Sau cuộc gặp gỡ nóng bỏng đó.
Tôi rời đi mặc kệ ai đó đang bất tỉnh nhân sự trong văn phòng, suốt một khoảng thời gian tiếp theo tôi chỉ luyện tập và luyện tập.
Tại một thời điểm nhất định tôi tưởng Seyeong trong hận thù sẽ tố cáo tôi, nhưng cuối cùng vẫn chưa có ai đến bắt tôi cả.
Không rõ là do cô ta quá xấu hổ để khai báo rằng bản thân bị một con người đè xuống hay là do cô ta thỏa mãn rồi nên mới tha cho tôi.
Mà kệ đi, vào thời điểm đó cả tôi và cô ta ai cũng có lỗi.
Và rồi cuối cùng kỳ thi nhập học đã tới.
Suốt thời gian đó, tôi dành toàn bộ thời gian của mình vào việc luyện tập. Nhờ đó mà đống mỡ trên cơ thể tôi đã giảm đi được phần nào.
=========
—Tài năng :: Béo (F)
Bạn vẫn hơi mũm mĩm. Khi giảm cân thành công, tài năng của bạn sẽ chuyển hóa thành cơ thể bình thường (E).
=========
Từ béo phì trầm trọng thành béo, cũng gọi là có tiến triển.
Giờ tôi vẫn là loser, nhưng cơ bắp của tôi đang ngày càng phát triển, nên không sớm thì muộn tôi sẽ có 6 múi.
Tôi đã học tập chăm chỉ nên bài thi lý thuyết chẳng nhằm nhò gì với tôi.
Vấn đề duy nhất của tôi là thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Tôi không rõ khả năng hiện có sẽ giúp tôi được bao nhiêu.
Tại phòng chờ cho thí sinh đang chìm trong sự im lặng.
“Nhóm E, vào đi.”
Nghe được lời của giám thị nói, anh bạn ngồi cạnh tôi giật mình đứng bật dậy.
Nghĩ đến tiếp theo tôi sẽ ra đó, trái tim tôi đập không ngớt.
Đối thủ của mình sẽ là ai chứ?
Tôi nhẹ quay đầu lại và bắt gặp một cô gái mang khí chất lạnh lùng, trầm lắng.
Cô có mái tóc hồng cắt ngắn cùng với ghim cài tóc đính đá quý. Gương mặt thanh tú của cô cũng rất nổi bật.
“...?”
Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, cô ấy quay đầu lại nhìn. Lúc này tôi mới để ý cô ấy có một chiếc trâm cái khác gắn trên tóc trái của cô ấy mang họa tiết của một loài hoa cùng màu với màu tóc cô.
Jin Dallae.
Nhìn vào bảng tên gắn trên ngực của cô ấy, tôi nhận ra cái tên đó. Cô con gái duy nhất của Gia tộc Jin. Cô ấy còn được đồn rằng trong năm nay đã tốt nghiệp trường Thợ săn Tư thục có tiếng của Seoul.
“Cậu có chuyện gì với tôi sao?”
“Không, mình hơi bất ngờ vì mình mới nghe về cậu trên báo.”
Jin Dallae khẽ nheo mắt lại. Người nổi tiếng thường có xu hướng thấy khó chịu khi nghe người khác bàn luận về mình.
Nên ấn tượng ban đầu của cô ấy với tôi là không thể tệ hơn.
“À, là vậy à?”
Jin Dallae quay đầu đi lần nữa. Ánh mắt cô ấy dừng lại ở một chàng trai đẹp mã ngồi đối diện bản thân.
Jung Siwoo. Cậu ta cao và có vẻ ngoài rất nổi trội. Cô ấy có hảo cảm với cậu ta à?
—Zing.
Có lẽ do tôi đã nhìn chằm chằm quá lâu. Jin Dallae quay lại nhìn tôi cảnh cáo. Tôi quyết định im lặng chờ đến lượt mình.
“Nhóm F vào đi.”
Tôi nhảy dựng lên khi được gọi tới lượt. Sáu người bao gồm tôi tiến vào sân đấu tập.
Đó đơn giản chỉ là một sân cỏ tự nhiên với vài chiếc ghế được đặt ở giữa.
“Nhóm F có mặt đủ chưa? Tôi là Man Sejeok, người phụ trách cho buổi đấu tập này.
Người giám thị đã ngồi vào chỗ, điểm danh một lát và bắt đầu giải thích.
“Bài thi thực hành của mọi người sẽ là trận chiến một-một. Chúng tôi sẽ quan sát các thí sinh từ bên ngoài và chấm điểm qua biểu hiện trong trận. Ngay khi Nhóm E xong thì nghe tôi gọi là vào luôn. Trận chiến đầu tiên là giữa Jung Seonhu và Lee Jiyeon.”
Về vũ khi, thí sinh dự thi có quyền mang vũ khí luyện tập cá nhân hoặc sử dụng kiếm gỗ và gậy phép phổ thông được ban tổ chức cung cấp.
Với tôi, một thằng gần như trắng tay, tôi chỉ chọn một thanh kiếm cảm giác khá hợp với bản thân.
‘Mé. Có súng ở đây thì ngon rồi.’
Cầm kiếm trên tay chờ đến lượt mình. Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ xung quanh.
Đó là giọng của Jin Dallae, người tôi vừa mới gặp ban nãy.
“Jung Siwoo, đừng có lơ là trong lần thi này đấy nhé.”
“Haha, gặp tớ thì cậu cũng đừng có khóc.”
“Đừng có đùa, người cần cẩn thận là cậu.”
Jin Dallae và Jung Siwoo đang trêu chọc nhau. Hẳn là họ đã quen nhau từ trước.
Có lẽ là bạn cùng lớp từ trường tư chăng?
“À mà này, Dallae, bài thi lý thuyết cậu làm được không vậy?”
“Tàm tạm thôi. Nó khá dễ.”
“Vậy à? Còn mọi người thì sao?”
Cuộc trò chuyện giữa hai người dần có sự góp mặt của mọi người xung quanh, khuấy động bầu không khí ảm đạm trong phòng.
Mọi người không ngừng thảo luận về bài thi lý thuyết và dự đoán về bài thi thực hành sắp tới.
Rồi bất chợt có người gọi tên tôi.
“Là cậu Shiheon phải không? Cậu làm bài ổn cả chứ?”
“Mình à? Mình nghĩ là mình bình thường thôi. À, cậu có thể bỏ kính kính ngữ được không?”
“Nói chuyện bình thường hả? Làm khó tớ quá. À, đúng rồi rồi, Shiheon là con người giống tớ phải không?”
Con người.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên tôi ngay khi nghe được từ đó thốt ra từ miệng Siwoo.
“Ừm, mình là con người.”
“Tớ biết ngay à. Chúng ta có gì giúp đỡ nhau nghen?”
Siwoo đưa tay ra và tôi lịch sự bắt tay đáp lại. Khuôn mặt Siwoo sáng bừng trong niềm hân hoan, dường như cậu ta coi việc gặp được một con người tại đây rất thú vị. Cậu ta có một gương mặt rất bảnh bao và một tính cách cởi mở. Tôi nên kết thân với cậu ta.
Siwoo mỉm cười rồi nói.
“Cậu chắc chắn phải đỗ đấy nghen. Mình không muốn là con người duy nhất trong đấy đâu.”
Nghe được lời đó tôi chỉ biết cười khổ.
“Mình sẽ đỗ. Chắc chắn đấy.”
Nếu trượt thì tôi sẽ chết.
—Cạch.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra và các thành viên Nhóm E ra ngoài.
Một số đang khóc, bầu không khí huyên náo trong phòng bất chợt trở nên trầm lắng.
Không lâu sau, chúng tôi đứng dậy.
“Hai cái tên tôi vừa gọi lên sàn đấu đi. Còn trận tiếp theo, Lee Shiheon và Jung Siwoo chuẩn bị tinh thần.”
Tôi dường như không tin được vào tai mình khi nghe những lời đó.
“Vậy là thành ra như vậy rồi? Đánh hết sức nhé, Siwoo.”
Đằng sau Jin Dallae đang nhẹ vẫy tay chào bạn mình là Siwoo.
“Ha ha…”
Đáp lại những gì Siwoo mới nói ban nãy chỉ có tiếng cười gượng gạo của tôi.
Cơ mà, tôi và cậu ta đều là con người, sự khác biệt sức mạnh đâu thể quá lớn nhỉ?
Trong thời gian cố trấn an bản thân, lượt của tôi đã tới.
—Ực!
“Hai người tiếp theo vào đi.”
Chúng tôi trao đổi một chút trước khi tiến vào.
“Không ân oán gì đâu đấy nghen.”
“Chắc chắn.”
Chúng tôi đi ngang qua hai người từ trận trước, số phận của họ bây giờ đã chia rõ, một thắng một bại, rồi vào vị trí của mình. Jung Siwoo cũng cầm kiếm bằng một tay giống tôi.
“Tôi sẽ cho cậu một chút thời gian để khởi động. Khi nào sẵn sàng thì lên tiếng.”
“Em ổn rồi ạ.”
Giám thị hỏi Siwoo xong nhìn sang tôi.
Tôi do dự thực hiện vài động tác khởi động và tập vung kiếm vài lần.
Lúc đó, giám thị hơi nhíu mày nhìn tôi.
“...Cậu xong chưa?”
“Rồi ạ.”
“Bắt đầu.”
Tín hiệu được báo ra.
Ngay lập tức, một cảm giác hăm dọa bóp nghẹt cổ họng tôi.
Đó là phản ứng bản năng của con người khi đứng trước cái chết Giật mình, tôi vô thức đưa kiếm chặn cổ, và rồi một thanh kiếm khác bất chợt xuất hiện ngay vị trí tôi vừa chặn.
—Crack.
Vang lên là thứ âm thanh tệ nhất có thể phát ra từ một thanh kiếm gỗ.
Những mảnh vỡ từ thanh kiếm gỗ văng ra và bắn tung tóe lên mặt và cổ tôi.
Thanh kiếm gỗ của Siwoo, thú mà đã dễ dàng chặt gãy kiếm của tôi, giờ đây lại được bọc thêm một lớp ma pháp và vung thẳng vào đầu tôi.
“Jung Siwoo, dừng lại ngay.”
Ngay khi lời của giám thị cất lên, chuyển động của Siwoo dừng lại như thể thời gian vừa bị ngưng đọng.
“Nghiêm cấp sử dụng ma pháp.”
“Vâng ạ.”
“Lee Shiheon, ra lấy vũ khí khác đi. Cậu có 10 giây chuẩn bị.”
Trong 10 giây giải lao, tôi cố gắng thả lỏng cơ thể chưa thích nghi kịp của mình.
Cái gì vậy chứ?
Mọi chỉ số của tôi, trừ ma lực, đều từ 3 tới 4, đó không phải một con số tệ so với một tân sinh viên.
Nhưng vừa rồi là sao?
Không chỉ mỗi khó để bắt kịp tốc độ đó; mà tôi thậm chí còn chẳng thấy nổi chuyển động của cậu ta.
Tôi hít thật sâu và rút một thanh kiếm gỗ khác.
—Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Trái tim tôi vẫn đập không ngớt.
Thành thật mà nói, tôi không nghĩ mình thắng được.
Đó không phải dự đoán, mà là lời khẳng định. Mặc dù thật bại đang cận kề và tử thần đang gần hơn bao giờ hết. Tôi vẫn không thể tự tin cho rằng mình sẽ thắng.
Đã bao nhiêu giây trôi qua rồi? Tôi không rõ.
Thất bại trong trận đấu không có nghĩa là sẽ trượt hẳn.
Nếu cả hai thí sinh đều có những kỹ năng xuất sắc, thì giám thị vẫn sẽ cho cả hai qua.
Nhưng nếu như vừa rồi, tôi thậm chí còn không chạm nổi vào cậu ta, tôi chắc chắn sẽ trượt.
Không thể để chuyện đó xảy ra được.
Tôi không được phép thất bại ở đây.
“Bắt đầu.”
Nghe được thông báo của giám thị, mọi thớ thịt trong tôi căng lên ngay lập tức.
Cảm giác tôi vừa cảm thấy—nếu giữ nó tôi sẽ thua. Tôi cần vứt nó đi ngay.
—Whoosh!
Thân ảnh của Siwoo biến mất ngay trước mắt tôi. Nếu bây giờ tôi hoảng sợ đồng nghĩa với việc phải chết.
Cảm giác áp lực trên vai tôi tụ thành một điểm, giày vò tôi không ngừng. Cảm giác đó giống hết trước khi tôi theo bản năng bảo vệ cổ mình. Tôi vội vàng nghiêng đầu né sang một bên.
—Bang!
Âm thanh không khí bị cắt xé vang lên ngay sát bên tai tôi.
Nhát kiếm đó suýt chút nữa đã chém trúng yếu điểm của tôi. Cùng lúc đó, đôi mắt tôi theo bản năng dán chặt lên eo Siwoo.
Đây chính là thời cơ phản công. Ngay khi chắc chắn điều này, lòng bàn tay tôi siết chặt lấy tay cầm kiếm. Tôi mặc cho cơ thể mình nắm quyền điều khiển chuyển động, và dồn sức chém mạnh hết mức có thể.
—Thump!
“Hự.”
Kết quả của đợt giao tranh đầu tiên, bất ngờ thay lại là hòa. Không thể tin được tôi đã cầm hòa được với con quái vật này.
Sau đó, tôi tiếp tục để bản năng dẫn dắt tôi chiến đấu.
“...!”
Mỗi lần đường kiếm của cậu ta lao tới, cơ thể tôi đều xuất hiện những chuyển động kỳ lạ đến đáng sợ. Như việc cong eo vào phút chót trước khi lưỡi kiếm của Siwoo chém trúng tôi. Hay là thứ cảm giác bất an khó tả thúc ép tôi phải quay đầu lại, chỉ để bắt gặp một thanh kiếm đang giáng xuống.
—Poof!
“Eugh!”
Đương nhiên, tôi chỉ kéo dài được thêm vài chiêu. Tôi bị hạ gục bởi một nhát chém trực diện vào ngực.
Thể lực của tôi không còn đủ để tiếp tục chiến đấu.
“Người thắng cuộc, Jung Siwoo. Thông báo trúng tuyển sẽ được đăng vào ngày mai. Cô cậu có thể về được rồi.”
“Cậu đánh hay lắm. Gặp sau nghen.”
Nghe được những lời thông báo đó. Jung Siwoo an ủi tôi đôi lời rồi rời đi, nhân tiện lúc này tôi vẫn nằm gục trên sàn đấu.
Gặp sau nghen? Cậu ta nói gì vậy chứ?
Tôi cười khổ rồi ngồi dậy. Chỉ vài giây trao đổi thức kiếm mà cơ thể tôi như đã sắp vỡ tan.
Thua rồi.
Khi tôi đứng dậy và bước ra cửa, Jin Dallae và Siwoo đang thảo luận về kỳ thi.
“Cậu thắng rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Biết ngay mà.”
Jin Dallae mỉm cười như thể cô ấy đã biết trước kết quả. Tuy biết đó không phải cố ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy bị tổn thương.
‘Nhục quá đi mất.’
Dường như tôi đã tìm thấy lý do khác để trở nên mạnh hơn.
“Shiheon này, về kết quả kiểm tra—”
“Không sao đâu.”
“Ah, Shiheon. Cậu làm tốt lắm.”
“Ừm, cậu cũng vậy, Dallae.”
Tôi đáp lại lời tạm biệt của Siwoo và Jin Dallae rồi rời khỏi phòng thí luyện.
Buồn rầu và trống trải, tôi lang thang khắp các hành lang.
Jin Dallae vừa nói gì ấy nhỉ?
Tôi tự lẩm bẩm trong khi đứng một mình dưới ánh đèn.
‘Không phải gặp cậu sau mà là làm tốt lắm.’
Có lẽ câu nói đó phù hợp trong trường hợp chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Quả thực Jung Siwoo vô cùng mạnh.
Cảm nhận vị cay đắng nơi khóe môi, tôi đeo lại chiếc mặt nạ mà mình đã phải tạm thời tháo xuống để xác định danh tính.
Rồi tôi nghe thấy một giọng cất lên từ phía sau.
“Eek!”
Một tiếng thét thân thuộc.
Khi tôi theo phản xạ quay đầu lại, tại đó tôi bắt gặp một người phụ nữ có cặp ngực rất lớn đang mở to mắt nhìn tôi.
Tôi đã vô cùng bất ngờ khi gặp cô ta và còn bất ngờ hơn nữa khi nhìn vào bảng tên trên cặp ngực đồ sộ đó.
Lee Seyeong [Giám thị, Giảng viên.]
Nhìn lại lần hai, tôi chắc chắn mình không nhìn lầm.
Ha, hahahaha. Quả nhiên trời có sập thì tôi vẫn sẽ tìm được lối thoát. Tôi vô thức nở một nụ cười.
“Xin chào. Tôi từng gặp quý cô ở đâu rồi nhỉ?”
“Đồ, đồ vô sỉ!”
[Hung hăng (F) đã được kích hoạt.]
“Cô đang nói cái éo gì cơ? Cô là con ả điên đã bắt cóc người vô tội và định thẳng tay cướp đồ gia truyền cụ tổ họ để lại đấy!”
Tôi bác bác bỏ lời Seyeong nói. Cả việc tôi nhắc đến cụ tổ cũng chỉ là lời nói dối để tăng sức thuyết phục cho luận điểm.
Tuy nhiên, cô hắng giọng đáp trả như thể lời tôi nói chẳng đáng suy xét.
“Nếu cậu hiểu những gì mình gây ra thì cậu hẳn biết rõ ai là người sai?”
“Cô nói gì vậy, hỡi tiểu thư đã dùng uy danh gia tộc để đe dọa tôi ơi?”
Gương mặt Seyeong thẹn hóa đỏ chót. Đôi mắt nheo lại dưới hàng lông mày của cô dữ tợn tới nỗi có là một con rắn dài ba mét cũng phải khiếp sợ.
Cơ mà, tôi lại không sợ. Suy cho cùng, sau ngày hôm ấy trở đi cô ta có làm gì tôi đâu?
“Giáo sư học viện được phép ăn hiếp người vô tội ư?”
“Ha. Cậu phạm sai lầm rồi.”
Tôi tiến lại gần Seyeong và nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Rồi cô ta hung hăng hất tay tôi ra và hét lên.
“Chỉ cần nói một câu, giết loại người như cậu—”
Tôi bịt miệng cô ta lại bằng một nụ hôn.
‘Quỷ dâm dục’ và ‘Sự bảo hộ của gỗ màu’ bảo tôi làm vậy.
“—Uhm!”
“Cô biết là cả hai chúng ta đều đã phạm sai lầm phải chứ?”
“...........”
“Cô cần Đan cây phải không? Tôi sẽ đưa cô một viên.”
Seyeong nhận ra ý định của tôi, chỉ nhướn mày nhìn.
“Tôi biết cậu muốn gì rồi. Mơ tiếp đi. Cậu biết là Học viện kiểm soát những chuyện đó chặt cỡ nào không?”
“Làm đi.”
“Thằng điên….”
“Cứ đánh giá tôi tốt một chút là được. Tôi có lẽ đạt được điểm lý thuyết cao nhất khóa rồi.”
“Cao nhất khóa? Bớt giỡn. Cậu coi bài thi của Học viện El này là cái gì chứ?”
“Hửm? Tôi đoán là dừng lại ở mức độ cao trung.”
“Cái gì? Mức độ này đến cả học viên năm cuối cũng phải chật vật.”
Đó là sự thật.
So với thế giới cũ của tôi thì tiêu chuẩn kỳ thi của nơi này dễ đến bất ngờ.
Nếu nói trắng ra thì ngay cả học sinh sơ trung có khi còn giải được.
“Dù sao thì, tôi rất mong được hợp tác với cô trong tương lai.”
“Cậu sẽ đi tù thôi.”
“Nào đừng nói gở chứ. Nếu xuôi buồm thuận gió thì tôi sẽ đưa cô Ba viên Đan. Thỏa thuận chứ?”
“Ba viên…..!” Seyeong sửng sốt.
Thật mừng vì Đan cây là vật phẩm giá trị để giao dịch.
Tôi rời đi, bỏ lại Seyeong chìm đắng trong đắn đo với bờ môi mím chặt.
Tôi đã làm tất cả những gì có thể; giờ thì chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Và ngày hôm sau.
[Học viên Lee Shiheon đã đỗ.]
[Mức hạng 152/154]
Tôi đã đỗ.