[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng

chương 24: công tử vô tình (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Công Tử Vô Tình ()

Editor:KL

Tiếp thu hoàn tất cốt truyện, Đường Ninh trong nháy mắt hoàn hồn, liếc mắt nhìn Phương Vân Dương trước mặt ôm eo của nàng, mang theo nàng từ giữa không trung chầm chậm rơi xuống,nàng chưa từng có cùng nam nhân xa lạ tiếp xúc thân mật, trên mặt cấp tốc bay lên một vòng đỏ thắm,răng khẽ cắn môi dưới, vừa định mở miệng cùng hắn nói lời cảm tạ, một giây sau một đạo tiếng xé gió bén nhọn,phi tốc hướng gò má nàng đánh tới.

Phát giác được khác thường, Đường Ninh bỗng dưng quay đầu, con ngươi tức thì co rụt lại,nàng vậy mà thấy được một dây roi màu bạc trắng dài xông thẳng mặt nàng, vung roi chính là một thiếu nữ thân mặc một bộ áo đỏ, xán lạn như hoa hồng .

Phía sau của nàng ta còn một nam tử đi theo,hắn mặc bạch y,trắng còn hơn cả tuyết, cầm trong tay một cây quạt xếp, khóe miệng từ đầu đến cuối đều thoáng ánh lên vẻ cười nhạt , cho dù nhìn thấy nữ tử bên cạnh một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, còn hướng trên mặt của người khác bay tới một roi, khóe miệng hắn cười cũng từ đầu đến cuối không có bất kỳ biến hóa nào, giống như mang theo một mặt nạ mỉm cười.

Bất quá những thứ này đều không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là nàng thấy trên đỉnh đầu nam tử có mấy chữ to.

Yến Hành Chi.

Hệ thống cho điểm: .

Độ hảo cảm: -.

-?

Vừa mới gặp mặt, nàng có làm cái gì sao? Sao lại -?

"Thanh Thanh, ngươi làm gì vậy!"

Mắt thấy roi đối phương muốn rơi xuống trên mặt Đường Ninh , thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, so với Đường Ninh,Phương Vân Dương còn càng nhanh phát giác được sự tấn công kia,đưa tay kéo thân roi đang hung hăng tới , một tay khác ôm Đường Ninh, trên mặt nàng đang trắng bệch một mảnh, thậm chí ngay cả hô hấp đều có chút dồn dập, rơi xuống đất, vội vàng mở miệng chất vấn.

"Phương đại ca, ngươi hung dữ với ta?!"

Rõ ràng giọng của Phương Vân Dương cũng không có nhiều nghiêm trọng, thiếu nữ hồng y cầm roi kia lại một mặt biểu tình không thể tin, đồng thời hốc mắt rất nhanh liền đỏ lên một mảnh, bỗng nhiên rút về roi của mình, trực tiếp chỉ hướng Đường Ninh vẫn bị Phương Vân Dương ôm vào trong ngực .

"Rõ ràng là ngươi ôm người nữ nhân này trước, ngươi còn hung dữ với ta? Chúng ta đuổi theo Ngũ Ma Tây Vực đuổi tới địa phương hoang vu,vắng vẻ như thế này,đột nhiên xuất hiện nữ nhân,ai biết bọn họ có phải đồng bọn hay không? Nhìn nàng sinh ra dung mạo dáng vẻ đáng yêu, không chắc trong lòng là người tốt lành gì, ta lo lắng ngươi bị ám toán, ngươi lại còn hung dữ với ta, ngươi có phải bị dáng vẻ "ta thấy mà yêu" của nàng ta mê hoặc hay không ......"

Thiếu nữ hồng y càng nói càng ủy khuất.

"Ta......"

Bởi vì sợ Đường Ninh nắm thật chặt vạt áo Phương Vân Dương, nghe một phen như vậy cũng có chút gấp,thiếu nữ hồng y đỏ mắt,còn nàng bên này nước mắt ở hốc mắt cũng bắt đầu tới,lông mi chỉ nhẹ nhàng chớp, nước mắt liền rớt xuống, lạch cạch một tiếng, liền rơi vào tay Phương Vân Dương bên cạnh, hắn run một cái, liền vội vàng quay đầu nhìn về Đường Ninh.

Mà bên cạnh, Đường Ninh cũng giảng giải, "Ta với Ngũ Ma Tây Vực trong miệng ngươi vốn không quen biết, thỉnh cô nương đừng tự dưng nói xấu ta, ta vừa mới từ Dược thần Cốc đi ra, vừa vặn ở đây là đường tắt, con ngựa chẳng biết tại sao đột nhiên phát cuồng, suýt chút nữa ngã,nhờ Phương công tử hảo tâm xuất thủ cứu giúp mới may mắn thoát khỏi tai nạn, xin ngươi đừng như vậy......"

"Đúng vậy, Thanh Thanh, ngươi đến cùng lúc nào có thể thay đổi tính tình của ngươi? Vừa nãy rõ ràng là ta đuổi theo Huyết Nhện trong tay Ngũ Ma Tây Vực đến nơi này,nàng ta vì tránh né sự đuổi bắt của ta mới tác động đến vị cô nương này,ngựa của nàng bất ngờ, nàng nhất định không có bất kỳ quan hệ nào với ngũ Ma Tây Vực kia, huống chi vừa nãy lúc ta đón lấy vị cô nương này, cũng phát hiện nàng hẳn là không biết bất kỳ võ công nào......"

"Thế còn Huyết Nhện kia đâu?"

Còn không chờ Phương Vân Dương nói hết lời, Hoắc Thanh Thanh vội vàng mở miệng hỏi.

"Chạy rồi."

Phương Vân Dương khẽ thở dài.

"Đã biết!"

Hoắc Thanh Thanh giậm chân phải tức giận, đồng thời một mặt khiển trách nhìn về Đường Ninh còn đang đứng bên cạnh Phương Vân Dương,tức giận nói,"Đều tại ngươi! Ngươi có biết ba người chúng ta vì truy bắt Huyết Nhện tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tinh lực hay không? Trên tay của nàng ta có bao nhiêu mạng người? Bây giờ bởi vì ngươi mà nàng ta chạy rồi, tâm huyết của chúng ta hủy sạch!"

Ha, lại là một ranh con không chưa bị xã hội vùi dập , da mặt còn đặc biệt dày!

Đường Ninh trong lòng chế nhạo, trên mặt vẫn luôn duy trì vẻ mặt hoang mang,mờ mịt.

Nàng đã thông qua cốt truyện nhìn qua tướng mạo hiện tại của mình,thuở nhỏ ở Dược thần Cốc được chăm sóc khá tốt,mái tóc đen sẫm dài đến eo, đôi mắt đen như sơn mài, lông mày không vẽ mà cong, môi không điểm mà đỏ, màu da lại trắng, so tuyết đầu mùa đông còn trắng hơn vài phần, lại thêm thói quen ăn mặc của người Dược thần Cốc, thường thường toàn thân bạch y, trên đầu chỉ dùng dây cột tóc màu trắng điểm xuyết trân châu thượng hạng trân châu, đai lưng buộc eo không đủ một nắm tay, yểu điệu thướt tha, toàn thân trên dưới trừ môi, chỉ còn lại hai màu trắng đen, lại bởi vì màu sắc đều đủ đậm, lại để cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác nổi bật,kinh diễm.

Tổng kết, chính là bộ dạng Bạch Liên Hoa, trà xanh đỉnh điểm.

Đó là lý do tại sao Hoắc Thanh Thanh khi nhìn thấy Phương Vân Dương ôm lấy nàng, liền hoàn toàn không có lý trí mà một roi đánh tới.

Đều do nàng quá đẹp!

"Đủ rồi, Thanh Thanh!"

Bởi vì Hoắc Thanh Thanh quá đáng,không giữ mồm giữ miệng, cuối cùng Phương Vân Dương nghe không vô vội vàng mở miệng ngăn nàng, dùng sức nhíu nhíu mày, "Rõ ràng cùng cô nương người ta không quan hệ, ngươi không cần quá vô lý thủ nháo."

(vô lý thủ nháo(无理取闹了)Nguyên bản chỉ tiếng ếch nhái hòa hợp, và tiếng ồn ào không có lý do, bây giờ nó chỉ tiếng ồn ào không có lý do, cố ý ồn ào và làm phiền)

Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Vân Dương trở nên nghiêm túc,Hoắc Thanh Thanh cuối cùng không cam lòng ngừng miệng, nhưng vẫn ngang ngược mà hừ một tiếng,quay đầu qua một bên.

Thấy thế, Phương Vân Dương khẽ thở dài, sau đó nghiêm mặt nhìn về phía Đường Ninh trước mặt, "Vị cô nương này, tại hạ là Phương Vân Dương của Không Sơn phái , ta vì vị bằng hữu này của ta không lựa lời nói......"

Phương Vân Dương vừa mới chuẩn bị nói xin lỗi , chưa từng nghĩ một giây, sau lại trực tiếp bị Đường Ninh một mặt ngạc nhiên kéo lại ống tay áo,Hoắc Thanh Thanh khóe mắt liếc qua chú ý đến động tĩnh hai người bọn họ, thấy nàng như thế vừa định phát tác, liền nghe được Đường Ninh hưng phấn không thôi mà mở miệng.

"Vân Dương ca ca, ta là Đường Ninh ,người ở Dược thần Cốc cùng huynh đính hôn,Đường Ninh, ta xuất cốc tới tìm huynh......"

Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của Hoắc Thanh Thanh trở nên trắng bệch.

Nàng vẫn luôn biết Phương đại ca có vị hôn thê, sở dĩ nàng cố chấp theo hắn như vậy chỉ là vì trong lòng bất đắc dĩ,nàng cũng biết hành vi của mình không đúng, nàng chính là không khống chế được mình có thể làm sao?

Nhưng bây giờ......

Bên người nàng,Yến Hành Chi cũng nghe được hai chữ đính hôn ,nụ cười vĩnh cửu nơi khóe miệng kia có nửa phần thu liễm, đồng thời --

[Độ hảo cảm Yến Hành Chi: -.]

Nhưng lúc này Đường Ninh cũng không còn tâm trạng đi chú ý sự biến hóa độ hảo cảm của hắn , trên mặt nàng mang vui vẻ cùng ngượng ngùng tiếp tục nói, "......Không ngờ lại trùng hợp như vậy ở chỗ này gặp huynh, là sư phụ nói với ta, ta đến tuổi rồi, quyết định hôn ước trước kia cũng nên thực hiện, ta mới từ Dược thần Cốc đi ra ngoài, vốn là ta chuẩn bị đi Không Sơn phái tìm huynh , thật không nghĩ đến vậy mà vừa ra cốc liền gặp huynh!"

Nghe xong Đường Ninh nói, Phương Vân Dương còn có chút chưa tỉnh hồn lại.

Thấy hắn như vậy,Đường Ninh còn tưởng rằng hắn không tin , trực tiếp kéo ống tay áo, giơ lên cổ tay phải của mình , thấy bên trên đang mang theo vòng tay phỉ thúy óng ánh, dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật lên cổ tay trắng hơn tuyết của nàng.

"Lúc đính hôn huynh cho ta vòng tay, may mắn ta luôn mang theo, không phải vậy......"

Đường Ninh liếc mắt nhìn xe ngựa đã sớm chạy xa của mình, không khỏi lộ ra biểu tình may mắn,những hành lý kia nàng mang theo bây giờ hẳn là đều tìm không trở lại đâu.

Vừa nhìn thấy vòng tay,mắt Hoắc Thanh Thanh lập tức trở nên đỏ hơn.

Nàng vậy mà thật là hôn thê của Phương đại ca ......

Bên này, Phương Vân Dương vừa nhìn thấy vòng tay, liền biết đây là Đường Ninh-Đường cô nương ở Dược thần Cốc cùng hắn đính hôn, vô thức cúi đầu xuống, hai người trực tiếp bốn mắt nhìn nhau, thấy vị hôn thê của mình mắt tỏa sáng như sao, gương mặt lại hồng hồng nhìn mình,Phương Vân Dương lúc này không vì đủ loại trùng hợp hiểu lầm mà bị Hoắc Thanh Thanh xúc động đến mức động tâm, trong lòng bỗng dưng run lên.

[Độ hảo cảm Phương Vân Dương: .]

Không đợi hắn mở miệng cùng Đường Ninh nói cái gì, Hoắc Thanh Thanh chậm rãi điều tiết bản thân , hốc mắt đỏ bừng,vẫn không cam lòng yếu thế nói, "Hai người các ngươi dính nhau xong chưa? Coi như ngươi là vị hôn thê của Phương đại ca thì như thế nào? Mấy người Ngũ Ma Tây Vực trước đó không lâu còn ở Thái Hồ gϊếŧ nhiều người như vậy, chúng ta còn đi bắt bọn họ hay không ? Nếu lại trễ một bước, bọn họ lại làm thương tổn người vô tội thì làm sao? Vị Đường cô nương này, hy vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng!"

Đường Ninh bị nàng ta chụp mũ(giống quăng nồi), trên mặt lúc này liền lộ ra tay chân luống cuống, nàng vô thức đưa tay kéo lại ống tay áo Phương Vân Dương trước mặt.

Trong lòng lại chậc một tiếng, một cô nương thật tốt nói thế nào biểu liền biểu rồi!

(biểu(婊):kỹ nữ,điếm)

Chậc chậc.

Đối phó loại biểu mà không biết mình là bitch này,phương pháp tốt nhất, chính là -- so với nàng càng biểu hơn.

Nói đến cái từ biểu này, Đường Ninh có hàn huyên.

Dù cho đã độ qua một thế giới,nàng lại như cũ nhớ kỹ nhóm chị em plastic ở sau lưng nói xấu nàng ở thế giới của nàng đó.

"Nếu như bitch có phân đẳng cấp,nữ nhân Đường Ninh này tuyệt đối là cấp bậc sss Demon King , tất cả mọi người đều giống nhau, dáng dấp cô ta dễ nhìn còn chưa tính, thậm chí ngay cả biểu đều biểu hơn người ta, nữ nhân này chính là lão tặc thiên bug!"

( kiểu bug đến tận trời,bug là lỗi mà kiểu lỗi này là làm gì cũng hơn người khác)

Bởi vì phải vội vã đi ngăn cản mấy Ngũ Ma Tây Vực kia tái tạo sát nghiệt, mấy người bọn họ vội vàng về dịch trạm lấy ngựa,căn cứ vào Yến Hành Chi rắc truy hồn hương trên thân một trong số những người kia mà tìm bọn chúng.

Trước dịch trạm,nhìn thấy Đường Ninh đứng trước một con ngựa màu đỏ thẫm,vẻ mặt ngượng ngịu, Hoắc Thanh Thanh luôn tìm cơ hội tìm lỗi với nàng, liền chế nhạo không chút nghĩ ngợi"Không thể nào? Tốt xấu gì Dược thần Cốc đã là một trong những thế lực được giang hồ công nhận, ngươi cũng là xuất từ Dược thần Cốc, không phải ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi chứ? Như vậy sao gọi là nữ nhi giang hồ chứ? Ngươi không phải đến đâu đều phải ngồi loại xe ngựa vướng víu kia chứ?"

Nói dứt lời, tiểu cô nương một mặt kiêu ngạo mà cưỡi lên ngựa của mình.

Thấy nàng ta như thế, khuôn mặt Đường Ninh tịch mịch cấp tốc cúi đầu, nguyên chủ chính xác không biết cưỡi ngựa, nhiều năm như vậy ở Dược thần Cốc cho tới bây giờ đều tập trung tinh thần trên thảo dược, cơ bản đều không tiêu tốn quá nhiều tâm tư ở thứ khác, chớ nói chi là lần thứ đầu nàng cưỡi ngựa đã từ trên thân ngựa ngã xuống, từ đó liền không dám đụng.

Chỉ bất quá nguyên chủ không biết cưỡi ngựa nhưng nàng biết cưỡi .

Xã hội thượng lưu, kẻ có tiền, ai còn sẽ không cưỡi ngựa chứ?

Thế nhưng tại sao nàng muốn nói mình không biết cưỡi thì.....

Quả nhiên một giây sau,một cánh tay duỗi ra trước mặt nàng, Đường Ninh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Vân Dương đã ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười và đưa tay về phía nàng.

Không phải vì có người hăng hái nhiệt tình mời nàng cùng cưỡi một con ngựa sao?

Khóe miệng ở trong lòng Đường Ninh nhẹ cười.

Nàng nhớ kỹ trong cốt truyện,nguyên chủ cùng bọn người Phương Vân Dương ngoài ý muốn cũng bị chế giễu, mặt nguyên chủ lại quá mỏng,bị Hoắc Thanh Thanh ép buộc hai câu, liền cắn răng tự mình lên ngựa, cuối cùng chậm rì rì lại bị Hoắc Thanh Thanh châm chọc không nói, một ngày cưỡi ngựa bên đùi nàng đều bị mài hỏng không nói, còn bị mọi người ghét bỏ nói nàng cản trở chậm trễ thời gian bọn hắn tìm Ngũ Ma Tây Vực .

Bây giờ...... Hẳn là không chậm trễ nổi đâu.

Hoắc Thanh Thanh đang chờ xem trò đùa của Đường Ninh, nhìn thấy Phương đại ca nàng ta tâm tâm niệm niệm vậy mà chủ động mời Đường Ninh cùng hắn cưỡi một con ngựa, sau đó càng trơ mắt nhìn thấy Đường Ninh một thân bạch y được Phương Vân Dương kéo lên ngựa, có thể là bởi vì sợ, lại thêm tư thế ngồi, do dự một chút, hai tay nàng ôm lấy thân eo gầy gò của Phương Vân Dương một cách tự nhiên nhẹ nhàng, đầu nàng thăm dò mà chậm rãi tựa vào trên vai của hắn.

Chưa bao giờ cùng Phương Vân Dương thân mật qua như vậy,Hoắc Thanh Thanh không có lập trường cũng tìm không thấy lý do ngăn cản, liền tức giận đến hai mắt đỏ lên, mắt cấp tốc rơi hai dòng nước mắt,tay nắm dây cương không ngừng nắm chặt, nhìn dáng vẻ Phương Vân Dương không chỉ không giống có ghét bỏ đối mặt nàng(ĐN), còn tùy ý để Đường Ninh cứ như vậy ôm hắn, Hoắc Thanh Thanh đưa tay dùng sức lau đi nước mắt sắp rơi xuống .

"Giá!"

Thiếu nữ hồng y bỗng nhiên giơ roi, rất nhanh mất bóng dáng.

" Thanh Thanh......"

Yến Hành Chi cưỡi ngựa thấy cảnh này ,phía sau vội vàng gọi nàng một tiếng, thấy đối phương không quay đầu,trên mặt nam nhân bạch y tao nhã lễ phép,nhìn Đường Ninh đang lộ ra vẻ lơ ngơ ,nở nụ cười xin lỗi với Phương Vân Dương,cưỡi ngựa đuổi theo.

Vừa quay mặt lại, nụ cười trên mặt nam nhân lập tức thu lại, ánh mắt nhìn về phía con đường phía trước nhanh chóng lóe lên một tia sát ý.

[Độ hảo cảm Yến Hành Chi: -.]

"Vân Dương ca ca, Thanh Thanh cô nương làm sao vậy? Ngựa của nàng ấy chạy nhanh như vậy không sao chứ?"

Đường Ninh đối với độ hảo cảm của Yến Hành Chi biến hóa không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí khóe miệng ở trong lòng còn vểnh lên,nàng hơi có chút không biết làm sao mà bỗng nhiên quay đầu, lại không nghĩ động tác quá mức gấp rút, hai người khoảng cách quá gần, trán của nàng vậy mà trực tiếp chạm cằm của Phương Vân Dương.

Không Sơn phái trên giang hồ nổi danh là "hòa thượng phái", nói ngắn gọn đó chính là tất cả đệ tử đều là nam nhân, Phương Vân Dương từ nhỏ đến lớn trừ Hoắc Thanh Thanh với mình dính sát, cơ bản không chút tiếp xúc qua nữ hài tử, cho dù là Hoắc Thanh Thanh, hắn cũng từ đầu đến cuối ghi nhớ mình sớm đã có vị hôn thê,đối với nàng đủ loại giữ khoảng cách , cảm thấy Đường Ninh bởi vì sợ ôm lấy eo của hắn, người hắn liền đã cứng ngắc rất lợi hại, đặc biệt là trên thân Đường Ninh có một cỗ mùi thơm ngát của bông hoa không biết tên như có như không, không ngừng hướng về mũi của hắn, dẫn đến thân thể hắn ngồi ở trên ngựa liền một mực thẳng tắp, ánh mắt căn bản không dám rơi vào Đường Ninh trong ngực.

Lúc này lại vừa cảm thụ đến xúc cảm mềm mại cùng hương thơm , khuôn mặt nam nhân căn bản vốn không chịu khống chế của hắn liền đỏ lên một mảnh, nhất là vành tai càng đỏ hồng nhàn nhạt.

[Độ hảo cảm Phương Vân Dương: .]

Chậc,dễ trêu chọc như vậy sao?

Đường Ninh cũng liền đỏ mặt cúi đầu.

Xem ra Phương Vân Dương đối với vị hôn thê như nàng cũng không lạnh lùng như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí bởi vì đính hôn đối với cổ nhân có tính quyền uy, hắn đã sớm đem Đường Ninh ở trong lòng trở thành thê tử tương lai của hắn, cho nên căn bản vốn không bài xích nàng tới gần.

Chỉ tiếc trong nội dung cốt truyện, Hoắc Thanh Thanh cùng Yến Hành Chi bằng mọi cách ngăn cản, lại thêm tính cách của bản thân nguyên chủ cũng tương đối nội liễm ôn nhu, mới vẫn luôn không cùng Phương Vân Dương phát triển cảm tình quá sâu.

Sắc trời càng lúc càng tối, ban đêm ngủ ngoài trời không sao toàn, thế là khi trời sắp tối, người cuối cùng tìm được một gian nhà trọ, định đi vào dùng bữa, tìm nơi ngủ trọ.

Hoắc Thanh Thanh là người tới nơi đầu tiên, cho dù có người đã đem con ngựa của nàng dẫn đi ăn cỏ , nàng lại vẫn đứng tại cửa nhà trọ không muốn đi vào, thẳng đến tận mắt thấy ngựa Phương Vân Dương cũng chạy tới, nhìn hắn xuống ngựa trước, sau đó vươn tay ra cẩn thận từng li từng tí đỡ Đường Ninh xuống ngựa.

Chỉ là cưỡi ngựa trong chốc lát, Hoắc Thanh Thanh rõ ràng cảm giác được Phương đại ca thái độ đối với Đường Ninh hoàn toàn khác với lúc trước.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai người, có thể là do cưỡi ngựa suốt một ngày,thấy Đường Ninh vốn không có võ công suýt chút nữa đã ngã xuống ngựa, chân sẽ không tự giác mềm nhũn một chút,Phương Vân Dương vội vàng đưa tay đỡ nàng, Đường Ninh ngẩng đầu đối với hắn nở nụ cười cảm kích .

Chính là một hình ảnh hòa hài như vậy nhưng trong mắt Hoắc Thanh Thanh lại chán ghét, chói mắt, tâm giống như là bị kim đâm đến.

Vừa tức vừa cấp bách lại khổ sở, nàng bỗng nhiên đá một cước vào lên một bên cửa chính nhà trọ, phịch một tiếng tiếng vang, cũng không để ý Đường Ninh cùng Phương Vân Dương sau lưng nhìn nàng thế nào , liền trực tiếp tiến vào nhà trọ, Yến Hành Chi đã sớm ngồi đợi ở đây,nàng ngồi cạnh hắn,đem chén dĩa đũa các loại đồ vật nện đến loảng xoảng vang dội.

Yến Hành Chi đang uống trà thấy nàng như vậy bất giác khẽ lắc đầu.

Ở cửa nhà trọ, bị một tiếng vang thật lớn này làm sợ hết hồn, Đường Ninh cùng Phương Vân Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó, cũng đi vào. Ngồi ở đối diện hai người kia.

Lúc dùng cơm, Đường Ninh vô thức dùng đũa gắp một miếng khoai tây cho Phương Vân Dương, chỉ là nàng chưa kịp thả xuống,

đôi mắt vốn chưa từng rời khỏi hai người của Hoắc Thanh Thanh đột nhiên sáng lên, cảm thấy mình rốt cuộc đã có cơ hồi chuyển mình, vội vàng mở miệng nói, " Đường Ninh cô nương, ngươi sao vậy? Phương đại ca cho tới bây giờ nhất quyết không ăn khoai tây , hắn không thích ăn khoai tây, cũng không thích ăn khoai, còn có các loại khoai sọ, thích ăn nhất chính là sườn non chua ngọt ta làm, còn có thịt viên Tứ Hỉ, như thế nào ngươi là hôn thê ngay cả cái này cũng không biết?"

Tiểu cô nương lần nữa dương dương đắc ý, nói gần nói xa biểu hiện ra nàng ta cùng Phương Vân Dương thân cận.

Nghe được nàng nói,trên mặt Đường Ninh sững sờ,khóe miệng trong lòng lại giương lên thật cao ,ta không phải là đang chờ ngươi chụp mũ cho ta hay sao?

Sau đó Hoắc Thanh Thanh hướng về nàng ra vẻ "ta nhìn ngươi như thế nào xuống đài, ngươi xứng làm vị hôn thê của Phương đại ca sao", đưa mắt nhìn qua,trên mặt Đường Ninh lộ ra một nụ cười ôn nhu cảm kích, "Thì ra là như thế sao? Ta không biết, cảm tạ Thanh Thanh cô nương hảo tâm nhắc nhở. Không nghĩ tới Vân Dương ca ca huynh ấy cùng ta khẩu vị hoàn toàn khác biệt đó, ta thích ăn nhất là khoai tây, bất quá như vậy cũng tốt, chúng ta vừa vặn bổ sung cho nhau, sau này ăn cơm không cầnh giành giật."

Nghe xong nàng nói, Hoắc Thanh Thanh lúc này sững sờ.

"Vậy miếng khoai tây này ta tự mình ăn."

Mặc cho Đường Ninh nói như vậy, ánh mắt lại có chút thất vọng, vừa đặt khoai trở lại bát của mình,một giây sau, Phương Vân Dương biết Hoắc Thanh Thanh không có việc gì thích cố tình gây sự, cho nên một mực chú ý biểu tình của nàng(ĐN),hắn lại gắp trở về, "Đi ra hành tẩu giang hồ, không có cần chú ý nhiều như vậy, ta cái gì đều ăn."

"Thế nhưng là......"

"Ta thật sự cái gì đều ăn, ngươi đừng nghe Thanh Thanh nói bậy."

Phương Vân Dương từ nhỏ đến lớn vẫn sinh hoạt cùng một đống nam nhân, chưa từng thấy nữ nhi lưu ly như Đường Ninh , vô thức muốn chiếu cố quan tâm nàng một chút, chớ nói chi là nàng là vị hôn thê của hắn, hoàn toàn phù hợp với thê tử tương lai trong tưởng tượng của hắn.

Nhưng đối mặt nữ hài tử luôn trách trách hô hô, làm việc thô kệch, hán tử như Hoắc Thanh Thanh, thái độ của hắn liền tùy ý nhiều hơn.

(trách trách hô hô(咋咋呼呼)thường được dùng để mô tả tiếng ồn ào, chủ yếu thể hiện các chuyển động bạo lực của cơ thể và tư thế, chủ yếu là vung tay lên xuống, kèm theo giọng nói lớn, chủ yếu là trường hợp tức giận.)

"Thế nhưng miếng đó là ta đã cắn qua ,miếng này mới là vừa nãy ta......"

Phương Vân Dương trong đầu không có suy nghĩ nhiều như vậy, trên mặt Đường Ninh hơi có chút phiếm hồng nhìn hắn,hắn vừa nghe đến lời Đường Ninh nói, mặt của hắn cũng nhanh chóng đỏ lên.

"Nếu như huynh nói thích ăn,miếng này cũng cho huynh....."

Cắn cắn môi, Đường Ninh đem khoai tây trong chén cũng gắp cho hắn.

Phương Vân Dương hơi có chút ngượng ngùng tiếp nhận, còn chưa có ăn.

"Ba!"

Hoắc Thanh Thanh ngồi ở đối diện hai người,trực tiếp liền đem đôi đũa trong tay của chính mình hướng bọn họ ném qua.

"Ta không ăn!"

Nàng đỏ bừng mắt chạy đi.

Trên mặt Đường Ninh ra vẻ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhìn bóng lưng Hoắc Thanh Thanh chạy đi.

" Thanh Thanh......"

Thẳng nam như sắt thép-Phương Vân Dương cũng không hiểu rõ đứng dậy, vội vàng kêu một tiếng.

A, mới như vậy đã kích động đều chịu không được, về sau nàng ra tay mạnh hơn chẳng phải liền sẽ đòi chết chứ?

Đường Ninh trong lòng nhếch lên khóe miệng, lúc này mới đột nhiên cảm giác được một tia ác ý nhìn về phía mình.

Nàng quay đầu lại, vừa vặn đụng phải đôi mắt tĩnh mịch đen nhánh của Yến Hành Chi, nhưng trong tích tắc, ánh mắt của hắn lại đổi lại vẻ ôn hòa vô hại trước kia, khiến cho Đường Ninh cảm thấy ác ý vừa rồi là do nàng cảm nhận sai.

Nàng thấy nam nhân bạch y ngượng ngùng thay mặt Hoắc Thanh Thanh cùng bọn họ nói câu xin lỗi, đứng dậy cũng lên lầu.

"Vân Dương ca ca, Thanh Thanh tỷ tỷ sao lại không vui vẻ? Là ta nói sai lời gì sao?"

Lúc này Đường Ninh có chút tự trách nhìn về phía Phương Vân Dương bên cạnh,lời nói trà xanh trực tiếp truyền đến trong tai Yến Hành Chi trên bậc thang.

Một giây sau --

[Độ hảo cảm Yến Hành Chi: -.]

Người này tối nay đại khái muốn tới gϊếŧ chết nàng sao?

Chậc.

Muốn thì ngươi tới đi.

Không tới thì nàng làm sao mở tiếp kế hoạch đây?

h-h //

Hơn chữ

Cổ đại khó edit quá....

Truyện Chữ Hay