[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 54: nữ sinh trường nam sinh (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()

Editor:KL

Lúc này,dương quang bên ngoài phòng học chiếu vào trên mặt Đường Ninh , thậm chí lông tơ thật nhỏ trên gò má cô đều được chiếu rọi rõ rõ ràng ràng,cả khuôn mặt trắng đến mức phản chiếu ánh sáng, ngay cả ánh mặt trời dường như cũng không thể bừng sáng như nụ cười nơi khóe miệng cô.

Từ Tinh Bách không cẩn thận cùng đối mặt với hai mắt đen bóng của cô , tâm khống chế không nổi hơi hơi động, ngón tay đặt ở một góc bàn cũng vô thức bỗng nhiên siết chặt.

Cùng lúc đó, trong phòng học bởi vì Đường Ninh chủ động ngồi cạnh nam sinh nổi danh tự bế trong lớp học -Từ Tinh Bách, oanh một tiếng, lớp học liền nháy mắt bùng nổ lên một trận lại một trận thảo luận.

—— Ninh Ninh tiểu thiên sứ chuyện gì xảy ra? Cậu ấy làm sao lại ngồi cạnh gia hỏa âm trầm kia? Huhu, thực sự chính là một đóa hoa tươi cạnh cứt trâu mà ,ah, lòng tôi, đau quá. . .

—— không phải, sao cậu lại xưng hô như thế? Không được, tôi cũng phải cấp cho giáo hoa của chúng ta một biệt danh.

—— xưng hô không trọng yếu, trọng yếu là gia hỏa họ Từ kia không phải luôn luôn ghét nhất có người ngồi bên cạnh hắn sao? Lúc trước,thời điểm Doãn Vũ Phong kia vừa tới , các cậu đừng quên, cậu ta vừa đem này nọ vừa nhét vào bàn, liền bị Từ Tinh Bách đến chậm một ngày vứt xuống một bên,làm cậu ta khóc, cuối cùng vẫn là Giang Diệu không vừa mắt, để cậu ta cùng bàn với cậu ấy. Thế nào hiện tại Từ Tinh Bách liền một bộ dáng thờ ơ? Đối đãi khác biệt à?

—— Cậu nói lời này cậu không thấy trái lương tâm sao? Doãn Vũ Phong kia đàn bà ẻo lả từ đầu đến chân, có một chỗ có thể so sánh được với giáo hoa mới vừa ra lò của Kim Thắng chúng ta sao? Từ Tinh Bách cũng không ngốc đúng không? Một người lùn đàn bà ẻo lả, một đại mỹ nhân mỹ mạo da trắng , hắn cũng biết chọn thế nào đúng không? Không,không được rồi, càng nói càng tức.

—— đều do Giang Diệu cùng Doãn Vũ Phong kia, hai người này xảy ra chuyện gì ?Ninh Ninh của chúng ta là một đại mỹ nữ, xinh đẹp bao nhiêu,trân quý bao nhiêu, vừa nãy các cậu có chú ý không, bởi vì bị Giang Diệu lớn tiếng cự tuyệt như vậy , cậu ấy xấu hổ khó chịu mặt mũi trắng bệch, Giang Diệu thực sự quá không phong độ, vẻ mặt kia làm tôi thấy cũng đau lòng!

—— Đúng, không sai, còn có Doãn Vũ Phong kia, lúc trước cũng chỉ là cảm thấy cậu ta đàn bà ẻo lả hay khóc mà thôi, nhưng không nghĩ tới cậu ta có thể thích khóc như vậy , Đường Ninh nói cậu ta cái gì sao? Cậu ta không nguyện ý thì nói không nguyện ý là được rồi, làm ra thành như vậy giống như ai khi dễ cậu ta không bằng, thấy không, bây giờ còn đang khóc đó. Một nam sinh, cần thiết phải vậy không? Còn khiến cho giáo hoa trong cơn tức giận ngồi xuống cạnh Từ Tinh Bách! Không được, chờ một lát tan lớp, tôi muốn đích thân mời giáo hoa ngồi bên cạnh tôi, nếu không tôi sợ Từ Tinh Bách khi dễ cậu ấy,nữ hài tử khả ái cần nhiều trân quý!

—— tôi cũng đi, tôi cũng đi. . .

——cho tôi slot!

—— tôi cũng muốn!

. . .

Rất nhanh, nam sinh trong lớp học liền từ phê phán Từ Tinh Bách đến nghị luận Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình,rồi đổi thành thảo luận ai có thể ngồi cùng bàn với Đường Ninh,xem đến cùng ai sẽ đảm nhiệm thể hiện mình là học sinh mười tốt phát triển toàn diện đức trí thể mỹ.

Thanh âm các nam sinh coi như ép tới rất thấp, vẫn sẽ có một đôi lời truyền đến tai Doãn Vũ Tình, đặc biệt là những phê bình chỉ trích cô , trong nháy mắt Doãn Vũ Tình nước mắt chảy càng hung, đồng thời lòng càng là đủ loại chua xót không chịu nổi.

Rõ ràng lúc trước những nam sinh này đã đối với cô đổi cách nhìn không ít, thậm chí còn có mấy người khen cô tính cách không tệ, vì cái gì lại biến thành thế này? Cô rõ ràng chính là thực tình muốn nhường chỗ ngồi cho Đường Ninh , chỉ là bởi vì nhất thời chưa kịp phản ứng, cho nên mới sẽ làm rơi này nọ, về sau nước mắt, cô chỉ là vừa nghĩ tới sắp cùng A Diệu tách ra,cô liền khống chế không nổi khổ sở trong lòng, cô cũng không có cách nào, dù sao Đường Ninh kia lớn lên đẹp như thế. . .

Bởi vì nỉ non, bả vai Doãn Vũ Tình biên độ nhỏ run rẩy.

Mà người ngồi ở bên cạnh cô,từ trước đến nay nhìn thấy mặt trời nhỏ Doãn Vũ Tình dường như khóc đến thương tâm như vậy, Giang Diệu tâm khắc chế không được nổi lên một trận lại một trận thương yêu, đồng thời tâm lý phản cảm đối với Đường Ninh liền sâu hơn.

Hắn không hiểu, chỉ là giải trừ hôn ước mà thôi,cô tại sao phải dây dưa không ngớt, hung hăng càn quấy, thực sự là quá. . .

[Độ hảo cảm Giang Diệu: .]

Bên này Đường Ninh vừa nhận được tin đối phương giảm độ hảo cảm cũng không để ý chút nào khóe miệng giật giật.

Lúc nãy hai người trên sân thượng , bởi vì cô lấy thân phận Doãn Vũ Tình là nữ sinh uy hϊếp hắn cùng với cô lại kết giao ba tháng,độ hảo cảm của Giang Diệu liền đã theo tuyến đường hợp lệ một hơi xuống đến , hiện tại lại bởi vì Doãn Vũ Tình vừa khóc, lại giảm điểm, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là xung quan một phát vì hồng nhan nha!

Về phần Đường Ninh từng là vị hôn thê của hắn ròng rã mười năm , cũng là bởi vì thích hắn mới quấn quít chặt lấy, hắn hoàn toàn không để ý tới, trong mắt lúc này liền chỉ còn lại một mình Doãn Vũ Tình yên lặng nỉ non .

Ba ba ba!

Đường Ninh đều ở trong lòng vì sự si tình của hắn mà vỗ tay.

A.

Mà khi Giang Diệu vừa định nhỏ giọng an ủi Doãn Vũ Tình một chút, thân là giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp liền đã theo âm thanh chuông vào học đi đến.

Chỉ thấy trong một đám nam hài tử thô ráp Đường Ninh chỉnh tề trắng nõn phấn nộn giống như hoa hồng nhỏ cao vút trong hoa viên đầy cỏ dại, làm chủ nhiệm lớp nhìn đều cảm thấy cả người giống như uống hết một ly chè đậu xanh trong mùa hè nóng bức vậy, nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của ông liền bị Từ Tinh Bách ngồi cạnh Đường Ninh hấp dẫn, lông mày trực tiếp liền khẽ nhíu.

Từ Tinh Bách trong lớp bọn họ thành tích đặc biệt tốt, ban đầu là lấy thân phận thi Trạng Nguyên được hiệu trưởng cao trung Kim Thắng bọn họ giá cao đào về, nói là chỉ cần hắn có thể bảo trì thứ hạng, không chỉ có học phí toàn bộ miễn phí, ăn uống đều có thể ở nhà ăn trường học , còn có thể có thêm trợ cấp. Từ Tinh Bách xuất thân bần hàn cũng xác thực làm được, từ nhập học đến nay,mỗi một bài kiểm tra to to nhỏ nhỏ hắn cơ bản đều đứng thứ nhất.

Đáng tiếc nha, ông từng không chỉ một lần nghe nói qua, cũng tận mắt thấy qua, hắn cùng những thiếu niên bất lương bên ngoài trường trộn lẫn, thậm chí trên mặt thường thường sẽ mang vết thương đến trường học, tính cách cũng âm trầm, đối với người nào đều không có cười. Theo ông hiểu rõ, hắn đến bây giờ không thể kết giao một người bạn trong lớp học, mỗi ngày độc lai độc vãng.

Ông không phải kỳ thị, chính là cảm thấy khó khăn lắm trường học mới có nữ sinh, lại cùng nam sinh này ngồi cùng một chỗ, nếu là không cẩn thận bị khi dễ, thật làm mất mặt Thánh Anh bên kia.

Nghĩ được như vậy, chủ nhiệm lớp ở trong lòng châm chước liền mở miệng, "Việc này. . . đồng học Đường Ninh , chỗ ngồi của em là chính em chọn sao? Chỗ ngồi như vậy có thể thấy được bảng không? Có cần thầy giúp em đổi chỗ lên một chút hay không?"

Nghe ông nói,cơ hồ tất cả mọi người trong lớp học trong nháy mắt này đồng loạt nhìn Đường Ninh, bao gồm Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình.

Cô đang lo lắng, lo lắng Đường Ninh sẽ trực tiếp mở miệng yêu cầu ngồi cùng Giang Diệu,cô là nữ hài tử, lại là học sinh trao đổi, chỉ cần cô mở miệng, chủ nhiệm lớp sẽ không thể không đáp ứng.

Cả người Doãn Vũ Tình liền khẩn trương lên.

Toàn lớp chỉ có ngồi cạnh Đường Ninh -Từ Tinh Bách luôn luôn cúi thấp xuống , cũng không có cùng những người khác đem ánh mắt đặt cược đến trên thân nữ sinh, tóc mái che lại đôi mắt của hắn, làm người ta căn bản nhìn không ra nét mặt của hắn, chỉ là đột nhiên dùng sức nắm chặt góc bàn,móng tay hơi hơi sáng lên tiết lộ một chút cảm xúc của hắn.

Đột nhiên bị chủ nhiệm lớp hỏi như vậy, trên mặt Đường Ninh sững sờ, sau đó vội vàng xua tay, mỉm cười trả lời, "Không cần không cần, em có thể thấy được, em cảm thấy ngồi ở chỗ này rất tốt, không cần lại đổi lên phía trước."

Nghe cô nói, cơ hồ mặt tất cả mọi người lộ ra kinh ngạc nhìn cô,ngón tay Từ Tinh Bách nắm vuốt góc bàn bỗng nhiên buông lỏng,con ngươi dưới tóc mái khẽ rung.

"Nhưng. . . "

Chủ nhiệm lớp còn muốn nói tiếp chút gì, bởi vì ông sợ Đường Ninh là không hiểu rõ tình huống mới ngồi xuống bên người Từ Tinh Bách, bên này Đường Ninh liền đã trước ông một bước mở miệng tiếp tục giải thích nói, "Hơn nữa em còn quen biết vị bạn học ngồi cạnh em, mới đến lớp học mới, em cũng không quá biết rõ mọi người, liền nghĩ ngồi cạnh một người quen thuộc cũng thuận tiện một ít."

Bọn họ, quen biết?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong lớp học kinh ngạc, họ vậy mà là quen biết!

Không nghĩ tới,không nghĩ tới, Từ Tinh Bách này âm thầm bí mật lại còn quen biết nữ hài tử xinh đẹp như vậy , a a a, sao chuyện gì tốt hắn cũng chiếm vậy!?

Nghe được lời Đường Ninh nói, Từ Tinh Bách máy móc quay đầu nhìn về cô, lại chỉ thấy Đường Ninh hướng hắn giương lên nụ cười không hề mù mịt, tâm thiếu niên lần nữa rung động lên, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, một phát mà không thể vãn hồi.

Mà bên này Giang Diệu nhìn Đường Ninh hướng về phía Từ Tinh Bách cười đến tươi đẹp nhu hòa, tâm lý không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên liền lướt qua một tia cảm giác không thoải mái.

Chỉ là cảm giác kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cho nên cũng không dẫn tới chú ý của hắn.

Ngược lại là Doãn Vũ Tình ngồi ở một bên không chớp mắt nhìn bên mặt Từ Tinh Bách không có một tơ một hào bài xích đối với Đường Ninh , đến bây giờ cô cũng còn có thể hồi tưởng lúc trước bị hắn vứt tất cả mọi thứ,liền nổi lên cảm giác quẫn bách lúng túng. Rõ ràng những người khác cô chỉ cần hơi lấy lòng một chút, rất nhanh liền tiếp nhận cô, chỉ trừ Từ Tinh Bách này, mặc kệ cô đối với hắn lấy lòng thế nào, trong mắt đối phương đều từ đầu đến cuối giống như không xem cô tồn tại, bây giờ lại. . .

Nghĩ tới đây, tim Doãn Vũ Tình không hiểu liền có chút ê ẩm.

Vừa vặn đúng lúc này, có thể là bởi vì mắt của cô nhìn chằm chằm đối phương quá lâu, Từ Tinh Bách đã nhận ra , không chút do dự quay đầu nhìn về cô, hai con ngươi đen nhánh không gợn sóng trực tiếp liền cùng ánh mắt Doãn Vũ Tình đối mặt đến cùng một chỗ. Trực tiếp làm Doãn Vũ Tình không hề chuẩn bị tâm lý khống chế không nổi lộp bộp, rất nhanh liền khi ánh mắt đối phương không mang bất kỳ tâm tình gì, cô có chút chật vật dời đi.

Bên này thu tầm mắt lại Từ Tinh Bách dưới yêu cầu của thầy giáo vừa mới mở ra sách vở, một giây sau một tờ giấy note màu hồng liền trực tiếp được một cái tay nhỏ trắng nõn cẩn thận từng li từng tí đẩy tới trước mặt hắn .

Vừa nhìn thấy tờ giấy này, tim Từ Tinh Bách lập tức liền bịch bịch nhảy dựng lên.

Bởi vì tính cách cùng cách ăn mặc, từ nhỏ đến lớn, Từ Tinh Bách đều không có được nữ hài tử truyền tờ giấy nhỏ, cũng không có gì bạn là nữ , không, phải nói hắn đến bạn bè cũng không có. Cho nên đây là hắn lần đầu thu được tờ giấy nhỏ từ nữ hài tử .

Nhìn tờ giấy kia hồi lâu, hắn lúc này mới run rẩy đầu ngón tay, đem giấy mở ra.

Sau đó liền thấy trên đó viết ——

[ trời ạ, trời ạ, cũng thật trùng hợp , tôi thật không nghĩ tới vậy mà lại gặp được cậu ở đây , thương thế của cậu không sao chứ?Bạn cùng bàn. ]

Vừa nhìn thấy một đoạn văn thế này, Từ Tinh Bách liền nhẹ nhàng nhấp ngừng miệng, tim có một cảm giác nhảy cẫng chậm rãi dâng lên không nói rõ được cũng không tả rõ được .

Lại nhìn tờ giấy hồi lâu, hắn mới rốt cục từ từ mở ra bút đen của mình, dưới đoạn trên giấy của Đường Ninh, viết lên câu trả lời của mình.

Chờ đến trong tay Đường Ninh , ánh mắt của cô từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm trên chủ nhiệm lớp, đồng thời theo hắn giảng giải, vẻ mặt thành thật gật đầu, đồng thời ngón tay ở phía dưới cực nhanh đem tờ giấy mở ra.

[ không có việc gì, tôi cũng không nghĩ ra sẽ gặp lại cậu ]

[ đây chính là duyên phận bạn cùng bàn nha! A đúng rồi, tôi đến bây giờ còn không biết tên của cậu đó, tôi tên Đường Ninh, cậu khẳng định đã biết rồi. ]

[ tôi tên Từ Tinh Bách. ]

[ Từ Tinh Bách, Từ Tinh Bách, tên rất êm tai. ]

[ cảm ơn. Lúc trước không gặp được cậu coi như xong, hiện tại gặp được cậu, tôi sẽ mau chóng đem số tiền thiếu cậu trả hết. ]

[ không cần không cần,số tiền kia không có nhiều. Không cần trịnh trọng như vậy. ]

[ thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. ]

[Cậu quá nghiêm túc rồi, tôi không cần tiền của cậu là có nguyên nhân, khi tôi còn chưa tới Kim Thắng bên này, liền biết lớp Kim Thắng có học thần tên là Từ Tinh Bách, bây giờ thấy tên của cậu, tôi liền biết hẳn là cậu không sai. Tôi mới đến đây có chút lo lắng theo không kịp chương trình học sẽ mất thể diện, cho nên, nếu như có thể, tôi học tập có vấn đề gì có thể tùy thời hỏi cậu không? Coi như thay cho tiền trước kia, có thể chứ? ]

[ không cần. Tiền phải trả, vấn đề cậu cũng có thể tùy thời hỏi tôi. ]

[ a a a,cậu là người quá tốt rồi! Cảm ơn nha! ]

Thu được một câu nói như vậy, Từ Tinh Bách nhẫn nại hồi lâu, khóe miệng nhưng vẫn là khống chế không nổi giương lên.

Mà nguyên một tiết ngữ văn trong lúc hai người truyền tờ giấy cứ như vậy vèo một cái liền đi qua.

Từ Tinh Bách chưa hề cảm thấy thời gian phút đồng hồ vậy mà ngắn như vậy, hắn còn kịp phản ứng, thầy giáo liền đã tan lớp.

Thời gian một ngày liền ngắn hơn, mặt trời từ đông đến tây, vậy mà rất nhanh liền đã đến buổi chiều thời gian hắn đi làm thêm.

Trong một bang học sinh cao trung nam sinh Kim Thắng , Từ Tinh Bách vẫn luôn là đặc thù nhất, bởi vì hắn có thể tuỳ ý đến trễ về sớm, đi làm thêm kiếm tiền, chỉ cần duy trì thành tích , chủ nhiệm lớp cùng hiệu trưởng liền sẽ đối với hắn mở một mắt nhắm một mắt.

Không thể so thường ngày, chỉ muốn sớm một chút, sớm hơn một chút rời đi phòng học làm hắn hít thở không thông ,Từ Tinh Bách hôm nay cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vậy mà đột nhiên bắt đầu có chút lưu luyến phòng học này, đến thời gian hắn bình thường rời đi ánh mắt bạn cùng lớp kinh ngạc kinh nghi ,hắn quả thực là lại an an ổn ổn lưu lại nghe thêm một tiết, thẳng đến đã thập phần tới gần giờ làm việc của hắn , hắn lúc này mới thu thập xong, do dự hồi lâu còn cùng Đường Ninh lên tiếng chào.

"Làm thêm? Oh, được, cậu mau đi đi, trên đường cẩn thận nha!"

Đường Ninh căn dặn như thế, làm Từ Tinh Bách đạp xe đạp dọc theo con đường đến chỗ làm thêm, khóe miệng đều luôn là hơi hơi vểnh lên.

[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: .]

Thật đúng là tiểu khả ái nha.

Nâng cằm lên nhìn trống rỗng bên cạnh mình, Đường Ninh cười nghĩ như vậy.

Về phần Giang Diệu, từ khi buổi sáng qua một trận xung đột, liền rốt cuộc không cùng cô từng có bất kỳ trao đổi gì. Chuyện này đều không phải mấu chốt, mấu chốt là độ hảo cảm còn lại giảm điểm, bây giờ độ hảo cảm là .

Đúng là tra nam so với cẩu cũng không bằng!

Đường Ninh ở trong lòng không chút do dự mắng một tiếng.

Hiểu rõ xong lòng túc chủ của mình, không thể không cảm thán Đường Bảo nhà mình thực tế, Từ Tinh Bách tăng độ hảo cảm thì chính là tiểu khả ái, Giang Diệu giảm độ hảo thì chính là tra nam không bằng cẩu.

Đường Bảo thế này nó cũng thật yêu cô a a a!

Hì hì.

Tác giả có lời muốn nói:

Đúng vậy, Đường Ninh chính là Đường Ninh thực tế như vậy ,chỉ cần bạn tăng độ hảo cảm, bạn chính là tiểu bảo bối của tôi.

Từ Tinh Bách: Hắc hắc.

Giang Diệu: Còn tôi đâu?

Đường Ninh: Cút cho lão tử!

h-h //

Hơn chữ

Truyện Chữ Hay