Ngày mười tám tháng tư năm sáu mươi mốt Đại Kiền.
Ngọc kinh thành, trời trong nắng ấm, gió xuân dịu dàng khe khẽ thổi, mang theo chút nóng nực, khiến cho mọi người cảm thấy bước chân mùa hè loáng thoáng đến gần.
Thế nhưng, tại hoàng thành nằm ở trung tâm Ngọc kinh, bên trong thượng thư phòng, đám thái giám đứng hầu hạ xung quanh lại không hề cảm giác thấy bất cứ sự ấm áp nào của gió xuân, thân thể của từng tên thái giám đều cảm nhận được những tia hàn ý khe khẽ, tay chân lạnh lẽo, thậm chí ngay cả lục cung đại tổng quản thái giám Vương Thao cũng không phải là ngoại lệ, tinh thần căng lên, khí tức trên người hết sức thu liễm ẩn tàng, chẳng khác nào một khối đá.
Cao thủ võ thánh đại thái giám này chỉ lo mình hơi sơ xảy để lộ ra chút khí tức khiến cho vị cửu ngũ chí tôn đang ngồi tại long ỷ phía trên, người đứng đầu mấy trăm triệu con dân của Đại Kiền, Kiền đế Dương Bàn, lôi hắn ra xử tử.
Ngay cả khi tu vi đạt tới cảnh giới võ thánh, có thể tung hoành thiên hạ, thế nhưng trước mặt Kiền đế Dương Bàn, đại tổng quản thái giám Vương Thao lại không mảy may dám khoe khoang tu vi võ thánh của bản thân. Hắn đã theo Kiền đế từ rất lâu, trong lòng cực kỳ thấm thía sự thâm sâu khó dò của vị đế vương này.
Hơn mười năm trước, có một cao thủ đạo thuật tà phái, do hoàng triều Đại Kiền trong vòng mười năm thu gom tất cả điển tịch trong thiên hạ, diệt rất nhiều tông phái đạo nho chính thống, nên âm thầm lén lúp đến nơi thâm cung ám sát Dương Bàn.
Thế nhưng Kiền đế Dương Bàn chưa cần động thủ, lập tức liền có một đạo đao quang từ trong hư không bổ tới, chém chết linh hồn của cao thủ đạo thuật kia, từ đầu đến cuối không quá một nhịp hô hấp.
Lúc đó vị tổng quản lục cung này chưa kịp xuất thủ hộ giá, cũng không nhìn ra được ánh đao kia từ đâu mà đến, từ đâu mà đi.
Lúc này, điều khiến cho tinh thần của vị thái giám này khẩn trương, thân thể rét run xuất phát từ Kiền đế Dương Bàn. Sau khi xem xong bản tấu chương bí mật, sắc mặt của Kiền đế trở nên tối sầm đến cực điểm.
- Bản tấu chương trên kia chắc hẳn là do Hàn Hầu cùng tổng đốc Tuyết Châu cùng nhau gửi tin tức tình báo của Chân Cương môn về cho triều đình. Nghe đâu, Chân Cương môn vào đêm trăng tròn ngày mười lăm tháng vừa rồi có rất nhiều cao thủ tề tụ về Hồng Lăng tuyết sơn, trên đỉnh Vạn Nhận tuyết phong giao thủ. Người thắng sẽ được chín đại thái thượng trưởng lão của Chân Cương môn thừa nhận, chấp chưởng Thiên Cương Địa Sát Lệnh, Cự Linh Cương Đạo Thư, nhất cử trở thành chưởng môn Chân Cương môn. Sau khi trở thành chưởng môn còn được được hơn phân nửa tu vi do chín đại thái thượng trưởng lão bỏ ra, pháp lực tăng lên rất nhiều, nhanh chóng trở thành cường giả trong truyền thuyết. Không biết kẻ nào có thể có được vận khí tuyệt vời này?
Đại thái giám Vương Thao thầm nghĩ trong lòng.
Hắn bản thân là đại tổng quản, là người đứng đầu của trăm vạn thái giám trong hoàng cung, đương nhiên có may mắn biết được một số bí mật.
Bản tấu chương bí mật trên bàn mà Kiền đế mới xem qua chính là tấu chương do tổng đốc Tuyết Châu cùng quan trấn thủ biên giới phương bắc Hàn Hầu gửi về. Trong đó chắc chắn ghi lại sự việc tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn ở Nguyên Đột.
Ngày mười lăm tháng tư, vào đêm trăng tròn, đó là lúc xác định xem vị trí chưởng môn Chân Cương môn là ai.
Hiện giờ đã là mười tám tháng tư, chắc hẳn đã xác định ai đoạt được vị trí này rồi. Sau gần ba ngày, tin tức đầu tiên vừa gửi về hoàng cung Đại Kiền liền khiến cho vị đế vương này không hề hài lòng chút nào.
Cuối cùng là ai đây?
Đại thái giám Vương Thao cực kỳ muốn đến nhìn qua, thế nhưng đành phải tận lực nhẫn nhịn xuống, bảo hắn đi đến xem bản tấu chương kia, bản thân hắn còn không có lá gan lớn như vậy.
- Vương Thao, gần đây trong Ngọc kinh thành có xuất hiện chuyện gì không?
Sau khi nhìn bản tấu chương xong, Kiền đế Dương Bàn ngẩng đầu lên nhìn tên đại thái giám đang đứng bên cạnh, chậm rãi hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, cũng không có việc gì mới. Chẳng qua là ở cuối con đường Văn Xương bỗng xuất hiện một toà Hương Lâu, mơ hồ cùng đối chọi với Tán Hoa Lâu, cũng không biết lai lịch từ đầu. Nghe nói những cô nương trong đó trên người đều tản ra hương thơm ngào ngạt, khiến cho người ngửi như mê như tỉnh, hơn nữa tài văn chương lại xuất chúng, thi từ ca phú, cầm kỳ thư hoạ, không thứ nào là không tinh thông. Toà lầu này vừa khai trương liền thu hút rất nhiều đại phú hào, các đệ tử thế gia vung tiền như nước, tranh nhau tham gia đường hội, thậm chí ngay cả sinh ý của Tán Hoa Lâu cũng thấp hơn rất nhiều!
Vương Thao khẽ động trong lòng nhưng vẫn nhanh chóng bẩm báo.
Hắn bản thân là đại thái giám cũng thường phụ trách điều tra những sự việc bí mật.
- Hương Lâu à?
Kiền đế vừa nghe xong, hai tay đan vào nhau, xoa xoa một chút, ánh mắt loé lên một tia sáng kỳ lạ.
- Biết rồi, không cần tiếp tục đi tìm hiểu nữa. Hiện giờ ngươi đi truyền thái sư vào đây.
- Dạ!
Vương Thao khom người hành lễ rồi bước ra ngoài.
Kiền đế Dương Bàn trầm mặc một lúc, sau đó vung tay lên.
Bên cạnh thân thể hắn, không biết từ lúc nào bỗng có một cái bóng nhô lên từ trên mặt đất, biến thành hình dáng giống như một người trưởng thành.
- Ảnh Vệ vì bệ hạ tận sức, không biết bệ hạ triệu gọi Ảnh Vệ là muốn phân phó chuyện gì?
- Ngươi mang người đến vùng đất cát bồi ở biên giới phía tây. Một núi không thể có hai hổ, vị tiểu hoàng thúc Thần Uy vương này của trẫm chỉ sợ khó có thể khống chế được.
Tên Ảnh Vệ này vừa nghe lệnh xong, liền nằm phục xuống mặt đất, hướng về phía Kiền Đế khấu đầu một cái, sau đó thân thể dần dần dung nhập vào lòng đất, biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ chốc lát sau, Hồng Huyền Cơ đã đến thượng thư phòng. Vị thái sư Đại Kiền này vẫn một thân mặc cẩm y như trước, đầu đội tử kim quan, khuôn mặt trắng như bạch ngọc, trông chẳng khác nào một học giả đại nho, có phong độ của kẻ trí thức thế nhưng vẫn không mất đi sự uy nghiêm của võ giả.
- Huyền Cơ, khanh đến xem bản tấu chương do Hàn Hầu và tổng đốc Tuyết Châu cùng nhau gửi về triều đình đi.
Nhìn thấy Hồng Huyền Cơ đến, Kiền đế Dương Bàn cầm bản tấu chương trên bàn sai thái giám đưa cho Hồng Huyền Cơ xem.
- Bạch Tử Nhạc đoạt đựơc chức vị chưởng môn? Hiện giờ toàn bộ bắc quốc Nguyên Đột cuối cùng cũng ổn định trở lại. Trong sự việc này hoàng thượng tính ra cũng không chịu thua thiệt gì cả, mặc dù Vô Địch hầu có tham gia thế nhưng hắn cũng không đoạt được chức vị chưởng môn.
- Trẫm cũng không biết rõ lắm, tuy nhiên trong lòng trẫm cũng hiểu ra đôi chút, chắc hẳn Vô Địch hầu đã gặp phải địch nhân có thể áp chế được nó rồi.
Dương Bàn nói.
Sau khi bàn bạc một lúc, hàng lông mày của Hồng Huyền Cơ chợt cau lại, trầm mặc trong suy tư. Kiền đế Dương Bàn cũng không nói gì nhiều, đợi Hồng Huyền Cơ suy nghĩ xong.
Qua một lúc lâu sau, Hồng Huyền Cơ mới mở miệng nói, việc hắn nói không phải là chuyện của Chân Cương môn, mà lại là một vấn đề khác.
- Hoàng thượng, Công Dương Ngu còn mấy năm tuổi thọ nữa?
- Hả?
Kiền đế Dương Bàn hơi sửng sốt.
- Hắn hiện giờ đang tu luyện trong Hoàng Thiên Ngọc Tỉ, bảo trì sự lưu chuyển của sinh mệnh, thế nhưng dù sao cũng đã quá hai trăm năm rồi. Chính miệng hắn nói, nhiều lắm chỉ kéo dài được gần mười năm tuổi thọ nữa thôi.
- Mười năm, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không phải là dài.
Hồng Huyền Cơ nghiền ngẫm một hồi rồi nói.
- Xem ra thần và bệ hạ lại phải một lần nữa liên thủ rồi.
- Đúng vậy, đôi quân thần chúng ta, đã hơn hai mươi năm chưa từng liên thủ chiến đấu rồi.
Kiền đế Dương Bàn xoa xoa tay lên mặt bàn, lập tức một hộp hình vuông bằng vàng ròng xuất hiện. Bên trong chiếc hộp vàng này đương nhiên là thứ đại diện cho quyền bính thiên hạ, xã tắc giang sơn, ngọc tỉ truyền quốc! Là thứ ngọc tỉ được lưu truyền từ thời thượng cổ cho đến tận bây giờ.
...........
Vẫn là ngày mười tám tháng tư.
Tỉnh Thuý Viên, một trong năm tỉnh của Khánh Châu.
Trên con đường từ ngọc kinh dẫn đến Tây Vực, đất đai màu mỡ, cảnh sắc tươi đẹp, trải dọc suốt con đường là những đoàn người ngựa mang theo tơ lụa, đồ gốm sứ cũng như tiền thuế từ các tỉnh lân cận đổ về.
Lúc này Hồng Dịch đang nghỉ ngơi trong một toà lâm viên tại Thuý Viên tỉnh.
Toà lâm viên này, chu vi xung quanh có không biết bao nhiều tầng kiến trúc, khắp nơi đều là giả sơn, tiểu kiều, suối nhỏ, đủ các loại cây cỏ quý hiếm. Tiên hạc, khổng tước đua nhau hót, trăm hoa đua nở. Từng mảng màu sắc, âm thanh, tầng tầng lớp lớp nối tiếp nhau, nơi nơi đều là chốn đựơc kiến tạo xảo đoạt thiên công, mang nghệ thuật kiến trúc phát huy đến cực hạn.
Đây chính là Thuý viên lừng danh thiên hạ. Hơn một nghìn năm về trước, đây chính là lâm viên hoàng gia do hoàng triều Đại Ngọc xây nên.
Lâm viên của Khánh Châu đều là nổi tiếng thiên hạ.
Tuy nhiên toà Thuý Viên này lại là lâm viên của quan tuần phủ Khánh Châu, nghiêm cấm người ngoài đến du ngoạn, thế nhưng Hồng Dịch lại là ngoại lệ, bởi lẽ hắn là khách quý do đích thân tổng đốc Khánh Châu đích thân mời đến toà lâm viên này.
Hồng Dịch là trạng nguyên Đại Kiền, văn chương kinh động bách thánh, là Á Thánh của giới văn đàn, phụng mệnh đến Tây Vực phụ trợ Thần Uy vương Dương Thách trấn áp sự xâm lược của chư quốc nơi Tây Vực. Tuy rằng chức quan không cao, chẳng qua chỉ là binh bộ thị lang, thống lĩnh biên tu Hàn Lâm viện, còn kém rất xa so với tổng đốc một tỉnh. Thế nhưng tên tuổi của hắn trong thiên hạ lúc này chẳng khác nào một ngôi sao sáng chói trên bầu trời.
Trên người không có chức vụ thì sao nào? Có tổng đốc nào dám không đối đãi hành lễ với Á Thánh văn đàn sao? Huống hồ lúc ở Ngọc kinh thành, Hồng Dịch chiếm được hảo cảm của rất nhiều văn nhân, được nhiều văn nhân già dặn có tiếng trong thiên hạ tán tụng khen ngợi đến cực điểm. Đương nhiên cũng là do Hồng Dịch hồi lễ rất nặng, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn chiếm được hảo cảm của giới sĩ phu.
Nói chung, hiện giờ danh tiếng của Hồng Dịch trong giới văn đàn của Đại Kiền chẳng khác nào mặt trời đang lên. Tuy rằng không được như mặt trời giữa trưa, thế nhưng sau này chỉ cần viết sách lập thuyết, thì việc thống lĩnh văn đàn thiên hạ cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.
- Ta bắt được các muội rồi! Tiểu Thù, Tiểu Tang, Tiểu Phỉ, ba nhóc hồ ly các ngươi chơi trốn tìm sao thắng nổi ta chứ!
Ở sâu trong lâm viên, tại một toà giả sơn, ba chiếc bóng trắng cùng một chiếc bóng màu vàng kim đang lướt qua lướt lại. Đó chính là Đại Kim Chu cùng ba tiểu hồ ly đang chơi trốn tìm.
Đột nhiên, từ trong miệng của Đại Kim Chu cười ré lên một tiếng nghiêng trời lệch đất, hai tay tóm đựơc ba tiểu hồ ly kia, rồi cười đến mức rung cả người, chẳng khác nào một con sói tham ăn.
Hồng Dịch đang ngồi trong một toà đình nghỉ mát, cả người chìm đắm trong ánh nắng của mặt trời. Thân thể thư thái vô cùng, đứng bên cạnh hắn là Xích Truy Dương, Tinh Nhẫn hoà thượng, Tiểu Mục, Mộ Dung Yến.
Hiện giờ đã qua ba ngày kể từ khi hắn từ Thái Tinh thành của Nguyên Đột quốc trở về.
Sau khi đánh bại Vô Địch hầu xong, Hồng Lăng lão tổ bị giết chết, Bạch Tử Nhạc tranh đoạt chức vị chưởng môn hoàn toàn không còn gì đáng lo lắng.
Ngày mười lăm tháng tư, đêm trăng tròn, trên đỉnh Vạn Nhận tuyết phong! Những người có tư cách tranh đoạt chức vị chưởng môn là Băng Xuyên Thiên Nữ Bạch Thanh Thanh, Hư Nguyệt Tôn Giả Bạch Vũ Công, Cự Linh Chân Nhân Nguyên Thế Tổ, tất cả đều thể hiện thái độ thần phục Bạch Tử Nhạc, tán thành Bạch Tử Nhạc làm chưởng môn.
Kết quả cuối cùng, Bạch Tử Nhạc dưới sự thừa nhận của chín vị thái thượng trưởng lão, được phép tiến nhập vào trong Cương Đấu Thế Giới, nắm giữ Thiên Cương Địa Sát Lệnh, Thiên Cương Đạo Thư, sau đó tiếp nhận lực lượng của chín vị thái thượng trưởng lão, pháp lực đột tiến, tiếp đó cần phải tu luyện bảy bảy bốn chín ngày mới phá quan xuất thế.
Hồng Dịch do là người ngoài nên không cách nào tiến nhập vào Cương Đấu Thế Giới. Tuy nhiên hắn cũng không quan tâm lắm, càng không cưỡng ép tiến vào cũng như không tranh thủ tìm trục lợi, chỉ lặng lẽ rời khỏi Chân Cương môn, trở về dẫn tâm phúc của mình đi tới Khánh Châu, sau đó hướng về vùng đất cát biên giới phía tây mà hành trình.
Chính vì như vậy mà việc Hồng Dịch đóng vai trò quyết định trong cuộc tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn lần này, hiện giờ cũng tạm thời chưa lan truyền ra bên ngoài.
Thưởng thức toà Thuý Viên vang danh thiên hạ, ngắm nhìn đại kim chu cùng ba tiểu hồ ly chơi đùa, đối với hắn đã là sự thư giãn tuyệt vời rồi, khiến hắn quên đi sự gian trá của cuộc đời.
Tuy nhiên tâm tư của Hồng Dịch cũng không bởi vậy mà buông lỏng.
Bởi lẽ Mộ Dung Yến đang bẩm báo cho hắn một sự việc trọng yếu.
- Công tử, mấy ngày gần đây, trong Ngọc kinh thành bỗng lặng lẽ xuất hiện một toà Hương Lâu. Đây cũng là một toàn thanh lâu ưu nhã, bên trong đều là những thanh quan nhân, bán nghệ không bán thân. Sinh ý của toà lâu này trong thời gian này không ngờ lại vượt qua cả Tán Hoa Lâu, khiến cho rất nhiều sĩ phu, đệ tử quý tộc mê đắm đến thần hồn điên đảo, hơn nữa sau lưng của toà lầu này cũng cực kỳ thần bí, không một ai có thể nhận ra được! Mấy ngày gần đây ta cũng phái võ sĩ dưới trường là A Mông, Phong Thiết đến đó tìm hiểu. Ai dè hai tên kia lại dám phản bội ta, bị Hương Lâu mua chuộc! Đến tận hôm nay ta mới nhận được phi cáp truyền thư đến!
Mộ Dung Yến nói.
- Hương Lâu?
Hồng Dịch khẽ động.
- Lại có thể áp chế được Tán Hoa Lâu sao? Tán Hoa Lâu ta cũng biết, tuy rằng không phải là sản nghiệp của Thái Thượng đạo thế nhưng lại là nơi thánh nữ Thái Thượng đạo tu hành. Còn Hương Lâu có lai lịch ra sao? Lúc trước ở Ngọc kinh thành, suốt hai tháng ta tập trung vào khoa thi, hoàn toàn không chú ý đến tình hình của Ngọc kinh thành, thật không ngờ lại xảy ra một việc như vậy? Trong chuyện này e rằng có chút thần bí. Không biết hiện giờ Vô Địch hầu thế nào rồi nhỉ, kẻ này sau khi chạy thoát được, về sau nhất định sẽ điên cuồng tìm cách trả thù ta.
Hồng Dịch nói một lúc, sau đó chợt vung tay lên. Ngay lập tức một luồng ánh sáng trong suốt từ trên cơ thể bay ra, hoá thành một cánh cửa lớn ngay trước toà đình nghỉ mát.
Từ trong cánh cửa có một vài người đầy vẻ sợ hãi bước ra, một người là thái giám, một người là đạo sĩ, hai người còn lại là hai nữ tử mỹ lệ với hai cặp đồng tử thần bí, ngoài ra còn có một nữ tử tây vực và một nam tử tây vực tay cầm loan đao.
Những người này chính là đám người bị Hồng Dịch nhốt trong Càn Khôn Bố Đại bấy lâu này, bao gồm Âm Liên Hoa, Chân Không đạo nhân, Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình, Ưu Lộ Lai Đặc cùng Thạch Địch vương tử.
Sáu đại cao thủ này, người nào người nấy cũng là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, tung hoành thiên hạ, thế nhưng lại giống như những món đồ vật tầm thường bị Hồng Dịch tóm lấy vứt vào trong túi, lúc nào thích lại có thể lấy ra được.
Sáu người vừa bước ra ngoài, nhìn thấy sắc trời, lúc đầu đều sửng sốt, sau đó khi nhìn thấy Hồng Dịch, trên khuôn mặt liền hiện ra đủ các loại thần sắc, thế nhưng không một ai dám hành động bừa bãi.
Hồng Dịch hoàn toàn không lưu tâm đến sáu người này, mà quay sang Mộ Dung Yến nói.
- Tâm lý trả thù của tên Vô Địch hầu này rất mạnh, ta đã phá huỷ chuyện cực tốt của hắn, chắc chắn hắn muốn trả thù ta. Qua vài ngày nữa cô nương giúp ta làm vài việc, còn hôm nay ta sẽ đề thăng lực lượng cho cô nương.
Vừa nói Hồng Dịch liền vung tay lên. Từ trong Càn Khôn Bố Đại tuôn ra ba mươi sáu khối thần niệm trong suốt như kim cương, liên túc loé lên ánh điện mang chói mắt.
- Ba mươi sáu khối thần niệm này đều là linh hồn của Hồng Lăng lão tổ, cao thủ hai lần lôi kiếp, sau khi bị ta luyện hoá mà thành. Mang chúng dung hợp vào trong linh hồn, cô nương lập tức đột phá lên cảnh giới phụ thể đại thành! Tuy nhiên muốn phá vỡ bình chướng sinh tử thì phải dựa vào chính mình, thế nhưng khi đấu pháp, những cao thủ quỷ tiên thông thường hoàn toàn không phải là đối thủ của cô nương nữa.
Hồng Dịch nói xong, đầu ngón tay vẫy một cái, ba mươi sáu khối thần niệm liền tiến vào trong mi tâm của Mộ Dung Yến.
Thoáng chốc toàn bộ linh hồn của Mộ Dung Yến thoát khỏi thân xác.
- Là thần niệm của cao thủ hai lần lôi kiếp, nhân vật trong truyền thuyết!
Nhìn thấy một cảnh như vậy, Ưu Lộ Lai Đặc, Dao Nguyệt Như, Chân Không đạo nhân đều kinh hãi kêu lên một tiếng.
Cử động này của Hồng Dịch chính là để cho bọn họ nhìn thấy.