Ngươi còn cố làm gì nữa? Chẳng lẽ còn muốn phi hành trước mặt nhân tiên sao? Định phi hành, mang linh hồn trốn thoát sao? Chuột nhắt mà bắt chước mèo già sao? Ta chỉ cần hống lên một tiếng là ngươi coi như xong. Tuy nhiên, Hồng Lăng lão tổ, thần hồn hai lần lôi kiếp của ngươi quả thật cũng cứng rắn đấy, đúng là thứ tài liệu rất tốt để luyện pháp khí.
Hồng Dịch trong lúc gầm lên liền khiến cho Hồng Lăng lão tổ từ trên bầu trời ngã thẳng xuống mặt đất mà chết. Chớp lấy cơ hội đó, hắn nhanh chóng dùng Chân Không Đại Thủ Ấn đánh tan linh hồn, rồi dùng Linh Hồn Qua Toàn hút toàn bộ thần niệm của đối phương ở xung quanh vào bên trong.
Tất cả hơn năm nghìn ba trăm khối thần niệm kim cương trong suốt, bắn ra điện mang chói mắt, giống hệt như những viên dạ minh châu lộng lẫy bị hút vào trong vòng lốc xoáy, sau đó toàn bộ thần niệm được đưa vào trong Càn Khôn Bố Đại, trấn áp lại.
Sau khi linh hồn của Hồng Lăng lão tổ bị đánh tan, tản ra thành năm nghìn ba trăm bảy mươi hai khối thần niệm, mỗi một khối thần niệm đều bị bắt lại rồi trấn áp.
Phải làm như vậy, bởi lẽ khối linh hồn này, chỉ cần có một tia thần niệm trốn thoát thì sẽ tạo thành hậu hoạn cực lớn. Khối thần niệm trốn thoát này có thể từ từ phát triển lớn
mạnh trở lại, sau đó tiếp tục ẩn náu tu luyện hoặc tìm người giúp đỡ. Tích súc lực lượng khoảng mười năm, hoặc thậm chí là trăm năm, ẩn nấp trong bóng tối tìm Hồng Dịch báo thù. Tuy nói rằng Hồng Dịch cũng không phải sợ, thế nhưng tốt nhất không để cho địch nhân trốn thoát, tránh lưu lại hậu hoạn.
Năm đó, sau khi Hồng Dịch đánh tan thần hồn Triệu Phi Dung liền lập tức tế xuất ra Dạ Xoa vương, La Sát vương, mang "hồn khí" tàn dư này mà thôn phệ, xử lý sạch sành sanh, cuối cùng tiêu diệt. Nếu không làm như vậy thì Triệu Phi Dung có thể ngưng tụ lại thần hồn.
Cao thủ cấp bậc như Phi Dung đã như vậy, huống chi là cấp bậc cường giả truyền thuyết như Hồng Lăng lão tổ, một kẻ còn cường đại hơn Triệu Phi Dung gấp trăm lần.
Sau khi đánh tan mọi thần niệm của Hồng Lăng lão tổ, tống hết vào Càn Khôn Bố Đại xong, Hồng Dịch liền tách từng khối thần niệm của lão ra thật xa nhau rồi trấn áp ở các góc khác nhau của Càn Khôn Bố Đại, không cho lão có cơ hội khôi phục lại lực lượng.
Linh hồn chẳng khác nào một đội quân, mà mỗi khối thần niệm chính là những binh lính tạo thành đội quân đó. Hiện giờ mang mỗi khối thần niệm đều bị phân tách ra, điều này cũng giống như xoá bỏ biên chế của đội quân đó. Từng cá thể có cường đại đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì, không cách nào ngưng tụ lại được.
Hồng Lăng lão tổ không giống như Hồng Dịch. Bản thân Hồng Dịch tu luyện Quá Khứ kinh, thần hồn về cơ bản bị đánh mà không tan, cho dù bị tiêu tán thì trong chốc lát liền ngưng tụ trở lại. Còn Hồng Lăng lão tổ sau khi thần hồn bị đánh nát, muốn ngưng tụ lại thần hồn thì phải tiêu hao một lượng thời gian rất dài, làm sao có khả năng thần kỳ như Hồng Dịch được?
Lẽ ra nếu như khi đối mặt với tiếng gầm của Hồng Dịch, Hồng Lăng lão tổ mang thần hồn thu vào bên trong thể xác thì không có việc gì cả. Tiếng cự hống của nhân tiên hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến thân thể xác thịt, cùng lắm chỉ làm thủng màng nhĩ của lão mà thôi.
Thân thể là tấm lá chắn bảo vệ linh hồn, nhất là khi đối mặt với tiếng hống của nhân tiên. Cũng giống như trong lúc sấm sét từ giữa không trung đánh xuống, khi điện chớp loé lên, quỷ tiên phải trở về thể xác, không về thể xác thì lập tức bị đánh chết.
Khi nhân tiên hống lên, thần hồn không về xác cũng bị đánh chết.
Lão ta lúc phi hành trên không trung đã bị phá pháp thuật, thân thể liền rơi thẳng xuống mặt đất mà chết. Thân thể vừa chết, linh hồn hoàn toàn mất đi sự bảo vệ, dưới trạng thái như vậy mà đối mặt với nhân tiên thì cực kỳ nguy hiểm.
Cùng lúc đó, ở trên đỉnh một ngọn núi cách đó xa xa, tại thời điểm sau khi dư âm tiếng cự hống của Hồng Dịch ngừng hẳn, một khối cầu tuyết đột nhiên nổ tung, vô số luồng không khí âm lãnh bắn ra bốn phía xung quanh, phát ra những tiếng kêu thảm thiết chẳng khác nào tiếng chuột lăn lộn giữa chảo dầu sôi.
Chỉ chốc lát sau, ngay khi tiếng cự hống chấm dứt, đoàn âm khí kia mới miễn cưỡng ngưng tụ lại, biến thành một lão già thân mặc y phục màu vàng kim, trông vô cùng âm hiểm, tựa hồ lão già này là loại người vĩnh viễn chỉ biết trốn trong bóng tối để đánh lén người khác.
Lão già này chính là một phân thân của Kim Chu pháp vương.
- Đã chuẩn bị tập kích chiếm lấy món hời, không nghĩ đến thiếu chút nữa cái phân thân này bị huỷ diệt, khiến nguyên khí bị trọng thương. May mà ta đứng cách xa hơn trăm dặm, nếu như ở gần trung tâm của tiếng cự hống thêm một chút nữa chắc chắn ta khó tránh khỏi cái chết. Chậc, tiếng cự hống nhân tiên của tên Hồng Dịch này còn lợi hại hơn cả Ấn Nguyệt hoà thượng. Kẻ có võ đạo mạnh nhất thiên hạ hiện này là Hồng Huyền Cơ, không biết Hồng Huyền Cơ toàn lực gầm lên một tiếng thì uy lực khủng khiếp đến thế nào đây?
Kim Chu pháp vương thở dài một tiếng, sau đó toàn bộ phân thân biến mất.
Lão ta cảm giác rằng lần này đến đây tập kích, mưu đồ đánh lén, quả thật đúng là một quyết định sai lầm.
- Vậy thì ngay ở đây liền lập tức luyện hoá Hàn Nguyệt nữ thần thôi, tránh đêm dài lắm mộng. Hồng Lăng lão tổ không ngờ có đến năm nghìn ba trăm bảy mươi hai khối thần niệm cường đại. Cũng là cường giả vượt qua hai lần lôi kiếp thế nhưng bản mệnh thần niệm lại nhiều hơn cả ta, so với ta cũng cường đại hơn nhiều.
Sau khi trấn áp Hồng Lăng lão tổ xong, Hồng Dịch đưa mắt nhìn xng quanh, cũng liếc qua thi thể đã chết của Hồng Lăng lão tổ cùng thi thể của Tuyết Cô Tử. Trên người của hai đại cao thủ này chắc hẳn cũng có một vài kiện pháp bảo hữu ích.
Đặc biệt là trên thân thể của Hồng Lăng lão tổ có mang theo một túi Bách Bảo Cẩm Nang trong suốt băng tơ tằm. Chiếc túi này lập tức lọt vào tầm mắt của Hồng Dịch.
Nhặt lấy chiếc Bách Bảo Cẩm Nang này lên, Hồng Dịch mở ra, xem xét qua một lượt liền phát hiện ra một viên ngọc trong suốt, bắn hào quang rực rỡ ra bốn phía xung quanh, trông chẳng khác nào tinh hoa của băng tuyết.
Đây chính là chí bảo của Băng Phách đạo, Băng Phách Nguyên Châu. Ngoài ra bên trong Bách Bảo Cẩm Nang còn có một cuốn thư tịch được dệt bằng tơ tăm, là nửa quyển đạo thư, phía bên trên có ghi một dòng tựa đề "Băng Phách Chân Kinh Tổng Cương".
Nửa cuốn Băng Phách Chân Kinh Tổng Cương này là một nửa cuốn đạo thư mà Băng Phách đạo nhân lưu lại năm đó. Nguyên Phi cũng từng nhặt được nửa cuốn Băng Phách Chân Kinh và một quyển Nhân Hương kinh khác.
Rất nhiều năm trước, Băng Phách đạo nhân bằng vào đạo thuật rất cao thâm của mình đã khai sáng ra Băng Phách đạo, lưu lại rất nhiều đạo thư. Nguyên Phi chỉ có được một phần, trong khi đó Hồng Lăng đạo nhân lại chiếm được động phủ thuỷ cung, cùng với bản tổng cương của Băng Phách đạo, so với Nguyên Phi thì dư dật hơn nhiều.
- Những thứ này sẽ để lại cho Nguyên Phi vậy, còn toà thủy cung kia cũng đưa luôn cho nàng ta, giúp nàng thu thập đầy đủ đạo thư của Băng Phách đạo.
Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng. Sau đó thân thể tiến vào trong Càn Khôn Bố Đại.
Bên trong Càn Khôn Bố Đại vẫn được bao phủ bởi những màn ánh sáng óng ánh. Nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt cũng không bộc phát uy lực dữ dội như trước nữa. Xung quanh thân thể của nàng ta liên tục sinh ra những vòng ánh sáng thuỷ ngân rực rỡ lan toả khắp bốn phía, vừa chạm vào tấm màn ánh sáng bên ngoài liền phát ra những âm thanh bạo tác cường liệt.
Thế nhưng toàn bộ không gian ánh sáng bên trong Càn Khôn Bố Đại lúc này được mấy nghìn khối thần niệm trong suốt trấn trụ nên cùng lắm chỉ tạo ra chút rung động nhỏ bé, về cơ bản hoàn toàn không sinh ra động tĩnh nào quá lớn.
- Ngươi trấn áp ta không được lâu nữa đâu. Trong tiểu thiên thế giới này, lực lượng của ta trở nên vô cùng vô tận, không bao giờ bị mài mòn, cũng không bị tiêu hao, có thể nhiều năm sau ta sẽ phá vỡ được thế giới này, huỷ diệt được thế giới này.
Nhìn thấy Hồng Dịch đi đến, nữ thần Hàn Nguyệt dùng một ngữ khí lạnh lùng đến dị thường nói.
Tuy nhiên Hồng Dịch hoàn toàn không để ý đến, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên một cái, lập tức Hám Thiên cung từ phía xa xa bay lại gần, rơi vào trong tay hắn. Hồng Dịch hơi dùng lực một chút, dây của Hám Thiên cung liền được kéo căng ra, cuối cùng một chiếc lồng không gian chỉ thuần hai màu trắng và đen bao phủ lấy thân thể của Hàn Nguyệt.
Chiếc lồng này chính là Âm Dương Hỗn Động Đại Trận.
Hàn Nguyệt vừa cảm nhận được cỗ khí tức này phủ tới, liền biết ngay đại trận này xuất hiện để tiêu diệt ký ức của nàng ta.
Tuy nhiên nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt vẫn không có chút động tĩnh nào, luồng ánh sáng bạc đang tản mát ra xung quanh liền hơi thu lại một chút. Vòng ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt càng lúc càng trở nên âm trầm, càng lúc càng phát ra sát khí đằng đằng.
- Ngươi tên là Hồng Dịch phải không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta phải giết chết ngươi, mang linh hồn của người biến thành đồ cung phụng huyết tế cho ta.
- Đồ cung phụng huyết tế?
Hồng Dịch mỉm cười.
- Ngươi không hề có cơ hội này đâu! Thế nhưng tại sao thần linh lại chỉ có mỗi một câu "ta nhớ kỹ ngươi rồi" nhỉ? Câu này lúc trước Hắc Thiên Ma Thần cũng nói với ta như vậy.
Trong các bộ lạc trên thảo nguyên, mỗi lần cúng bái thần linh đều phải giết súc vật, thậm chí đôi khi còn giết cả tù binh để tế lễ. Đây gọi là huyết tế. Hiện giờ nữ thần mặt trăng này còn nói rằng sớm muộn sẽ có một ngày đem Hồng Dịch làm cung phụng huyết tế cho nàng ta, đúng là nực cười.
- Ngươi cảm thấy uy lực của trận pháp này hơi yếu phải không. Đừng vội, ta sẽ cho nó mạnh thêm chút nữa.
Hồng Dịch vung mạnh tay lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một khối thần niệm to bằng đầu ngón tay cái, trong suốt óng ánh, bắn ra điện mang chói mắt. Khối thần niệm này trong lúc bắn ra hào quang lập tức khiến cho người ta có cảm giác giá rét.
Trong lúc điện mang chớp loé lên, mơ hồ truyền đến âm thanh oán độc của Hồng Lăng lão tổ.
Khối thần niệm này chính là một trong năm nghìn ba trăm bảy mươi hai khối thần niệm của Hồng Lăng lão tổ. Đối với cường giả hai lần lôi kiếp trong truyền thuyết, mỗi một khối thần niệm cũng cường đại phi thường.
- Tuy nói rằng quân tử bất bào trù (), nhưng chỉ sợ khi nghe thấy những tiếng oán độc như vậy ta cũng phải bất đắc dĩ mà phải vào nhà bếp thôi.
Hồng Dịch lắc đầu, thở dài một tiếng. Khối thần niệm kia lập tức nổ phốc một tiếng, biến thành rất nhiều bột phấn ánh sáng, rồi tiến nhập vào trong Âm Dương Hỗn Động Đại Trận.
Ầm ầm!
Toàn bộ đất trời liên tục rung chuyển, Âm Dương Hỗn Động Đại Trận kịch liệt vận chuyển, phát ra những âm thanh ong ong, vang dội toàn bộ không gian trong Càn Khôn Bố Đại. Sắc mặt của Hàn Nguyệt nữ thần trong nháy mắt liền biến đổi, trong ánh mắt bắt đầu sinh ra một tia sợ hãi.
- Đáng chết, không ngờ ngươi lại thiêu đốt thần niệm của cao thủ hai lần lôi kiếp để làm lực lượng thôi động đại trận này.
Hàn Nguyệt nữ thần chửi rủa, tru lên từng hồi, âm thanh bén nhọn dị thường không hề giống với nhân loại, thứ âm thanh này sắc bén vô cùng, phảng phất giống hệt như cương châm.
Thế nhưng Hồng Dịch dường như không nghe thấy những âm thanh này, năm ngón tay liền co lại thành trảo, hút lấy một khối thần niệm khác, bóp nát, rồi quăng vào trong đại trận.
Âm Dương Hỗn Động Đại Trận trong thoáng chốc liền vận chuyển càng lúc càng nhanh hơn.
Trên thân thể của Hàn Nguyệt lúc này phát ra một loại sát ý đầy huyết tinh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hồng Dịch. Ngay sau đó cả người chợt biến đổi, hoá thành một vòng trăng sáng rực.
Vầng trăng sáng này không còn thứ ánh sáng bàng bạc như thuỷ ngân nữa, lúc này nó đã hoàn toàn chuyển sang màu máu đỏ, trông chẳng khác nào "Hồng Nguyệt" như trong truyền thuyết kể lại, mang theo rất nhiều sự yêu dị và kỳ quái.
- Thì ra ngươi là tà thần dùng máu người để thờ cúng, có rất nhiều sát niệm. Trải qua trăm nghìn năm tích luỹ thần niệm thờ cúng mà sinh ra ánh trăng màu đỏ như máu. Nếu như ngươi là nữ thần mặt trăng tinh thuần thì tuyệt đối không có màu đỏ như máu tươi thế này.
Hai tay Hồng Dịch co thành hai trảo, từng khối, từng khối thần niệm từ trong lòng bàn tay bắn ra, tiến nhập vào trong Âm Dương Hỗn Động Đại Trận.
Cả Âm Dương Hỗn Động Đại Trận gần như chuyển động với một tốc độ mà con người không cách nào lý giải nổi. Trong lúc mãnh liệt xoáy tròn, liền cấp tốc thôn phệ vầng "hồng nguyệt" vào trong, sau đó mơ hồ phát ra những âm thanh khó có thể nghe thấy.
Thế nhưng Hồng Dịch biết đó chính là âm thanh của từ bản thể của Hàn Nguyệt truyền ra, loáng thoáng có vẻ như là "Gia gia ta sau khi biết sẽ giết chết ngươi."
Hồng Dịch vẫn không quan tâm đến việc đó, tay vung lên, lập tức hơn một trăm khối thần niệm lại xuất hiện.
Phừng!
Tựa như hắt một chậu dầu hoả lên trên một đống lửa đang hừng hực cháy, Hám Thiên cung chớp nhoáng bay lên, cánh cung bằng chất gỗ liên tục phát ra những âm thanh răng rắc răng rắc, tựa như thớ gỗ đang bị rạn nứt ra vậy.
Trong lúc đó Âm Dương Hỗn Động Đại Trận gần như bao phủ toàn bộ không gian của Càn Khôn Bố Đại, khuếch tán rộng đến mức gần như cả Hồng Dịch cũng bị ảnh hưởng.
Âm thanh của nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất trong sự vận chuyển điên cuồng của đại trận.
Thiêu đốt đủ hai nghìn năm trăm khối thần niệm, Âm Dương Hỗn Động Đại Trận mới hoàn toàn luyện hoá ký ức của Hàn Nguyệt nữ thần. Lúc này một đoàn ánh sáng tinh thuần, to lớn, tựa như một dòng sông ngân hà từ trong đại trận chảy ra bên ngoài.
Hai tay Hồng Dịch bắt ấn quyết, linh hồn độn ra bên ngoài, ngưng tụ thành pho tượng Quá Khứ đại phật, phía sau gáy có tám vòng hào quang ánh sáng.
Quá Khứ đại phật khẽ co tay chụp tới, nắm lấy đoàn ánh sáng bàng bạc tựa như thuỷ ngân do Hàn Nguyệt nữ thần sau khi bị luyện hoá biến thành, sau đó cấp tốc biến đổi, ngưng luyện lại phía sau gáy.
Đột nhiên.
Ngay vào thời điểm khi chín vòng đại hào quang đồng thời ngưng tụ cùng một chỗ, một cỗ ý cảnh cửu cửu quy nhất (chín chín về một, dịch kinh) bỗng dập dềnh dâng lên trong tâm của Hồng Dịch. Mỗi một khối thần niệm trong linh hồn của Hồng Dịch đều nhảy lên, dao động mãnh liệt.
Sự dao động này dần dần lan toả đến những vòng hào quang phía sau gáy.
Chín vòng hào quang cũng dần dần rung lên.
Chín vòng hào quang này vốn dĩ có bảy vòng ánh sáng hơi mờ nhạt, còn vòng hào quang do phân thân của Minh Thần tạo thành lại rất cường đại. Trong khi đó vòng ánh sáng vừa luyện hoá từ nữ thần Hàn Nguyệt so với phân thân Minh Thần còn cường đại gấp ba lần.
Thế nhưng lúc này, tại thời điểm cuối cùng khi linh hồn của Hồng Dịch liên tục chấn động, chín vòng hào quang ánh sáng lại từ từ dung hợp làm một, lực lượng tương trợ nối thông với nhau, bù đắp bổ sung cho nhau. Bảy vòng ánh sáng ban đầu dần dần trở nên sáng hơn, mà vòng hào quang của nữ thần mặt trăng lại mờ đi đôi chút, tản ra thứ ánh sáng nhu hoà hơn.
Đến phút cuối, chín vòng hào quang chín màu có cường độ ánh sáng ngang nhau, không bị ràng buộc, về phương diện lực lượng hoàn toàn không hề khác biệt. Loại khí tức quái dị vốn có của Minh Thần lúc này đã biến mất vô ảnh vô tung.
Trong lòng Hồng Dịch hiện giờ mới chân chính cảm nhận được hàm nghĩa của sự "Bình đẳng", "Tự Tại", "Vị Lai", "Vô Sinh", "Chân Không".
- Như thị ngã văn. Tự vị mạt pháp. Chân không bất hủ. Hữu pháp tự thiên ngoại thiên hàng lâm. Nhất lượng nhất kiếp. Vô sinh vô diệt. Đấu mỗ huyền linh. Bất hủ nguyên thần!
Từ trong miệng của Hồng Dịch truyền ra những dòng kinh văn trong Vị Lai Vô Sinh kinh.
Ầm ầm!
Khi kinh văn phát ra, từ trong chín vòng hào quang dần dần ngưng tụ thành một pho tượng không rõ mặt mũi, lung linh mờ ảo, không cách nào có thể nắm lấy, giữ lấy, ẩn chứa huyền cơ vô cùng vô tận, rồi lại tựa như không có chút kỳ bí nào cả.
Tôn đại phật này lúc hiện ra, thân ảnh mờ ảo, tựa như ánh lửa chập chờn, như có như không. Thế nhưng trong nháy mắt lại tiêu tán tựa như khói sóng, hoàn toàn không có hình thể.
Quang quyển!
Bất hủ nguyên thần!
Chân Không Đại Thủ Ấn, tuy rằng chưa viên mãn, thế nhưng cũng đã đại thành!
Chú thích:
()Quân tử bất bào trù: dựa theo câu điển tích "quân tử viễn pháo trù dã". Trong bản Lương Huệ Vương của Mạnh Tử có ghi lại rằng: Người quân tử đối với cầm thú, chỉ muốn nhìn chúng sinh sống tự tại, không đành lòng nhìn thấy chúng chết; nghe thấy tiếng kêu của chúng, không đành lòng ăn thịt chúng; đây chính là đạo của kẻ quân tử.