[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 25: công tử vô tình (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Công Tử Vô Tình ()

Editor:KL

Đầu bên này,Hoắc Thanh Thanh bị Đường Ninh trà xanh cấp bậc sách giáo khoa làm cho chạy, đẩy mở cửa phòng của mình, cả người liền vọt tới trên giường, đem đầu tiến vào trong chăn mà bắt đầu khóc ồ lên.

Đã lớn như vậy, nàng là lần đầu tiên ưa thích một người như thế, nhưng vì cái gì lão thiên gia(ông trời)đối với nàng như thế? Tại sao phải an bài cho Phương đại một vị hôn thê, vì cái gì......

Đang khóc,cửa phòng sau lưng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra,Hoắc Thanh Thanh tưởng là Phương Vân Dương đuổi tới, vội vàng vén chăn lên, quay đầu liền mong đợi nhìn về phía cửa. Bởi vì trước đó cũng như vậy, Phương đại ca mặc dù cự tuyệt nàng thân cận, nhưng vẫn luôn rất quan tâm chiếu cố nàng, mỗi lần nàng vì chuyện gì sinh khí(giận lên) chạy ra bên ngoài, hắn kiểu gì cũng sẽ đuổi tới, tiếp đó nghiêm túc, vụng về,an ủi nàng, đó là thời điểm nàng hạnh phúc, vui sướng nhất .

Hoắc Thanh Thanh trong mắt có hào quang cùng chờ đợi lại tại nhìn thấy Yến Hành Chi xuất hiện ở cửa, nhanh chóng ảm đạm xuống, sau đó ở trước mặt Yến Hành Chi , nước mắt liền đổ rào rào rơi xuống.

Thấy nàng khóc, mũi đều là đỏ rực một mảnh, Yến Hành Chi tiện tay đóng cửa lại, buồn cười mở miệng, "Đây là thế nào? Tại sao lại khóc ? Ai khi dễ muội?"

"Đều khi dễ ,mọi người đều khi dễ ta, Phương đại ca,Đường Ninh, thậm chí ngay cả ông trời cũng phải cùng ta đối nghịch!"

Hoắc Thanh Thanh trước mặt Yến Hành Chi chưa bao giờ che giấu bất kỳ thứ gì không thèm nói đạo lý mà nói như vậy.

"Được rồi, người không lớn, tính tình lại rất lớn, cưỡi ngựa một ngày, lại không ăn cơm chiều,làm sao có khi lực, ta để tiểu nhị một chút nữa đưa tới mấy món muội thích ăn, ăn rồi, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại, cái gì cũng sẽ tốt."

Yến Hành Chi ôn hòa an ủi.

Nghe xong lời của hắn, trong mắt Hoắc Thanh Thanh nhanh chóng đau thương, ngón tay dùng sức bắt nắm ga giường, "Không lành được, muội...... Muội không có cơ hội, Đường cô nương kia là tới tìm Phương đại ca hoàn thành hôn ước, Phương đại ca cũng...... Cũng rất thích nàng, mang nàng cưỡi cùng một con ngựa, thậm chí ngay cả không thích ăn khoai tây, chỉ cần là nàng gắp, hắn đều nguyện ý ăn hết. Hắn đối với ta từ đó đến giờ không có như vậy...."

Nhìn thấy nàng như vậy, ánh mắt Yến Hành Chi nhanh chóng nổi lên một tia thù địch, rồi nhanh chóng biến mất, " Làm sao lại không có? Yến đại ca nói có là có, Yến đại ca có lúc nào lừa muội chưa? Một hồi cơm nước xong xuôi,muội chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại, tất cả phiền não đều sẽ biến mất."

Hắn cười an ủi.

Bởi vì... vị xuất thân từ Dược thần Cốc-Đường Ninh cô nương này đêm nay thì sẽ hoàn toàn biến mất, dù sao cũng không có thứ gì có thể hủy diệt Thi Thủy của Tịch Nguyệt giáo.

Yến Hành Chi ra khỏi căn phòng của Hoắc Thanh Thanh, nghĩ như vậy,khóe miệng nhếch nhiễm một vòng mùi máu tanh.

Mà một bên,Đường Ninh được Phương Vân Dương đưa đến cửa phòng của nàng , cười cùng hắn, liền thấy được độ hảo cảm của Phương Vân Dương thành công lên đến .

Vừa mới chuẩn bị trở về đóng cửa phòng ngủ, một giây sau,nàng liền liếc về đối diện,độ hảo cảm - trên đỉnh đầu Yến Hành Chi, nhân mô cẩu dạng,khách khí nở nụ cười với nàng, ai có thể nghĩ tới lúc này đối phương tám - chín phần là ở trong lòng tính toán muốn gϊếŧ chết nàng, mở đường cho Hoắc Thanh Thanh đâu.

(Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.)

Bất quá nàng ngược lại là mười phần mong mỏi hắn dạ tập (tập kích ban đêm) đó!

Đường Ninh cũng mỉm cười, trở về phòng liền đóng cửa lại.

[Đường Bảo, Đường Bảo, mau tỉnh lại , người đến! Là Yến Hành Chi, hắn đến đây!]

Nửa đêm, Đường Ninh nằm ở trên giường chờ Yến Hành Chi,chờ đến đều có chút buồn ngủ , vừa nhận được thông báo của , ý thức liền trong nháy mắt thanh tỉnh lại,hô hấp nhưng như cũ vững vàng kinh người, có bảo hộ những cao thủ nội công thâm hậu cũng nhìn không ra một vết tích nàng vờ ngủ.

Chậc, quả nhiên tới sớm hơn so với cốt truyện một chút.

Xem ra so với cốt truyện nguyên bản nguyên chủ nội liễm ngượng ngùng, ngay cả lời đều không nói bao nhiêu,những lời trà xanh của nàng liền làm Hoắc Thanh Thanh tức giận,kiêng kị,thậm chí khóc không ra nước mắt,nàng thật sự thành công chọc phải vị Yến đại trang chủ này nha!

Không tới một ngày mà hắn đã không nén được mà muốn đi qua gϊếŧ chết nàng!

Nhưng đêm nay hơi trùng hợp!

Bởi vì --

"A!"

Đường Ninh mặc đồ ngủ, đôi mắt hẹp dài cùng khuôn mặt "ngủ say" dễ dàng lừa được người,Yến Hành Chi cấp tốc đến gần bên giường, giơ tay lên, nhắm ngay cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng , vừa muốn lưu loát dứt khoát cho nàng một cái thống khoái.

Một đạo tiếng thét chói tai trong nháy mắt vang vọng cả tòa nhà trọ .

Gần như đồng thời,cửa sổ của căn phòng Đường Ninh cũng bị người từ bên ngoài mở ra, lại một người áo đen, che mặt nhảy lên, trực tiếp liền cùng đối mặt với Yến Hành Chi đứng trước giường Đường Ninh.

Chỉ trong một hơi thở, hai người liền chiến nhau, bên này, Đường Ninh trên giường bị tiếng thét chói tai làm tỉnh lại , mới vừa mở ra mắt thấy đến bọn hắn, liền lập tức trợn tròn tròng mắt, "Các ngươi......"

Câu nói kế tiếp đều không nói ra, liền trơ mắt nhìn hai người cùng một chỗ phá cửa sổ mà ra, nhảy lên nóc phòng, không chút nào lưu thủ mà đánh nhau đến kẻ chết người sống.

Nghe thấy trên đỉnh đầu từng đợt âm thanh ngói bị giẫm nát, Đường Ninh lúc này mới chậm rãi thu hồi kinh ngạc trên mặt, đồng thời khóe môi hơi nhếch lên.

Nàng có còn nhớ một đám người bọn hắn tại sao lại xuất hiện ở ở đây, còn không phải chủ yếu chính là vì truy sát Ngũ Ma Tây Vực gì đó sao? Ngươi truy sát người khác, vậy người khác cũng không phải không thể truy sát ngươi, thấy mình bị đuổi đến cùng như năm đầu chó nhà có tang, một người hai người tất cả đều chịu nội thương nặng hoặc nhẹ, trong lòng làm sao có thể không oán trách,không hận?

(chó nhà có tang(丧家之犬):chó nhà có đám; chó chết chủ (ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó))

Thế là ở trong nội dung cốt truyện, bọn hắn liền lựa chọn mai phục ở trong nhà trọ này, trời vừa tối, liền chuẩn bị đem Đường Ninh cùng Hoắc Thanh Thanh hai nữ nhân võ công tương đối thấp trước tiên bắt đi,dùng để áp chế Phương Vân Dương cùng Yến Hành Chi.

Khi Đường Ninh cùng Hoắc Thanh Thanh cùng một chỗ kêu lên cứu mạng, Yến Hành Chi không chút do dự khẳng định trước tiên chọn cứu nàng ta, mà Phương Vân Dương trước kia không có ảnh hưởng độ hảo cảm,cũng luôn thu dọn tàn cuộc của Hoắc Thanh Thanh lựa chọn đi phòng kia cứu nàng ta.

Thế là, thành công dẫn đến Đường Ninh bị bắt.

Lại tiếp đó, Hoắc Thanh Thanh tỉnh hồn lại đuổi kịp bước chân của Phương Vân Dương ,ngoài ý muốn liên lụy hắn bước vào cạm bẫy mà địch nhân đã sớm bày ra ,cùng hắn có cơ hội cùng một chỗ không nói, còn dẫn tới Phương Vân Dương đối với nàng ta lần thứ đầu sinh ra cảm giác động tâm.

Yến Hành Chi bên này lại đi theo dấu vết Ngũ Ma Tây Vực tìm được bọn họ đang tạm thời nghỉ chân, cũng nhìn thấy bị bọn hắn tùy ý vứt Đường Ninh trên đất , đối với sự tồn tại của người làm Hoắc Thanh Thanh không vui, hắn gặp nàng liền thấy nhạc kiến kỳ thành, thậm chí còn ngại đám Ngũ Ma Tây Vực quá lằng nhà lằng nhằng định đẩy bọn chúng giúp thúc đẩy Đường Ninh nhanh chết một chút, đột nhiên ngoài ý muốn phát hiện Đường Ninh vậy mà đối với độc trên người người này hoàn toàn miễn dịch,hắn liền phát hiện thể chất nàng là Hàn Ngọc Băng thể.

(nhạc kiến kỳ thành(乐见其成):hạnh phúc khi thấy nó thành công, một thành ngữ, đề cập đến hy vọng nhìn thấy một cái gì đó phát triển hoặc thành công.)

Hắn tâm động .

Tiếp đó bắt đầu một thân một mình vì Đường Ninh đánh với Ngũ Ma Tây Vực, rõ ràng lấy võ công của hắn, tiện tay giải quyết đao phủ tay đầy máu tanh này đơn giản ghê gớm, nhưng hết lần này tới lần khác,cuối cùng vẫn chiến đến toàn thân trên dưới ở đây một vết thương, nơi đó một vết thương, thậm chí còn đã trúng độc của một người trong số đó, dẫn tới nguyên chủ thương tâm xúc động, từ đó tim đập thình thịch.

Nghĩ lại tới ở đây, Đường Ninh đều có chút đối với kỹ năng diễn xuất của Yến Hành Chi vỗ tay nói hay .

Thế nhưng những điều đó cũng bị giới hạn trong cốt truyện ban đầu thôi.

Bây giờ --

"phanh!"

Cửa phòng Đường Ninh bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, nàng mang theo kinh hoảng quay đầu, liền thấy được Phương Vân Dương vốn nên xuất hiện ở gian phòng Hoắc Thanh Thanh,đang mặt đầy lo lắng nhìn nàng.

"Vân Dương ca ca!"

Đường Ninh vội vội vàng vàng mà đi chân trần xuống giường, liền nhào vào trong ngực đối phương.

Độ thiện cảm không có phí công xoát nha!

Yến Hành Chi ở nóc nhà, Phương Vân Dương với nàng ở đây, như vậy......

"Phương đại ca cứu ta! "

Một giây sau,tiếng kinh hô của Hoắc Thanh Thanh liền truyền tới.

" Thanh Thanh......"

Đường Ninh cùng Phương Vân Dương Tề một chỗ quay đầu, liền nhìn thấy ngoài cửa sổ có một nam nhân ăn mặc như người dơi , một tay ôm Hoắc Thanh Thanh đang mặc nội y màu trắng vùng vẫy không ngừng, tiếng cười hắn quỷ dị hướng bọn họ hô, "Ha ha ha, muốn cứu nữ nhân này, ngày mai buổi trưa, Đào Nguyên Lâm xin đợi hai vị đại giá! Lão nhị, đi!"

Hét lớn một tiếng phía sau,nam nhân trên nóc nhà đang đấu với Yến Hành Chi cùng nam nhân ăn mặc như người dơi mang theo Hoắc Thanh Thanh đồng thời ném một cái bom khói, hai người liền biến mất.

" Thanh Thanh!"

Yến Hành Chi như thế nào cũng không nghĩ ra Hoắc Thanh Thanh vậy mà lại bị Ngũ Ma Tây Vực đi, hắn từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhìn thấy Phương Vân Dương trong phòng,Đường Ninh đang thất kinh được hắn gắt gao ôm vào trong ngực , cuối cùng có chút khắc chế không được mà lộ ra vài phần bộ mặt thật, ánh mắt lạnh lùng nói, "Phương huynh, quả thật tình thâm một mảnh!"

Nói xong, tung người nhảy lên, hắn liền mất bóng dáng.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người này tám - chín phần là để những thế lực của hắn vụиɠ ŧяộʍ đuổi theo, nói không chừng cũng không đến ngày mai, là hắn có thể tìm được tung tích Hoắc Thanh Thanh.

Chậc.

Đường Ninh trong lòng chậc một tiếng, trên mặt lại hoang mang lo sợ mà kéo ống tay áo của Phương Vân Dương , " Làm sao bây giờ? Vân Dương ca ca, Thanh Thanh tỷ tỷ sẽ không ra chuyện gì chứ? Ta thật lo lắng cho nàng......"

Thấy Đường Ninh như vậy, trong lòng Phương Vân Dương cũng có chút loạn, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng an ủi, "Không có việc gì, Ngũ Ma Tây Vực kia phải dùng Thanh Thanh áp chế chúng ta, nhất định sẽ không dễ dàng xuống tay với nàng, yên tâm. Ngày mai...... Buổi trưa ngày mai ta liền sẽ đi đến Đào Nguyên Lâm......"

"Ta cũng đi, ta cũng muốn cùng đem Thanh Thanh tỷ tỷ cứu trở về!"

"Ngươi? Không......Được rồi. Ai cũng biết đám người bọn hắn không gϊếŧ người cũng đả thương, ngươi đi theo phía sau ta cũng an toàn một chút, ngươi trước nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta liền xuất phát."

Phương Vân Dương vừa định cự tuyệt ,hít một hơi thật sâu, nói như vậy.

Đường Ninh bên này thì dùng sức gật đầu một cái, chờ Phương Vân Dương vừa đi, liền yên tâm thoải mái nằm trên giường.

Đột nhiên cảm thấy nàng thật giống một Bạch Liên Hoa bụng đầy tâm cơ, âm hiểm ác độc đó!

Nàng rất thích.

Đường Ninh vô cùng cao hứng, an an ổn ổn ngủ thϊếp đi, khi ngủ thϊếp đi khóe miệng cũng là hơi hơi vểnh lên, bạn nói sao Đường Ninh lại không sợ Yến Hành Chi tùy thời trả thù, người ta bây giờ đang tra tung tích Hoắc Thanh Thanh khắp nơi, chỉ sợ nàng ta mất đi một sợi tóc, nơi nào còn nhớ được nàng chứ......

Ngày thứ hai, Đường Ninh ngủ một giấc thật ngon, tinh thần tốt vô cùng,đẩy cửa ra liền nhìn thấy Phương Vân Dương đứng ở ngoài cửa một mặt tiều tụy, thậm chí ngay cả mắt quầng thâm đều có,nàng lập tức ứng phó lộ ra lo lắng.

Tới gần buổi trưa, hai người cuối cùng đã tới Đào Nguyên Lâm trong miệng Ngũ Ma Tây Vực kia, vừa đi đến nơi, bọn họ liền thấy được Hoắc Thanh Thanh bị trói tại giữa sườn núi,một thân áσ ɭóŧ như cũ, bờ môi hơi hơi trắng bệch .

Nhìn thấy Phương Vân Dương, mắt Hoắc Thanh Thanh lập tức sáng lên.

"Phương đại ca cứu ta!"

Phương Vân Dương vốn vẫn cảnh giác không biết ở đây có nguy hiểm gì không,Đường Ninh vừa nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh lại một mặt kinh hỉ, không cho hắn mảy may chuẩn bị,nàng kêu một tiếng Thanh Thanh tỷ tỷ liền hướng phía đó chạy tới.

"Đường Ninh!"

Phương Vân Dương muốn đưa tay kéo nàng, cũng đã không còn kịp rồi, biến cố trong nháy mắt.

Oanh một tiếng tiếng vang, cánh tay lôi kéo Đường Ninh của Phương Vân Dương,bước chân hắn bị hụt xuống,nhanh chóng ngã vào hố đen dưới chân hai người.

"Phanh!"

Với âm thanh của cửa đá đóng lại một cách mạnh mẽ, mặt đất san bằng ngay lập tức, và không có dấu vết của bất kỳ cái bẫy nào được nhìn thấy.

"Phương đại ca......"

Hoắc Thanh Thanh bị trói chặt không thể tin lẩm bẩm nói.

Bên này, nơi Đường Ninh và Phương Vân Dương vừa mới biến mất, nhanh chóng rơi vào một hình dạng kỳ dị, bốn nam một nữ mũi cao, mắt sâu, giẫm lên nơi vừa mới mở cơ quan, liền bật cười.

"Ha ha ha ha, đường đường là Phương Vân Dương của Không Sơn phái cũng bất quá cũng chỉ như thế! Hang ổ này của chúng ta sẽ đưa ngươi làm mồ chôn, không cần quá khách khí!" Một người trong đó nghiến răng nghiến lợi nói.

Dù sao những ngày này, huynh muội bọn họ cái thật đúng là bị đuổi đến chuột trên đường phố cũng không bằng, trên thân cơ hồ tất cả thương thế cũng là được Phương Vân Dương này ban tặng, bây giờ có thể đem hắn đẩy vào trong cơ quan, thật sự là quá sảng khoái trong lòng!

"Phương đại ca!"

Hoắc Thanh Thanh bị bọn hắn dùng sức trói chặt giãy dụa không nghỉ la lên.

Trong đó một nam nhân đầu trâu mặt ngựa nghe vậy, cười nhẹ, hướng về phía nàng ta hô, "Tiểu mỹ nhân,Phương đại ca của nàng sợ là đời này đều không ra được, không bằng nàng dứt khoát theo ta đi, ta bảo đảm nàng về sau ăn ngon uống sướng, đeo vàng đeo bạc, như thế nào? Không bằng...... Bây giờ chúng ta liền bái đường thành thân!"

Quỷ Cóc trong Ngũ Ma Tây Vực từ trước đến nay háo sắc, từ hôm qua hắn nhìn thấy lão dơi đem tiểu lạt tiêu này trở về, hắn đã rất xuẩn xuẩn động dục, nhưng bởi vì lúc đó mấy người bọn hắn mệnh đều treo ở trên dây, hắn thật sự là không có tâm tình gì, bây giờ không giống nhau, trong ba người đuổi bắt bọn họ Phương Vân Dương có võ công cao nhất bị bọn hắn giam ở trong địa động,còn Ngưỡng Nguyệt trang chủ Yến Hành Chi dọc theo con đường này liền không thấy hắn xuất thủ, giang hồ truyền văn, võ công của hắn tựa như cũng chẳng ra sao cả, toàn bộ nhờ trí kế, không cần lo ngại.

Cho nên, hắn lại có tâm tình !

Hắc hắc.

Lại không nghĩ tới hắn vừa mới muốn cất bước đi đến Hoắc Thanh Thanh cách đó không xa, một giây sau cả người liền ngừng lại ở tại chỗ.

Mấy người khác sao lại không biết Quỷ Cóc yêu thích cái gì, mấy người bọn hắn cũng cơ bản đều có khuyết điểm, lão đại Dơi khát máu, lão nhị Huyết Nhện thích hủy đi dung mạo cô gái xinh đẹp , tiếp đó khi nàng xấu xí liền đưa tiễn các nàng lên đường, lão tam rắn độc hổ mang thì ưa thích dùng người sống thí nghiệm độc hắn mới nghiên cứu, lão tứ chính là Quỷ Cóc , lão Ngũ bò cạp đỏ tử thì thích ăn thịt, thịt gì? Trừ người bọn họ thì tất cả đều là thịt.

Cũng là bởi vì biết, bọn hắn mới vui tươi hớn hở mà nhìn lão tứ đi đến tiểu nha đầu kia .

Đi chưa tới hai bước, lão tứ liền sẽ không động đậy , bọn hắn đang không hiểu, liền trơ mắt nhìn cổ Quỷ Cóc máu bắn tung toé, khóe miệng còn mang theo cười, đầu người rơi xuống đất.

"Người nào!"

Bốn con quỷ khác ngay lập tức trở nên cảnh giác.

Nhưng cảnh giác có ích lợi gì, cánh hoa đào bị một cơn gió thổi bay lên, lúc này, cánh hoa mềm mại hồng nhuận bỗng nhiên trở thành vũ khí ẩn giấu của người chưa xuất hiện, cánh hoa khắp bầu trời trực tiếp cuốn cả bốn người, vừa tiến vào, tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên, nhưng một lúc sau, bốn người ngã xuống đất đầy máu, thở không ra hơi.

"Ai!"

Hoắc Thanh Thanh nhìn thấy trước mắt một màn này lập tức luống cuống, nàng vô thức hướng về trên không hỏi một tiếng như vậy.

Lại không nghĩ đúng lúc này,dây thừng trói trên người nàng cũng bị hai hoa đào bay tới cắt trong nháy mắt.

Cuối cùng tự do,Hoắc Thanh Thanh động tay chân, một mặt kinh hỉ cảm kích hướng trên không nhìn.

"Đa tạ tiền bối!"

Nàng vội vàng kêu lớn,Hoắc Thanh Thanh liền đi tới chỗ Đường Ninh cùng Phương Vân Dương vừa mới mất tích, sờ soạng hồi lâu đều không sờ đến cơ quan ở nơi nào, ngay sau đó liền nghe được thanh âm quen thuộc ở sau lưng nàng vang lên.

" Thanh Thanh!"

Nhìn lại,đứng ở sau lưng nàng xa mấy mét,nam nhân một mặt tiêu sắc không phải Yến Hành Chi còn có thể là ai.

"Yến đại ca! Phương đại ca hắn......"

Vừa nhìn thấy Yến Hành Chi, Hoắc Thanh Thanh giống như nhìn thấy người lãnh đạo, vội vội vàng vàng nói với hắn tình huống mới vừa rồi.

Thấy thế, Yến Hành Chi cũng nằm trên đất sờ lên, gõ gõ, "Hẳn là Long Cốt Thạch, loại đá này một khi khép lại, không có biện pháp đặc thù là không mở ra."

" Vậy làm sao bây giờ? Phương đại ca hắn chẳng phải...... Chẳng phải không ra được...... Muội......"

"Muội đừng lo lắng, ta vừa vặn nhận biết một cao thủ cơ quan, bây giờ liền dùng bồ câu đưa tin cho hắn, hy vọng hắn có thể đến đây có biện pháp mở ra!"

Yến Hành Chi vội vàng an ủi nàng một tiếng, hô một tiếng huýt sáo, một bồ câu màu xám tro liền lập tức từ đằng xa bay đến trên mu bàn tay của hắn.

Viết xong tờ giấy, nhét vào trong ống trúc trên chân bồ câu, hắn liền thấy bồ câu bay xa .

Lần nữa quay đầu nhìn về phía Hoắc Thanh Thanh bên người , Yến Hành Chi nhẹ nói, "Không sai biệt lắm thời gian hai ngày, người kia hẳn là liền sẽ chạy đến,muội lúc nào cũng thủ tại chỗ này cũng không phải biện pháp, hay là trước xuống núi rửa mặt một phen, nghỉ ngơi một chút, ăn vặt, chờ cơ quan đại sư vừa tới, ta liền lập tức thông tri muội, như thế nào?"

Sau cùng, Yến Hành Chi cuối cùng thuyết phục Hoắc Thanh Thanh xuống núi, nhìn thấy một con bọ cạp đen đột nhiên bò ra từ một trong máu thịt be bét của Ngũ Ma Tây Vực cách đó không xa, hắn hơi nhướng mày, giơ tay lên, cánh đào bay ra, trực tiếp cắt đôi con bọ cạp, co giật một chút, ngay sau đó không có động tĩnh gì.

A....

Gần như đồng thời, địa động.

Đường Ninh vừa rơi xuống đến liền cùng Phương Vân Dương tách ra , ở trong bóng tối, nhẹ vểnh lên khóe miệng.

Cuối cùng cũng xuống.

Âm thanh cấp bách vội vã vội vàng mà vang lên, "Vân Dương ca ca......"

Nàng không ngừng mò mẫm trên mặt đất.

Một giây sau lại cảm nhận được một vệt ánh sáng hiện ra ở sau lưng nàng.

Quay đầu, nàng liền thấy được Phương Vân Dương giơ đuốc , đang quỳ một chân trên đất, vừa nhìn thấy Đường Ninh, hắn vội vàng chạy tới.

"Đường Ninh!"

"Huynh không có...... A!"

Đường Ninh chưa kịp dứt lời, cả người lập tức kinh hãi hét lên trước những cái đầu lâu đặt trên lối đi nơi hai người đang ở.

Thấy thế, Phương Vân Dương lập tức đem nàng ôm vào trong ngực.

"Không có việc gì, không có việc gì! Ở đây hẳn là hang ổ Ngũ Ma Tây Vực, mấy người bọn họ lại rất thích dùng người sống luyện tà công, cho nên mới sẽ như vậy......"

Vừa nói chuyện, Phương Vân Dương một tay ôm lấy Đường Ninh, một cái tay khác giơ đuốc lên thật cao, "Phía trên cơ quan chắc là dùng Long Cốt thạch mà thành, người bình thường căn bản mở không ra, phía trước không biết thông hướng nào, không bằng chúng ta hướng phía trước đi xem một chút."

Nghe vậy,mắt Đường Ninh nhìn cửa hang đen thẫm , nghiêm túc gật đầu.

Bọn họ càng đi lên phía trước, cửa hang lại càng hẹp, đến cuối cùng lại chỉ có thể đủ một người tiến lên.

Thẳng đến đi đến chỗ hẹp nhất, chui qua cửa hang, ánh mắt mới sáng tỏ thông suốt.

Hết thảy trước mắt thật sự là có chút ngoài dự liệu của bọn họ, không giống như bên ngoài tối tăm chật hẹp, nơi này hết thảy đều là xa hoa lãng phí tinh xảo,suối nước nóng sủi bọt,giường lớn khắc hoa có thể chứa được mười mấy người, bên trên còn có chăn tơ vàng, khắp nơi vàng bạc châu báu, tơ lụa, rượu ngon món ngon, thậm chí ngay cả món ăn cũng còn ấm , chắc hẳn đám người kia vừa nãy còn ở nơi này hưởng thụ.

Những thứ này đều không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là trong không khí tràn ngập hương vị xạ hương nhàn nhạt.

Chậc.

Không hổ là Tây Vực tà ma, đúng là...... Hạ lưu.

Bất quá bọn hắn nếu không hạ lưu, nàng cũng sẽ không cố ý rơi vào nơi này.

Nhớ kỹ trong cốt truyện nguyên bản, Hoắc Thanh Thanh cùng Phương Vân Dương chính là bởi vì tiến vào địa phương như thế này, mới rốt cục nảy sinh tình cảm đó.

Cô nam quả nữ, chung sống một phòng, trong không khí còn tản ra mùi thơm xuân dược.

Chỗ này tốt biết bao nha!

Nàng Hàn Ngọc Băng thể là bách độc bất xâm, thế nhưng không bao hàm xuân dược nha!

Khóe miệng Đường Ninh ở trong lòng cong cong.

Hai người đã dò xét một phen bốn phía , không có phát hiện bất luận cái gì có thể đi ra cơ quan, liền lại tại cất bước hội hợp trước giường .

"Hẳn tạm thời là không ra được, cũng không biết Thanh Thanh tỷ tỷ bây giờ thế nào? Ta thật lo lắng cho nàng......."

Đường Ninh nhẹ nhàng kéo cổ áo của hắn vừa nói chuyện, sau đó nhìn Phương Vân Dương trước mặt với vẻ khó hiểu,"Vân Dương ca ca, huynh có cảm thấy ở đây nóng quá hay không?"

Nóng? Làm sao lại nóng...... chứ......

Vừa nghe đến câu nói này của nàng,Phương Vân Dương cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên phát hiện lúc này mặt của Đường Ninh sớm đã đỏ lên một mảng lớn, chóp mũi, trán thấm ra mấy giọt mồ hôi trong suốt , cắn cắn môi dưới,bên trong đôi mắt ngấn ngấn nước,tất cả đều lộ ra vô tội cùng nghi hoặc.

Hắn vội vàng đưa tay nắm cổ tay của đối phương.

Không ổn......

h-h //

Tác giả biết kết qua ha

Hơn chữ

Truyện Chữ Hay