Nước Áo trong ký ức tôi có một hồ nước trong veo, có ánh mặt trời chiếu sáng lung linh rực rỡ. Tuy vậy, nước trong hồ không trong bằng đôi mắt cậu bé ấy, còn nụ cười cậu rực rỡ tỏa sáng còn hơn cả ánh dương.
Thủ đô Viên năm 1923, mọi người vẫn đang sống một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Khi ấy, tôi vừa tốt nghiệp học viện âm nhạc và đang biểu diễn cho một dàn hợp xướng ở nhà thờ.
Đó chính nơi đầu tiên tôi gặp mặt Gein, một cậu bé khôi ngô và giản dị.
Linh mục nói với tôi rằng cậu ấy là một đứa trẻ mồ côi, mẹ cậu đã chết trên đường đưa cậu tới đây từ nước Đức, còn cha cậu thì không một ai rõ tung tích. Thế là cậu chỉ còn một mình trong làng và được nhà thờ cưu mang.
Lần đầu gặp nhau, cậu ấy lên 10 còn tôi vừa 25. Cậu cô đơn và tôi thì giống cậu.
Vì chung một cảnh ngộ nên tôi không lạ gì cảm xúc của cậu bé ấy. Dù cậu luôn từ chối lòng tốt của tôi, nhưng tôi vẫn có thể thấy sâu trong đôi mắt ấy là nỗi khao khát không cách nào giấu được.
Tôi thích gọi tên cậu bé ấy để thấy cậu nhíu mày.
Mỗi khi lặng lẽ đi bên cạnh cậu ấy, tôi thích lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của cậu.
Tôi biết cậu ấy khó lòng mà tin tưởng người khác, nhưng tôi vẫn muốn mình có thể là người đem lại cho cậu ấy niềm vui và hạnh phúc.
Bởi đôi khi trái tim tôi đau nhói khi thấy cậu ấy bộc lộ vẻ cô đơn.
Cảm giác cô đơn ấy, tôi đã tự mình nếm trải. Cảm giác cô đơn ấy, tôi không muốn cậu ấy phải trải qua.
Thế nên tôi đã tìm mọi cách để trò chuyện cùng cậu ấy để cho cậu vơi bớt nỗi cô đơn. Đôi khi, tôi chỉ im lặng ngồi cạnh cậu ấy.
Suy nghĩ của tôi rất đơn giản–ít nhất cậu ấy sẽ có một bờ vai để dựa vào mỗi khi buồn tủi.
Những tháng ngày như vậy cứ thế kéo dài. Cuối cùng vào một ngày nọ, sau khi tôi chơi xong bản Sonata “Ánh trăng” giữa một buổi chiều yên tĩnh, cậu ấy chậm rãi bước tới bên tôi, im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên hỏi tôi bằng giọng rất khẽ: “Anh ơi…Anh có thể chỉ em chơi….chơi bản nhạc vừa rồi được không…?”.
Cậu bé chưa lần nào nhờ vả tôi bất cứ thứ gì.
Tôi mỉm cười gật đầu, đặt cậu ngồi lên một góc chiếc ghế bành. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ấy, chạm vào lại thấy nóng bừng như lửa.
Thì ra…..cậu ấy……cũng…..thấy lo lắng…….
Tôi nhớ mùi nắng còn vương trên mái tóc cậu ấy và nụ cười rạng rỡ lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt vào buổi chiều hôm đó.
Gein này, tôi vẫn thường nghĩ, nếu có thể quay ngược thời gian, nếu mọi thứ có thể trở về như lúc ban đầu, tôi sẵn sàng dâng hiến tất cả những gì tôi có, để đổi lấy nụ cười ngày ấy của anh.
Chỉ là, Gein….chúng ta…..đã không còn quay đầu được nữa rồi—–