tóc vàng tung bay.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt mà đã có một đám đông tập trung xung quanh ghế của nhỏ.
“Chào buổi sáng Hiiragi-san!”
“Quả nhiên là thánh nữ……Hôm nay cậu cũng dễ thương lắm~……”
“Stella-chan, cậu đổi dầu gội rồi à?”
Đám đông không kể nam nữ đang ầm ầm xô đến, tranh nhau để bắt chuyện với nhỏ.
……Đứa cuối cùng nói… Không bị tởm à?
“Haha~, 「Thánh nữ」vẫn nổi tiếng như thường lệ ha.”
“Thật đấy~. Nhỏ đó cứ sáng đến trường là lúc nào cũng có cảm giác như thế đó.”
Hai đứa bạn tôi nhìn vào đám đông, rồi bất giác thốt lên thành tiếng.
……Nói thật chứ, cái cảnh này dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng kinh thật đấy.
“Fufu~, cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Cô thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng khẽ nở nụ cười ở trung tâm đám đông ấy.
Nhỏ tên là Hiiragi Stella.
Dù cho mẹ nhỏ mang nửa dòng máu người Anh Quốc, nhưng nhỏ được sinh và lớn lên ở Nhật Bản.
Nhỏ có mái tóc vàng mượt dài đến eo với đôi mắt màu xanh biếc.
Dung mạo tuyệt trần cùng dáng người nhỏ nhắn khiến mọi người nghĩ nhỏ kế thừa dòng máu của người Anh, gương mặt đáng yêu khiến người người cảm nhận được sự dễ thương đi kèm với sự duyên dáng cùng tính cách đối với ai cũng dịu dàng. Cũng vì vậy, nhỏ không chỉ lập tức nổi tiếng trong lớp, mà còn khắp toàn trường nữa.
Và rồi, nhỏ được đặt cái biệt danh là「Thánh nữ」.
Người được thánh nữ bắt chuyện không kể nam nữ, sự bao dung và ấm áp áp đó ngay lập tức khiến cho người ta bị quyến rũ.
Có vẻ kể từ lúc nhập học, tổng số lượng nam nữ đã tỏ tình với nhỏ đã vượt quá con số 50 rồi.
……Oi, chẳng phải nhỏ được cả con gái tỏ tình với mình à~.
Đây không phải là lúc tấu hài trong đầu đâu.
“Quả thật, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa nhỏ cũng tuyệt thật ha.”
Tôi khi nhìn quang cảnh đó cũng thốt lên thành lời.
“Ara? Nói là không thể quên được mối tình đầu, vậy mà ông cũng nhắm đến nhỏ sao?”
“Đời nào chứ, tui còn chưa nói chuyện lần nào với nhỏ mà.”
Tôi nhún vai trước lời nói của Toudou.
Nhắm đến à? Nói ngu thế.
Từ sau khi nhập học và học chung lớp cho đến giờ, bọn tôi còn chưa từng trò chuyện với nhau.
Cũng do tôi không thể hòa vào đám đông đó, nhưng mà tôi bất chợt thu mình lại vì nhỏ là một bông hoa quá đẹp trên đỉnh núi kia mà.
Với lại————
“Tui không thích nhỏ ở đâu đó ấy~”
“Ara? Trùng hợp thế. Tui cũng đang nghĩ thế đấy.”
“Ồ? Bà cũng nghĩ thế à?”
“Ờ.”
Nào ngờ đâu lại chung cảm xúc với lại Toudou chứ.
Tôi đã nghĩ chỉ có mình thấy khó chịu, mà không ngờ là có đứa cũng nghĩ giống mình.
"Nhỏ đó, dễ thương hơn tớ nên chẳng thích đâu."
“Thế không phải ghen tị à~”
Ủa vậy giống con ở đâu vậy má. Khác 180 độ luôn ấy.
“Không sao đâu mà. Miyuki là dễ thương nhất. Tớ nghĩ như thế đấy.”
“……Souta.”
Này này, không phải chỗ để tán tỉnh đây nhé.
Chả biết chúng nó có nghĩ đến cảm xúc của một thằng nhìn cảnh mắt đối mắt, tay đan tay không nhỉ?
Dư đường quá chết đấy mấy mẹ?
“Nè~, hôm này lúc về đi hát karaoke không?”
“Được đó! Cậu cùng đi nhé Stella-chan!”
“Tớ xin lỗi, tan học hôm nay tớ có dự định mất rồi……”
Dù trong lúc tôi đang bị bọn nó rải đường cho ngập mặt, phía bên thánh nữ vẫn đã rôm rả nói chuyện.
……Chắc thả mình vào đám đông bên kia vui hơn là ở cùng với hai đứa này, nhỉ.
◆◆◆
Giờ tan trường.
Tiết học cũng đã kết thúc và sau khi mọi người ra về, tôi đang thu dọn đống muối đang vương vãi dưới sàn.
Bởi lẽ, ban sáng khi sensei nhìn thấy một đống muối đã tạt—
「Oi, Kisaragi. Trò cũng gan lắm mới tạt muối trong lớp ha. Sau giờ học dọn hết đống muối này rồi viết bản kiểm điểm cho tôi」
Nên tôi đã bị nói như thế.
Có phải mỗi một mình em đâu? Mọi người đồng loạt rải kia mà?
Và thầy bơ tôi một cách ảo lòi, bỏ mặc tôi bơ vơ, làm bạn với cây chổi và đống muối.
Nguyên nhân chủ yếu của vụ rắc muối - Souta và Toudou thì—
「Xin lỗi, bọn tui muốn giúp ông lắm, nhưng mà hôm nay đã hứa đi hẹn hò rồi」
Nói xong bọn nó về mất tiêu.
Thật, cái đám riajuu chết hết đi cho rồi.
Vừa nghĩ, tôi vừa dọn dẹp.
Sau khi gom hết đống muối vào cái ki rồi thì tôi đến chỗ thùng rác để đổ.
“Ồ, chẳng phải đã đầy nghẹt rồi à.”
“Ể, đầy rồi à.”
Tính đổ hết vào, nhưng lúc mở ra thì thùng rác đã đến ‘giới hạn’ rồi.
Muối mà, dù đầy thì vẫn còn đổ vào được, nhưng—
“……Hay là mình đi vứt nhỉ.”
Cứ thế này mà giả vờ không biết thì cũng có một chút áy náy.
Nếu cứ ‘Hả gì, ai biết đâu’ thì trong lòng cũng có chút… áy náy.
Thế nên tôi lấy túi rác từ trong thùng ra và siết miệng nó lại, sau đó mang cái túi ra khỏi lớp học.
Để mau chóng vứt rồi quay trở về, tôi đã hướng ra đằng sau sân trường.
◆◆◆
“Nè~ nè~, từ giờ đi chơi với anh hông?”
“Có sao đâu nà, chắc chắn sẽ vui lắm đấy~”
“L, làm ơn thả tôi ra~!”
Trong ánh chiều tà đang dần buông xuống, khi mang túi rác nặng trĩu ra đến đằng sau trường thì tôi nghe thấy có tiếng người nói gì đó.
“……Vẫn còn người nán lại trường à?”
Bây giờ trong trường vắng tanh, họa chăng nếu có thì may ra là học sinh sinh hoạt câu lạc bộ.
Không ngờ là còn người ở lại đấy.
Cảm thấy tò mò, tôi đi đến nơi phát ra tiếng nói.
Giọng nói đó đến từ phía ngược bóng râm với khu đổ rác.
Khi tôi đến được nơi có thể nghe rõ, chầm chậm nhướn qua bóng râm để nhìn xem thử giọng nói ấy.
“Sao lại không nhỉ~? Tụi anh đã mời đến thế rồi mà?”
“Hay lại tại em không muốn nói chuyện với bọn này? Nếu thế thì anh tổn thương lắm à~”
Và, đằng đó có hai đứa nam sinh và một cô thiếu nữ.
Cô thiếu nữ thì run rẩy sợ hãi, không thể chạy được do bị tên nam sinh kia nắm lấy cánh tay.
“……Thế này là cho mình xem thứ khó chịu còn gì.”
Tôi cảm nhận được cảm xúc dần tệ hơn ở bên trong lòng ngực.
E rằng, đám nam sinh đó là senpai, đang cố rủ rê cô thiếu nữ đi chơi một cách miễn cưỡng đây mà.
Chắc là mấy senpai đang cố buông lời ngon ngọt ‘ép’ cô thiếu nữ đi chơi đây mà.
Thời này mà còn lũ du thẩm du thực làm mấy việc kinh tởm kiểu này làm tôi bất ngờ. Nhưng cái tôi quan tâm là cô học sinh đang run rẩy ở kia. Nhìn nhỏ quen lắm, tôi nhớ là tôi đã gặp ở đâu rồi.
Hơn nữa còn với mái tóc vàng, với giọng nói mà tôi đã từng nghe thấy, cô thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn đang run rẩy kia—
“……chẳng phải là Hiiragi sao?”
Ai ngờ thiếu nữ bị hai tên côn đồ vây lấy lại là thánh nữ của lớp tôi.
Tại sao nhỏ lại ở đây thế? Tại sao lại bị đám côn đồ vây quanh nữa?
Những câu hỏi lần lượt nảy lên trong đầu tôi.
Nhưng mà, hơn hết thảy, khi thấy đôi mắt nhỏ đang ứa lệ, tôi không thể nào không ra tay.
Cho đến bây giờ vẫn chưa hề nói chuyện với nhau, vẫn chưa hề liên quan gì đến nhau.
Đứng nhìn ở đây, giả vờ như không thấy rồi bỏ đi có lẽ sẽ chẳng có chút phiền phức nào.
Nhưng mà——
“Ôi đây rồi cô thánh nữ của tôi. Cô có vẻ như là đang gặp khó khăn nhỉ.”
Tôi bước ra khỏi bóng râm rồi lên tiếng để thu hút sự chú ý của đám côn đồ.
Quả nhiên là tôi không thể làm ngơ khi mà nhỏ đang gặp khó khăn được.