Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()
Editor: KL
Đường Ninh bọn họ đi không bao lâu, điện thoại Doãn Vũ Tình liền nhận được một định vị.
Ấn mở định vị, hiểu được vị trí cụ thể, Doãn Vũ Tình thấy sắc trời không còn sớm vừa mới chuẩn bị xuất phát, mới đi hai bước,cô vô thức liếc nhìn bộ đồ trên người đã mặc hai ngày, ống tay áo đồng phục nam sinh Kim Thắng không biết từ nơi nào còn dính một chút vết bẩn ,động tác Doãn Vũ Tình lập tức ngừng lại.
Sau đó cô không chút do dự quay đầu liền hướng ký túc xá chạy tới, bằng tốc độ nhanh nhất nữ sinh tắm rửa xong ,ở trong tủ quần áo của mình lật tới lật lui, vậy mà tìm không thấy một bộ tốt hơn đồng phục Kim Thắng, không có cách, cuối cùng cô cũng chỉ có thể thay một bộ đồng phục sạch sẽ khác ... , lại không biết từ chỗ nào lật ra một tuýp bb cream cùng một thỏi son đã dùng một nửa. Đem chính mình hảo hảo chuẩn bị qua, Doãn Vũ Tình hít thở thật sâu , lúc này mới hướng cổng trường đi đến.
Bởi vì tắm rửa gội đầu, tốn một đoạn thời gian, chờ Doãn Vũ Tình ngồi xe taxi đến biệt thự Diệp gia theo định vị trên điện thoại, bầu trời sớm đã thành một mảnh mực lam, đèn ven đường cũng đã sớm lần lượt phát sáng lên.
"Cảm ơn sư phụ."
Dùng di động thanh toán xong phí xe taxi, liếc nhìn điện thoại di động của mình số dư còn lại . , Doãn Vũ Tình liền siết chặt điện thoại.
Cô không có nhiều tiền...
Cuối học kỳ trươc cô không thể dựa theo quy định thi đậu vị trí đầu cả ba năm của ca ca cùng nhân viên nhà trường ,hết thảy chính sách ưu đãi của trường học cô đều không hưởng thụ được, ngay cả học phí đều là A Diệu nộp cho cô, bình thường ăn cơm các loại tiêu xài, cũng đều là A Diệu giành trước thanh toán, nhưng bây giờ A Diệu mặc dù còn ngồi cùng bàn với cô, lại ngay cả lời cũng không nguyện ý nói với cô một câu, những ngày này cô cũng đều là một thân một mình dùng cơm, coi như không ăn táo, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà ăn lớn, một ngày tệ là cơ bản nhất.
Nếu còn tiếp tục như vậy,cô rất nhanh liền cơm đều sắp không ăn nổi.
Lúc trước có ca ca, về sau có Giang Diệu, Doãn Vũ Tình lớn như vậy chưa từng có một thân một mình gặp qua quẫn bách vì không có tiền thế này.
Dù sao lấy lúc trước cho dù sau khi cha mẹ qua đời, thời gian trôi qua nghèo khó,nhưng nếu cô muốn ăn cái gì chỉ cần nũng nịu, ca ca đều sẽ dựa vào cô, theo cô, nhưng bây giờ...
Không sao, không cần gấp gáp.
Chỉ cần Mục Thịnh bên kia thành công, A Diệu thấy rõ ràng gương mặt thật của Đường Ninh , hắn đến lúc đó liền sẽ biết ai mới là người thực tình yêu hắn, hắn liền nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý, một lần nữa trở về bên người cô, cho nên không sao.
Từ trên xe taxi xuống, Doãn Vũ Tình không ngừng tẩy não cho mình như vậy.
Cô đem điện thoại di động thả lại đến trong túi sách của mình, ngẩng đầu liền nhìn về phía biệt thự Diệp gia đèn đuốc sáng rực trước mặt , nhìn về phía cửa biệt thự, các loại xe sang trọng cô không nhận ra , nhìn về phía nam nam nữ nữ từ trên xe sang trọng bước xuống, trang điểm tinh xảo , nhìn về phía trên lỗ tai , trên cổ, trên cổ tay bọn họ, giữa ngón tay đeo châu báu kim cương đắt đỏ...
Chỉ mặc kiện đồng phục mà đến, Doãn Vũ Tình đứng đối diện đường cái, cả người vô thức co rúm lại.
Cô biết gia cảnh của Diệp Cận Ngôn, Đường Ninh, Giang Diệu không tệ, nhưng bởi vì mọi người trong trường học, cơ bản đều là mặc đồng phục, ăn uống ở nhà ăn,cô cũng không quá trực quan cảm thụ, nhưng bây giờ...
Cô hình như cảm thấy,cô cùng bọn họ căn bản chính là người của hai thế giới.
Vì sao thế giới này không công bằng như vậy? Có người đã có được nhiều như vậy, gia cảnh hậu đãi ,cuộc sống như tiểu công chúa,có ca ca ôn nhu,cô ta lại còn muốn đến cướp thứ duy nhất mà người khác có .
Cô không còn có cái gì nữa, cha mẹ ca ca tất cả đều đã chết,cô chỉ có A Diệu, thật chỉ có A Diệu, vì cái gì Đường Ninh còn càng muốn cướp với cô, vì cái gì...
Doãn Vũ Tình nắm tay càng bóp càng chặt, thậm chí bởi vì dùng sức quá nhiều, thân thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
Cứ như vậy đứng dưới bóng tối tàng cây , cũng không biết qua bao lâu, cô mới bỗng dưng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, hơi hơi hất cằm lên đi về phía trước.
Cùng lúc đó,tầng hai Diệp gia biệt thự .
Đường Ninh ngồi trong gian phòng của mình ,dưới sự hỗ trợ cỉa stylist trong nhà mời tới , đã làm xong tạo hình đêm nay, thuận tay nâng một vương miện kim cương nhỏ đây chính là quà sinh nhật Diệp Cận Ngôn mang từ nước Anh về cho cô. Cô vừa nghĩ tới muốn đem nó cố định trên tóc, một giây sau, cửa phòng liền bị người từ bên ngoài gõ.
"Mời vào."
Đường Ninh vội vàng nói.
Quay đầu liền thấy Đường Thanh mặc một thân sườn xám màu xanh , nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, cười đến ôn nhu như nước đi vào.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
"Lầu dưới khách đến gần hết rồi, ba ba của con để mẹ ghé thăm con một chút xem trang điểm xong chưa..."
Nói chuyện,bà đi tới sau lưng Đường Ninh , nhìn trong gương trang điểm Đường Ninh mặc một bộ váy liền áo màu đen sao trời,tóc dài đến eo được uốn gợn sóng xinh đẹp, khoác lên trên vai, đỉnh đầu thì được búi tóc lỏng lẻo, trên mặt trang điểm rất nhạt, màu da trong trắng có chút hồng, đôi mắt dường như ngôi sao,hàng mi cong, đuôi mắt còn được stylist dán một đá nhỏ vụn phát sáng, nổi bật lên cả khuôn mặt nhỏ của cô.
Cũng không biết nhìn Đường Ninh trong gương bao lâu, Đường Thanh lúc này mới chậm rãi thu tầm mắt lại, đưa tay giúp cô sửa sang cố ý lưu lại ít lọn tóc bên tai, "Nghĩ không ra một cái chớp mắt con đã lớn như vậy, còn nhớ rõ mười bảy năm trước, mẹ vừa mới sinh ra con , bởi vì lúc mang thai bổ dinh dưỡng không đủ, chỉ có năm cân hai lượng như vậy, nhìn thật nho nhỏ, lại mắt thật to,mũi cao cao, miệng nho nhỏ, cả ngón tay đều vừa mảnh vừa dài, khi đó mẹ liền nghĩ, con sau khi lớn lên khẳng định sẽ là cô gái xinh đẹp nhu thuận ..."
Đường Thanh vừa nói vừa lộ ra thần sắc hoài niệm, trong mắt bà tràn ngập áy náy mà nhìn Đường Ninh trong gương.
"Lúc trước, là mẹ có lỗi với con, để con đi theo mẹ ăn quá nhiều khổ, ngay cả tới Diệp gia,mẹ đều không có cách nào hảo hảo bảo hộ con, đều là mẹ không tốt."
Nói nói, mắt Đường Thanh liền đỏ lên.
"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?Con không cảm thấy ủy khuất, cũng không cảm thấy ngậm bao nhiêu đắng, có mẹ, là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của con ."
Đây là lời thật lòng của nguyên chủ ,cô thật vẫn luôn là nghĩ như vậy.
Nghe cô nói, Đường Thanh ôn nhu sờ lên tóc Đường Ninh, "Hôm nay đã là sinh nhật thứ mười bảy của con, có muốn quà gì sinh nhật không? Mẹ nhớ được hai chúng ta khi còn chưa tới Diệp, năm đó con năm tuổi, thấy được sinh nhật Dao Dao sát vách có thật nhiều quà,con liền cũng muốn quà,mẹ liền nghĩ trăm phương ngàn kế tặng một cái cho con, không biết hiện tại quà đó vẫn còn chứ?"
Bà mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi như vậy.
"Mẹ nói là con gấu bông mang theo nơ đỏ,một mắt đen,một mắt xám sao? Mẹ quên rồi sao? Chín tuổi năm đó, mẹ Vương mang theo con cùng A Diệu đi công viên Hải Dương chơi, kết quả hắn bởi vì nhìn cá voi đại bạch,nhìn tới nhập thần cho nên bị lạc mất,con vội vã tìm hắn khắp nơi , gấu nhỏ liền mất đi, ngày đó con khóc rất lâu rất lâu đó, bởi vì gấu nhỏ đã bồi con ròng rã bốn năm, con liền đi ngủ đều quen ôm nó, sau khi nó mất đi con có nửa tháng ngủ không ngon,mẹ mỗi lúc trời tối bồi tiếp con ngủ, con mới chậm rãi quen thuộc... Nghĩ như vậy,con phát hiện, nếu không có mẹ thật cái gì cũng không được!"
Đường Ninh cũng mặc kệ trang điểm trên mặt chính mình đều đã xong , ôm eo Đường Thanh, liền thân mật ở trên người bà cọ xát.
Lại ôm vào thân eo tinh tế của Đường Thanh, trong nháy mắt, ánh mắt của cô liền hơi sâu sâu.
Đường Thanh phát hiện,cọ không phải Đường Ninh nguyên bản, cho nên mới sẽ đột nhiên thăm dò cô.
Cho dù ý thức vị diện cùng hệ thống che giấu quấy nhiễu , nguyên chủ cam tâm tình nguyện phó thác, Đường Thanh còn phát hiện chỗ khác biệt của cô cùng nguyên chủ , rõ ràng sau khi cô tiến vào vị diện này, cô cùng Đường Thanh cũng không có quá nhiều ở chung không phải sao?
Chỉ có thể nói, đến cùng là mẹ con liên tâm nha!
Mắt Đường Ninh chớp lên, khóe miệng giương nhẹ, cánh tay ôm lấy Đường Thanh càng dùng sức một ít.
Nghe Đường Ninh nói như vậy, ánh mắt Đường Thanh trước kia còn có chút thấp thỏm chậm rãi, chậm rãi hòa hoãn một ít,bà cúi đầu liếc nhìn nữ nhi của mình , chậm rãi tay giơ lên trên lưng cô khẽ vuốt.
Sau đó vỗ vỗ, "Được rồi, đều bao lớn rồi, còn cùng mẹ nũng nịu,vương miện kim cương nhỏ này là Cận Ngôn từ nước Anh mang về cho con đúng không,để mẹ giúp con mang lên có được không?Nếu không xuống dưới cha con ở phía dưới chờ gấp."
"Dạ!"
Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu.
Sau đó cười híp mắt nhìn Đường Thanh giúp cô đem vương miện mang lên xong, lúc này mới trước một bước đi xuống lầu thông tri Diệp Chấn.
Bởi vì trước khi bắt đầu yến hội , Diệp Chấn khả năng còn có một đoạn giới thiệu cảm khái muốn nói, nói xong, Đường Ninh mới có thể dưới chú ý của mọi người từ trên cầu thang đi xuống.
Đợi Đường Thanh sau khi đi ra ngoài, nhìn gương mặt trong gương vừa quen thuộc vừa xa lạ, Đường Ninh bỗng nhiên ngay trong lòng nhẹ nhàng kêu , "Tiểu hệ thống..."
[Đường Bảo sao thế?]
"Không có gì, ta chỉ là đột nhiên muốn hỏi một chút, nguyên chủ cầu nguyện thứ gì?"
[Cô chờ một chút, ta điều tra thêm ... A, tra được, Đường Bảo, lúc đầu Đường Ninh ký kết hiệp ước phó thác thân thể, cầu nguyện cả một đời vẫn muốn làm nữ nhi của Đường Thanh, đồng thời hi vọng mẹ cô ấy có thể có được một đoạn tình yêu điềm điềm mật mật, một bạn lữ thực tình yêu nhau .]
"Không còn nữa?"
[Không còn nữa]
Nghe đến đó, Đường Ninh gảy nhẹ mày, sau đó liền cúi đầu cười cười.
Đây chính là lý do cô gặp phải nhiều sự tình không thể tưởng tượng nhưng sau vẫn tin tưởng thực tình chân tình, thực sự là thế giới này có quá nhiều người tốt đẹp , tốt đẹp đến thậm chí có chút không chân thực.
"Được, ta đã biết, cảm ơn ngươi."
Cô nói.
Gần như đồng thời, trên đường đang chạy về biệt thự Diệp gia , trong một chiếc Cayenne màu trắng, Giang Diệu càng không ngừng thúc giục lái xe.
"Chú Lý , chú có thể lại hơi nhanh một chút không? Yến hội sinh nhật của Ninh Ninh ở Diệp gia bên kia sắp bắt đầu,con sợ không kịp..."
"Không được, thiếu gia, đây đã là tốc độ nhanh nhất, lại nhanh chúng ta liền vi phạm tốc độ."
"Vậy tận lực nhanh!"
Giang Diệu hơi có chút lo lắng nói như vậy.
Nói xong, hắn đưa tay liếc nhìn đồng hồ, hít một hơi thật sâu, vì dời đi nội tâm vội vàng xao động, hắn chậm rãi mở ra hộp màu xanh đen trên hộp có nơ đỏ đang đặt ở trên đầu gối, xốc lên cái nắp, chỉ thấy một gấu nhỏ màu nâu xuất hiện ở trước mặt hắn, gấu nhỏ mặc một bộ quần yếm, cổ buộc lên nơ đỏ,một mắt đen một mắt xám.
Nhìn một chút, khóe miệng Giang Diệu liền khống chế không nổi giương lên.
Hắn đưa tay điểm một cái gấu nhỏ thô sáp hắc cái mũi.
Sớm khi sinh nhật Đường Ninh chưa tới, hắn vẫn luôn nghĩ quà lần này tặng cô, ngày ngày nghĩ, hàng đêm nghĩ, suy nghĩ vô số lễ vật, cuối cùng tất cả đều bị hắn hủy bỏ.
Còn là bởi vì tâm huyết dâng trào lật ra quyển nhật ký của hắn trước kia , hắn mới rốt cục nghĩ đến món quà như vậy.
Rõ ràng thời gian đã qua lâu như vậy, đồ chơi gấu nhỏ của Đường Ninh cũng làm mất đi bảy tám năm, nhưng Giang Diệu chỉ cần một lần nhớ tới,dáng vẻ đồ chơi gấu nhỏ liền lập tức ở trong đầu của hắn dần dần rõ ràng, rõ ràng đến thậm chí liền màu sắc hai mắt không giống nhau hắn đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Thế là.hắn lựa chọn bỏ một ngày học, trực tiếp tìm tới một nhà máy đồ chơi ,cho công nhân chỗ ấy dựa theo trí nhớ của hắn, may giống nhau như đúc cho hắn.
Năm đó, nếu như không phải hắn ham chơi, Đường Ninh cũng sẽ không ngoài ý muốn vứt bỏ đồ chơi gấu nhỏ này, cô còn bởi vậy khóc rất lâu, cho dù về sau hắn mua cho cô rất nhiều rất nhiều gấu nhỏ, cô đều nói tất cả đều không phải là con trước kia của cô ,cô chỉ cần con trước kia.
Mà bây giờ, Giang Diệu liền tìm người làm gấu nhỏ cùng con trước kia giống nhau như đúc cho cô.
Hắn dám khẳng định, con này cùng con trước kia Đường Ninh lạc mất từ đầu đến chân giống nhau như đúc, chỉ cần suy nghĩ một chút, thu được gấu nhỏ Đường Ninh sẽ rất vui vẻ, khóe miệng Giang Diệu liền khống chế không nổi giương lên.
Kỳ thật cũng là lật ra quyển nhật ký hắn mới dần dần nhớ tới, nguyên lai hắn đã cùng với Đường Ninh vượt qua nhiều ngày như vậy , từ trước hắn là thật cùng với Đường Ninh chơi trò chơi gì, ăn mấy cái bánh quy, uống đồ uống gì đều muốn nghiêm túc viết nhật ký, khi trước hắn thích cô chân thành tha thiết thuần túy như vậy, nếu có một ngày khẩu vị cô không thể ăn cơm, hắn đều hận không thể lập tức kéo Đường Ninh đi bệnh viện cẩn thận nghiêm túc kiểm tra một chút.
[... Tôi không cần Ninh Ninh chết đi, tôi chỉ muốn em ấy có thể luôn luôn khỏe mạnh khỏe mạnh, bình an cùng tôi đón tuổi mới. ]
Đây là nguyên thoại trong nhật ký của hắn , khi đó tuổi còn quá nhỏ, không biết viết chữ liền dùng ghép vần để thay thế, thậm chí liền ghép vần đều ghép sai rồi.
Giang Diệu cười khẽ .
Quyển nhật ký hắn hôm nay cũng mang đến, ngay trong hộp quà gấu nhỏ .
Nghĩ được như vậy, Giang Diệu hít một hơi thật sâu, lại đem nắp hộp đậy lên,buộc lại nơ đỏ.
Hắn tin tưởng hắn cùng Ninh Ninh có nhiều hồi ức tốt đẹp chất phác đến tựa như mộng cảnh, chỉ cần thấy được nhật ký,cô khẳng định sẽ tha thứ hắn, sau đó lại lần nữa trở lại bên cạnh hắn.
Doãn Vũ Tình, Mục Thịnh gì đó đều chỉ là hai người khách qua đường nhỉ nhỏ trong đời dài dằng dặc của họn họ mà thôi.
Hắn cùng cô mới là một đôi thích hợp nhất.
Nhìn ngoài cửa sổ xe sáng lên nghê hồng, Giang Diệu lòng tin tràn đầy nghĩ như vậy.
Gắng sức đuổi theo, Giang Diệu rốt cục vội vàng đi tới Diệp gia.
Thật sự là đến sớm không bằng đến đúng lúc, hắn chân trước vừa mới cẩn thận từng li từng tí buông xuống lễ vật, chân sau Đường Ninh Diệp Chấn được giới thiệu, từ bậc thang xoay tròn chậm rãi đi xuống.
Vừa nhìn thấy Đường Ninh trên bậc thang ăn mặc như tiểu công chúa , Giang Diệu chỉ cảm thấy tâm lý đầy căng thẳng, hắn vào cửa Doãn Vũ Tình đã bắt đầu nhìn hắn không chuyển mắt đều hoàn toàn bị hắn không để mắt đến.
Mắt thấy Đường Ninh muốn đi đến bậc thang ccuối cùng, Giang Diệu vô thức liền nghênh đón.
Tiếng âm nhạc lên,khiêu vũ mở màn yến hội sắp bắt đầu,khiêu vũ mở màn yến hội hôm nay khẳng định là Đường Ninh,nhưng khiêu vũ dù sao cũng phải có bạn nhảy đi.
Đúng lúc này, đã đi tới trước mặt Đường Ninh,Giang Diệu cùng Diệp Cận Ngôn đứng dưới cầu thang , gần như đồng thời đem tay hướng cô đưa tới.
Vươn tay ra trong nháy mắt, hai tên nam sinh vô thức quay đầu liếc nhau một cái,thấy chủ nhân tay khác là Giang Diệu, tayDiệp Cận Ngôn vừa định thu hồi lại, một giây sau trên bậc thang Đường Ninh liền đem tay mình đặt ở trong tay của hắn.
Diệp Cận Ngôn ngay lập tức liền nắm lại đầu ngón tay của cô, trong lòng trong một chớp mắt trở nên vui vẻ gần như sắp muốn đem hắn che lắp.
Cảm nhận được lực đạo đầu ngón tay, Đường Ninh quay đầu hướng về phía Giang Diệu bên cạnh cười cười, "A Diệu,ngại quá, anh em anh ấy đi nước Anh một thời gian thật dài, vừa mới trở về,em cũng còn không cùng anh ấy hảo hảo trò chuyện, cho nên hôm nay khiêu vũ mở màn em trước tiên có thể cùng anh ấy nhảy không?"
Đường Ninh nói đều đã nói thành thế này, Giang Diệu cho dù tâm lý không thoải mái, cũng chỉ có thể gật gật đầu, đem tay chậm rãi thu về.
Đứng ở trong đám người luôn luôn chú ý động tĩnh bên này, Doãn Vũ Tình xem xét Giang Diệu, cắn cắn môi, chậm rãi đi tới.
"A Diệu..."
Cô ta gọi hắn.
Vừa nghe đến thanh âm Doãn Vũ Tình , Giang Diệu bỗng nhiên quay đầu, "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"
Rõ ràng thấy được cô ta, trong mắt Giang Diệu chỉ có kinh không có hỉ, thậm chí còn xen lẫn nhàn nhạt bài xích cùng cự tuyệt, Doãn Vũ Tình trước kia còn ôm lấy mong đợi tâm bịch một tiếng liền rơi xuống , rơi đến làm cô ta đau nhức.
"Tôi... Là đồng học Đường Ninh mời tôi tới tham gia yến hội sinh nhật của cậu ấy ..." Doãn Vũ Tình chậm rãi nói.
"Thật không?" Nghe xong là Đường Ninh thân mời, Giang Diệu mặt mày không khỏi nhu hòa một ít, "Vậy cậu hôm nay liền thật vui vẻ chơi đùa đi, dù sao trong trường học bình thường cũng không có loại hoạt động này. Cha mẹ toiy còn tại bên kia chờ tôi, tôi đi trước."
Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình khách sáo kết thúc, quay người liền hướng các trưởng bối đi đến.
"A..."
Doãn Vũ Tình vừa định gọi hắn lại, hết lần này tới lần khác người chung quanh quá nhiều, quả thực là làm cô tq không thể hô ra miệng, có chút luống cuống nhìn chung quanh một lần, cô ta liền thấy trong trung tâm đại sảnh Đường Ninh đang cùng Diệp Cận Ngôn khiêu vũ mở màn.
Cô ta thấy cô hình như là mặc váy dài đen tô điểm ngôi sao, nhìn xem vương miện kim cương rạng rỡ phát quang trên đầu cô, nhìn xem khuôn mặt cô tươi cười tinh thần phấn chấn, nhìn một chút... Lại so sánh mình bị A Diệu chỉ sợ không kịp tránh đi, trong cõi u minh, Doãn Vũ Tình luôn cảm thấy sự tình không nên là như vậy, nhưng đến cùng sự tình nên như thế nào cô lại không nói ra được...
Một đầu, theo âm nhạc, cùng Đường Ninh trong trung tâm đại sảnh khiêu vũ mở màn,mắt Diệp Cận Ngôn nhìn nụ cười trên mặt Đường Ninh gần trong gang tấc, mặc cho hắn liều mạng khắc chế, khóe miệng vẫn sẽ nhẹ nhàng nhếch lên.
Bởi vì khoảng cách của hai người rất gần,mũi Diệp Cận Ngôn một chút liền ngửi được mùi thơm trên người thiếu nữ truyền đến như có như không, cùng... Kỷ niệm ngày thành lập trường,lúc hắn hôn cô, ngửi được mùi vị, giống nhau như đúc.
Vừa mới nghĩ tới đây,ánh mắt Diệp Cận Ngôn không tự chủ được liền rơi ở trên môi kiều diễm đến tựa như cánh hoa hồng của Đường Ninh , chỉ một chút, đôi mắt của hắn liền hơi sâu sâu, cho đến bây giờ, hắn vẫn ti tiện nhớ kỹ xúc cảm đêm đó , thậm chí... Thậm chí đi đến nước Anh, hắn cũng vẫn sẽ một lần lại một lần nằm mơ thấy đêm đó.
Rõ ràng nói xong xuất ngoại là vì chỉnh lý suy nghĩ,nhưng những mộng đẹp kia lấy Đường Ninh làm nhân vật chính, còn có trong lòng hắn chưa hề dừng lại tưởng niệm, đều đang không ngừng nói cho hắn biết, thừa nhận đi, Diệp Cận Ngôn, mày chính là thích Đường Ninh, thích em gái khác cha khác mẹ của mày, thích đến không cách nào tự kềm chế, chấp mê bất ngộ.
Thế nhưng...
Chỗ sâu đáy mắt Diệp Cận Ngôn lóe lên một tia nhàn nhạt mất mát cùng cô đơn.
Trước không nói thân phận hắn cùng Đường Ninh , mấu chốt nhất là Ninh Ninh rõ ràng vẫn luôn chỉ xem hắn như ca ca mà đối đãi, chỉ là ca ca, không có ý khác.
Cho nên Diệp Cận Ngôn trừ đem cảm tình chính mình đè xuống thật sâu, thật sâu ra thì không còn cách nào khác.
Âm nhạc dần dần nghỉ, ngay khi Đường Ninh muốn đem tay mình rút ra, Diệp Cận Ngôn liền siết chặt đầu ngón tay của cô, sau đó cánh tay hơi dùng lực một chút liền đem Đường Ninh kéo vào trong ngực của mình, đưa tay dùng sức ôm lấy cô.
"... Ca?"
Bỗng nhiên được ôm lấy Đường Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút , mở miệng gọi như vậy.
Nghe được tiếng kêu của cô, Diệp Cận Ngôn lúc này mới hơi có chút khàn khàn bên tai cô nhỏ giọng nói một câu, "Sinh nhật vui vẻ, Ninh Ninh..."
"Cảm ơn ca ca."
Đường Ninh cười trả lời, Diệp Cận Ngôn lúc này mới chậm rãi buông lỏng ra ngực của hắn.
[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: .]
Kỳ thật lúc trước hắn ở nước Anh, độ hảo cảm liền đã vững vàng, vừa nãy bất quá là đột nhiên vững chắc kia đi xuống mà thôi.
Ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, bốn phía cũng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đường Ninh cùng Diệp Cận Ngôn hướng về phía người chung quanh gật đầu cười, mọi người liền bắt đầu đi lại, bởi vì trong miệng quá khát, Đường Ninh trực tiếp liền từ khay của người phục vụ trong nhà mời tới lấy một ly nước trái cây, trùng hợp đúng lúc này, Diệp Cận Ngôn bên kia bỗng nhiên có mấy người đối diện hướng hắn đi tới, nhìn bộ dáng hẳn là bạn bè của hắn.
Thấy thế, Đường Ninh lập tức vẫy tay với Diệp Cận Ngôn, nâng nước trái cây liền hướng một bên đi.
"Cận Ngôn, vừa nãy cậu đây là... A,tôi nhớ kỹ cậu cùng em kế của cậu quan hệ luôn luôn không tốt lắm, hiện tại thế nào..."
"Em ấy rất tốt."
Lời nói người bạn còn chưa nói xong, Diệp Cận Ngôn liền đã nhẹ giọng trả lời một câu như vậy.
Nghe hắn nói, mấy người bạn kinh ngạc nhìn nhau.
Một đầu, Giang Diệu gặp một lần lạc Đường Ninh , hắn vội vàng cùng các bà các bác mà mẹ Giang nhiệt tình giới thiệu nói câu xin lỗi, trực tiếp thẳng hướng Đường Ninh đi tới.
Mà lúc này ngay khi uống ngụm nhỏ nước trái cây,mắt Đường Ninh luôn luôn khống chế không nổi lướt ra bên ngoài, vẻ mất mát trên mặt vừa mới dâng lên, một giây sau điện thoại trong túi xách cô bỗng nhiên liền chấn động.
Cảm nhận được chấn động, Đường Ninh vội vàng vội vàng mà mong đợi đem điện thoạ từ trong túi xách đem ra, ấn sáng, liền thấy trên màn hình ——
[ hiện tại có rảnh đi ra không? Tôi ở bờ cát bên ngoài Diệp gia chờ em. ]
Người gửi: Mục Thịnh.
Vừa nhìn thấy tin nhắn, trên mặt Đường Ninh cơ hồ đều muốn đè nén không được vui mừng trên mặt.
Cô vội vàng đem điện thoại di động dán trước ngực của mình, sau đó mấp máy môi, hít thở sâu, làm bộ lơ đãng liền để xuống ly ở trong tay , trực tiếp hướng sân nhỏ náo nhiệt đi tới.
Vừa đi ra,cô đầu tiên là đánh giá chung quanh, sau đó nhấc lên váy liền vội vàng hướng bên ngoài biệt thự đi đến.
Vừa đẩy ra đám người cản trở trước mặt , Giang Diệu mới cùng đi theo đến sân nhỏ, liền thấy thân ảnh Đường Ninh từ cửa sau chỗ chợt lóe qua.
Rõ ràng tất cả mọi người trong biệt thự vì cô chúc mừng sinh nhật, Ninh Ninh muốn đi đâu? Chẳng lẽ là cảm thấy biệt thự quá ồn, muốn đi ra ngoài hít thở không khí?
Giang Diệu nghĩ như vậy.
Bất quá, đây có lẽ là cơ hội tốt!
Hắn nghĩ nghĩ, lập tức liền ôm lấy hộp quà gấu nhỏ chính mình tỉ mỉ chuẩn bị , liền vội vàng cũng đuổi theo.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt đều không rời đi Giang Diệu, Doãn Vũ Tình thấy hắn vội vàng đuổi ra ngoài, lại trong biệt thự bốn phía tìm tìm Đường Ninh, không nhìn thấy cô, do dự một chút, Doãn Vũ Tình cũng nhấc chân đi theo.
Nhưng bởi vì đuổi quá gấp,cô ta vậy mà trực tiếp đụng vào người bạn đang cùng Diệp Cận Ngôn nói chuyện trời đất, cô ta liền đầu cũng không quay lại liền nói câu thật xin lỗi, liền tiếp tục chạy về phía trước.
Nhìn thấy Doãn Vũ Tình cắm đầu chạy chậm ra bên ngoài , Diệp Cận Ngôn cơ hồ vô thức tìm Đường Ninh trong đại sảnh , bởi vì tạm thời không thấy được, hắn cười cùng bạn bè nói câu xin lỗi, cũng đuổi tới.
Bên ngoài sân nhỏ cũng không có Đường Ninh, thậm chí liền Giang Diệu cũng không thấy, mặc dù trên lầu còn không có tìm, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Đường Ninh không thấy cùng Doãn Vũ Tình hiện tại đi ra ngoài tuyệt đối có liên hệ gì đó.
Thế là Diệp Cận Ngôn cũng quỷ thần xui khiến đi theo sau Doãn Vũ Tình.
Bốn người chỉ như vậy một người cùng một người, hướng bãi cát đi đến.
Đi ở đằng trước, Đường Ninh bởi vì tâm tình quá phận nhảy cẫng , trước kia vẫn chỉ là nhanh chân đi, chậm rãi, chậm rãi liền biến thành chạy chậm, càng chạy càng nhanh,đường cong khóe miệng cũng càng giương càng cao.
Luôn luôn chạy đến ranh giới bãi cát , nhìn cát trước mắt, sợ đi đường không tiện,cô trực tiếp liền đạp rớt giày cao gót màu bạc trên chân, xách theo váy, đi chân đất liền giẫm lên cát thoáng có chút lạnh buốt.
Bỗng nhiên vừa mới đi chưa được hai bước,cô đã nhìn thấy một nam nhân người cao đầy mặt tươi cười hướng cô đi tới, "Đường Ninh tiểu thư,sinh nhật một tuổi vui vẻ."
Nói dứt lời, hắn liền đem hộp lễ vật trong tay mở ra, nhìn xem bên trong nguyên bộ Barbie sớm đã không xuất bản nữa , Đường Ninh nhớ kỹ bộ búp bê này hình như trước đó không lâu mới trên hội đấu giá vỗ ra cái giá trên trời.
Cô ngơ ngơ tiếp nhận hộp quà đối phương nhét vào trong tay, đi không được mấy bước, tiến lên lại có người chúc mừng cô sinh nhật hai tuổi, ba tuổi, bốn tuổi... vui vẻ.
Vòng tay kim cương ,túi xách hàng hiệu , đồng hồ...
Đủ loại lễ vật đắt đỏ tất cả đều được những người xa lạ này đưa đến trong tay Đường Ninh , cuối cùng bởi vì trong ngực thực sự ôm không được, người tặng trực tiếp liền ôm lễ vật cùng đi sau lưng cô.
Một đường đi thu, không sai biệt lắm thu được mười sáu lễ vật, tặng lễ mới rốt cục ngừng lại.
Cô có chút mờ mịt nhìn chung quanh một lần, một giây sau ——
Soạt một tiếng, một ánh lửa ngút trời liền sau lưng cô bỗng nhiên phát sáng lên.
Cô bỗng nhiên quay đầu.
"Là... lửa trại..."
Đường Ninh có chút không thể tin lẩm bẩm.
Sau đó, đống lửa xung quanh bỗng nhiên dấy lên từng mảng lớn pháo hoa , cùng bay đến bầu trời lại nổ vang, pháo hoa ước chừng chỉ có thể cao hơn hai thước, nhưng châm ngòi cùng nhau nhiều như vậy , thật sẽ để cho người ta sinh ra một loại ảo giác đặt mình vào mộng cảnh .
" Sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ, đồng học Đường Ninh ."
Đúng lúc này,thanh âm Mục Thịnh chợt tại sau lưng cô vang lên.
Đường Ninh bỗng dưng quay đầu.
Liền nhìn thấy người mặc một bộ tây trang màu xanh đen,Mục Thịnh cười nhẹ nhàng đứng ở sau lưng cô chỉ có cách xa năm mét, thấy Đường Ninh quay đầu nhìn, hắn nhấc chân liền hướng cô đi tới.
Cũng là lúc này, Đường Ninh phát hiện trong tay đối phương còn giống như nâng một hộp quà màu đen.
Ngay khi Mục Thịnh không ngừng hướng cô đi tới, lời nói lúc trước trên bờ cát uống say lại một lần nữa ở bên tai của cô vang lên ——
[ tôi còn muốn một tiệc lửa trại lớn nhất, càng long trọng càng tốt, càng xinh đẹp càng tốt, tôi muốn để tất cả mọi người ghen tị tôi. ]
Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Ninh nhìn về phía Mục Thịnh, mắt liền hơi hơi nổi lên hồng.
Cô nhìn Mục Thịnh đi đến bên cạnh cô, đứng vững, sau đó mở ra hộp quà trong tay , lộ ra bên trong là vương miện kim cương hồng tinh mỹ đắt đỏ, từng kim cương hồng điểm xuyết trên vương miện màu bạc, nếu như cô mới không có đoán sai, cái này giống như chính là vương miện một năm trước hoàng thất nước E đấu giá trên trời , nghe nói vỗ ra giá cả triệu đô, lúc ấy trên Weibo còn có một trận thảo luận, Đường Ninh cùng đồng học nữ Thánh Anh bọn họ liền thảo luận qua, nếu ngày nào để các cô có thể sờ vương miện này, thật sự là thế nào cũng đủ hài lòng.
Nhưng bây giờ bộ này toàn thân trên dưới vương miện đều viết ba chữ "ta rất đắt" liền thả trước mặt Đường Ninh.
Đường Ninh giật giật môi, cũng đã chấn kinh đến không biết nói cái gì cho phải.
"Đây, quà sinh nhật, cần tôi giúp em mang lên sao?"
Mục Thịnh cười nói như vậy.
Nghe hắn nói, Đường Ninh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn một cái, vẫn không nói gì.
Mục Thịnh liền đã đưa tay nhẹ nhàng đem vương miện nhỏ trên đầu Đường Ninh lấy xuống, sau đó cẩn thận từng li từng tí đem vương miện của mình mang lên cho cô.
"Rất xinh đẹp, thế nào? Đây có phải là tiệc sinh nhật trong suy nghĩ của em hay không..."
Mục Thịnh còn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã hai mắt đỏ bừng một chút nhào vào trong ngực của hắn, dùng sức ôm chặt thân eo gầy gò của hắn, ngửa đầu không chớp mắt nhìn hắn, vừa muốn cười vừa muốn khóc lẩm bẩm.
"Ừ, đây chính là yến hội sinh nhật trong lòng em ,em chính là tục khí như vậy, tục khí ghê gớm,anh cảm thấy em thật hám làm giàu rất khó coi vô cùng hay không..."
"Sẽ không, vô cùng... Dễ thương."
Mục Thịnh cười đến một mặt ôn hòa.
Nghe hắn nói, Đường Ninh kinh ngạc nhìn mắt Mục Thịnh gần trong gang tấc, một chút tựa như là bị mê hoặc , nhẹ giọng mở miệng, "Em lúc trước nói qua đêm nay em có lời muốn nói với anh,em... em... em muốn nói, em thích..." anh.
Chữ còn lại còn chưa có triệt để nói ra miệng, môi của cô liền đã bị nam nhân bỗng nhiên cúi đầu xuống ngăn chặn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai môi kề nhau.
Đây là nụ hôn đầu hai người trong trạng thái thanh tỉnh.
Đống lửa cùng pháo hoa còn cháy bên người , thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng vang tất tất ba ba .
Bầu trời rất tối,nhưng ngôi sao rất sáng.
Hết lần này tới lần khác mắt Đường Ninh so với sao trên bầu trời đêm còn muốn sáng hơn mấy phần.
Mắt Mục Thịnh không sai mà nhìn chằm chằm vào mắt của cô, rõ ràng là muốn để cô vì mình luân hãm,nhưng trái tim trong lồng ngực căn bản không nghe lời bỗng nhiên bắt đầu nhảy lên, càng nhảy càng kịch liệt, càng nhảy càng khống chế không nổi.
Hắn cảm giác cả người chính mình tựa như là đang trong bãi cát lún có vẻ gió êm sóng lặng, lòng biết mình chỉ rơi vào một đôi chân, nhất định phải thoát đi,nhưng chân của hắn trong cát lại phảng phất tựa như mọc rể, hoàn toàn không nghe đại não chỉ huy, thế nào cũng động đậy không được.
Hắn cũng chỉ có thể nhìn chính mình không tự chủ được luân hãm, hãm...
[Độ hảo cảm Mục Thịnh: , , , ...]
Luôn luôn tăng tới .
"Các người đang làm gì?"
Một âm thanh hét to ở sau lưng của hai người bỗng nhiên vang lên.
Nghe được thanh âm này, còn ôm eo Mục Thịnh ,mắt Đường Ninh hơi hơi vừa mở, bỗng nhiên xoay đầu lại, chỉ thấy sau lưng ước chừng mười lăm mét.
Giang Diệu thịnh nộ ,Doãn Vũ Tình mừng thầm , Diệp Cận Ngôn kinh ngạc tất cả đều đến đông đủ.
Ha.
h-h //
Gần chữ