“Lứa năm nay có vẻ đầy triển vọng.”
Gương mặt của những học viên trúng tuyển đang được trình chiếu trên một màn hình lớn.
Các giáo sư đều lần lượt bày tỏ quan điểm của mình với vẻ mặt tương đối phấn khích.
“Chúng ta nên tiến hành một lớp nâng cao cho học sinh năm này thôi chứ?”
“Không được. Dù có rất nhiều cá nhân tài năng, nhưng nhồi nhét tất cả học sinh ưu vào một lớp chắc chắn sẽ đánh động tới Hiệp hội Chim gõ kiến, họ rất có thể sẽ cho rằng chúng ta đang phân biệt đối xử.”
“Cơ mà, nhìn vào sự khác biệt trong năng lực của khóa này đi. Những học sinh đó xứng xứng đáng có được sự giáo dục tốt hơn.
Vị giáo sư phản đối việc mở lớp nâng cao nhíu mày, trông có vẻ không hài lòng.
“Dẫu vậy, việc mở lớp nâng cao….”
“Cô định lãng phí tiềm năng của những ứng viên sáng giá hay sao hả?”
“Ý tôi không phải vậy!”
Bầu không khí trong phòng hội đồng đột ngột trở nên căng thẳng.
Vấn đề này vốn dĩ đã phải khép lại từ rất lâu trước đây. Bởi lẽ cái thể chế mang tên ‘lớp học nâng cao’ này là đã bị bãi bỏ hoàn toàn từ một thập kỷ trước.
“Trước đây vì sự chênh lệch không lớn nên lớp nâng cao đó là thừa thãi. Nhưng thời thế đã thay đổi rồi. Nhìn vào Jung Siwoo và Sansuyu mà xem đi.”
Jung Siwoo, Sansuyu.
Hai cá nhân tài năng này là những viên ngọc sáng giá nhất trong một khóa sinh viên giàu tiềm năng, tới nỗi mà họ được ca ngợi như ‘Thế hệ Xanh.’
Nghe tới hai cái tên đó, các giáo sư không khỏi gật đầu đồng tình.
“Nói sao giờ, học sinh Jung Siwoo sau cùng sẽ trở thành chồng của ‘Thần thụ’. Nên có cậu ta sẽ làm giảm bớt áp lực dư luận.”
“Quả thực là vậy… Với cả cha của Sansuyu cũng có một vị trí quan trọng trong Hiệp hội Chim gõ kiến.”
Cuộc trò chuyện dần rẽ theo hướng đồng thuận với đề xuất đó. Vị giáo sư ban đầu phản đối dường như đang vô cùng khó chịu khi cô không ngừng ấn vào hai bên sống mũi.
Đúng tại thời điểm đó.
“Chấp thuận.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ trung tâm phòng hội đồng.
“Người sẽ trở thành chồng Thần thụ hiển nhiên sẽ có nền giáo dục đặc cách. Chi nhánh Hàn quốc hãy tiến hành như đã định.“
Ở giữa khán phòng, một người phụ nữ ngồi bắt chéo chân trước một chiếc bàn lớn, cô trang nghiêm tuyên bố rằng cuộc họp này đã kết thúc.
Vị Hiệu trưởng đương nhiên, Angelica.
Sứ giả đại diện cho Thần thụ của Công lý.
Ngoại trừ sự tồn tại siêu việt của Thần thụ ra thì không một ai có thể làm trái lời cô nói, bởi lẽ đó các giáo sư không còn sự lựa chọn nào khác ngoài cúi đầu chấp thuận.
“Tôi tới Học viên El chi nhánh Hàn Quốc hôm nay vì nghe nói có thí sinh sẽ trở thành chồng của Thần thụ. Cùng với cậu ta còn có rất nhiều nhân tài khác, tôi rất lấy làm mừng.”
“C-Cảm ơn ngài Hiệu trưởng.”
“Tôi sẽ đi ngay đây. Còn thông báo gì nữa không?”
Trong khi mọi người chuẩn bị đứng dậy tiễn hiệu trưởng đi, có một giám sát viên đã giơ tay.
“Có một…học sinh đang chờ xét.”
Mọi ánh mắt của các giáo sư đều tỏ ra bất ngờ khi nhìn giám sát viên đó.
‘Không có chút tinh ý nào hả?!”
Trong tình huống đó, ai ai cũng có chung suy nghĩ vậy.
Angelica tiến lại gần người đó với một nụ cười có phần hơi nguy hiểm.
“Đó có thể là ai nào?”
“Một thí sinh tên Lee Shiheon. Cậu ta đã có trận đấu thực chiến với Jung Siwoo.”
“Ôi, thật đáng thương làm sao. Vậy? Không có vấn đề gì xảy ra giữa trận đấu với học sinh giỏi nhất khóa đâu, phải chứ?”
“Không thưa cô. Thí sinh Lee Shiheon đã có thể trao đổi rất nhiều đòn với thí sinh Jung Siwoo.”
Angelica khoanh tay lại, tựa bộ ngực đầy đặn của mình lên đó và hỏi giám sát viên.
“Điều đó gì đáng chú ý không?”
“...Dạ không. Đó một trận đấu cấm sử dụng ma pháp nên trong số các học viên năm nay sẽ có vài người trụ được vài đòn của Jung Siwoo.”
“Vậy thì sao cậu ta vẫn đang trong chờ xét? Giải thích.”
Vị giám sát viên loay hoay một chút trước bộ đồ của mình rồi mở miệng.
“Từ những gì tôi quan sát được, tư thế cầm kiếm và cách vung kiếm của cậu ta rõ ràng là lần đầu tiên sử dụng. Cậu ta dường như có tài năng đặc biệt gì đó, nên tôi cho rằng nên để mắt tới cậu ta.”
“Lần đầu cầm kiếm ư? Tại sao cậu ta lại có thể tới học viện được?”
Vị giám sát viên câm nín trước câu hỏi hiển nhiên của Angelica.
Để thành công xét tuyển vào Học viện, thí sinh tham gia cần phải học kiếm ma và ma pháp từ nhỏ.
Vậy nên không ngoa khi nói học viên là nơi chỉ dành cho quý tộc.
Và cũng vì lẽ đó, rất ít người chọn nộp đơn vào học viện này.
“...Tôi nghĩ rằng cậu ta là một thức tỉnh giả. Đó cũng là lý do cậu ta chọn tới học viện. Không thì chẳng lý nào giải thích được lựa chọn của cậu ta.”
Giám sát viên cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời của mình.
Thức tỉnh giả.
Những cá nhân sở hữu năng lực ẩn liên quan tới tăng trưởng và có thể phát triển nhiều đặc tính riêng mạnh mẽ.
“Một thức tỉnh giả.”
Angelica nhắc lại.
Dù ở thế hệ nào, một thức tỉnh giả đều rất được trọng dụng.
“Nhà ngươi có thể chịu trách nghiệm cho suy đoán đó không? Liệu được nhận vào, cậu ta có thể trụ được qua nửa học kỳ hay không?”
“...”
Giám sát viên, Man Sejeok, không thể thốt ra được lời nào.
Ông không có ý định đánh cược vị trí giáo sư của mình.
Tuy nhiên, bất cứ ai đã tận mắt chứng kiến trận đấu tay đôi đó đều sẽ hiểu những gì Man Sejeok muốn nói.
Từ những kỹ thuật ngớ ngẩn tới nhịp thở hỗn loạn.
Ấy thế mà thí sinh Lee Shiheon đã thể hiện những độc tác đặc biệt phi thường. Ngay cả Jung Siwoo cũng không khỏi tỏ ra bất ngờ trước chuyển động kỳ lạ của cậu ta.
“.........”
“Trả lời ta.”
“T-thưa ngài Hiệu trưởng! Đây là lần đầu tiên Giám sát viên Ma Sejeok tham gia vào việc tuyển sinh. Xin ngài hãy lượng thứ….”
Người phụ trách chấp hai tay lại bất lực van xin, mong sao Angelica sẽ tỏ lòng khoan hồng.
Man Sejeok thầm nghĩ.
‘Nếu những gì mình chứng kiến được là đúng, thì thằng nhóc xấu xí đó có thể trở thành một người hùng vĩ đại.’
Đã rất lâu rồi ông mới gặp được một học sinh có tương lai sáng lạng như vậy, tới nỗi mà buộc ông phải đích thân lên tiếng.
Tuy nhiên, ông không nghĩ rằng những lời đó có thể gián tiếp trở thành mồ chôn của mình. Đáng lẽ ra ông nên giữ im lặng.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho học sinh đó! Cậu ta sẽ làm được thôi!”
“Giám sát viên Man Sejeok!”
“Hmm?”
Bình thường ông đã chọn giữ im lặng.
Trong tình hình lại, với sự có mặt của hiệu trưởng thì ai mà dám hé nửa lời chứ?
Ông không có ý định đặt niềm tin vào một thí sinh mà ông còn chẳng biết mặt mũi.
“Tại sao?”
Ấy thế, lý do ông lên tiếng đơn giản là vì—
“Bởi vì tôi đã trở thành anh hùng Hạng A giống như vậy.”
Nó gợi nhớ ông về quá khứ.
“............”
“............”
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
Các giám sát viên và các giáo sư nhìn người đồng nghiệp của mình với vẻ lo lắng.
Người phá vỡ sự im lặng kéo dài này không ai khác chính là…
“Cậu ta có vẻ ổn. Hãy cứ nhận cậu ta vào đi. Tuy nhiên, nếu thành tích cậu ta không tốt thì sẽ bị đuổi học.
Lee Seyeong.
Mồ hôi chảy nhễ nhại trên gương mặt Seyeong trong khi cô thận trọng giơ tay bày tỏ quan điểm.
☆☆☆☆☆
[Cậu đỗ rồi. Giao Đan cây ra đây.]
“Cô lấy đâu số tôi đấy?”
[Cậu tưởng tìm số điện thoại học sinh khó lắm chắc?]
Điện thoại tôi nhận được một số lạ, và đó không ai khác ngoài Lee Seyeong đến báo tin.
“Cô vội vàng quá rồi, Giáo sư à.”
[Tôi không phải giáo sư của cậu. Tôi dạy năm hai.]
“Dù sao thì, tôi có thể đưa Đan cây cho cô, nhưng giúp tôi một việc đã. Lọc ra vài cái tên triển vọng từ danh sách trúng tuyển và đem tới cho tôi.”
[Hả? Cậu đang đùa đấy à?!]
“Không, nhiêu đó thì nhằm nhò gì với cô. Cô biết địa chỉ nhà tôi rồi phải không? À, tiện đưa mua chút pizza nữa nhé. Gọi pizza tôm dứa và thêm một phần khoai chiên nữa đi.”
[....Đồ điên. Thôi được.]
Bất ngờ là Seyeong đồng ý xong cúp máy.
‘Người này làm sao đây? Rõ ràng lần trước gặp còn muốn xé xác mình thành trăm mảnh.’
Tôi chịu. Nhưng hẳn là có lý do nào đó.
Tôi nằm dài ra, mắt hướng thẳng lên trần nhà.
“Đỗ rồi. Hoàn thành ủy thác rồi.”
Chiếc trần ẩm mốc giống y đúc căn phòng trọ tôi thuê trước đây.
Thứ duy nhất khác bây giờ chỉ có tôi và thế giới.
“Mình cũng có mục tiêu mới rồi.”
Thu thập thông tin về những người cây và điền vào mục trống của bách khoa. Khi đó, tôi sẽ cho Thần thụ biết thế nào là lễ hội.
Bởi vì không thấy phản ứng của Thần thụ hay cửa sổ nào hiện ra cảnh cáo tôi khi tôi có ý đồ này, tôi tôi đoán chúng không biết kế hoạch của tôi.
‘Cũng có thể chúng đang giả vờ không biết…Nhưng như vậy thì chó quá.’
Trong thời gian tới, tôi định sẽ thu thập thêm thông tin và rèn rũa kỹ năng của bản thân.
Hiện tại những gì tôi biết là quá ít.
Tôi cần một người có thể cho tôi biết nhiều thông tin hữu ích hơn bởi vì Internet cũng có hạn chế của nó.
“Thuần khiết, cô có thể nói cho tôi biết về thế giới này không?”
[‘Thần thụ của sự Thuần khiết’ lắc đầu.]
“Vô dụng.”
[‘Thần thụ của sự Thuần khiết’ tỏ ra giận dỗi.]
Thần thụ của sự Thuần khiết luôn như vậy, cô ta trả lời rất nhanh mỗi khi nghe tôi gọi, nhưng chưa lần nào trả lời của cô ta thật sự giúp ích.
“Vậy chính xác khi nào tôi nhận được cái Tình yêu của thần thụ này đây?”
Tình yêu của Thần thụ, thứ phần thưởng cho ủy thác lần này.
Nó chỉ hứa rằng sẽ tới vào một ngày nào đó xong biệt tâm biệt tích.
Tuy nhiên trải nghiệm của ủy thác không hẳn là vô nghĩa.
Tôi tìm tòi được một số thông thông tin từ một thư viện đặt gần Học viện El.
‘Thần thụ.’
Bổ sung cho những gì từng nói trước đây, tại Earth N-1 có năm Thần hợp thành gốc rễ của hành tình này.
[Công lý], [Cần mẫn], [Kiên trì], [Hy sinh], [Thịnh vượng]
Mỗi Thần thụ đại diện cho một khái niệm, chúng đều được thờ kính như thần thánh ở thế giới này, và người ta nói có hàng chục Thần thụ tổn tại bên dưới chúng.
Về bản chất, sự phân cấp giữa thế giới loài cây.
[Ngũ đại Thần Thụ] > [Thần thụ] > [Tinh linh và Thánh] > [Trưởng lão] > [Cổ thụ] > [Cây Thánh] > [Người cây]
Tóm tắt lại thì kiểu như thế này.
Chỉ có những cây nhận được năng lượng của Thần thụ mới nằm trong hệ thống phân cấp này. Còn những loài cây vô tri vô giác thì không nói làm gì.
Sự khác biệt giữa cây cối và người cây…chỉ là vấn đề tiến hóa. Người cây, sự kết hợp của cây cối và con người được coi là quý tộc trong xã hội loài người.
Theo cách nói nào đó là được trời ban phước. Tương truyền rằng trong quá khứ, Người cây đầu tiên được sinh ra từ một người phụ nữ từng thân mật với một Thần thụ.
‘Logic điển hình của một kẻ làm vua.’
Những kẻ nhận được đặc ân, khoác lên mình cái mác sứ giả của Chúa. Bất kể chúng có làm với sức mạnh của mình cũng cóc phải việc của tôi. Mục tiêu duy nhất tôi hướng tới là được trở về thế giới cũ.
Tôi cũng chỉ có chút hứng thú với Thần thụ của sự Thuần khiết.
Là cô ta? Hay anh ta nhỉ? Thôi kệ đi, Thần thụ của sự Thuần khiết không nằm trong nhóm Ngũ đại Thần thụ.
Vị trí của cô ta đứng thứ hai trong hệ thống phân cấp của thế giới này, nếu so với bốn giai tầng của xã hội, thì cô ta thuộc Sát-đế-ly, không phải Bà-la-môn. [note62193]
‘Nhưng vấn đề là không một ai biết tới Thần thụ của sự Thuần khiết.’
Tôi đã cẩn thận hỏi thủ thư, nhưng phản ứng đáp lại của người đó chỉ có một dấu chấm hỏi như thể đang nghe tôi nói nhảm.
Rõ ràng đây là một cái cây vô danh.
Một người phụ nữ ti tiện không giỏi làm gì ngoài làm chồng ức chế.
‘Dù tôi có nghĩ ra cách để xây dựng hình ảnh của bản thân, nhưng thế giới vẫn không hay biết về Thần thụ của sự Thuần khiết thì đó suy cho cùng cũng là vô ích.’
Giả sử mà một thằng ất ơ nào đó ngoài đường tự nhận mình là chồng của một cái Thần thụ lạ hoắc đi. Thì thằng đấy có bị khinh không? Bị khinh như chó là đằng khác! Tại thế giới này ‘Thần thụ’ là một thuật ngữ nhạy cảm, sử dụng sai mục đích là có thể dẫn tới hậu quả khôn lường.
Tôi muốn được yên tĩnh một thời gian.
–Ding Dong!
Ngay lúc đó, chuông cửa reo lên.
Tôi mở cửa với suy nghĩ rằng Seyeong đã tới nơi, nhưng ở đó chỉ có một người đàn ông trên tay cầm bưu kiện.
“Đây có phải địa chỉ nhà anh Lee Shiheon không ạ?”
“Vâng.”
“Đây là một bưu kiện gửi tới anh thông qua Tree Corporation. Mong anh vui lòng nhận hàng.”
Kéo mũ xuống, người đàn ông vô cảm đứa cho tôi chiếc hộp rồi rời đi.
—Rầm!
Tôi vào trong và mở hộp ra và tìm thấy ở đó là một hạt giống màu xanh nhạt.
Cái gì đây?
Cầm hạt giống trên tay, một cửa sổ thông báo hiện ra trước mắt tôi.
=========
▶Tình yêu của Thần thụ (?)
[Phân loại: Đồ lặt vặt]
—Một hạt giống được thụ thai bởi Thần thụ của sự Thuần khiết.
=========
Sau khi đọc thông tin mô ta, tôi không khỏi cất lên một tiếng đầy ngơ ngác.
“Hả?”
Tôi bình tĩnh và đọc lại lần nữa.
—Một hạt giống được thụ thai bởi Thần thụ.
“Thế nghĩa là sao?”
[Dính bầu. Bụng chửa. Có mang. Hay định nghĩa phổ thông nhất là ‘Mang thai’.]
“Không ý tôi không phải từ đó nghĩa là gì.”
Sau một hồi phàn nàn, tôi quyết định thôi suy nghĩ.
“Cô ta ném một đứa con cho mình. Con ả Thần thụ điên này nữa.”
Một sự phẫn uất trong tôi trỗi dậy.