Chương Nữ Sinh Trường Nam Sinh ()
Editor:KL
Tiết đầu tự học đã kết thúc, toàn bộ cao trung nam sinh Kim Thắng bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần từ mỹ mạo bạo kích kinh người của Đường Ninh, diễn đàn của trường học trên càng là đã sớm bị ảnh chụp Đường Ninh lấp đầy, càng ngày càng nhiều người bắt đầu gia nhập vào thảo luận .
Bên này, Doãn Vũ Tình thì khống chế không nổi chính mình không ngừng lướt diễn đàn của trường học, nhìn xem lời ca tụng cực điểm trên đó đối với Đường Ninh,trong lòng có một chút điểm chua chua, cô buộc chính mình đóng diễn đàn cũng tắt điện thoại di động.
Chính là lúc này,cô mới chợt phát hiện, vị Đường Ninh mới tới kia không thấy, ngay cả. . . Ngay cả A Diệu cũng không thấy, khiến lòng Doãn Vũ Tình nháy mắt liền tràn ngập lên một trận bối rối khó tả.
Cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Diệu .
Gần như đồng thời,Giang Diệu cùng Đường Ninh cùng nhau đứng trên sân thượng ,không chút do dự cách quần liền đem điện thoại di động của mình dập máy, lúc này mới đem ánh mắt chuyển dời đến Đường Ninh trước mặt.
"Sao em lại tới đây?"
"Em không thể tới sao?"
Đường Ninh không chút nào yếu thế nói như vậy, "Em là vị hôn thê của anh vậy mà anh không nhận sao?"
Nghe cô nói, Giang Diệu bỗng dưng ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn cô.
"Chúng ta đã giải trừ hôn ước. . ."
"Em đã đồng ý chưa? Lúc trước đính hôn là anh không có hỏi qua em muốn chết muốn sống nhất định phải cùng em đính hôn, bây giờ giải trừ hôn ước lại không thông qua đồng ý của em liền muốn giải trừ, Giang Diệu,anh coi em là cái gì!"
Mắt Đường Ninh liền đỏ lên một vòng.
"Ninh Ninh. . . Em làm sao lại không rõ chứ?Anh đối với em từ vừa mới bắt đầu không phải là tình yêu giữa nam nữ , đến bây giờ vẫn như vậy, nhiều năm qua anh từ đầu đến cuối đều chỉ là xem em trở thành em gái của anh.Em cũng không phải thích anh thật, chỉ là. . . Chỉ là nhiều năm như vậy, bên cạnh em trừ Cận Ngôn cũng chỉ xuất hiện một nam sinh là anh,em không cùng những người khác tiếp xúc nên ngộ nhận cảm tình em đối với anh là tình yêu, thế là không đúng, chúng ta không nên mơ hồ qua hết cả đời này!"
Giang Diệu ý đồ thuyết phục cô.
"Tình yêu không giống thế,thời điểm em không thấy anh em sẽ nhớ anh, lúc nhìn thấy anh, tim của em sẽ đập hỗn loạn, còn anh đối với em chưa từng sinh ra cảm giác như vậy. . ."
"Không đối em sinh ra, lại có thể miêu tả ra loại cảm giác thế này, cho nên anh đã đối khác nữ sinh khác sinh ra cảm giác như vậy sao? Mới có thể khẳng định như vậy. . ."
Đường Ninh có chút khó khăn nói như vậy xong, nháy mắt,nước mắt tích góp đã lâu liền từ trong hốc mắt của cô rơi xuống.
"Anh. . ."
Giang Diệu bóp bóp nắm tay, có chút khó mà trả lời.
Hai người cứ như vậy mặt đối mặt trầm mặc hồi lâu,gió trên sân thượng thổi mạnh, rất nhanh liền làm khô nước mắt trên hai má của Đường Ninh .
Cũng không biết trải qua bao lâu,thanh âm băng lãnh của cô mới chậm rãi vang lên, "Là nữ sinh kia trong album ảnh của anh đúng không? Em vừa mới thấy được cậu ấy cùng anh ngồi cùng một bàn."
Lời nói củaĐường Ninh đối với Giang Diệu không thua gì đất bằng kinh lôi.
(đất bằng kinh lôi(平地惊雷起)Nghĩa là có tin tức bất ngờ ập đến, là ẩn dụ phá vỡ cuộc sống bình yên)
Hắn không thể tin nhìn Đường Ninh.
Không ngờ Đường Ninh lại nhìn hắn trực tiếp bật cười khẽ, "Phản ứng của anh nói cho em biết, em đoán đúng,đúng thật là cậu ấy!"
"Không. . ."
"Anh không cần phải gấp gáp phủ nhận. Kỳ thật lúc trước sau khi thấy được ảnh chụp cậu ấy ngủ say trong điện thoại của anh , em cũng đã bắt đầu hoài nghi giới tính của cậu ấy rồi, không nghĩ tới. . .Anh vậy mà thích một nữ hài tử nữ giả nam trang đến cao trung nam sinh Kim Thắng. . . A, ha ha ha, chuyện này thực sự buồn cười quá!"
Đường Ninh bật cười hai tiếng.
Sau đó trong mắt lóe ra ánh sáng khiêu khích nhìn Giang Diệu trước mặt , "Anh nói. . . nếu em đem thân phận của cậu ta vạch trần sẽ thế nào?"
"Đường Ninh!"
Giang Diệu tiến lên mấy bước, kéo lại cổ tay của cô, ra sức dường như muốn đem cổ tay Đường Ninh bóp nát.
Cô lại giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, ngẩng đầu, cả người liền hướng Giang Diệu ép tới.
"Thế nào? Khó chịu? Không nỡ? Xem ra anh thật, thật thật thích cậu ấy nha. . . Nhưng em cũng không cảm thấy cậu ấy có chỗ nào tốt hơn em, làn da không trắng bằng em, mặt vẫn còn lớn hơn em, tóc không đẹp bằng em,mắt lại nhỏ hơn em, nhìn các người nói chuyện phiếm, gia thế của cậu ấy, thành tích càng là không có một chỗ có thể so sánh, anh thích cậu ấy cái gì? Cũng không thể thích cậu ấy xấu chứ? Vậy phẩm vị của anh không khỏi cũng quá đặc biệt một ít. . ."
Đường Ninh một mặt châm chọc nói như vậy.
"Em. . ."
Giang Diệu bên này vừa định mở miệng nói cái gì, Đường Ninh liền đã trước hắn một bước thanh âm lạnh lẽo mở miệng, "Ba tháng."
"Cái . . . Gì. . ."
Giang Diệu bởi vì mạch suy nghĩ của Đường Ninh nhảy vọt hơi có chút phản ứng không kịp.
"Không muốn em đem thân phận nữ sinh của cô bé anh thích vạch trần ra ngoài,vậy thì làm trao đổi đi, anh lại cùng em kết giao ba tháng, sau ba tháng, anh nếu là xác định anh vẫn. . . Thích cô bé kia, như vậy em rời khỏi, cũng sẽ chủ động cùng cha em nói triệt để giải trừ hôn ước hai người chúng ta!"
Đường Ninh vẻ mặt thành thật nói như vậy.
"Em điên rồi. . . Vì sao lại nghĩ ra yêu cầu hoang đường như vậy! Anh không có khả năng đồng ý!"
Đem cổ tay Đường Ninh buông ra, Giang Diệu nhấc chân liền muốn đi xuống lầu dưới.
"Wechat nói chuyện phiếm của các người em tất cả đều nhìn qua, hiện tại các người hẳn là còn không có cùng một chỗ, chỉ là ở giai đoạn mông lung mập mờ không phải sao? Thích một nữ hài tử nên đem bạn gái cũ của mình xử lý tốt rồi mới có thể cùng cậu ta,đó mới là biểu hiện trách nhiệm của đàn ông . Hay là anh hi vọng em hiện tại liền đi tìm nữ sinh tên là Doãn Vũ Phong kia , nói cho cậu ta biết em là vị hôn thê của anh, để cậu ta cách anh xa một chút!"
"Em. . ."
Giang Diệu bỗng nhiên quay đầu.
"Thời gian ba tháng rất ngắn, hay là nói,anh lo lắng trong ba tháng này anh sẽ một lần nữa thích em mà hoàn toàn quên một người khác?"
"Đây không có khả năng!"
Giang Diệu chém đinh chặt sắt nói.
Nghe hắn nói, Đường Ninh trầm mặc, tay dùng sức nắm chặt, móng tay khảm trong lòng bàn tay tạo ra mấy dấu hình trăng sâu.
"Vậy chẳng phải. . . ,anh đã xác định anh đối với cậu ta cuồng dại không thay đổi như vậy, có ba tháng này hay không có gì khác biệt đâu? Đến lúc đó anh còn có thể thoát khỏi vị hôn thê dây dưa không nghỉ, cùng cô gái của anh hảo hảo cùng một chỗ, cớ sao mà không làm chứ?"
Đường Ninh nhìn chằm chằm mắt Giang Diệu, nói như vậy.
Trong mắt cô quá sáng, quá nóng, tựa như là muốn đem cả người hắn thiêu đốt hầu như không còn gì.
Giang Diệu vô ý thức tránh đi tầm mắt của cô, sau đó cũng theo bóp bóp nắm tay.
Thẳng đến âm thanh chuông vào học bên tai hai người vang lên, thanh âm của hắn mới chậm rãi vang lên, "Được, hi vọng em có thể đến lúc đó đợi nói lời giữ lời!"
Nói xong, Giang Diệu không chút do dự đẩy cửa ra trước mặt , trực tiếp liền hướng dưới lầu đi đến.
Đợi hắn cả người vừa biến mất trong tầm mắt của cô, nước mắt Đường Ninh lập tức liền rơi xuống.
Trong lòng lại nở nụ cười, khiến cho còn tưởng rằng cô có chuyện gì, vội vàng ở bên tai nhỏ giọng hỏi thăm cô.
[Đường Bảo, Đường Bảo, cô sao thế?]
"Không sao hết, chỉ là phát hiện chuyện hay mà thôi!"
Cô nhìn thấy rồi nha,thời điểm vừa nãy Giang Diệu đẩy cửa,cô thế nhưng thấy được cửa cầu thang chợt lóe lên tên màu tím nha.
Phía trên viết --
Mục Thịnh.
Hệ thống chấm điểm: .
Độ hảo cảm: .
Đây cũng là lý do vì sao khi Giang Diệu rời đi, cô còn muốn rơi lệ.
Chỉ là yên lặng rơi lệ còn không được, rất nhanh Đường Ninh liền ngồi xổm xuống phát ra thanh âm nghẹn ngào, ỷ vào xung quanh "Không có người", càng khóc thanh âm càng lớn, càng khóc thanh âm càng tuyệt vọng.
Cô chỉ là một tiểu cô nương tuyệt mỹ bị vị hôn phu vứt bỏ trở nên tuyệt vọng giãy dụa mà thôi, ráng chống đỡ đến khi người vừa đi liền lập tức sụp đổ, sau đó triệt để bộc lộ ra một mặt yếu ớt nhất không chịu nổi của mình.
Thiết lập nhân vật đáng thương khả ái như vậy,cô thực sự là rất ưa thích.
Cũng không biết khóc bao lâu, ngồi xổm trên mặt đất chân Đường Ninh đều có chút tê,cô mới chậm rãi từ dưới đất đứng lên, sau đó dùng sức xoa xoa lệ trên mặt, liền hướng dưới lầu chạy tới, lại không nghĩ tới cửa ra vào, trực tiếp liền đụng phải trong ngực một nam nhân mặc áo khoác trắng, còn đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng anh tuấn, mũi đều bị đâm đến hơi có chút mỏi nhừ.
Cô lúc này mới có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn làm người kia thấy rõ nàng nước mắt giàn giụa cùng hai mắt phiếm hồng của cô .
Đường Ninh bị giật nảy mình ,khàn giọng nói tiếng thật xin lỗi, liền từ bên cạnh nam nhân hướng dưới lầu chạy đi.
Lưu lại Mục Thịnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đối phương dần dần rời đi, mắt không khỏi nheo lại.
Đúng vậy, hắn đã sớm biết Vũ Tình thích Giang Diệu có cái bạn gái, đồng thời hắn còn chiếm được tin tức, bạn gái hắn vào hôm nay liền sẽ đi tới cao trung nam sinh Kim Thắng, dù sao phòng giáo y không có việc gì, hắn cố ý tới xem một chút vị tình địch trong truyền thuyết của Vũ Tình đến cùng lớn lên thế nào, tính cách lại như thế nào.
Lại không nghĩ ở sau cửa, hắn vậy mà nghe được một đoạn trò chuyện có ý tứ như vậy, lúc ấy hắn còn cảm thấy vị hôn thê này sẽ là mèo rừng nhỏ làm bị thương người .
Thật không nghĩ, người vừa đi, cô liền khóc thành một mèo con bị chủ nhân bỏ lại trong trời mưa.
Thực sự là. . .
Có ý tứ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng đối phương đã rời đi rất lâu,nhưng hắn thật giống như còn có thể nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt trên tóc đối phương.
Nghĩ tới đây, nam nhân đưa tay nhẹ nhàng đẩy kính trên sống mũi,ánh sáng chỗ sâu đáy mắt chợt lóe lên.
[Độ hảo cảm Mục Thịnh: .]
Xoát được rồi!
Đã đi xuống lầu Đường Ninh nghe được thanh âm nhắc nhở, ở trong lòng chê cười.
Đúng là cẩu điểm ha, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết rất khó công lược, còn may cô bắt đầu không sai. Cô từ trước tới giờ không cho rằng cảm tình của Mục Thịnh đối với Doãn Vũ Tình là tình yêu, cho nên, liên quan tới công lược hắn,cô còn cần suy nghĩ thật kỹ một chút.
Sau đó trong phòng vệ sinh chỉnh lý tốt một hồi, xác nhận bộ dáng đã khóc của cô sẽ làm người ta nhìn không ra, cô lúc này mới chậm rãi hướng trong phòng học đi đến.
Lúc này, ngồi ở hàng cuối cùng phòng học,Từ Tinh Bách vì làm thêm bỏ mất tiết, chỉ cần hắn bảo trì thành tích đứng thứ nhất,giáo viên sẽ không quản , mắt đầy kinh ngạc nhìn Đường Ninh từ cửa sau phòng học tiến vào, môi hơi hơi mở ra.
Sau đó hắn cứ như vậy nhìn Đường Ninh tựa như là hoàn toàn không thấy được hắn, đi thẳng tới Giang Diệu cách hắn không xa , cười nhẹ nhàng nói, "Ngại quá, vị này. . . Ừm, bạn học Doãn,cậu có thể để nhường chỗ không? Tôi muốn ngồi ở đây."
Nghe cô nói, Doãn Vũ Tình bị Đường Ninh điểm danh có chút kinh hoảng ngẩng đầu lên, "Tôi. . . Thật xin lỗi, vậy cậu. . . Cậu ngồi đi, cậu là bạn học mới, lại là nữ hài tử, muốn ngồi chỗ nào cũng có thể, tôi không sao, tôi liền đổi!"
Nhưng càng nhanh càng loạn,Doãn Vũ Tình thu dọn đồ đạc loạn trên tay sách vở,bút thước các loại này nọ rầm rầm rớt xuống một chỗ.
Ha....còn có thể làm vậy sao?
Đường Ninh ở trong lòng kéo ra khóe miệng.
Chính là lúc này, Giang Diệu nhịn không được, đè xuống tay Doãn Vũ Tình, liền hướng về phía Đường Ninh quát, "Em đủ rồi, Vũ Phong đã cùng anh ngồi cùng bàn nửa năm, dựa vào cái gì em vừa đến cậu ấy phải đổi chỗ với em! Đừng có quá đáng!"
Sau đó Đường Ninh liền một mặt kinh ngạc nhìn xem Doãn Vũ Tình cúi thấp đầu , nước mắt lạch cạch lạch cạch liền bắt đầu rơi xuống.
Cái gì đây. . .
Lòng đang điên cuồng chửi bậy, khuôn mặt nhỏ Đường Ninh trong nháy mắt trắng bệch, "Được, em không cần cậu ấy nhường chỗ cho em, nhưng chuyện anh đáp ứng em, em hi vọng anh có thể làm được."
Nói xong, Đường Ninh ngẩng đầu có chút mờ mịt luống cuống nhìn chung quanh trong phòng học một lần, đợi đến nhìn thấy chỗ ngồi trống bên người Từ Tinh Bách không chút do dự liền thẳng đến chỗ hắn.
Ngồi xuống ên cạnh hắn,trong nháy mắt, Đường Ninh liền lập tức cảm giác được thiếu niên ngồi bên cạnh cô thân thể chợt cứng đờ.
"Xin chào, mới. . . A, anh. . . Là anh!"
Đường Ninh tự cho mình điểm diễn kỹ!
Cùng Từ Tinh Bách ngồi cùng bàn.
Về phần công cụ hình người như Giang Diệu, cô kệ mẹ nó chứ!
[Độ hảo cảm Từ Tinh Bách: .]
Cô thích bé ngoan dễ xoát độ hảo cảm !
Đường Ninh cười đến càng thêm tươi đẹp.
Tác giả có lời muốn nói: không cần thật để ý Giang cặn bã nha , hắn chỉ là công cụ hình người để Ninh Ninh cho đội nón xanh thôi.
Có thể tưởng tượng sau ba tháng --
Giang cặn bã: Ninh Ninh,anh xác định,người anh yêu vẫn luôn là em!
Đường Bảo: Giang Diệu ca ca, em sau khi suy tính, em phát hiện anh nói đúng, em đối với anh xác thực không phải tình yêu, em chỉ là xem anh trở thành ca ca của em thôi, anh sẽ hiểu cho em đúng không? [ mặt trà xanh]
h-h //
Gần chữ