Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()
lấy khăn giấy chưa=)?
Editor:KL
Giang Diệu đỏ mắt gắt gao nhìn chằm chằm một màn cháy mắt trước mắt, trong lúc nhất thời,hồi ức từng ở Mộng Huyễn cốc,Đường Ninh từng miếng từng miếng một mà ăn kem matcha mà cô căn bản không thích, thậm chí là Doãn Vũ Tình luôn miệng nói hoang ngôn,cả lời khi Đường Ninh ở bệnh viện chính miệng nói với hắn, tại thời khắc này, giống như là bị người dùng đao khắc ở trong đầu của hắn máu me đầm đìa, thậm chí đều không cần tận lực, hắn là có thể rõ ràng nhớ tới.
Tim thì phảng phất bị người hung hăng đâm thủng, giọt máu tí tách chảy ra ngoài, chảy khô cũng không có mang đi đau đớn của hắn, ngược lại đau đến càng ngày càng rõ ràng.
Cũng là lúc này, Giang Diệu mới biết được thì ra đau lòng đến cực hạn thì sẽ ngạt thở, sẽ choáng váng, sẽ hoảng hốt, sẽ ngốc trệ, thậm chí là hối hận trốn tránh, hắn bắt đầu hối hận chính mình tại sao phải từ trong biệt thự đi sau lưng Đường Ninh, nếu không hắn tuyệt sẽ không nhìn thấy một màn trước mắt này.
Đủ loại cảm xúc xen lẫn,ánh mắt Giang Diệu chưa từng rời đi Đường Ninh một phân một hào, từ đôi môi đỏ đến có chút quá phận đến cánh tay vẫn quấn trên lưng âu phục nam nhân, thực sự nhẫn nại không đi xuống, vô ý thức sải bước tiến lên, kéo lại cánh tay Đường Ninh , đem cô kéo ra.
"Theo đi anh."
Thanh âm hắn trầm thấp mà lạnh như băng vứt xuống ba chữ như vậy , nắm chặt tay Đường Ninh , liền muốn mang theo cô rời đi.
"Chờ một chút..."
Vừa nhìn thấy động tác Giang Diệu, Mục Thịnh nhíu mày ngăn cản.
Không ngờ hắn vừa mới lên tiếng, Giang Diệu từ đầu đến cuối xiết chặt nắm tay cũng không chút nào do dự nhắm ngay khóe miệng của hắn đập tới.
Lấy ý thức chiến đấu của Mục Thịnh, đừng nói là tránh thoát một quyền này, chính là trước khi Giang Diệu chậm rãi nắm tay đánh lên, lấy công làm thủ, trước hết để cho Giang Diệu triệt để mất đi ý thức hắn cũng có thể làm được.
Nhưng khóe mắt liếc về mặt Đường Ninh lộ vẻ lo lắng bên cạnh, hắn quả thực là chế trụ bản năng phản kích của mình, thậm chí còn thoáng đổi tư thế, cho một quyền này của Giang Diệu làm người khác nhìn ra cú đấm này lại hung ác lại mạnh mẽ.
"A..."
Ngay khi Giang Diệu đập nắm tay đầy phẫn nộ trúng khóe miệng Mục Thịnh, hắn cơ hồ là khống chế không nổi kêu rên.
Trơ mắt nhìn Mục Thịnh bị đánh, Đường Ninh lập tức liền gấp đến độ vội đỡ lấy hắn, sau đó không cần suy nghĩ liền đẩy ra tay lôi kéo tay cô không thả của Giang Diệu.
"Anh làm gì vậy!"
Cô tức giận đến hô lớn .
Bị Đường Ninh bất công lại một lần nữa thương tổn, Giang Diệu trong lúc nhất thời mắt càng thêm đỏ lên, trong mắt thậm chí không tự giác lóe lên một vệt thoáng ủy khuất cùng khó xử, "Em hỏi anh làm gì? Em thế nào không hỏi xem hắn đang làm gì? Em là vị hôn thê của anh, em nói xem anh đang làm gì!"
Nghe được Giang Diệu lên án, đã đỡ Mục Thịnh, Đường Ninh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía hai mắt đỏ rừng rực của thiếu niên ,nhắm lại mắt sau rất nhanh mở ra, "Vị hôn thê? Sớm ở ba tháng trước anh đã nói lời từ hôn với em không phải sao? Hiện tại em lại là vị hôn thê của anh sao? Giang Diệu..."
"Nhưng chúng ta đến cùng vẫn không có từ hôn..."
Giang Diệu nhìn về phía Đường Ninh trước mắt , cố chấp nói như vậy.
"Nguyên nhân chúng ta không có từ hôn , những người khác không rõ ràng,anh còn không rõ ràng sao?"
Đường Ninh lập tức ngắt lời hắn, hốc mắt cũng hơi có chút hồng, "Đó là do em dùng thân phận nữ hài tử của Doãn Vũ Phong áp chế anh, để cho em một cơ hội, để anh tiếp tục cùng em duy trì quan hệ vị hôn phu thê ba tháng, anh thích cậu ta, vì cậu ta, mới chịu nhục tiếp tục làm vị hôn phu của em..."
Gần như đồng thời, đứng sau lưng ba người cách đó không xa, Doãn Vũ Tình vừa nghe đến Đường Ninh nói như vậy, liền lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin mà nhìn .
Nguyên lai là thế, nguyên lai đây chính là nguyên nhân trước kia cô rõ ràng đã cảm giác được A Diệu thích cô, thậm chí lời đều đã nói như thế, hắn lại như cũ không muốn mở miệng tỏ tình với cô, thì ra là thế, nguyên lai A Diệu là vì cô...
Vì cái gì,cô ta tại sao phải làm như thế? Nếu như Đường Ninh không làm như vậy, nói không chừng... Nói không chừng cô cũng sớm đã cùng với A Diệu, như thế nào lại đi đến tình trạng hiện tại này, đều là bởi vì cô ta...
Chỗ sâu đáy mắt Doãn Vũ Tình một chút liền dâng lên một cỗ oán hận cùng không cam lòng nồng đậm.
Mà lúc này,thanh âm Đường Ninh cũng lần nữa vang lên, "Sở dĩ cùng anh ba tháng, là bởi vì sau ba tháng vừa đúng là sinh nhật của em, em vốn chỉ muốn,anh nếu như cuối cùng dưới sự cố gắng của em mà hồi tâm chuyển ý,đây coi như là quà sinh nhật mười bảy tuổi của mình,còn nếu như anh vẫn chấp mê dứt khoát,em tạm thời coi là cùng quá khứ của mình cáo biệt..."
Đường Ninh nhìn Giang Diệu trước mặt,nhẹ nhàng hít vào một hơi, lần nữa chậm rãi mở miệng nói, "Nhưng chính là ba tháng này em mới hiểu được, cảm tình em đối với anh, khả năng thật giống như trước đây anh ở trên sân thượng nói với em vậy, nhiều năm như vậy, bên cạnh em trừ ca ca cũng chỉ xuất hiện qua một nam sinh là anh, em không cùng những nam sinh khác tiếp xúc qua,đem thời gian dài ỷ lại cùng thói quen, trở thành tình yêu..."
"Từ nhỏ đến lớn,em cũng sớm đã quen thuộc sự tồn tại của anh, quen thuộc mặc kệ gặp được sự tình gì anh mãi mãi cũng sẽ ngay lập tức đi tới bên cạnh em, quen thuộc nhiều năm anh luôn luôn cùng em tay nắm tay. Thói quen này tựa như là sinh trưởng ở trong thịt của em, luôn luôn bảo hộ em như lớp da bên ngoài. Cho nên khi anh nói anh thích cô gái khác,em mới sụp đổ không cam lòng như thế! Bởi vì em chưa có chuẩn bị kỹ càng, em chưa có chuẩn bị kỹ càng để máu thịt lớp da đó trên người em kéo xuống..."
"Ba tháng, chín mươi ngày, em rốt cục đã làm cho vết thương trên người em chậm rãi khép lại. Em bắt đầu học tiếp nhận thừa nhận cảm tình hai chúng ta khả năng cũng không phải là tình yêu khắc sâu. Tựa như anh nói,thời điểm em nhìn thấy anh,tim sẽ đập tăng tốc, không thấy, sẽ trằn trọc tưởng niệm. Cho nên khả năng qua nhiều năm như vậy, em cũng như anh, chỉ là xem anh như ca ca em mà ở chung, thậm chí bởi vì quá quen thuộc, lúc nắm tay của anh, như tay trái dắt tay phải."
Đường Ninh thán cười.
Mà liền khi cô nói đến đây, cơ hồ mỗi nói xong một câu, Giang Diệu liền sẽ khống chế không nổi ở trong lòng trả lời không phải, không phải, không phải như vậy...
Không phải thói quen, không phải ỷ lại, không phải anh trai em gái gì đó, không phải là bởi vì quá quen thuộc, không phải, đều không phải...
Hai người bọn họ trong lúc đó chính là thích, một loại khác ban đầu tim sẽ đập tăng tốc, sẽ trằn trọc!
Bọn họ từng nghiêm túc cùng đối phương nói qua, muốn luôn luôn một mực cùng nhau, muốn cử hành hôn lễ trong giáo đường xinh đẹp nhất ở trên đời này, muốn nắm tay đi cả một đời, thẳng đến răng rơi sạch, tóc bạc, cũng sẽ không buông ra tay của đối phương.
Bọn họ hứa hẹn qua!
Thế nào, làm sao lại không phải tình yêu?
"Bất quá, em mặc dù chỉ xem anh là ca ca thân tình, nhưng khi em gặp giáo y tiên sinh..."
Đang khi nói chuyện, Đường Ninh quay đầu liếc nhìn Mục Thịnh bên người, dùng sức nắm chặt tay của hắn, "Tính cách của anh ấy cùng anh là hoàn toàn không giống nhau. Kỳ thật anh chắc cũng không biết, những năm gần đây, bởi vì thân phận em, bởi vì lo lắng mẹ sẽ khó xử, bởi vì lo lắng anh sẽ bị người nói.Em không có một ngày trôi qua nhẹ nhõm, thậm chí cười cũng không dám quá nhiều lớn tiếng, bởi vì nếu không thục nữ sẽ bị ghét bỏ. Em vì để dì Lục hài lòng, vì có thể xứng với người thừa kế Giang gia là anh, em học khiêu vũ, học dương cầm, học cắm hoa, học trà nghệ, học đủ mọi thứ, thời gian vĩnh viễn không đủ, mỗi ngày mắt vừa mở ra,em liền như ngựa không dừng chạy bắt đầu học đủ loại chương trình. Em kỳ thật đã rất mệt mỏi, A Diệu..."
"Nhưng ở trước mặt giáo y tiên sinh ,em không giống thế. Mặc kệ em thất bại thế nào, phạm sai lầm thế nào,anh ấy đều sẽ mỉm cười nhìn em, cho dù là ngu xuẩn cũng không sao, bởi vì anh ấy sẽ bao dung cho em, em cũng chẳng phải thận trọng cao quý, em cũng có thể dung tục nói với anh ấy rằng em muốn túi xách hàng hiệu đắt đỏ tục khí làm quà sinh nhật, em muốn để tất cả mọi người ghen tị em,em có thể làm càn để được làm chính em, mà không phải là con dâu Giang gia. Em thích anh ấy, thật rất rất thích anh ấy, thích đến chính em cũng không biết làm thế nào cho tốt, mỗi ngày trước khi mắt nhắm trong đầu nghĩ đến chính là anh ấy, sau khi tỉnh lại trong đầu vẫn còn nghĩ đến anh ấy, anh ấy nhíu mày,anh ấy mỉm cười, chỉ cần vừa nghĩ tới, em đều sẽ cảm giác được vui vẻ đến ghê gớm..."
Khóe miệng Đường Ninh hơi hơi giơ lên, chuyên chú mà nghiêm túc nói lời tỏ tình rất động lòng người.
Mục Thịnh không chớp mắt nhìn bên mặt quá phận tinh xảo của cô, tựa như là một tầng ánh sáng ấm nhu, nhìn một chút, Đường Ninh nói dứt lời liền xoay đầu lại hướng hắn mỉm cười.
Có như vậy trong nháy mắt, Mục Thịnh thậm chí cảm giác được chính mình hơi có chút ngạt thở.
Trái tim trong lồng ngực kia cũng lần nữa không kềm chế được điên cuồng loạn động.
Đường Ninh...
[Độ hảo cảm Mục Thịnh: .]
Cùng Mục Thịnh bị chân tình tỏ tình mà tâm động không thôi đứng trước mặt Đường Ninh nhưng Giang Diệu chỉ cảm thấy tim hắn giống như bị người trực tiếp kéo từ ngực hái xuống, sau đó bịch một tiếng ném vào một kẽ nứt băng tuyết đen như mực căn bản không nhìn thấy đáy , càng không ngừng rơi xuống,rơi xuống.
Lại lạnh lại tối lại đau lại chát...
"Ninh Ninh...Em sẽ hối hận."
"Em sẽ không."
"Hắn lớn hơn em tận mười hai tuổi..."
"Em không quan tâm."
Nghe đến đó, toàn thân trên dưới Giang Diệu đều khống chế không nổi run rẩy lên, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn giống như là ngâm dưới nước bị người lấy khúc gỗ cứu mạng duy nhất, tay run run vội vàng cầm ra hộp quà hắn luôn luôn cầm ở trong tay , "Đúng, đúng rồi... Lễ vật, quà sinh nhật! Nói nhiều như vậy,anh còn chưa kịp đưa quà sinh nhật cho em đâu!"
Hắn liên tục không ngừng từ trong hộp lấy ra đồ chơi gấu nhỏ hắn tỉ mỉ chuẩn bị, chen ra nụ cười, liền đem gấu nhỏ đưa tới trước mặt Đường Ninh , một cái tay khác dùng sức kéo tay Đường Ninh, "Em còn nhớ rõ cái này không? Gấu nhỏ Bối Bối của em, em xem nó một chút, nhìn xem nó đi, có phải cùng con năm đó em mất đi giống nhau như đúc hay không,anh đã đem nó cho người đi làm cho em,em thích không? Ha ha, đồ chơi gấu nhỏ đều có thể mất mà lại có được, cảm tình đương nhiên cũng có thể..."
"Anh có thể cùng em cam đoan, anh về sau sẽ sửa,anh sẽ không lại để em khổ cực như vậy,anh cũng sẽ không lại nói những lời hỗn trướng. làm những chuyện hỗn trướng, về sau Ninh Ninh em ở bên anh cũng có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ làm chính mình liền tốt, em thích hàng hiệu, thích châu báu,anh sẽ đưa em,anh cũng có thể tặng cho em. Anh không ngại chuyện em cùng Mục Thịnh, thật,anh đi nhầm một lần, coi như em cũng đi nhầm một lần là được, chúng ta đều bỏ qua cho nhau, coi như chuyện gì đều không phát sinh là được, chúng ta một lần nữa qua lại, có được không? Chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu, nhận thức lại, một lần nữa ước định... Có được không?"
Nói nói, nước mắt Giang Diệu liền lập tức ở hốc mắt của hắn rơi xuống,nhưng hắn vẫn ngoan cường nhìn Đường Ninh trước mặt .
"A Diệu... anh vì sao lại không rõ chứ?Gấu nhỏ làm lại giống như con lúc trước em vứt bỏ nhưng cũng không phải Bối Bối của em, thứ làm mất đi chính là đã mất đi, không tìm về được..."
Nước mắt Đường Ninh cũng bắt đầu rơi, đồng thời, chậm rãi, chậm rãi đem tay chính mình từ trong tay thiếu niên rút ra.
Giang Diệu một chút liền siết chặt tay của cô, ngẩng đầu, lại ở trong mắt Đường Ninh lần nữa không nhìn thấy một tơ một hào tình nghĩa đối với hắn.
Trong lòng bất quá hơi hơi buông lỏng, Đường Ninh liền đem ngón tay từ trong tay của hắn rút ra.
Trên tay bỗng dưng không còn, trực giác cùng tim Giang Diệu cũng đi theo cùng nhau trống rỗng.
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha..."
Hắn lui về sau hai bước, càng không ngừng, trầm thấp nở nụ cười.
Cười cười, hắn bỗng nhiên xoay người lại, vừa mới bắt gặp Doãn Vũ Tình cùng Diệp Cận Ngôn cách đó không xa một mặt lo âu nhìn hắn bên này.
Hắn làm mất đi hộp, siết chặt đồ chơi gấu nhỏ trong tay, cùng quyển nhật ký Đường Ninh căn bản không kịp nhìn, biểu lộ bình tĩnh đến gần như tĩnh mịch nâng lên chân đi về phía trước.
Đi qua bên người Doãn Vũ Tình, cô vô thức gọi hắn, "A Diệu..."
"Cút đi."
Thanh âm Giang Diệu bình ổn trả lời như vậy, sau đó vượt qua Doãn Vũ Tình liền trực tiếp đi về phía trước.
Càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, một hơi chạy tới cửa biệt thự Diệp gia , sau đó không chút do dự liền lên Cayenne màu trắng của Giang gia , khởi động, trực tiếp đem đạp cần ga, xe liền oong một tiếng liền xông ra ngoài, một đường mạnh mẽ đâm tới, hắn trực tiếp lái xe đến cửa nhà hắn, liền xe kho cũng không vào.
Ôm đồ chơi gấu nhỏ cùng quyển nhật ký, Giang Diệu liền đi tới cửa nhà kho nhà mình, bỗng nhiên đẩy cửa ra, hắn liền đi vào tìm nơi hẻo lánh ngồi xổm xuống.
Nơi này từng là trụ sở bí mật của hắn cùng Đường Ninh .
"Ninh Ninh, đây là căn cứ bí mật của ang,ai anh cũng không nói cho, chỉ nói cho em, ai bảo em là vợ của anh chứ!"
"Ninh Ninh, Ninh Ninh, em thế nào lại ngủ thϊếp đi ở trong căn cứ bí mật chứ, may mắn anh phát hiện em, nếu không liền lại sẽ bị cảm!"
"Ninh Ninh, dung mạo em thật là dễ nhìn, sao lại đẹp mắt như vậy?"
...
Ngước mắt nhìn hết thảy trước mắt, hắn chỉ cảm thấy giống như nơi này mỗi một chỗ đều có hồi ức hắn cùng Đường Ninh , đều có dấu vết hắn cùng Đường Ninh .
Hơi động hạ thân, quyển nhật ký trên người Giang Diệu chợt rơi xuống,mở ra trên mặt đất.
Cúi đầu, hắn liền thấy phía trên viết ——
[ ngày mười ba tháng tư , trời trong xanh. Hôm nay là sinh nhật Ninh Ninh, tôi cầu mẹ cho tôi lưu lại bồi tiếp em ngủ một giấc, Ninh Ninh bên người còn đang ngủ giống như tiểu thiên sứ. [ hình ảnh tiểu thiên sứ] ]
[ ngày hai tháng năm, mưa. Hôm nay tôi cùng Ninh Ninh cùng nhau làm bánh quy, đặc biệt ngọt, so với mua ở ngoài còn ngọt hơn. [ hình anh hai đứa nhỏ làm bánh quy] ]
[ ngày ba tháng bảy , trời trong xanh. Hôm nay Ninh Ninh rụng một cái răng,em ấy cũng không dám cười, mặc kệ tôi đùa em ấy thế nào cũng không được, rụng răng Ninh Ninh cũng đẹp mắt. [Hình răng ] ]
[ ngày sáu tháng mười hai, mưa. Oa, hôm nay sau cơn mưa có cầu vồng sáng chói, Ninh Ninh rất vui vẻ, tôi cũng rất vui vẻ, bởi vì tôi cảm thấy Ninh Ninh so với cầu vồng xinh đẹp hơn. [ hình hai đứa nhỏ dưới cầu vồng ] ]
...
Nhìn một chút, nước mắt Giang Diệu rốt cục khống chế không nổi rơi xuống.
Làm sao bây giờ, hắn làm mất bảo bối hắn trân quý nhất rồi, làm sao bây giờ?
Rất nhanh, ôm đồ chơi gấu nhỏ, trong cổ họng Giang Diệu liền phát ra một trận thanh âm nghẹn ngào, giống như thú con hoang dã gào thét tuyệt vọng bất lực.
Ninh Ninh, Ninh Ninh, Ninh Ninh...
[Độ hảo cảm Giang Diệu: .]
h-h //
Hơn chữ
Tưởng không khóc mà khóc không tưởng