Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây thời tiết khá ấm áp, Lâm Du Châu đổi bữa sáng từ cháo gạo nóng hổi thành sữa đậu nành ấm, Phí Đắc An nói thứ này không no bụng được, tay lại liên tục múc thêm một chén.
“Được rồi, hơn nửa tháng không hỏi mày, mày với bạn học chơi chung được không?”
Phí Nguyên mặc áo ngắn tay vào, nói: “Cũng được, không được thì đánh một trận, mẹ khỏi lo.”
May mà Lâm Du Châu không nghe thấy, nếu không ắt sẽ cằn nhằn đến khi cậu đi mới thôi. Ăn xong mặc áo khoác vào, ngón tay móc chìa khóa xe chuẩn bị đi học, Phí Nguyên đã quan sát kỹ rồi, cửa hàng tiện lợi đối diện trường học rất thích hợp để đậu xe.
Thẩm Đa Ý ở trong nhà chỉ nghe tiếng Phí Nguyên ra cửa, nhưng ông cậu ăn cơm chậm, chờ Thẩm Đa Ý hối hả dọn xong chén đũa, Phí Nguyên đã lái xe đi mất rồi.
Tài xế sắp bị Lộ Kha Đồng làm phiền chết, khi thì bảo đón, khi thì không cho đón, không có quy luật gì hết. Đến trường học, Lộ Kha Đồng trịnh trọng nhắc lại lần nữa, sau này chỉ đưa chứ không đón.
“Có phải tan học cháu lại muốn đi chơi không?”
“Thì không tan học làm sao đi chơi được.” Lộ Kha Đồng nói như đúng rồi, sau đó đeo cặp xuống xe.
Tuần này không làm trực nhật, cũng không có bài tập phải làm, đi cửa sau vào thấy Phí Nguyên đã đến, Lộ Kha Đồng rón rén đi tới sau lưng vỗ vai Phí Nguyên, hớn hở nói: “Phí Nguyên! Buổi sáng tốt lành không!”
Phí Nguyên không quay đầu lại, chờ Lộ Kha Đồng ngồi xuống mới trả lời: “Không gọi anh đại à?”
Lộ Kha Đồng lại xoay người nằm sấp trên bàn người ta, nói: “Không gọi, em đã nói rồi mà, đúng không?”
“Đúng gì mà đúng.” Lười chọc con nít vào sáng sớm, Phí Nguyên đá ghế của Lộ Kha Đồng để cậu xoay qua chỗ khác. Lộ Kha Đồng xoay qua chỗ khác rồi lại nằm ngả ra sau, gáy gối lên mép bàn.
Phí Nguyên đặt một cây bút lên vị trí nhân trung của Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng chu miệng kẹp bút lại. Lớp trưởng kiểm tra vệ sinh xong đi từ hành lang ngang qua hai người họ, nói: “Lớp này là lớp mười một, hai đứa bây nhảy lớp từ mẫu giáo lên đây à?”
Vị trí nhân trung như hình.
Tiết thứ tư là Toán, Lộ Kha Đồng chờ mong suốt buổi sáng, cậu mới vừa đầu tư hai nghìn đồng lận mà. Chuông reo rồi mà thầy vẫn chưa tới, đợi gần một phút mới nghe tiếng giày cao gót.
Cô giáo tiếng Anh mang sách bước vào, nói: “Thầy dạy Toán có việc bận nên dời tiết, nếu buổi chiều thầy ấy vẫn không tới được thì các em sẽ làm kiểm tra Toán.”
“Đề còn lại chưa giảng mà kiểm cái lông gà.”
“Kiểm xong sẽ giảng lại một lượt, đừng lo.”
“Mày đứng nhất môn Toán nên không lo là phải.”
Thành tích của Lộ Kha Đồng đứng giữa lớp, chưa đến mức đội sổ nhưng cũng không nằm trong hàng top. Mỗi lần tiếng oán than dậy đất, cậu luôn bình chân như vại.
Sau giờ học, Lộ Kha Đồng hỏi Phí Nguyên: “Đề còn lại anh có câu nào cần giảng không? Em làm bài cực kỳ nghiêm túc đó, nếu có thì để em giảng cho anh nha? Biết đâu chiều nay kiểm tra ra phần đó.”
Thấy Lộ Kha Đồng như vậy, Phí Nguyên nghĩ bụng thôi được, đoạn lấy đề kẹp trong vở ra, quyết định hy sinh giờ nghỉ trưa.
Quán mì gần trường học buôn bán rất đắt, ngày nào cũng như học sinh tổ chức họp mặt vậy, có điều sau khoảng hơn nửa tiếng thì học sinh đi hết sạch, bởi vì thời gian nghỉ trưa canh rất gắt, nếu muộn sẽ không được vào trường.
Lộ Kha Đồng gọi một phần mì gà xé măng khô lớn, còn gọi thêm gà rán và sữa tươi lạnh. Phí Nguyên nhủ thầm cây non đúng là đang trong giai đoạn trưởng thành, ăn quá trời ăn, cậu hỏi Lộ Kha Đồng: “Một ngày uống bao nhiêu sữa thế?”
“Ít nhất ba ly, em phải mau mau đạt m, sau đó gia nhập đội bóng rổ của trường.”
Phí Nguyên không ngờ Lộ Kha Đồng còn có chí hướng này: “Cố lên, còn thiếu cm nữa thôi.”
Lộ Kha Đồng uống một hớp sữa lớn, tức giận nói: “ cm! Ngày nào em cũng đo nha!”
Chờ hai người ăn xong, xung quanh đã chẳng còn ai, chỉ còn hai người mặc đồng phục học sinh ngồi trong góc, một người ăn xong rồi, một người vẫn đang ăn, chỉ là cách khá xa nên không thấy rõ.
Lộ Kha Đồng bắt đầu giảng bài cho Phí Nguyên, thấy câu khoanh tròn mà mừng như thấy tiền. Cậu đặt giấy nháp và vở sang bên cạnh, trước tiên đọc đề, sau đó giải theo từng bước.
Bắt chước giọng điệu của thầy giáo trên mạng, Lộ Kha Đồng hỏi: “Hừm, bước này chúng ta có thể sử dụng công thức nào?”
Phí Nguyên nhịn không được, bật cười ra tiếng. Lộ Kha Đồng vỗ bàn, lại bắt chước thầy Toán nói: “Cười cái gì mà cười! Làm không được còn cười! Học Toán không tốt toàn là đồ ngốc!”
Phí Nguyên chịu không nổi, dùng bàn tay to vò rối tóc Lộ Kha Đồng, nói: “Tôi thấy cậu mới ngốc đó.”
Qua một lúc gián đoạn như thế, đến khi bình tĩnh lại đã quên béng phải làm thế nào. Lộ Kha Đồng nhìn đề cố gắng nhớ lại, thế mà nghĩ mãi không ra, cậu lúng túng đỏ mặt giữa bầu không khí im lặng.
“Giảng tiếp đi.” Phí Nguyên cố ý trêu chọc.
“… Em đi vệ sinh cái đã, uống nhiều sữa quá!”
Vào toilet hết rửa mặt rồi soi gương, song vẫn không nhớ ra phải làm thế nào. Lộ Kha Đồng lấy di động gọi cho Khưu Lạc Dân tìm đường dây nóng trợ giúp, nghĩ bụng nếu Khưu Lạc Dân cũng không nhớ thì mình tuyệt giao luôn.
“Lộ Lộ, buổi trưa tốt lành.”
“Ừ thì tốt lành, mà cho em hỏi cái, hôm đó nghe lớp Toán, ví dụ cuối cùng giải thế nào vậy?”
“Làm sao anh nhớ được.”
“Khưu nhi ngốc, ai mà thèm anh.”
Cúp máy chừng nửa phút, Khưu Lạc Dân gửi tin nhắn tới, nội dung là cách giải câu kia, giải xong còn chèn thêm một câu: Làm như anh thèm cưng á.
Ra khỏi toilet, lúc đi ngang qua hai người ăn mì trong góc, Lộ Kha Đồng liếc trộm một cái, nhìn đầu tóc thì không biết là lớp mấy, có điều lớp mấy cũng lớn tuổi hơn cậu.
“Sao cậu vẫn chưa ăn xong vậy, ăn chậm quá.”
“Cậu không chờ người ta mà ở đó lý sự hả? Còn dám chê mình à?”
Lộ Kha Đồng liếc mắt khinh thường, trong lòng tự nhủ còn bày đặt nhõng nhẽo nữa.
Giảng bài xong không còn bao nhiêu thời gian, Lộ Kha Đồng lẳng lặng cầu nguyện chiều nay kiểm tra ra câu giống vậy, thế thì họ Phí chắc chắn sẽ nhớ tới mình ngay, nói không chừng còn vẽ trái tim lên lưng mình ấy chứ.
Cái này cũng được xem là tay cầm tay dạy học, đảm bảo học thành tài.
Chờ khi tan học, Phí Nguyên dọn dẹp xong đi về từ cửa sau. Nhìn chỗ ngồi trống không, Lộ Kha Đồng vội vàng xách cặp đuổi theo, gần đến cổng trường mới bắt kịp Phí Nguyên.
“Hôm nay em đi với anh, em làm thẻ xe buýt rồi!”
Phí Nguyên không dừng bước, lúc đi qua trạm xe buýt thì khẽ huých Lộ Kha Đồng một cái, sau đó băng qua đường. Lộ Kha Đồng đứng sững đằng kia, nhìn Phí Nguyên đi đến cửa hàng tiện lợi đối diện lấy xe máy.
Tiếng động cơ ầm ĩ truyền tới, học sinh đi qua đi lại nhịn không được dòm ngó, Phí Nguyên lái xe máy chạy tới, đoạn dừng xe dùng chân dài chống đất.
Lộ Kha Đồng hỏi với nét mặt mất mát: “Anh không ngồi xe buýt nữa sao?”
“Không.” Phí Nguyên móc hộp singum đổ hai viên ra tay, một viên cho mình, viên còn lại đưa đến bên miệng Lộ Kha Đồng, nói: “Há miệng.”
Lộ Kha Đồng được đút singum vị đào, nhưng mà trong lòng vẫn đắng chát.
Ăn cơm tối xong, Phí Nguyên đến quảng trường gần nhà chơi bóng rổ, ban đêm mát mẻ mà cũng đổ đầy mồ hôi. Nước sơn trên băng ghế dài bị xước bong tróc, nhưng lưng ghế lành lạnh dựa vào rất thoải mái.
Di động hiển thị hơn mười tin nhắn, tất cả đều trong nhóm chat nam sinh, Phí Nguyên thường cảm thấy khó hiểu, sao nam sinh lớp này nói nhiều thế.
“Thứ bảy đá bóng không? Đá không? Tao ngứa chân quá!”
“Bây giờ thứ hai mà mày hẹn thứ bảy, chân ngứa chắc mày cũng gãi hết ngứa rồi.”
“Tuần này hồ bơi trong trung tâm thể dục mở nè, bơi không? Bơi không? Tao ngứa hết cả người đây!”
Mồ hôi nhễ nhại đang khó chịu, Phí Nguyên trả lời một câu: “Bơi.”
Gần như cùng lúc đó, Lộ Kha Đồng trả lời: “Không bơi.” Phí Nguyên lại gửi lần nữa: “Bơi.”
Xấu hổ quá đi mất. Lộ Kha Đồng trề môi nhìn di động, cái tên này ấy hả, đôi khi quả thật tốt với cậu lắm, nhưng rồi lại bạc tình miễn chê, chẳng chịu nhường nhịn người ta, giống như đối xử tốt với cậu chỉ là ảo giác mà thôi.
Phí Nguyên nốc chai nước khoáng, lúc nhìn lại di động suýt thì phun ra, bởi vì Lộ Kha Đồng trả lời rằng: “Mẹ nó người ta không biết bơi.”
“Lộ Lộ, để mình dạy cậu.”
“Để mình dạy cho, mình xoay người cho cậu.”
“Chọn mình chọn mình chọn mình nè.”
Lộ Kha Đồng cắn răng đồng ý, xem như đồng ý vì tinh thần tập thể và tình anh em, vậy mà Phí Nguyên chẳng có phản ứng gì, đúng là đồ tồi tệ, ít nhiều gì người ta cũng làm đàn em cho anh mấy ngày mà.
Đợi đến sáng thứ bảy, cả bọn đến hồ bơi chiếm chỗ, nhiệt độ ổn định của hồ bơi trong nhà không lạnh lắm, nhưng mới vừa xuống nước là lạnh đến phát run.
Lộ Kha Đồng mặc quần bơi nhỏ của mình, chân gầy eo thon da trắng nõn, cậu đeo kính bơi muốn xuống hồ một mét ba tập nín thở, ai ngờ qua tới đó lại thấy xấu hổ quá, trong hồ toàn là học sinh tiểu học đang chơi cầu tuột.
“Lộ Lộ, ở đây nè!”
Đi qua theo tiếng gọi, cái đám không biết xấu hổ kia đang bơi trong hồ một mét tám, cậu lại không nổi được, xuống dưới cho chết à. Lộ Kha Đồng cúi gằm mặt ngồi xuống bên hồ, coi như tới đây rửa chân vậy.
Một bóng người từ đằng xa bơi tới, do lặn dưới nước suốt nên không thấy rõ là ai. Lộ Kha Đồng cảm giác mắt cá chân bị người ta túm lấy, vừa định đá một cái thì lại bị túm cẳng chân.
Ầm một tiếng, Phí Nguyên trồi lên khỏi mặt nước, hỏi: “Chẳng phải bọn họ đòi dạy cậu sao? Đi đâu hết rồi?”
Lộ Kha Đồng hận đời vô đối: “Chắc chết đuối hết rồi.”
“Đi theo tôi.” Phí Nguyên chống tay trèo ra khỏi hồ, kéo Lộ Kha Đồng ra ngoài, đi đến trước cửa hàng rồi bảo: “Chọn một cái đi.”
Lộ Kha Đồng nhăn mặt không nói lời nào, Phí Nguyên thẳng thắn nói với ông chủ: “Lấy cái xanh kia.”
Đến khi trở lại, Lộ Kha Đồng xách cái phao bơi Đôrêmon, uất ức muốn khóc.
Đeo phao bước xuống nước, sau đó nằm sấp trên phao đạp nước lung tung, đạp cả buổi chỉ di chuyển được nửa mét. Cậu thật sự rất hoài niệm quãng thời gian rảnh rỗi đi tiệm net lướt web với Khưu Lạc Dân, phải nói là thiên đường chốn trần gian.
Đám nam sinh trong lớp điên cuồng thi đấu với nhau, như thể muốn tham gia kỳ Olympic tiếp theo vậy. Lộ Kha Đồng đạp nước mệt rồi thì trôi lềnh bềnh, khều khều hình Đôrêmon trên phao bơi. Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt lên bờ, đoán chừng đã bơi mệt.
“Không được rồi, tao phải ăn sôcôla.”
“Tao ăn mì gói, Phí Nguyên đâu?”
“Phí Nguyên còn đang bơi, mà thôi tao bơi hết nổi rồi.”
Lộ Kha Đồng cố bơi lên trên, cậu cũng muốn đi ăn gì đó, nhưng làm sao cũng không di chuyển được. Đang lúc sốt ruột, một người dưới nước thoăn thoắt bơi tới, sau đó trồi lên trước mặt cậu. Phí Nguyên vuốt tóc ra sau, giọt nước chảy dọc bên má, bắp thịt nơi cánh tay và lồng ngực cũng vừa ướt vừa lạnh.
Phí Nguyên nắm phao bơi của Lộ Kha Đồng xoay một vòng: “Cậu ngâm bồn tắm à.”
Lộ Kha Đồng không còn sức để trả lời, có điều Phí Nguyên cũng không định cho cậu nói, phao bơi thình lình bị kéo lấy, Phí Nguyên đẩy cậu bơi về phía trước.
“Thần linh ơi!” Lộ Kha Đồng cảm thán một tiếng, thì ra cảm giác là như vậy.
Nhẹ nhàng nhấp nhô, dòng nước xẹt qua hai bên, cảm giác như lên trời.
Bơi tới cuối hồ, Phí Nguyên hất tóc, vẩy một vốc nước vào mặt Lộ Kha Đồng. Ánh nước màu xanh hòa với ánh đèn trông lóa mắt đến lạ, nhìn ánh mắt của Phí Nguyên, Lộ Kha Đồng quên cả lau nước trên mặt.
“Thú vị không?”
Lộ Kha Đồng ngơ ngác gật đầu, hệt như cún nhỏ lần đầu tiên nhận định chủ nhân.