Editor: envi
Tính ra thì có lẽ lần ra ngoài chơi gần nhất là đợt nghỉ hè năm lớp của Đường Ôn, mấy hôm đấy cô chưa về Mỹ, mẹ Hứa với dì Cầm cùng đăng ký tham gia vào một đoàn du lịch, mới hỏi Hứa Hành Niên đang ngồi đọc sách cạnh bàn ăn có muốn đi cùng họ không.
Thực ra anh chẳng có lấy nửa tia hứng thú, toan lắc đầu từ chối thì Đường Ôn đột nhiên rời khỏi món điểm tâm, cắn thìa hỏi mẹ Hứa muốn đi đâu vậy.
Anh bỏ sách trong tay xuống, chống cằm nhìn vụn bánh mì bên khóe miệng cô chẳng dời mắt.
Vừa nghe bà bảo đi chơi ở thị trấn, đôi mắt đen nhánh vui vẻ mở to, vội vàng giơ tay điểm danh "Cháu muốn đi ạ, cháu muốn đi ạ", vừa dứt lời đã quả quyết đi gọi điện cho mẹ để đổi chuyến bay.
Đầu nhỏ cúi xuống gầm bàn tìm dép lê cả nửa ngày nhưng không thấy, cô khựng lại rồi bỗng nhiên nhớ ra ——
Lúc Dì Cầm đứng trong phòng khách gọi hai người xuống uống trà chiều, cô đang ở trong phòng Hứa Hành Niên nghịch mô hình anh sưu tầm, nghe thấy phải xuống tầng, cô lười biếng làm ổ trên giường anh không muốn dậy, anh phải bảo sẽ cõng cô xuống dưới thì mông cô nhóc mới lưu luyến dời tổ.
Nhưng lúc này dép lê của cô bỏ lại trong phòng anh rồi, không thể ra sô pha bên cạnh gọi điện thoại được.
Hứa Hành Niên nhìn ra băn khoăn của cô, ho nhẹ vài tiếng như lấp liếm rồi đá dép lê của mình dưới bàn ăn qua cho cô.
Tiểu cô nương vui mừng reo lên, vội vàng xỏ đôi dép lê quá khổ vào chân, lạch bạch ra phòng khách gọi điện thoại.
Chờ cô đi rồi, mẹ Hứa lại hỏi ý kiến Hứa Hành Niên.
"... Đi ạ." Anh nhàn nhạt đáp rồi lại vùi đầu vào đọc sách.
Đường Ôn đi thì chẳng có lí do gì anh lại không đi.
Quay về hiện tại, nghe thấy lời nói mang theo ý trách cứ của Đường Ôn, Hứa Hành Niên lại cười nhẹ, bàn tay gác đỉnh đầu cô khẽ khàng vỗ: "Nghe có vẻ như là anh sai nhỉ?"
Cũng không phải, từ sau lần đó là Đường Ôn bắt đầu ngụp lặn trong kì thi cấp nước sôi lửa bỏng, ra sức học tập là lẽ đương nhiên nên cũng không có hứng đi du lịch.
Nhưng dù vậy, tiểu cô nương vẫn liếc xéo anh, nghịch ngợm lẩm bẩm: "Đúng đó, anh xem sao mà chuộc lỗi đi."
Nói xong lại ngửa đầu uống mấy hớp sữa bò, sau khi chiếc lon rời khỏi miệng, trên môi còn dính ít sữa.
Hứa Hành Niên khoanh tay ngắm cô, đột nhiên hỏi: "Sữa bò ngọt không?"
Đường Ôn ngẩn người.
Đang nói chuyện chuộc lỗi mà, sao người này lại hỏi sang chuyện sữa bò rồi?
Nhưng cô vẫn đưa chiếc lon ra quơ quơ: "Ngọt ạ, anh uống không?"
"Có."
Vừa dứt lời, Hứa Hành Niên chợt cúi đầu xuống, không đợi cô phản ứng bèn hút vệt sữa đọng lại trên cánh môi cô đi.
Bóng anh cúi xuống dường như che khuất hơn nửa ánh sáng chói mắt từ mặt trời, hơi thở mát lành trên người như giọt sương mai được mẹ thiên nhiên ấp ủ, làm Đường Ôn sợ đến nỗi tim cũng đập nhanh hơn.
Anh xoạt một cái đã đứng thẳng dậy, ra vẻ nhấm nháp kĩ càng, nhạt giọng đưa ra kết luận: "Đúng là rất ngọt."
!!!!????
Mỗi lần bị đánh lén là đôi mắt tiểu cô nương lại trừng to như thể không to hơn được nữa: "Cái cái cái...... Cái gì mà ngọt với không ngọt!?"
"Thì em nói mà, chuộc lỗi với em."
Cái này thì chuộc lỗi gì chứ???
Tiểu cô nương tức giận dậm chân, mặt đỏ bừng, hung dữ trừng anh, lấy chính chiêu của người kia dùng để dạy dỗ mình ra, nhéo vào hông anh một phát.
Do rèn luyện đều đặn, eo anh tuy gầy nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc, nhéo tới nhéo lui mà chẳng ăn nhằm gì, chả bù cho cái eo mềm nho nhỏ của cô.
Nhéo mà không ăn thua thì phải làm gì giờ?
Đường Ôn láu cá, chẳng do dự bèn nâng tay mình cao hơn tầm vai anh, khẽ véo sườn mặt người nọ.
????????
Cái người bị đụng chạm đờ ra trong chớp mắt, anh phản ứng lại rất nhanh, nhưng cũng không làm gì cả, để cô thích kéo thế nào thì kéo.
Lá gan tiểu cô nương nhà anh đúng là càng ngày càng lớn.
"Tống Tiểu Bảo" quay đầu lại đang định giục thì đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này, mắt kinh ngạc mở to, hoảng sợ tới nỗi răng cũng muốn rụng đầy đất, hấp tấp kéo người bên cạnh: "Mau... Mau nhìn kìa."
Đối phương híp mắt nhìn về phía đó, sau khi thấy rõ người kia là hội trưởng thì cũng phải hít ngụm khí lạnh, lời cảm thán bật ra——
"Yêu đương đúng là thần kỳ."
Đường Ôn nhéo nhẹ hai cái, một tí sức cũng chưa dùng, nhưng da Hứa Hành Niên như sứ vậy, cô vừa thả tay ra là trên đó đã xuất hiện một vệt đỏ.
Đường Ôn: "......"
Cô hậu tri hậu giác phát hiện ra hành động này chả khác nào to gan đứng trên bờ vực tìm đường chết.
"Nhéo xong rồi?" Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Đường Ôn rụt cổ ngó anh một lát, theo bản năng lùi về sau một bước, thấp giọng nói: "Dạ."
"Cho nên?"
Cho nên gì??
Cho nên ý là muốn cô nêu cảm nghĩ sao??
Đường Ôn nuốt nước miếng, lòng bàn tay vuốt ve lon sữa bò, trong lòng âm thầm chọn lọc từ ngữ: "À thì... Anh... cảm giác cũng không tồi."
Hứa Hành Niên: "......?"
Đường Ôn: "????"
Đường Ôn vừa thấy biểu cảm của anh không hợp lí cho lắm, trong nháy mắt như được tiêm máu gà vậy, vội vàng nhét lon vào tay anh rồi chạy mất dạng: "Tạm biệt!"
Hứa Hành Niên: "......"
Lết được đâu đó khoảng tiếng trên đường núi ngoằn ngoèo, đám người ồn ào đi đến đoạn cầu treo trên sườn núi, cầu treo không dài lắm, dây leo và lá tre uốn lượn dọc theo thành cầu, nhìn rỉ sắt có thể đoán được cây cầu này có lẽ đã có tuổi rồi.
Tráng Hán nhìn bản đồ sơ lược trong điện thoại đã chụp hồi nãy dưới chân núi, cao giọng nói: "Bọn mình phải đi qua cây cầu treo này mới đến được quán cơm nhà Quách Kỳ nhé."
"Hả," Trịnh Mạn Mạn lại gần nhìn thoáng qua, "Cầu này cao lắm."
Đổng Kha cũng có chút lo lắng: "Cầu có chắc không vậy?"
"Không sao hết," Tráng Hán cũng đến gần cây cầu ngó nghiêng, "Đừng nhìn xuống dưới thì không sợ đâu."
"Không muốn đâu, sông chảy xiết lắm."
Cứ thế, mấy người một hai bảo không đi vẫn phải đặt chân lên cầu, sau đó lẫm dẫm tiến về phía trước.
An Ninh nuốt nước miếng, nghiêng đầu nhìn Đường Ôn, trong giọng nói mang theo chút lo lắng: "Ôn Ôn cậu dám đi không?"
"Vẫn... vẫn ổn mà."
Miệng thì nói vậy như trong lòng cô vẫn không chắc chắn lắm, tuy cô không mắc chứng sợ độ cao nhưng cầu dây này thực sự cao quá, nhìn thôi đã thấy sợ rồi.
Trịnh Mạn Mạn thấy Hứa Hành Niên cũng đang theo sau Đường Ôn bèn tiến lên giữ chặt tay An Ninh: "Để chị đi cùng em, chị không sợ."
Cô ấy cười cảm kích: "Dạ, cảm ơn chị."
Lúc hai người đang chuẩn bị tốt tâm lý để đi lên trước, Đường Ôn mới kéo nhẹ cánh tay Trịnh Mạn Mạn: "Em đi cùng hai người nhé ạ."
Ai ngờ còn chưa kịp nhấc chân thì đã bị Hứa Hành Niên kéo mũ áo thể thao.
"Em đi với anh."
"Sao lại thế ạ?"
Anh ho nhẹ, đầu ngón tay gõ gõ tấm biển bên cạnh.
Tấm biển nhìn hơi cũ, khối gỗ bị nước mưa thấm vào hình như đã mục rồi, Đường Ôn nheo mắt, miễn cưỡng nhìn rõ được chữ viết trên đó ——trẻ em qua cầu phải có người lớn theo sát.
Ai là trẻ con?????
"Thế nào hả?"
Đường Ôn liếm môi, nghiêng mặt hiên ngang đối diện với tầm mắt anh, ngữ khí đột nhiên cứng rắn hẳn: "Anh muốn em đi cùng anh sao... anh bạn nhỏ?"
Chẳng phải chỉ là chọc ghẹo một chút thôi sao, ai chẳng biết.
Gì chứ?
Hứa Hành Niên nhấc mi, trong mắt hình như có cảm xúc kiểu không tin nổi.
Đường Ôn hào sảng vỗ vai anh, vươn tay nhỏ dắt bàn tay to của anh, ra oai: "Được rồi, một khi đã như vậy thì em đành phải làm một người giám hộ xứng chức thôi, dắt bé qua cầu nha..."
"......"
Tiểu cô nương học chỗ nào, cái kiểu này vậy.
Miệng thì cứng lắm(), nhưng lúc làm thật thì Đường Ôn đã bắt đầu sợ. Cô chưa qua cầu treo, chỉ đứng ở đầu cầu thôi cũng đủ khủng bố tinh thần rồi, mãi đến khi đi lên thì đúng là thực sự khủng bố......
() Nguyên văn: 牛皮虽然吹出去了. Đại ý là nói khoác, khoe khoang.
Nhất là lúc đi được một nửa, bước chân của mọi người lộn xộn, cảm giác như cả cây cầu đều đang lắc lư chực gãy, cô sợ tới mức môi trắng bệch.
Nắm chặt lấy bàn tay dày rộng của Hứa Hành Niên, cô liếm môi dưới, cả giọng cũng run rẩy: "Niên Niên ơi anh sợ không?"
Anh mặt không đổi sắc đi sau cô, giọng điệu hết sức nghiêm trang: "Sợ chứ, sợ muốn chết."
Nghe đến đấy, Đường Ôn càng thấy mất tự tin, run run rẩy rẩy, cảm giác bàn tay đã ướt đẫm.
"Cái này này này đúng là sợ thật, nhỉ anh nhỉ, anh xem lòng bàn tay anh... toát toát toát hết cả mồ hôi rồi này."
Hứa Hành Niên: "......"
Rõ ràng là mồ hôi chảy ra từ tay cô mà.
Bỗng nhiên một trận gió thổi tới, làm lá cây quấn trên thành câu xào xạc rơi xuống, xung quanh không biết là tiêngs bạn nữ nào kêu lên, dọa Đường Ôn đỏ bừng cả hốc mắt, chân mềm nhũn, xoay người nhào vào lồng ngực Hứa Hành Niên.
Y như bé mèo bị dọa sợ, lông lá dựng cả lên.
Hứa Hành Niên: "......"
Bộ dáng sợ hãi này với dáng vẻ lên cầu hồi nãy đúng là khác một trời một vực.
Anh cúi đầu vuốt tóc cô, dịu giọng dỗ: "Không sao mà, chỉ là một nhánh cây thôi."
"Dạ." vành mắt cô hồng hồng, ôm siết lấy anh như tìm được chỗ dựa, mặt cũng không dám ngẩng lên.
"Sợ hả?"
"...... Anh nói thừa."
"Vậy em ôm chặt anh nhé." Anh nói, khom nửa người nhấc đùi cô lên.
"Anh anh anh làm gì thế?" Cô lắp ba lắp bắp, thuận thế ôm lấy cổ anh.
Hứa Hành Niên cười nhẹ một tiếng, ôm cả người cô vào ngực.
Đột nhiên cách xa mặt đất, Đường Ôn cảm thấy linh hồn nhỏ bé của mình đã bay đi một nửa, cả người run lên.
Người này bị sao vậy, nãy nói sợ muốn chết cơ mà!
"Nhắm mắt lại."
Cô môi, ngoan ngoãn vùi mặt vào cổ anh.
Trên người anh ngập tràn mùi hương khiến lòng cô bình ổn.
Hứa Hành Niên ôm chặt cô, vừa định nhấc chân thì bỗng nhiên lại nghĩ tới một vấn đề: "À vừa rồi em nói, ai là người giám hộ của ai cơ?"
"......"
Anh còn sức để nhàn nhã hỏi vấn đề này nữa hả!?
Cô ôm chặt anh, nhỏ giọng oán giận: "Anh là người giám hộ được chưa."
"Ừ, thế còn được."
Đường Ôn: "......"
Anh ôm người ung dung đi đến đầu cầu bên kia, chân bước rất nhanh, Tráng Hán đang run rẩy co rúm cả chân lại đi ngang qua còn nghe thấy người kia hừ khẽ một tiếng mang đầy khinh thường.
Yêu đương thì ghê gớm lắm đấy?
Đến khi đi đến khu đất bằng ở lưng chừng núi, lưng với eo mọi người đã đau nhức, mệt đến nỗi thở hồng hộc, Quách Kỳ thì đang ngồi trên một mỏm đá tự sướng, thấy bọn họ đến liền vội vàng nhảy xuống.
"Welcom welcome!"
Trong nhóm có tiếng người oán giận: "Trời nóng dã man, chắc nhiệt độ hôm nay phải hơn độ ý."
Cậu ta cười hì hì đi đến vỗ bả vai người nọ: "Đã bật điều hòa sẵn đợi mọi người rồi, nhanh vào đi thôi."
Quán cơm nhà Quách Kỳ trang trí theo phong cách Trung Quốc, trông rất, trông rất ra dáng, mọi người đi theo cậu ta đến cuối hành lang, rồi dừng lại trước một phòng tên là "Thiên nhiên cư".
"Bố tớ bảo mọi người cứ việc đùa nghịch thoải mái, hiệu quả cách âm chỗ này rất tốt, không lo ảnh hưởng đến người khác."
"Ba cậu chu đáo quá." Tráng Hán nói không khách khí.
"Việc nên làm mà, mọi người vào chỗ đi."
Tác giả có lời muốn nói: Sửa nửa ngày vẫn thấy chưa ổn... Ngày mai lại sửa thêm chút nữa hì hì hì
Bạn học Hứa: Yêu đương ghê gớm thế đấy.