Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()
Editor:KL
Bởi vì Đường Thanh muốn về nhà mang quần áo cho cô ở viện tắm rửa,mẹ Giang cùng một bang các phu nhân hào môn đã thăm xong Đường Ninh, cũng liền đi theo bà. Đường Thanh chân trước vừa đi, chân sau Giang Diệu bên này liền được tiểu hộ sĩ đột nhiên báo xuống lầu giao nộp phí, cho nên chờ thời điểm Đường Ninh mở mắt,phòng bệnh VIP lớn như vậy, vậy mà liền chỉ còn lại một mình cô .
Cô chậm rãi ngồi dậy,nghiêng đầu, trùng hợp thế mà liền thấy bóng lưng Doãn Vũ Tình trong hoa viên nhỏ khu nội trú lầu dưới chậm rãi đi ra ngoài .
Thật đúng là có duyên phận nhq!
Đường Ninh vô thức ở trong lòng cảm thán.
Kỳ thật cô đến bây giờ còn có chút không dám tin tưởng Doãn Vũ Tình vậy mà thật lấy lý do anh trai cô ta có ân cứu mạng mà đi cầu Mục Thịnh ra tay, mặc dù đây quả thật là trong tính toán của cô.
Dù sao một thân Mục Thịnh thực sự quá lý trí quá cẩn thận, rõ ràng đối với cô chính là có hảo cảm, hết lần này tới lần khác thế nào cũng không nguyện ý bước lên một bước, liền độ hảo cảm cũng keo kiệt không muốn tăng lên, lại thêm hiện tại thiết lập nhân vật tiểu bạch hoa đơn thuần của Doãn Vũ Tình toàn tuyến sụp đổ, nên cô có chút lo lắng người này nếu như buông tay mặc kệ, trực tiếp trở về nước E, cô thật là chính là không bột đố gột nên hồ, người còn không thấy còn công lược cái rắm.
Cô bây giờ mà xoát điểm độ hảo cảm của Mục Thịnh, theo thời gian trôi qua, cũng rất nhanh liền sẽ tiêu tán không thấy.
Trong lòng cho dù nghĩ như vậy,nhưng Đường Ninh vẫn là có chút vì ca ca của Doãn Vũ Tình-Doãn Vũ Phong sớm đã chết cảm thấy đáng tiếc.
Bởi vì trong cốt truện,sau khi nguyên chủ Đường Ninh vạch trần thân phận nữ sinh của Doãn Vũ Tình, vì tẩy trắng lại thêm bán thảm, Doãn Vũ Tình nói qua không ít sự tình ca ca nhà mình .
Nghe nói, lúc trước Doãn gia tuy nói so ra kém Giang gia, Diệp gia ,nhưng cha mẹ Doãn cũng khinh doanh trà ở nơi khác, vốn liếng còn tiết kiệm không ít, trong nhà có mấy phòng không nói, còn có một cửa hàng nhỏ, Doãn Vũ Tình cũng là từ nhỏ đã ngâm ở trong bình mật lớn.
Hơn nữa cha Doãn mẹ Doãn còn đặc biệt không giống bình thường, nhà khác trọng nam khinh nữ, nhà họ thì không, trọng nữ khinh nam, thậm chí sủng ái Doãn Vũ Tình, coi nhẹ Doãn Vũ Phong đến tình trạng bệnh hoạn . Lúc còn rất nhỏ, Doãn Vũ Phong vẫn bị tẩy não,em gái nhỏ hơn hắn, mặc kệ sự tình gì cũng phải nhường em gái,em gái yêu cầu gì đều phải đồng ý.
Trên thực tế, Doãn Vũ Tình cũng bất quá so với hắn nhỏ hơn ba phút mà thôi.
Nhưng chính là ba phút này, cũng bởi vì cô ta là em gái, từ nhỏ đến lớn, Doãn Vũ Phong luôn luôn chịu mệt nhọc chiếu cố em gái, ăn ngon để cô ăn trước, chơi vui nhường cô ta chơi trước, mặc kệ đi nơi nào, đều muốn mang theo em gái.
Không thể không nói, Doãn Vũ Tình sống thật sự như nữ chủ sủng văn xuôi gió xuôi nước!
Chỉ tiếc, ngoài ý muốn tới nhanh như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị,ở nước ngoài nói chuyện làm ăn cha Doãn bởi vì say rượu điều khiển, trực tiếp mang theo khách hàng lao vào trong nước, thời điểm chờ vớt lên tới, người trong xe không sống sót. Cuối cùng vốn liếng hai vợ chồng những năm này để dành được tất cả đều bồi thường thì không nói nhưng bất động sản cùng bề ngoài đều không bảo trụ.
Một năm kia, Doãn Vũ Phong mới vừa lên đầu cấp hai.
Vì đi học, hắn đánh bạc,mặt đi cầu thân thích hai hên cha mẹ, thậm chí liền quý xuống trước người khác cũng làm, mới rốt cục miễn cưỡng để Doãn Vũ Tình đi theo hắn có cơm ăn, có sách đọc.Nhưng cho dù là như thế, nghỉ đông và nghỉ hè hắn cũng đi theo chú nhỏ của hắn,ở công trường làm thuê. Mà khi đó Doãn Vũ Tình đang làm gì,cô ta mặc dù cũng muốn hỗ trợ thế nhưng làm đến khi ngón tay vừa mới sứt da liền đau đến khóc đến thở không ra hơi.
Thuở nhỏ thành thói quen chiếu cố cô ta,Doãn Vũ Phong chỗ nào còn nguyện ý để cô ta hỗ trợ đâu, thế là liền để Doãn Vũ Tình dưới gốc cây, uống vào Cocacola, chờ hắn tan tầm, sẽ cùng nhau về nhà.
Sau thi cấp ba, rõ ràng có thể lên trường chuyên cấp nhưng Doãn Vũ Phong cuối cùng vẫn lựa chọn cao trung nam sinh Kim Thắng, cũng bất quá là bởi vì nhân viên nhà trường đã đáp ứng hắn, hàng năm chỉ cần hắn bảo trì thành tích thứ nhất , liền sẽ cho hắn học bổng kếch xù .
Có khoản này tiền thưởng, em gái muốn quần áo mới, thậm chí là thích ăn bánh ngọt, hắn đều có thể mua cho cô ta.
Điền xong nguyện vọng Doãn Vũ Phong trong đầu chỉ lượn vòng một suy nghĩ duy nhất.
Đáng tiếc , vì cứu người, hắn đến cùng còn chết dưới bánh của chiếc xe mạnh mẽ đâm tới.
Thậm chí câu di ngôn cũng không để lại cho em gái tâm tâm niệm niệm của hắn, trên đường đưa đi bệnh viện liền rời đi nhân thế.
Doãn Vũ Tình quen được Doãn Vũ Phong sủng, cũng thuận theo thói quen, lấy ân cứu mạng của hắn đưa ra yêu cầu như vậy với Mục Thịnh , thực sự không thể bình thường hơn được.
Bởi vì dưới cái nhìn của cô ta, bất luận chuyện gì phát sinh, ca ca mãi mãi cũng sẽ đứng ở bên cô ta, mặc kệ cô ta đưa ra dạng yêu cầu gì, ca ca đều sẽ đồng ý, chỉ cần cô ta vui vẻ, ca ca cũng sẽ không để ý, bởi vì hắn là ca ca của cô ta!
Nghĩ tới đây, cách cửa kính, xa xa nhìn thấy Doãn Vũ Tình lên xe buýt, Đường Ninh rủ xuống mắt.
Khả năng cho đến bây giờ, Doãn Vũ Tình cũng không hiểu cô ta đến cùng đã mất đi cái gì.
Vừa mới nghĩ tới đây, Đường Ninh chợt nghe cửa phòng bệnh bị người theo bên ngoài vặn ra tiếng vang.
Cô quay đầu, Giang Diệu chạy đầu đầy mồ hôi trực tiếp đối mặt đến cùng một chỗ.
"Ninh Ninh,em đã tỉnh?"
Giang Diệu vội vàng đẩy cửa ra đi đến, "Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Cánh tay có đau hay không? Muốn anh bây giờ gọi bác sĩ đến không?"
"Không cần, gây tê vẫn còn, cho nên em tạm thời không cảm giác được." Đường Ninh lắc đầu, sau đó vô thức nhìn phía sau hắn một chút.
"Vậy là tốt rồi, dì về trước giúp em mang quần áo đến, một hồi liền sẽ liền trở lại."
Thấy thế, Giang Diệu vội giải thích nói.
"Ừm."
Đường Ninh trả lời, sau đó cắn môi dưới, "Vậy... Giáo y tiên sinh đâu? Hắn sao lại không ở đây?"
Nói dứt lời, nhìn thấy sắc mặt Giang Diệ đột nhiên tối sầm lại, Đường Ninh vội vàng giải thích , "Không phải, ý của em là lúc trước ở Mộng Huyễn cốc nếu không phải hắn ra tay cứu giúp, chỉ sợ em hiện tại cũng không thể hảo hảo ngồi ở chỗ này, em vốn là nên nói với hắn một tiếng cảm ơn..."
Nghe đến đó,sắc mặt Giang Diệu mới hơi hòa hoãn một ít, "Lúc trước em từ trong phòng giải phẫu đi ra, anh hình như chưa từng thấy hắn, có thể là cảm thấy em không có vấn đề gì, liền đi ..."
"Đi rồi sao?"trong mắt Đường Ninh lướt qua một tia mất mát rõ ràng.
Thấy thế, Giang Diệu chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như bỗng chốc bị một bàn tay vô hình dùng sức siết chặt, vừa khó chịu vừa đau,lời Doãn Vũ Tình nhắc nhở cũng lần nữa ở bên tai của hắn vang lên ——
[Người cậu ta hiện tại thích cũng sớm đã không phải cậu,cậu ta thích người khác, thích giáo y Mục Thịnh, rõ ràng còn là vị hôn thê của cậu, nhưng cậu ta căn bản không thèm để ý cậu, mà là thích người khác, cậu thật không ngại sao? ]
Giang Diệu liền siết chặt nắm tay, nhắm lại mắt, rất nhanh mở ra, cúi đầu liền nhìn Đường Ninh, làm bộ lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, vấn đề lúc trước ở Mộng Huyễn cốc hỏi em, em vẫn chưa trả lời anh đấy? Em cùng Mục giáo y sao lại quen thuộc như vậy? So với một lão nhân đã ở Kim Thắng chờ đợi hơn nửa năm như anh còn quen thuộc hơn,lúc trước hắn trị liệu cho em xong, hai người trong âm thầm lui tới sao?"
Bỗng nhiên nghe được Giang Diệu trả lời như vậy, Đường Ninh bỗng dưng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy hai con ngươi đen nhánh của thiếu niên ,cô cưỡng bức mình cùng hắn nhìn nhau, cười , "Không có, cũng chỉ là lúc trị liệu thôi, em với anh cùng một ca ngươi còn không biết sao? Em đâu ra thời gian cùng giáo y tiên sinh lui tới chứ!"
Cô đang nói dối!
Người ta không biết Giang Diệu cùng Đường Ninh đã ở chung được ròng rã mười năm , quá rõ ràng đủ loại biểu lộ của cô, nhất là biểu lộ nói dối.
Đường Ninh cùng người khác không giống nhau, người khác nói dối sẽ trốn tránh ánh mắt , sẽ có động tác sờ mũi, nhưng cô không có, lúc cô nói dối, không chỉ có không có động tác này, còn có thể đặc biệt nghiêm túc nhìn mắt của bạn, mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ bạn phát hiện cô đang nói dối.
Vẻ mặt như thế, rõ ràng trước kia Giang Diệu thích xem nhất, bởi vì Đường Ninh mỗi một lần nói dối đều là thiện ý, thậm chí là sợ hắn lo lắng, hắn mỗi lần nhìn, chỉ có thể cảm thấy Đường Ninh vì hắn mà cân nhắc , thực sự cũng làm cho hắn ngọt ngào trong lòng.
Nhưng lúc này đây...
Giang Diệu lại cảm thấy ngực của hắn giống như một thứ gì đó phá ra lỗ thủng lớn, hở ra bên ngoài, mặc kệ hắn liều mạng che lại thế nào,cũng đều không che nổi.
Hắn kinh ngạc nhìn Đường Ninh trước mặt, cũng không biết nhìn bao lâu, lúc này mới chật vật tránh đi tầm mắt của cô, nhìn về phía một bên vách tường màu trắng.
"Phải không?"
Hắn khẽ hỏi , sau đó liền mở miệng gọi cô một tiếng, "Ninh Ninh..."
"Hửm?"
"Chờ dì Đường đến , anh sẽ về trường học một chuyến."
"Được..."
"Trở về xong,anh sẽ lập tức dọn ra ký túc xá hiện tại."
Hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn mắt Đường Ninh.
Nghe hắn nói, trong mắt Đường Ninh nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc, "Vì sao thế? Ở không tốt sao... Hơn nữa học kỳ này còn chưa có kết thúc đâu?Anh sao lại nghĩ đến đột nhiên dời ra ngoài?"
"Lúc trước đã nên dời,khi anh phát hiện Doãn Vũ Phong là nữ sinh anh đã nên dời."
Giang Diệu lẩm bẩm , Đường Ninh không nói gì.
Giang Diệu liền lại tiếp nhận lời của mình tiếp tục nói, "Doãn Vũ Phong là nữ sinh,anh là nam sinh, ở cùng một chỗ vốn là không tiện không phải sao? Hơn nữa anh là vị hôn phu của em, vốn là hẳn là cùng những nữ sinh khác giữ một khoảng cách, không để cho em hiểu lầm."
Nghe đến đó, Đường Ninh khẽ rũ mắt xuống, che giấu chợt lóe lên châm chọc bên trong.
"Kỳ thật, không dời đi... Cũng không có gì... Nhân sinh ngắn như vậy không dễ dàng gặp được một người anh thích,người đó cũng thích anh , hai người khó được có duyên như vậy, có lẽ hẳn là cố mà trân quý..."
Lời còn lại Đường Ninh còn chưa kịp nói ra miệng, cả người liền trực tiếp được Giang Diệu ôm vào trong ngực,cô cảm giác được đối phương ở trên trán của cô nhẹ nhàng hôn một chút.
"Người muốn trân quý từ đầu tới đuôi, ngoại trừ em, sẽ không còn là bất kỳ người nào khác,lúc trước sẽ không, về sau... Cũng sẽ không. Lúc trước là anh không cẩn thận buông ra tay em, đi lầm đường. Nếu như... Nếu như có thể...anh không cầu em có thể tha thứ cho anh, anh chỉ là hi vọng em có thể lại cho anh một cơ hội,lúc trước anh có thể tiêu tốn ròng rã mười năm để em triệt để tiếp nhận sự tồn tại của anh, anh chỉ hi vọng, anh vẫn có cơ hội lại đi tiêu tốn mười năm, hai mươi năm, thậm chí nhiều thời gian hơn , để em nguyện ý lại đi cùng với anh, về sau... Về sau chỉ hai người chúng ta, có được không? Về sau chúng ta hảo hảo ở cùng nhau, có được không?"
Giang Diệu khàn giọng hỏi như vậy .
Không có cơ hội nha!
Không có cơ hội...người muốn nghe lời nói này nhất, cũng sớm đã không còn...
Nghe được như vậy lúc đầu Đường Ninh tâm tâm niệm niệm quá lâu, có thể là bởi vì thân thể sót lại tình cảm, lúc này không có diễn kịch, Đường Ninh tùy ý để hốc mắt của mình đỏ lên.
Ở trong lòng yên lặng trả lời như vậy.
Thật, quá muộn... Quá muộn quá muộn...
Một đầu Giang Diệu từ đầu đến cuối đều không được đến câu trả lời của Đường Ninh , trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia tuyệt vọng, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh lại lên,lúc trước hắn làm chuyện sai lầm như thế, Ninh Ninh trách hắn là đúng, nhưng hắn còn có cơ hội, hắn nhất định sẽ lấy ra công phu kẹo da trâu lúc trước bị Ninh Ninh cười, tiếp tục dán lấy cô, quấn lấy cô, thẳng đến cô lần nữa tiếp nhận hắn mới thôi.
Nhưng cho dù lòng nghĩ như vậy, Giang Diệu như cũ không có cách nào làm dịu cảm giác vừa đau vừa khổ vừa chua lại chát trong lòng, hắn chậm rãi buông lỏng ra ôm ấp, đứng dậy liền nhìn thoáng qua ra bên ngoài, mang theo giọng mũi nói, "Dì Đường đến bây giờ còn chưa đến, nếu không anh vẫn là đi xuống trước xem một chút đi, Ninh Ninh em trong phòng bệnh hảo hảo đợi,anh một hồi liền trở về ..."
Nói hắn thậm chí cũng không dám lại nhìn Đường Ninh một chút, quay người liền nhanh chân đi ra ngoài.
Chờ cả người Giang Diệu đều biến mất ở cửa phòng, Đường Ninh lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt vừa vặn từ gương mặt của cô chậm rãi rơi xuống.
Cô dùng ngón út nhẹ nhàng câu dẫn một giọt nước mắt nàu.
Xem như cô đối với đoạn thời gian chất phác tốt đẹp không bao lâu này triệt triệt để để cáo biệt đi.
Đường Ninh ở trong lòng yên lặng nói như vậy một câu, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thời tiết rất tốt, bầu trời xanh thăm thẳm trong vắt được tựa như được thanh tẩy qua, mây trên không trung lại mỏng lại nhẹ, gió không lớn, thổi tới trên mặt người làm người tự dưng sinh ra một cảm giác sảng khoái không lý do
h-h
h-h //
chữ