Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()
Editor:KL
Màn đêm rất nhanh đến, bởi vì nói với Đường Ninh muốn chuyển ký túc xá,sau khi Đường Thanh đến, Giang Diệu liền lập tức vội vã đi, cơm tối vừa kết thúc, Đường Thanh ra ngoài rửa hoa quả, điện thoại Đường Ninh đặt ở trên tủ đầu giường bỗng nhiên chấn động hai cái liên tiếp .
Tưởng rằng ai một hơi gửi cho cô hai tin nhắn, Đường Ninh lấy tới nhìn mới phát hiện, vậy mà là Diệp Cận Ngôn và một số lạ cùng một thời gian nhắn tin cho cô .
Trước tiên cô ấn mở số lạ kia, liền nhìn thấy phía trên viết ——
[Đồng học Đường Ninh , tôi là giáo y Mục Thịnh, đây là số điện thoại của tôi. Bởi vì người trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên rời đi sớm, hi vọng em sẽ không để ý tôi không từ mà biệt. ]
Nhìn thấy tin nhắn này Đường Ninh vô thức nhướng mày, sau đó liền đem tin nhắn này ném ở một bên không tiếp tục để ý tới, trực tiếp nhìn về tin nhắn của Diệp Cận Ngôn .
[ Ninh Ninh, nghe nói em bị thương nhập viện rồi? Hiện tại người thế nào? Có thể tìm em video call không?Anh muốn xem em một chút. ]
Nhìn thấy wechat này, Đường Ninh mấp máy môi, liền trực tiếp video call qua.
Vừa mới vang lên hai giây, đối diện tựa như là luôn luôn canh giữ ở bên cạnh điện thoại, nháy mắt liền nhận điện thoại.
"Ninh Ninh..."
"Ca ca!" Đường Ninh cười kêu một tiếng, "Anh bây giờ ở nước Anh thế nào? Ông ngoại anh thân thể khá hơn chút nào không? Lúc nào trở về ? Em nhớ anh..." không có nhớ.
"Đừng nói những thứ này, em để anh xem vết thương thế nào, sao lai đang êm đẹp còn bị thương? Cha ở trong điện thoại nói không rõ, anh không hiểu sao em lại bị thương."
Diệp Cận Ngôn sốt ruột nói như vậy.
Nghe hắn nói, Đường Ninh do dự một chút, liền đem sự tình phát sinh ở Mộng Huyễn cốc tỉ mỉ nói rõ cho Diệp Cận Ngôn.
Nghe xong Đường Ninh kể, Diệp Cận Ngôn liền trầm mặc lại, "Lần sau không thể tại làm chuyện nguy hiểm như vậy biết không?Anh... Mọi người sẽ lo lắng..."
"Dạ, kỳ thật lúc này cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, vết thương không lớn lắm,em đã sớm không đau."
Đường Ninh cười nói như vậy.
Nghe cô nói, Diệp Cận Ngôn mấp máy môi, mắt vẫn luôn không hề rời đi qua tay Đường Ninh trên màn hình, rõ ràng chỉ là một ngày một đêm không thấy, hắn vì cái gì luôn cảm thấy giống như đã rất lâu không thấy Ninh Ninh, không chỉ có như thế,nỗi nhớ tựa như là con mèo, một mực ở trong lòng của hắn càng không ngừng gãi,làm trong đầu của hắn trừ bộ dáng Đường Ninh, vậy mà rốt cuộc nhớ không nổi bất cứ chuyện gì.
Thậm chí là vừa ngồi lên máy bay, hắn cũng đã bắt đầu hối hận.
"Ninh Ninh..."
Hắn lại lên tiếng gọi, nhưng còn chưa kịp nói cái gì, thanh âm một người đàn ông trẻ tuổi bỗng nhiên vang bên tai Diệp Cận Ngôn.
"Cận Ngôn, Cận Ngôn, mau tới đây hỗ trợ,ông ngoại té xỉu, nhất định phải hiện tại đưa đi bệnh viện,ông có bệnh tim rất nghiêm trọng."
Vừa từ trong điện thoại di động nghe được lời như vậy, Đường Ninh liền lập tức mở miệng, "Ca, anh nhanh đi hỗ trợ đi,em bên này thật không có việc gì, ông ngoại bệnh tương đối quan trọng!"
"Ừ,em chiếu cố chính mình thật tốt ."
Chỉ vứt xuống một câu nói như vậy, Diệp Cận Ngôn liền lập tức tắt video.
Trùng hợp đúng lúc này, rửa xong hoa quả Đường Thanh đẩy cửa phòng ra.
"Thế nào? Vừa mới cùng ai gọi điện thoại?"
Đường Thanh tò mò hỏi một câu.
Đường Ninh vội vàng đem chuyện Diệp Cận Ngôn nói với Đường Thanh , nghe xong, Đường Thanh nghĩ nghĩ, liền lập tức đem hoa quả để ở trong hộc tủ, cùng Đường Ninh chào hỏi, liền vội vã đi ra ngoài gọi điện thoại.
Dù sao nếu như lão nhân gia thật xảy ra chuyện gì, Diệp Chấn bên này là nhất định phải trình diện, hiện tại cho hắn biết tin tức này để trong lòng cũng có chuẩn bị.
Đường Thanh sau khi rời khỏi đây, Đường Ninh trực tiếp liền từ trong đĩa trái cây cầm quả táo bắt đầu ăn, về phần tin nhắn trước đó của Mục Thịnh liền chờ một chút đi, cô tạm thời không có công phu gì trả lời hắn.
Đêm càng lúc càng khuya, không sai biệt lắm đợi hai giờ, Đường Ninh lúc này mới lấy ra điện thoại di động của mình, chậm rãi bắt đầu trả lời lại tin nhắn Mục Thịnh.u
[ Thật là giáo y tiên sinh sao? Anh làm sao lại biết số của tôi? Người trong nhà xảy ra chút việc? Đã xảy ra chuyện gì? Có nặng lắm không? Tôi vừa mới mở ra điện thoại di động nhìn thấy tin nhắn của anh, thật xin lỗi. ]
Đoạn tin nhắn của Đường Ninh đầy kích động mà áy náy, hoàn toàn tương phản biểu lộ bình tĩnh đến mức lãnh đạm của cô.
Một đầu ngồi trước giường bệnh cháu gái nhỏ của mình,Mục Thịnh từ khi đem tin nhắn gửi cũng không biết nhìn điện thoại di động của mình bao lâu, rốt cục nhìn thấy điện thoại di động sáng lên, lập tức liền mở ra điện thoại di động.
Nhìn thấy một câu nói như vậy, khóe miệng lập tức vểnh lên.
Kỳ thật sau khi đáp ứng Doãn Vũ Tình, hắn liền lập tức nhận được tin tức nước E bên này, nói là cô bé nhỏ trong nhà bởi vì cùng cún nhỏ chơi nước, không cẩn thận cảm lạnh phát sốt, lại thêm hắn bên này trong thời gian ngắn còn chưa có nghĩ rõ ràng hắn cụ thể làm như thế nào theo đuổi Đường Ninh, liền trực tiếp trở về nước E, tin nhắn là sau hắn xuống máy bay gửi, ai lại biết, chờ đợi ròng rã hai giờ.
Nhưng nhìn lấy Đường Ninh áy náy hỏi, chút khó chịu đó trong lòng hắn đã sớm tan thành mây khói, ngón tay động hai cái, hắn liền bắt đầu trả lời cho Đường Ninh.
[ là tôi, muộn như vậy vẫn chưa ngủ sao? Cháu gái nhỏ trong nhà bệnh, trước hết trở về xem con bé. Không cần xin lỗi, em giờ ở bệnh viện, vốn không có thời gian xem điện thoại di động. ]
[ cháu gái của anh ngã bệnh sao? Nghiêm trọng không? ]
[ không nghiêm trọng, chỉ là có chút sốt. ]
[ không nghiêm trọng thì tốt, tôi dùng một tay đánh chữ, khả năng có chút chậm, hi vọng anh bỏ qua cho. ]
[ không sao. ]
[ vậy anh bây giờ ở đâu?Phải trở về đó bao lâu? ]
[ hiện tại ở nước E, đại khái phải cần một khoảng thời gian mới có thể trở về, em hảo hảo dưỡng thương. ]
[ tôi biết rồi, anh về sớm một chút. ]
[ ừ... Ý của tôi là anh đã cứu tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, mặc kệ như thế nào, tôi hẳn là ở trước mặt anh nói tiếng cảm ơn mới đúng, sau đó nếu như có thể mời anh ăn bữa cơm thì tốt hơn. ]
Hai người cứ anh một câu tôi một câu, cuối cùng thành công đem chủ đề đến khẩu vị ăn đồ ăn của hai người.
Về sau Mục Thịnh nhớ kỹ cô bên kia không còn sớm, cô lại bị thương , lúc này mới cưỡng ép kết thúc chủ đề để Đường Ninh nhanh đi nghỉ ngơi, hai người bởi như vậy mới dừng lại được.
Nam nhân nhìn màn hình điện thoại di động, dùng icon tươi cười dễ thương chúc cô ngủ ngon, khóe miệng dương được cao hơn.
Hắn đặt lại điện thoại di động, cúi đầu xuống liền nhìn cháu gái nhỏ không biết tỉnh ngủ lúc nào,cháu gái nhỏ An Ni không chuyển con ngươi mà nhìn hắn.
Thấy hắn nhìn qua, liền lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười , "Chú đang yêu đương!"
Tiểu cô nương hỗn huyết(=con lai) An Ni cười hì hì nói như vậy.
"Không có."
Mục Thịnh không hề nghĩ ngợi lập tức phủ nhận.
"Có, lúc chú vừa mới gửi tin nhắn dáng vẻ cười lên cùng cha trước kia trả lời tin nhắn của mẹ giống nhau như đúc. Chính là yêu đương!"
Tiểu cô nương chém đinh chặt sắt nói.
Nghe cô bé nói, Mục Thịnh hơi sững sờ, sau đó cười cười, đưa tay ngay trán tiểu cô nương thử một chút.
"Con mới chín tuổi, biết cái gì gọi là yêu đương sao? Còn có chút sốt, nhanh lên đi ngủ,tỉnh dậy, hết sốt người liền dễ chịu biết không?"
"Hừ, vậy...con muốn chú kể chuyện xưa cho con."
"Kể cái gì?"
"Công chúa Bạch Tuyết, con muốn nghe công chúa Bạch Tuyết."
Tiểu cô nương thật hưng phấn.
Vừa nghe đến bốn chữ công chúa Bạch Tuyết này, ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, bộ dáng Đường Ninh trên đài khiêu vũ nháy mắt liền xuất hiện ở trong đầu Mục Thịnh, hắn không khỏi cười khẽ, "Được, liền kể cho con nghe công chúa Bạch Tuyết."
Mục Thịnh tốt tính trả lời.
Chỉ tiếc chuyện xưa mới nói đến một nửa, tiểu cô nương sinh bệnh liền đã nhịn không được ngủ thϊếp đi.
Thấy thế, Mục Thịnh đưa tay đắp chăn cho cô bé, lại ở trên trán của cô bé ấn xuống một cái hôn, tắt đèn, liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi đi về sau, Mục Thịnh do dự một chút, còn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
"Ừ, Lan Địch, cậu phái một người đi bảo vệ một cô gái,tên là Đường Ninh. Hiện tại người hẳn là ở bệnh viện nhân dân đệ nhất Hải thị , được rồi, không cần phái người, Lan Địch cậu tự mình đi bảo hộ , nhớ kỹ, đừng để cô ấy phát hiện, biết không? Tôi bên này tạm thời còn đi không được."
Nói xong, Mục Thịnh liền lập tức cúp điện thoại, cũng là sau khi trở lại nước E , hắn mới phát hiện những lão già lúc trước bị hắn nhấn đi xuống kia, hiện tại lại bắt đầu ngu xuẩn muốn động, thậm chí đã không chỉ một lần trong âm thầm nghe xem hắn sao lại đi Trung Quốc, cho nên có chút bảo hộ còn là cần thiết, có chút thủ đoạn liền càng cần thiết.
Trong mắt Mục Thịnh rất nhanh thoáng qua một vệt ngoan lệ.
Cùng lúc đó, bên kia, ký túc xá cao trung nam sinh Kim Thắng.
Doãn Vũ Tình trầm mặc nhìn Giang Diệu cùng mấy nam nhân xa lạ hỗ trợ không ngừng đóng gói hành lý của hắn.
Cô an tĩnh có chút quỷ dị nhìn những thứ thuộc về Giang Diệu trong ký túc xá một chút sẽ biến mất không thấy gì nữa, phần thuộc về Giang Diệu kia dần dần thành trống không, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lòng của mình cũng biến thành càng lúc càng trống rỗng, trống rỗng đến thậm chí có thể nghe được tiếng vọng.
Cô dùng sức siết chặt giường đơn của mình, nếu như không phải lòng luôn ôm ý nghĩ chỉ cần Mục Thịnh cướp đi Đường Ninh, A Diệu sớm muộn sẽ trở về, chỉ sợ hiện tại Doãn Vũ Tình đã hoàn toàn khống chế không nổi cuồng loạn cùng thống khổ điên cuồng của mình.
Cô kinh ngạc nhìn Giang Diệu đem kiện đồ cuối cùng của mình vào trong túi đeo lưng của hắn, một tơ một hào lưu luyến cũng không có, nhấc chân liền đi ra ngoài.
Doãn Vũ Tình vừa định đứng dậy, chạy tới cửa ra vào Giang Diệu bỗng nhiên dừng bước.
Thấy thế, mắt Doãn Vũ Tình đột nhiên phát sáng lên sự mong đợi .
Sau đó cô liền nghe được lời Giang Diệu đầu cũng không quay lại nhẹ nói, "Lúc trước ở bệnh viện... Là tôi xúc động, tôi không nên bởi vì nhất thời tức giận nói với cậu như vậy, tôi ở đây giải thích với cậu, thật xin lỗi. Về sau... Chính cậu chiếu cố chính mình thật tốt đi, tôi đi."
Nói dứt lời, Giang Diệu vừa định nhấc chân, Doãn Vũ Tình mang theo tiếng khóc nức nở ở phía sau hắn vang lên.
"Tôi chiếu cố không được! Không có cậu, tôi chiếu cố không tốt chính tôi! Tôi không ngại lời trước đó cậu nói với tôi, A Diệu, không cần dọn đi có được không? Có phải Đường Ninh để ý không? Tôi đi nói với cậu ấy, cậu ấy hào phóng như vậy thiện lương như vậy, nhất định sẽ không ngại..."
Doãn Vũ Tình vừa khóc vừa nói.
"Không phải em ấy để ý, là tôi để ý."
Vứt xuống một câu nói như vậy, Giang Diệu rốt cục mở ra chân đi về phía trước.
Mà bị câu nói này làm sững sờ,tiếng khóc của Doãn Vũ Tình chỉ ngừng trong một cái chớp mắt, lại lần nữa bi thương mà tuyệt vọng khóc ồ lên.
Cả người cô vô thức tê liệt ngã xuống bên cạnh cái ghế , nhìn cửa ký túc xá sớm đã không có một ai càng khóc thanh âm càng lớn, càng khóc càng là bất lực.
Chỉ tiếc lúc này Giang Diệu sớm đã dần dần đi xa, xa tới thậm chí tiếng khóc của cô đều đã nghe không được.
Về sau mỗi một ngày, Giang Diệu đều cố ý đến phòng bệnh Đường Ninh báo cáo.
Một ngày này, hắn chân trước vừa đi, chân sau Đường Ninh không có đóng chặt thật cửa phòng, liền trực tiếp bị người từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra.
Cô ngay lập tức liền đem điện thoại di động của mình giấu đến dưới cái gối, cuống quít ngẩng đầu lên, "Là có đồ vật gì quên mang sao?"
Vừa dứt lời,cô liền nhìn thấy trên người còn mặc đồng phục Kim Thắng - Từ Tinh Bách trong tay xách theo cái thứ gì, đứng ở cửa phòng bệnh,nhìn cô.
Vừa nhìn thấy Từ Tinh Bách, trên mặt Đường Ninh liền lập tức lộ ra biểu lộ niềm vui bất ngờ không thể giải thích.
"Bạn cùng bàn,cậu làm sao lại tới đây ? Làm sao cậu biết tôi ở đây?"
"Tôi nghe nói cậu bị thương nhập viện rồi, cho nên ghé thăm cậu một chút."
Từ Tinh Bách giải thích, liền xách theo cái hình như là ấm cách nhiệt gì đó đi đến.
Về phần làm sao biết Đường Ninh ở nơi này, hắn cũng không thể cùng với cô giải thích, hắn là theo dõi sau lưng Giang Diệu đến, còn cố ý chờ hắn đi về, mới vụиɠ ŧяộʍ từ cầu thang đi ra, đi tới cửa ra vào phòng bệnh của cô.
"Trên tay cậu cái kia... Không phải mang cho tôi chứ?"
Đường Ninh thật đối với cái này hiếu kì rất lâu, thấy Từ Tinh Bách đi tới trước mặt của cô, liền lập tức thăm dò hỏi.
Nghe xong Đường Ninh hỏi như vậy,mặt Từ Tinh Bách lập tức liền đỏ lên một mảnh, hắn do dự một chút, đem ấm cách nhiệt trong tay đặt ở trong hộc tủ.
"Là... Là mang cho cậu, nghe người khác nói tay cánh tay cậu bị thương nên tôi nấu canh khoai mỡ hầm xương ống cho cậu..."
Từ Tinh Bách trả lời lắp ba lắp bắp như vậy .
(canh khoai mỡ hầm xương ống( 山药筒骨汤) một món canh tăng cường lá lách và là món khai vị. Với thành phần là quả óc chó và táo gai , có tác dụng ăn ngon miệng hơn, ngoài ra còn có tác dụng bổ thận, dưỡng não, đặc biệt thích hợp cho mùa xuân này .)
"Cậu hầm?"
Đường Ninh một chút liền trọn tròn mắt, cô là kinh ngạc thật, nghĩ không ra Từ Tinh Bách còn có chiêu này, cũng không đúng,hắn trước kia có mẹ như không có, có chiêu cũng này quá bình thường.
Ở trong lòng nghĩ lại, Đường Ninh vội vàng thúc giục Từ Tinh Bách đem giữ ấm cách nhiệt mở ra, "Tôi nhất định phải nếm thử tài nấu ăn của cậu, chén cùng muỗng đều ở trong ngăn kéo, cậu có thể giúp tôi mang ra không ? Tay của tôi có chút không tiện."
Nghe nói, Từ Tinh Bách vội vàng từ trong ngăn tũ bên giường lấy ra một chén nhỏ màu hồng cùng muỗng nhỏ tím, sau đó quay người liền đi vào trong phòng vệ sinh dùng nước rửa qua một lần, lúc này mới vặn ra giữ nắp ấm,múc cho Đường Ninh một chén.
Nhìn thấy nước canh trong trẻo còn có những củ khoai được hầm nát cùng màu đỏ sậm của thịt nạc trong chén, Đường Ninh giơ tay liền lấy muỗng từ tay Từ Tinh Bách, nếm nếm.
Thưởng thức canh cùng thịt,mắt Đường Ninh liền lập tức híp híp.
"Mùi vị thật rất ngon, không nghĩ tới tay nghề của cậu tốt như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút,lúc trước tôi mang hộp cơm cho cậu, thật là tôi múa rìu qua mắt thợ."
"Không có!"
Từ Tinh Bách vội vàng phủ nhận, "Cậu làm tốt hơn so với tôi"
"Phải không? Nhưng tôi vẫn là cảm thấy tay nghề của cậu tương đối tốt, so với đầu bếp trong nhà của tôi còn tốt hơn."
"Cậu thích thì tốt."
Nghe được Đường Ninh khích lệ, Từ Tinh Bách cũng không khỏi cong cong khóe miệng .
Đúng lúc này,chân Đường Ninh có thể là không cẩn thận ấn vào điều khiển từ xa, Tivi LCD phía sau hai người lập tức liền phát sáng lên.
"Ủa? Hẳn là tôi không cẩn thận ấn vào?"
Đường Ninh hơi nghi hoặc một chút.
Đúng lúc này, trên TV đầu đột nhiên báo cáo một tin tức nhảy lầu, nghe nói người nhảy lầu là dân cờ bạc,một người tên là Diệu Tinh ở sòng bạc đánh bạc, thua táng gia bại sản không nói, còn thiếu nợ khoản vay nặng lãi kếch xù, phía bên chủ nợ của Diệu Tinh còn mỗi ngày đều đang buộc hắn trả nợ, còn uy hϊếp hắn nói không trả liền cắt thận hắn bán,nếu không trả, vợ con hắn đều cùng nhau bán.
Hắn cũng thực sự là cùng đường, liền trực tiếp nhảy lầu, còn ở lầu của đài truyền hình nhảy xuống, lần này tốt lắm, sự tình làm lớn chuyện, chuyện phiền toái của Diệu Tinh kia cũng tới.
Tin tức truyền bá đến chỗ này, không sai biệt lắm cũng kết thúc, nhưng Đường Ninh nhìn đứng ở bên giường cô,Từ Tinh Bách lại vẫn trố mắt giật mình mà nhìn TV đã tới quảng cáo, cô vô thức nhướng mày.
Bởi vì Diệu Tinh gì đó này hình như chính là chủ nợ mà Từ Tinh Bách mỗi ngày mệt gần chết để trả nợ, thỉnh thoảng còn đánh cho hắn một trận phát tiết.
Trong cốt truyện, chính là dân cờ bạc họ Vương này nhảy lầu mới làm Từ Tinh Bách bắt lấy cơ hội tóm hết thảy đám người Diệu Tinh.
Hiện tại Từ Tinh Bách chỉ sợ đầu óc bão táp xem chính mình nên làm như thế nào, cho nên mới xuất thần thế này.
"... Bạn cùng bàn, bạn cùng bàn, Từ Tinh Bách, Từ Tinh Bách..."
Rốt cục lấy lại tinh thần ,Từ Tinh Bách ngay lập tức liền nghe được tiếng kêu của Đường Ninh, hắn vội vàng quay đầu nhìn về Đường Ninh.
"Nghĩ gì thế,xuất thần như vậy, tôi gọi cậu mấy tiếng cũng không nghe..."
Đường Ninh cười hỏi như vậy.
Sau đó còn không đợi Từ Tinh Bách trả lời, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường Đường Ninh liền vội vội vàng vàng nói, "Có phải sắp đến thời gian cậu làm thêm hay không? Cho nên cậu mới... Nếu không cậu đi nhanh đi, canh này cậu trước tiên để ở chỗ này được không? Tôi chậm rãi uống,cậu có việc liền đi trước đi, cảm ơn cậu đã đến thăm tôi."
Đường Ninh chân thành nói cảm ơn.
Nghe đến đó, tìm không thấy lấy cớ để giải thích mình tại sao thất thần, Từ Tinh Bách sửng sốt một chút liền theo lại nói với cô, "Xác thực đến thời gian tôi làm việc,nhưng một mình cậu..."
"Không có chuyện gì, A Diệu cùng mẹ tôi một hồi liền sẽ trở lại, chuyện này cậu không cần lo lắng."
"Tôi đi... đây..."
Hắn còn cần hảo hảo suy nghĩ một chút, đến cùng làm như thế nào để cho những tài liệu mình thu thập kia phát huy ra tác dụng lớn nhất của chúng thì mới tốt.
"Ừ,cậu đi đi, trên đường cẩn thận nha."
Đường Ninh hướng về phía hắn nhẹ nhàng phất phất tay.
Thấy thế, Từ Tinh Bách hé miệng cười cười với cô, quay người vừa định đi ra ngoài, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, lập tức đem bàn tay đến trong ngực, sau đó trực tiếp liền móc ra một nụ hoa hồng chớm nở ,hắn cũng không dám nhìn mắt Đường Ninh, liền trực tiếp đem hoa hồng đặt ở trên chăn của Đường Ninh.
"Cái này tặng cho cậu, tôi... Tôi đi trước..."
"Từ Tinh Bách!"
Hắn vừa mới đi tới cửa chỗ, Đường Ninh liền vội vàng mở miệng gọi hắn lại.
Từ Tinh Bách tay đè tại bên trên chốt cửa phòng, thanh âm Đường Ninh trong veo liền ở phía sau hắn vang lên, "Cảm ơn hoa của cậu, tôi rất thích."
"Được, ừm!"
Hàm hàm hồ trả lời, Từ Tinh Bách liền lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Đi trên hành lang bệnh viện sáng ngời chỉnh tề, Từ Tinh Bách căn bản khống chế không nổi khóe miệng của mình, chờ sau khi hắn đi vào thang máy,nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên vách thang máy, hắn mới phát hiện hắn lúc này cười đến qua ngốc, quá ngốc, thực sự quá ngốc.
Thế nhưng làm sao bây giờ, hắn chính là áp chế không nổi.
Thế nào cũng áp chế không nổi!
Bên này, Đường Ninh thì vuốt vuốt hoa hồng trong tay, nghe được thanh âm hệ thống nhắc nhở, khóe miệng cũng đi theo giương lên.
[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: .]
Lại tăng hai điểm đó .
Ở trong bệnh viện không sai biệt lắm ở một tuần lễ, vết thương trên cánh tay lành lại Đường Ninh rốt cục xuất viện.
Xuất viện đồng thời cô biết được tin tức Mục Thịnh cũng sắp trở về, về phần Diệp Cận Ngôn, lão nhân gia bởi vì bệnh tim nghiêm trọng , bây giờ còn đang trong bệnh viện, nghe nói mấy ngày nữa còn làm giải phẫu, hắn trong thời gian ngắn căn bản là về không được.
Không cần nghĩ cũng biết, Mục Thịnh hẳn là rất nhanh liền sẽ hành động.
Bất quá cho dù là theo đuổi,cô cũng hi vọng đối phương có thể theo tiết tấu của cô!
Nếu như cô nhớ không sai, trong cốt truyện lúc này, nguyên chủ bởi vì vừa mới vạch trần thân phận nữ sinh của Doãn Vũ Tình, đang ở giai đoạn bị bốn mục tiêu công lược uy hϊếp , cũng là giai đoạn cô buồn bực nhất muốn nhất .
Hết lần này tới lần khác đúng lúc này,người bạn plastic trước kia quen biết ở chỗ học cắm hoa của cô vậy mà trực tiếp gọi điện thoại đến nói là cô ta sắp xuất ngoại,cô ta ở trong nước không có nhiều bạn bè, Đường Ninh tính một người, trước khi đi cô ta muốn cùng các bạn bè của mình mở party cáo biệt , cũng hi vọng Đường Ninh có thể đến.
Địa điểm party là Ngân Hà KTV.
Nhựa plastic hoa nói gọi là một cái hiểu chi lấy để ý, lấy tình động a, lại thêm nguyên chủ tâm tình thực sự không tốt, cũng xác thực cần giải sầu một chút, liền đi.
Nhưng ai có thể nghĩ party chia tay sắp đến kia căn bản chính là Hồng Môn Yến mà chị em hoa nhựa plastic trước khi ra nước ngoài đặc biệt nhằm vào Đường Ninh mà thiết kế nên chứ, chính cô ta là con riêng, mẹ không cần, mới được hào môn nhận trở về, tự nhận là so với thân phận vướng víu của Đường Ninh còn cao quý hơn nhiều.
Hết lần này tới lần khác Đường Ninh mọi thứ so với cô ta tốt hơn, thậm chí còn có tướng mạo vị hôn phu Giang Diệu như vậy, gia thế các mặt đều có thể đem ra được.
Cô ta thật sắp ghen ghét chết cô.
Nhất là khi cô ta làm bộ lơ đãng tỏ tình Giang Diệu, đối phương trực tiếp để cô ta soi mặt vào trong nướ ŧıểυ mà xem chính mình , ghen ghét một chút đạt tới đỉnh điểm, nhưng cũng tiếc bình thường Giang Diệu bảo hộ Đường Ninh bảo hộ đến cùng trong nhà cô lại đấu thành một đoàn, làm cô ta căn bản không thể ra tay tính toán Đường Ninh.
Cuối cùng bởi vì tranh đấu thất bại,cô ta trực tiếp liền bị cha cô ta đưa ra nước ngoài,cô ta lúc này mới nhớ tới Đường Ninh, sau đó tự mình thiết kế một hồi Hồng Môn Yến cho cô, liền vì trước khi đi, hung hăng ra một hơi.
Đúng vậy, khi đó, hoa nhựa plastic cũng không biết vị hôn phu của Đường Ninh đã bị người đoạt đi.
Đường Ninh đi đến cuộc hẹn,nước trái cây nguyên bản cũng bị người đổi, nếu như không phải cô thông minh, lấy cớ đi toilet trốn thoát, chỉ sợ vào ban đêm còn không biết sẽ phát sinh sự tình gì đâu!
Dù sao pháo hôi cùng nữ chính đãi ngộ cũng không giống nhau, Doãn Vũ Tình mặc kệ phát sinh cái gì cũng biết có người lập tức đi ra anh hùng cứu mỹ nhân, nguyên chủ chính là la rách cổ họng chỉ sợ cũng gặp không được một người!
Vừa mới nghĩ tới đây, điện thoại Đường Ninh đúng lúc đó vang lên.
Cô nhìn xem phía trên hiện thị số điện thoại hoa nhựa plastic , chỉ cảm thấy thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!
Nhận nghe điện thoại, trong điện thoại nữ nhân đủ loại nào là bán thảm nào là khóc lóc kể lể, nói thẳng tới nước bọt đều văng tới, Đường Ninh lúc này mới cười đáp, "Được, đêm mai chín giờ, Ngân Hà KTV ghế lô phải không, tôi đi. Cậu phải xuất ngoại, tôi tại sao có thể không đi gặp cậu một lần cuối chứ?"
Trí nhớ của cô không có sai lầm,địa điểm Từ Tinh Bách làm thêm chính là Ngân Hà đó.
Lại thêm vị luôn luôn đi theo phía sau cô,người của Mục Thịnh...
Cô cảm thấy cô nói không chừng lại có thể nhất tiễn song điêu đó nha!
A, cô vì sao lại nói như vậy chứ?
Cùng lúc đó, vừa mới xuống máy bay Mục Thịnh.
"Đường Ninh đêm mai chín giờ muốn đi tham gia một hồi tụ hội? Tốt, tôi đã biết."
Mục Thịnh cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bởi vì động tác quá lớn ở nước E ,lệ khí trong mắt nam nhân còn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Có lẽ lúc này là cơ hội rất tốt...
Hắn nghĩ.
h-h
h-h //
Hơn chữ