Mở mắt ra, Alpha thấy mình đang ở trong căn phòng sáng trưng. Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi thứ trông thật mơ hồ. Trong anh lúc này có một nghi hoặc.
“Mình…. Mình đã … chết rồi sao?”
Như đang hỏi ai khác nhưng anh lại đang hỏi chính mình.
“Xin lỗi…anh vẫn chưa đâu….”
Giọng nói ấy cứ như một nhát dao giết chết toàn bộ hy vọng trong anh vậy. Cuối cùng anh cũng nhìn được rõ toàn cảnh.
Đây không phải Áo, càng không phải là Viên.
Đây là Đức, là Berlin, và vẫn là cái lồng nhốt anh bao ngày đêm ấy.
Đứng trước mặt anh là người đàn ông mà anh vừa yêu vừa hận.
“Alpha!! Tại sao… tại sao anh lại chạy trốn khỏi tôi?”
Hắn chậm rãi ngồi lên giường, dùng những ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nhợt nhạt không còn sức lực ngẩng lên của anh với một đôi mắt tràn đầy sự buồn bã và tức giận.
“Gein, Tôi … muốn … trở về …. nước Áo”
Anh đáp lại bằng giọng khàn khàn và cố để cho hắn thấy rằng con tim anh không thuộc về nơi đây.
Bốp!!
Cơn tức giận được kìm nén bấy lâu đã bộc phát chỉ vì câu nói ấy. Máu tươi từ khoé miệng Alpha chậm rãi chảy ra, chảy dài đến tận cổ.
Trên khuôn mặt nóng bừng ấy bỗng chốc in hằn một dấu bàn tay.
“Alpha!!! …. Anh là của tôi, mãi mãi là chỉ là của tôi mà thôi…. anh sẽ không thể trốn thoát được đâu.”
“Nhưng Gein à ….. Tôi muốn….. tự do.”
“Tôi có thể cho anh mọi thứ nhưng thứ duy nhất tôi không cho anh được đó là …. sự tự do”
Nghe được giọng điệu kiên quyết ấy, Alpha cứ như bị đẩy xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng vậy.
Anh không còn sự lựa chọn. Anh bắt buộc phải ở lại nơi này.
“Gein!! Sao …. anh … lại … đối xử …. với tôi … như thế!”
“Bởi vì tôi ….. yêu anh.”
Như một lời thần chú, tàn nhẫn nhưng lại ngọt ngào khôn cùng xoáy thẳng vào trái tim anh. Sau tất cả, anh chẳng thể yêu Gein được trọn vẹn mà cũng chẳng thể ghét bỏ hoàn toàn hắn ta được.
Gein lại một lần nữa đè anh ra, anh chỉ biết im lặng cam chịu.
Giờ đây trong Gein không còn sót lại một chút nhân tính nào nữa. Những nụ hôn nồng cháy, những lần vui đùa xác thịt chỉ mang lại cho anh nỗi thống khổ mà thôi.
Chẳng thèm mở màn bằng cách dạo đầu gì cả, hắn cứ thế giương thanh gươm đâm lút cán vào bông cúc nhỏ của Alpha. Đẩy vào rồi lại rút ra... Từng đợt nhấp hông thô bạo, nắc giật thành cục diễn ra liên hồi, khiến cơ thể anh dần kiệt sức trước nhịp điệu thô bạo của con mãnh thú ấy.
Mỗi lần nhấp vào lại càng mạnh hơn, lại càng hăng máu hơn trước.
Cơ thể nóng bừng dần dần bị rút cạn sức lực trước những lần tra tấn cực hình, rồi cứ thế ngất lịm đi. Gein nhìn khuôn mặt của người mình yêu, hắn không nỡ đánh thức anh dậy.
“Đừng có trách…. tôi….Alpha …..tôi không muốn đánh mất anh.”
Lấy ra chiếc còng tay đã chuẩn bị sẵn, Gein khóa chặt đôi tay yếu ớt của anh vào đầu giường.
“Alpha……Tôi không muốn làm tổn thương anh…Tôi chỉ muốn lưu lại những bước chân của anh tại nơi đây….Đừng trách tôi.”