Chương 1: Hồi ức về mối tình đầu không thể phai mờ
Đã một tháng trôi qua kể từ khi tôi nhập học cao trung.
Tôi đã kết bạn với vài người trong lớp, môi trường học tập mới cũng bắt đầu quen dần.
Ngày xưa, hễ bước qua cổng trường là tôi cứ khúm núm, nhưng hiện tại thì có thể ngang nhiên đi lại mà chẳng gặp vấn đề gì. Cánh cửa lớp nặng nề ngày nào giờ đây cũng đã trở nên nhẹ nhàng.
Bước chân vào lớp học, câu nói đầu tiên mà tôi thốt ra là:
“Nè Yamada, mày có mang muối không?”
“Ừ, có mang đây.”
Tháng năm, vào một ngày nọ.
Mắt đã mở không lên, giờ còn phải chứng kiến cái cảnh tượng này. Không còn cách nào khác, tôi buộc phải thốt ra câu hỏi đó.
“Chà chà, Souta vẫn tốt bụng như mọi khi ha.”
“Không có đâu nà.”
Thứ mà tôi đang phải chứng kiến chính là cảnh tượng thằng bạn chí cốt của mình nằm trên đùi một con nhỏ tóc nâu dài ngang lưng, khuôn mặt tròn trịa, làn da mịn màng không tì vết. Bầu không khí xung quanh bọn nó lúc này chỉ toàn là màu hồng.
Nếu câu nói: “Nỗi đau của kẻ khác có vị ngọt như mật ong.” có cụm trái nghĩa, thì không phải nó sẽ: “Vận may của người khác có vị như độc dược.” hay sao?
Câu nói tôi vừa nêu ở trên hoàn toàn có căn cứ. Mấy tên đực rựa trong lớp khi chứng kiến cảnh tượng đó đều khóc ra máu, môi búm chặt, đứa nào đứa nấy đều đau khổ ra mặt.
“Nè, cưng có muốn về chung như mọi khi không nà?”
“Ừm, dĩ nhiên rồi người ơi. Cùng về nhà, tay trong tay, như mọi hôm nhá.”
“De !”
“““Ukiiiiiiiiii!!”””
Mỗi lần cặp đôi kia cất tiếng, tôi luôn nghe bọn con trai trong lớp thốt lên mấy âm thanh kì lạ.
Cảm xúc của tôi khi phải chứng kiến cảnh tượng đó là gì?
Ghen tức? Đố kị? Đau đớn?
Không, chẳng là cái nào cả…
“Nào, các đồng chí, vác muối ra đây! Trét hết lên người bọn nó! Tiêu diệt lũ riajuu! Đuổi bọn nó ra khỏi lớp chúng ta!”
“Biến đê riajuu!!!”
… nói chính xác thì phải là cả ba.
Mới sáng sớm lại bị cái thứ này vả vào mặt, kẻ nào đáng phải gánh chịu điều đó?
Chỉ cần nhìn bọn nó tình tứ với nhau như thế cũng đủ khiến bọn này mắc ói.
Đối với chúng tôi – những người không phải riajuu, thì lũ đó chẳng khác gì kẻ thù từ bên ngoài.
Nào! Ngay thời khắc này, hãy vác muối ra tạt hết lũ riajuu chết tiệt bọn nó đi!
Và rồi, tôi móc từ trong cái túi được đưa một nắm múi, toan quất thẳng vào chúng nó.
Tuy nhiên, con nhỏ với mái tóc nâu dài ngang lưng, người vừa ve vãn thằng bạn tôi vài phút trước, bỗng bật dậy, bước thẳng về phía tôi.
“Dẹp hộ cái trò đó đi!”
Và rồi, nhỏ đó đã vả vào mặt tôi một cú toàn lực.
***
“Chào buổi sáng, Manaka.”
“À, chào buổi sáng.”
Với bàn tay đang xoa gò má sưng phồng, tôi ngồi xuống chỗ và đáp lại,
Người vừa cất lời chào chính là đứa bạn thân nhất từ thời tôi còn học sơ trung, Sakuragi Souta.
Tóc màu nâu, mặt mũi ưa nhìn.
Đó là những từ tôi có thể dùng để miêu tả hắn ta.
Hắn sở hữu mã ngoài khiến người ta thèm khát, cùng với đó là tính cách tốt bụng, tốt bụng theo kiểu giả tạo.
Đó là chưa kể, nhờ có khả năng chơi thể thao vượt trội, hắn đã trở nên nổi tiếng với bọn con gái trong trường dù chỉ mới nhập học một tháng..
Tuy nhiên, trong một tháng đó lại chẳng có mống nào đến thổ lộ tình cảm với hắn.
Vậy, tại sao lại thế?
“Thiệt là tình… mới sáng sớm đừng làm mấy chuyện khùng điên như vậy chứ?”
Lý do là vì Souta đã có riêng một tồn tại mang tên “bạn gái”, người mà hắn thật lòng yêu thương.
Đối phương là người đang thở dài, con nhỏ tóc dài ngang lưng ngồi kế bên Souta. Không sai, nhỏ đó là bạn gái của Souta.
Tên của nhỏ đó là Toudou Miyuki.
“Không, ngược lại tôi thấy bà mới là người khùng ở đây đấy. Mới sáng sớm đã vả vào mặt người ta cái cảnh ve vãn đó, rồi lại tát một cú mạnh vào mặt tui nữa chứ.”
“Thì? Tụi này làm gì, làm ở đâu, bộ liên quan đến ông à?”
Chà, ả bạo quân này ác hết đường miêu tả luôn.
“Nè nè, cưng làm thế không được đâu nha. Tát người khác là không tốt à.”
“Rồi, xin lỗi mà, Souta,”
Bị Souta nhắc nhở, Toudou liền xin lỗi hắn bằng chất giọng ngọt ngào, trái ngựợc hoàn toàn với thái độ khó chịu khi nãy.
Đối xử với người ta thân thiện thế, chẳng bù cho mình... Bất giác, tôi cảm thấy nước mắt mình như đang chực chờ trào ra.
“Ha, bọn này mặc kệ mấy người chơi trò tình cảm, nhưng làm ơn, ít nhất hãy biết giữ ý tứ chút đi. Không thì mọi người ở đây phát khùng vì ghen tị mất.”
“Được thôi.”
Souta đồng ý với yêu cầu của chúng tôi, nói xong, hắn vỗ đầu Toudou.
Mày nói “Được thôi” là sao? Không phải bọn này vẫn đang giở cái trò tán tỉnh lẫn nhau đấy ư? Lũ khốn nạn.
“Nếu mày ghen ăn tức ở với tao, thì sao không tự mình kiếm gấu đi?”
“Mày nói như thể dễ ăn lắm vậy.”
Nếu kiếm gấu dễ ăn như mày nói, thì đám con trai không có bạn gái trên khắp quả đất sẽ chẳng cần trừng mắt nhìn bọn mày bằng con mắt ghen tỵ, mày biết không?
Thằng khốn riajuu này bị điên à?
“Mà, nếu là mày thì kiếm một em không khó đâu, tao dám chắc đấy.”
“Ừ, cái gì mày cũng giỏi, giỏi đến mức thừa thãi. Nếu mày muốn thì 10… à không, thậm chí là 20 em đó chứ.”
“Thế là quá nhiều rồi.”
Có nhiều bạn gái là bất chấp luân thường đạo lí.
“Mà, dù mày có nói thế thì thật tình tao cũng không thực sự muốn có bạn gái cho lắm.”
“Miệng thì nói thế, nhưng mày lại tạt muối vào bọn tao?”
“Hai chuyện đó không liên quan gì nhé!”
Ngoài miệng thì nói không thích, nhưng cứ hễ nhìn cảnh tượng ve vãn của bọn nó là tôi muốn ói mửa rồi.
“Chậc, ông… vẫn chưa quên “chuyện đó” à?”
Toudou nhìn tôi, khịt mũi mà nói.
“Quên à… không sai, đến giờ tui vẫn chưa quên, và tui cũng chẳng thể bắt mình quên nó được.”
Tôi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà mà nói.
Những cảm xúc của ngày ấy, tôi vẫn chưa thể nào quên.
Lần đầu tiên trong đời, tôi được nếm trải thứ cảm xúc đó.
Một năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được.
“Mà, nếu ông cứ bất chấp thời gian mà theo đuổi mối tình đầu thì sẽ không bao giờ có bạn gái đâu.”
“Tôi thừa biết điều đó.”
Thực ra, điều tốt nhất với tôi chính là lãng quên đi mối tình ấy.
Nếu mối tình đó thành hiện thực thì có lẽ mọi chuyện đã không tới mức này. Tuy nhiên, dường như đến tận bây giờ nhỏ vẫn còn hẹn hò với kẻ đó, và mối tình này sẽ chẳng thể đơm hoa kết trái.
Vậy nên, quên đi mối tình đầu và đi tìm người khác chắc chắn sẽ tốt hơn cho bản thân tôi.
“Chà, túm cái quần lại thì đối với cậu, quên đi mối tình đầu là tốt nhất chứ gì?”
Toudou vừa nói vừa thở dài. Và rồi, Toudou thọt tay vào hộc bàn như thể đang lấy cái gì đó, rồi móc ra một vật cứng.
“Này, này! Bà! Bà tính làm gì???”
“Hể? Tui chỉ nghĩ là nếu tẩn ông một trận bán sống bán chết, thì biết đâu ông quên được mối tình đó.”
Con nhỏ này nghĩ cái quái gì vậy?
Ý nghĩ này không phải quá điên khùng sao? Vậy nhỏ “dạy dỗ” Souta thế nào chứ?
Cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?
“Mà này, tui thực sự muốn ông có bạn gái đấy.”
“Chuyện đó… mà, tại sao?”
Toudou nhét vật cứng vào lại học bàn, và rồi, nhỏ lầm bầm với vẻ xấu hổ.
“Bởi vì tui thực sự biết ơn ông, nên tụi thực lòng mong muốn ông được hạnh phúc, nghiêm túc đấy.”
“Vậy à.”
Những lời của Toudou thật sự khiến tôi vui lắm. Tuy nhiên, đâu đó trong tôi lại hoài nghi, rằng chẳng biết liệu bản thân có thể hiện thực hóa mong ước của Toudou hay không, mong ước muốn tôi đuợc hạnh phúc ấy.
Từ cái lúc bắt đầu ấp ủ tình yêu này, thì con tim của tôi đã chẳng còn loạn nhịp khi nói chuyện với những cô gái khác nữa rồi, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng.
Chẳng biết là mình có gặp được ai đó khiến com tim này đập mạnh hơn khi ấy không?
“Quả là một yêu cầu căng não nhỉ?”
Đưa mắt nhìn lên trần nhà, tôi lầm bầm như thể đó là chuyện người ta vậy.