Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bơi xong mọi người ra lấy xe, Phí Nguyên lại lái xe máy hầm hố tới, hết sức là chói mắt. Lần trước chưa thể nghiệm đủ, lần này lớp trưởng càng hăng hái hơn, hỏi: “Phí Nguyên, cậu đưa mình về nhà được không?”
Cúi đầu xem di động có tin nhắn nào không, Phí Nguyên đáp: “Không.”
“Vậy mình thì sao? Phí Nguyên mình yêu cậu lắm đó.”
“Biến đi, mày đạp xe tới còn gì.”
“Nếu Phí Nguyên chở tao, cho dù lái xe ba bánh tới tao cũng bỏ luôn.”
Nghe bọn họ náo loạn, Phí Nguyên cảm thấy học sinh lớp này thật chẳng giống ai, nhưng chơi chung với bọn họ rất thoải mái. Cậu mỉm cười ngẩng đầu lên, thấy Lộ Kha Đồng xách phao bơi đứng cách đó vài bước, mặt nhăn mày nhíu.
Lớp trưởng cũng phát hiện, bèn gọi với về phía Lộ Kha Đồng: “Lộ Lộ, vẫn không vui hả?”
Lộ Kha Đồng nói lí nhí: “Mình cũng muốn ngồi xe.” Nói xong lại cảm thấy mình ngu ngốc quá, nhìn Phí Nguyên bị bao vây hệt như ngôi sao nổi tiếng, Lộ Kha Đồng đáp: “Mình đói bụng, mình về nhà trước.”
Phía sau không có tiếng nổ máy, đám nam sinh vẫn đang tranh cãi chí chóe, Lộ Kha Đồng trừng mắt nhìn Đôrêmon trên phao bơi, tự mình ra đường đón taxi. Xe đến xe đi rất khó đón, còn bị người ta giật một chiếc.
Lộ Kha Đồng thở dài băng qua đường, đứng thừ người bên trạm xe buýt. Cậu nhịn không được nghĩ, cảnh tượng khi nãy trong hồ bơi đúng là mộng ảo mà, giả dối như mộng ảo vậy.
“Làm gì thế?” Chẳng biết Phí Nguyên đi đến từ đâu mà không nghe tiếng động gì. Lộ Kha Đồng nhìn ngó xung quanh, thấy xe máy đang đậu bên làn đường dành cho xe đạp, hẳn là mình thất thần quá nên không nghe thấy tiếng vang.
“Chờ xe, em có thẻ xe buýt.”
Phí Nguyên khoanh tay đứng bên cạnh, nói: “Biết cậu có mà, khoe nhiều lần lắm rồi.”
Lộ Kha Đồng trợn mắt: “Anh biết cái khỉ gì! Vì ngồi xe buýt với anh nên người ta mới làm thôi! Hàng người dài vậy nè! Dài vậy nè!”
“Không phải đói bụng sao, thấy còn sung lắm mà.” Phí Nguyên cảm thấy cây non hẳn đang vào tuổi dậy thì, khi thì u buồn khi thì giận dỗi: “Mời cậu ăn cơm nhé, đến giờ uống sữa rồi nhỉ?”
Khi nãy những người khác đã ăn chút gì ở hồ bơi, hai người bọn họ thì chưa ăn gì hết, sắp chết đói tới nơi. Chờ Phí Nguyên bước lên xe máy, Lộ Kha Đồng đuổi theo ngồi lên ghế sau, cậu phải xách phao bơi nên dùng một tay ôm eo Phí Nguyên.
Gió thổi vù vù bên tai, Lộ Kha Đồng hỏi: “Em có phải là người đầu tiên ngồi xe máy của anh không?”
“Không phải.”
Lộ Kha Đồng cũng không mong chờ chi, nghĩ bụng chắc chắn thỏ trắng nhỏ đã ngồi rồi, biết đâu chừng còn hai tay ôm eo Phí Nguyên nữa kìa. Phí Nguyên không biết Lộ Kha Đồng đang ảo tưởng cái gì, cậu còn nhớ người đầu tiên là mẹ mình, muộn giờ làm nên mình đưa đi.
Ăn xong ra khỏi quán, Lộ Kha Đồng nhảy phắt lên xe, nói: “Cảm ơn anh đưa em về nhà.”
Phí Nguyên búng trán Lộ Kha Đồng một cái, bảo cậu giỏi đánh phủ đầu quá. Ăn uống no nê, dọc đường bị gió thổi đến buồn ngủ, Lộ Kha Đồng vùi mặt vào lưng Phí Nguyên, thỉnh thoảng lại dụi mấy cái.
Phí Nguyên chỉ đưa cậu đến con đường ngoài cổng, buổi chiều vắng người, hoàn cảnh xung quanh vô cùng thoải mái. Lộ Kha Đồng xuống xe dụi dụi mắt, dụi xong lại chớp chớp.
“Còn ngủ một giấc phải không? Cứ dụi tôi mãi.”
“Không có, mắt em khó chịu.”
Phí Nguyên giữ đầu Lộ Kha Đồng, bảo cậu mở mắt ra, nói hẳn là do bơi, thông thường qua một thời gian ngắn sẽ ổn thôi.
“Yếu đuối quá.” Phí Nguyên lại ngắm nghía một hồi.
Lộ Kha Đồng cảm thấy cổ họng như siết lại, cậu quay đầu sang chỗ khác, đỏ mặt nói: “Cảm giác như anh muốn hôn em á.”
“Não úng nước rồi à?” Phí Nguyên vỗ gáy cậu một cái, bảo cậu biến mau đi. Lộ Kha Đồng mím môi chạy vào trong nhà, chạy vài bước lại dừng, xoay người vẫy vẫy phao bơi Đôrêmon.
“Gì nữa?”
Lộ Kha Đồng hô to: “Phí Nguyên, chờ em cao thêm cm, anh thích em được không?”
Phí Nguyên không để ý đến cậu, quay đầu xe lại đi mất. Lộ Kha Đồng lẻ loi đứng đằng kia, rất muốn cho mình một bạt tai, làm gì thế không biết, vừa mất mặt vừa ngu ngốc, chẳng ngầu chút nào cả.
Sau khi về đến nhà, Ôn Ngưng phát hiện Lộ Kha Đồng không ổn lắm, chỉ đành đi theo sau mông Lộ Kha Đồng dỗ dành, hỏi con muốn cái gì, muốn ăn gì, sốt ruột muốn chết.
“Lộ Lộ, có phải có người bắt nạt con không?”
“Ai bắt nạt được con.” Lộ Kha Đồng nằm dài trên sô pha, phiền muộn cực kỳ: “Dạo này nhịp tim của con không được bình thường, cứ đập loạn xạ hoài, phiền quá đi.”
“Tim khó chịu không phải chuyện nhỏ đâu con, chúng ta đến bệnh viện khám được không?”
“Vậy thì khỏi ạ, con ăn chút gì ngon là được.” Sợ mình nói tiếp sẽ dọa Ôn Ngưng, Lộ Kha Đồng ngồi dậy nói: “Con đi làm bài tập đây, dạo này con muốn thi vào top , buổi tối phải ăn thiệt nhiều cơm.”
Ôn Ngưng nín cười: “Có phải có người nói con lùn không?”
Lộ Kha Đồng lại nổi nóng: “Con vốn không có lùn! m là chiều cao nam thần!”
Nam thần xách phao bơi lên lầu, vào phòng nằm sấp trên giường, lăn qua lăn lại hầm hừ. Điện thoại di động reo lên, nam thần xoay người gối đầu lên phao bơi bắt máy, giọng ỉu xìu.
Khưu Lạc Dân gọi qua, hỏi: “Lộ Lộ, anh đăng nhập vào tài khoản của cưng nè, sao nó hiện còn đến chín tiết lận?”
Lộ Kha Đồng nói: “Em mới mua thêm một gói, mà em thấy tiếng Anh cũng phải bổ túc, lần này đến lượt anh mua đó.”
“Thôi dẹp đi, tiếng Anh của anh tốt lắm.” Khưu Lạc Dân từ chối chi tiền.
“Keo kiệt thấy ớn, nghe xong chín tiết này em không mua nữa, mời thầy tới nhà dạy kèm riêng, cho anh khỏi ăn chực của người ta.” Nói xong như được giải tỏa, Lộ Kha Đồng cũng lên tinh thần một chút, hỏi: “Khưu nhi, cảm giác thích con trai như nào nha?”
Khưu Lạc Dân ngừng vài giây, đáp: “Để hôm nào anh hỏi mẹ anh giùm cưng.”
Lộ Kha Đồng nói: “Nếu không thích con trai anh còn chọc thỏ trắng nhỏ làm gì!”
“Anh chỉ định thử xem mình có thích con trai không, ai ngờ còn chưa thử ra kết quả đã bị đánh ngất xỉu, anh cũng thảm lắm chứ bộ.” Khưu Lạc Dân cảm thấy Lộ Kha Đồng không được ổn, bèn hỏi: “Lộ Lộ, chắc không phải cưng… thích anh chứ?”
Lộ Kha Đồng ngắt lời: “Ai thích ba anh, ba em mà em còn không thích.”
Nguyên văn Khưu Lạc Dân hỏi 喜 欢我吧 (hỉ hoan ngã ba, dịch là: thích anh chứ). Từ ba 吧 này thường dùng ở cuối câu để biểu hiện cảm xúc thôi, nhưng nó đồng âm với từ 爸 nghĩa là ba trong ba mẹ, nên Lộ Lộ mới bảo là không thích ba anh =))
Lúc định cúp máy, Lộ Kha Đồng đột nhiên gọi Khưu Lạc Dân lại, ấp úng hỏi: “Thỏ trắng nhỏ tên gì vậy?”
Sau khi cúp máy, cậu lại lăn qua lộn lại một lát, lăn xong ôm bụng thừ người ra. Thỏ trắng nhỏ tên Thẩm Đa Ý, sao nghe còn êm tai hơn tên mình vậy, thậm chí Lộ Kha Đồng còn ảo tưởng, có khi nào Phí Nguyên gọi Thẩm Đa Ý là “Đa Đa” không.
Thích con trai là cảm giác này ư? Vậy mình thích con trai đúng không? Tại sao lại thế chứ, mình muốn cua Phí Nguyên để chọc tức Lộ Nhược Bồi, sau đó đá Phí Nguyên báo thù cho anh em cơ mà.
Tất cả đều tại Lộ Nhược Bồi, thích con trai cũng là vì di truyền gen, Lộ Nhược Bồi hại người!
…
Hôm sau đi học, đứng từ xa đã nhìn thấy lớp trưởng và lớp phó học tập lớp đi chung, tuy hai người cách nhau chừng một mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình nồng ý mật.
Vào lớp, Lộ Kha Đồng đá mông lớp trưởng một cái. Lớp trưởng xoay người muốn đánh cậu, nói: “Cậu làm phản hả! Có biết ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm anh đây lớn nhất không!”
Lộ Kha Đồng giả vờ làm đài phát thanh, hô to: “Lớp trưởng yêu sớm! Vì yêu mà đánh bạn cùng lớp!”
Bị đuổi đánh một vòng, suýt nữa ngã sấp mặt trong hành lang nhỏ hẹp, Lộ Kha Đồng chạy về ghế của mình, đoạn xoay người nằm sấp trên bàn của Phí Nguyên. Phí Nguyên mặt lạnh tanh đọc sách, nâng tay cốc đầu cậu một cái.
Lớp trưởng nói: “Lộ Lộ, cậu mà yêu thì mới là yêu sớm, anh đây mười bảy rồi, hoa quý mùa mưa, cậu không hiểu đâu.”
Hoa quý mùa mưa: ý nói tuổi thanh xuân đầy sức sống, bỡ ngỡ, khát vọng.
Lộ Kha Đồng nhìn Phí Nguyên, hỏi: “Anh hiểu không?”
Phí Nguyên hỏi ngược lại: “Cậu có biết tại sao trường học cấm yêu sớm không?”
Lớp trưởng vỗ vai Phí Nguyên, nhủ thầm nhóc này giao cho cậu. Lộ Kha Đồng cảm thấy Phí Nguyên sẽ không nói được lời nào lọt tai mình, đang định quay sang chỗ khác, Phí Nguyên chợt cười một tiếng với cậu.
Giống như hôm đó trong hồ bơi.
Lộ Kha Đồng ngơ ngác nói: “Sợ ảnh hưởng học hành.”
Thân thể rời khỏi lưng ghế, Phí Nguyên rướn người về phía trước, nhìn sâu vào mắt Lộ Kha Đồng, nói: “Bởi vì những bạn mới mười mấy tuổi rất là khờ, thấy người nào đẹp là muốn nhìn thêm vài lần, nhìn thêm vài lần lại cho rằng mình thích người ta. Nếu có người chọc mình vài câu thì lại cảm thấy mình mị lực vô biên, người gặp người thích.”
Thật ra thì, toàn là nói nhảm thôi.
Lộ Kha Đồng tủi thân hết sức, người ta chỉ giỡn chơi với lớp trưởng chút thôi mà, làm cái gì vậy nha? Cậu mở to mắt ấp úng hồi lâu cũng không phản bác được, chờ khi thầy vào lớp, cậu vội vàng xoay người sang chỗ khác như gặp cứu tinh.
Cứ thế, Phí Nguyên được yên tĩnh cả buổi sáng, cây non cũng héo rũ cả buổi sáng.
“Lộ Lộ, không đi ăn cơm hả? Mang về một ít cho cậu nhé?”
“Khỏi cần lo cho mình, mấy cậu đi đi.” Chờ phòng học không còn ai, Lộ Kha Đồng đeo tai nghe lên, định bụng nghe nốt những tiết còn lại. Thầy giáo giọng địa phương vẫn mặc đủ quần áo, tròng kính lấp lóe ánh sáng của trí tuệ.
Nghe năm phút rồi lại tắt, mình làm gì vậy chứ, rõ ràng là vì giảng bài cho Phí Nguyên nên mới nghe, bây giờ không muốn nghe chút nào hết. Phòng học trống không chỉ còn lại mỗi mình Lộ Kha Đồng, cậu lấy một hộp sữa trong ngăn bàn, lẩm bẩm: “Đời là thế, nhưng sữa vẫn phải uống.”
Mẹ nó, Lộ Nhược Bồi cao như vậy mà không truyền gen tốt cho mình! Lộ Nhược Bồi lại hại người!
Gần tới giờ nghỉ trưa, các học sinh lục tục trở về, Phí Nguyên cởi áo khoác đồng phục cầm trong tay, đường cong cánh tay và bờ vai rộng trông rõ mồn một. Lộ Kha Đồng thầm nghĩ, thấy người đẹp dĩ nhiên muốn nhìn thêm vài lần, nhìn thêm vài lần rồi thích thì có gì không đúng!
Cậu xoay người qua, Phí Nguyên đang gỡ dây tai nghe, lời vừa tới miệng lại đổi hướng: “Anh thích nghe nhạc gì?”
“Tấu nói.”
Chuông reo, Phí Nguyên đeo tai nghe gục xuống bàn, xem ra không muốn nói chuyện. Lộ Kha Đồng lại xoay người lên, tiếp tục nghe lớp Toán của mình. Có lẽ Khưu nhi nói đúng, yêu đương làm quái gì, thi đậu vào Thanh Hoa quan trọng hơn.
Nhưng mà họ Phí dùng trộm dù của mình, còn cười nhạo mình trên sân bóng.
Nhưng mà họ Phí trực nhật thay mình, còn tặng mình phao bơi Đôrêmon.
Lớp học im phăng phắc, Lộ Kha Đồng khẽ khàng xoay người lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phí Nguyên. Phí Nguyên nhắm nghiền mắt, nghe tấu nói ngủ rồi. Lộ Kha Đồng cúi đầu, nói thật nhỏ: “Phí Nguyên, anh đang ngủ hả?”
Phí Nguyên không phản ứng, cậu lại nói thật nhỏ thật nhỏ: “Chừng nào anh mới thích em đây.”
Sắp bị mình làm cho cảm động luôn, hoa quý mùa mưa làm gì đa sầu đa cảm như mình thời dậy thì. Nói xong Lộ Kha Đồng xoay người lên, cảm giác không còn bức bối như trước nữa. Ở đằng sau, Phí Nguyên giật giật lông mi, chậm rãi mở mắt ra.
____________
Lộ và phao bơi anh đại tặng =))))
Anh đại cao tay hơn em nhiều lắm Lộ ơi, đu theo chi cho bị quay như chóng chóng rồi than nhịp tim đập loạn xạ, khổ thân =))))