Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: envi
Lúc hai người đến nơi tập trung thì có nhiều người đang chờ ở đó rồi, lần đi chơi này tổng cộng người tham gia, Đường Ôn nhìn một vòng mới phát hiện có vài người chỉ gặp được những lúc họp ban, bình thường không tiếp xúc nhiều.
Hình như ai cũng đang dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, điều đó khiến da đầu Đường Ôn như dại đi, những ánh mắt chẳng e dè khiến cô bối rối, chỉ có thể im lặng nắm chặt quai cặp đứng sát sau lưng Hứa Hành Niên.
Có cậu chàng da đen nhẻm đứng bên trạm xe buýt thấy Hứa Hành Niên đi tới, miệng cười dâm tà để lộ hàm răng trắng phớ, nom có vài phần giống Tống Tiểu Bảo.
() Tống Tiểu Bảo
Hứa Hành Niên nhìn đồng hồ đeo tay, thuận miệng hỏi: "Còn ai chưa tới nữa không?"
Bạn nam "Tống Tiểu Bảo" lại cười: "Hình như là Tráng Hán với Trần Ngang,còn Quách Kỳ nhắn tin bảo cậu ta ở tiệm cơm chờ bọn mình."
Hứa Hành Niên nhíu mày, nghiêng người đưa tay về phía Đường Ôn ý bảo: "Điện thoại anh."Lúc sáng đạp xe không tiện nên anh bỏ điện thoại vào cặp.
Tiểu cô nương gật đầu, lập tức kéo cặp ra trước ngực rồi cúi đầu lục trong đó.
Sợ bất ngờ bị tụt huyết áp nên cô đã cố tình bỏ rất nhiều socola với kẹo vào, một đống đồ tạp nham() để trong ba lô, y như cửa hàng nhỏ bán đồ ngọt vậy.
() Đồ tạp nham: Thượng vàng hạ cám (杂七杂八)
Chờ đến khi cô tìm được điện thoại đưa cho anh, thanh niên "Tống Tiểu Bảo" đứng bên cạnh mới hồ hởi giơ tay: "Em gái chào em, anh tên là ——"
Nói được một nửa, Hứa Hành Niên đã ném cho cậu ta một ánh mắt lạnh như băng, như có thể đóng băng sự phấn khích của cậu ta ngay được.
Cậu chàng cứng người một giây, ngắc ngứ rút tay về cọ chóp mũi, giọng bỗng chốc đã ỉu xìu: "... Anh tên Tống Huy."
Đường Ôn phải À một tiếng cảm thán, cảm xúc hơi phức tạp —— vậy mà họ Tống thật này.
"Chào đàn anh ạ." Cô thân thiện chào lại.
Tuy khuôn mặt không hề quen mắt nhưng cô đã thấy tư liệu của cậu ta trong danh sách thành viên, nhớ không nhầm thì học lớp .
Mãi đến sát giờ khởi hành, Tráng Hán với Trần Ngang mới uể oải xuất hiện.
Trần Ngang còn dẫn bạn gái theo, đúng chuẩn mặt mũi khoan trong truyền thuyết, trát cả tấn phấn trắng ởn, môi đỏ gợi cảm, dáng người cao gầy ngực tấn công mông phòng thủ, Đường Ôn nhìn mà cũng phải oà lên cảm thán.
()Mặt mũi khoan.
Tiếng của cô rất nhỏ, thế mà Hứa Hành Niên vẫn nghe được, anh cong eo khoanh tay "Hửm?" một tiếng.
Khóe môi Đường Ôn giật giật, vừa định khen body chị kia đẹp quá, nhưng chưa kịp nói nửa lời thì qua dư quang đã phát hiện mặt mũi khoan đang nhìn về phía hai người họ, cô ta im ỉm nhìn Đường Ôn hai giây rồi lại phóng mắt sang người Hứa Hành Niên.
Miệng nhỏ của Đường Ôn ngậm lại, không định khen nữa.
Hứa Hành Niên thấy cô cứ nhìn chằm chằm nơi nào đó đến nỗi đực cả ra, mắt cũng không chớp, anh lơ mơ nghiêng người nhìn thoáng qua, ai ngờ mặt mũi khoan tự nhiên cười với anh, nụ cười tươi quyến rũ như đóa hoa hồng.
Tiểu cô nương bất giác trừng to mắt, vội vàng quay sang nhìn Hứa Hành Niên, nghiên cứu biểu cảm trên mặt anh chả khác nào cái máy quét.
Nhưng anh cũng chỉ gật nhẹ đầu, xem như đáp lại.
Mọi người tập trung đông đủ rồi cùng nhau đi về phía ngọn núi sau trường học, Đường Ôn da mặt mỏng nên sợ nhiều người ồn ào linh tinh, nhất quyết không đi cùng Hứa Hành Niên, tung tăng chạy đi tìm mấy người Đổng Kha, trừ mặt mũi khoan đi cạnh bạn trai ra thì nữ sinh một hội với nhau, chuyện trò ríu rít.
Tuy rất ít người tới núi Bắc Sơn nhưng nơi này cũng coi như là một khu danh lam thắng cảnh, đường lát xi măng thì chân núi đến tận cửa vào, rất bằng phẳng.
Đường Ôn đã hứng chí bừng bừng từ tối qua nên giờ tự nhiên nói cũng nhiều hơn, ba nữ sinh đi trước cũng lùi lại nói chuyện với mấy cô.
Leo lên sườn núi chẳng phải chuyện dễ dàng, đi được vài bước Đường Ôn đã thở hổn hển, nhưng miệng vẫn hoạt động rất năng suất, blah blah không ngừng. Đột nhiên một lát sau, chân cô dẫm phải gót chân người đi trước, ba lô cũng đụng vào lưng người nọ.
Cô giữ đuôi ngựa quay đầu nhìn, không ngờ lại là Hứa Hành Niên.
Tầm mắt anh dừng trên chiếc ba lô cô đeo trước ngực: "Cặp nặng không?"
Cô lắc đầu: "Không nặng ạ."
Nói thì nói vậy, nhưng anh vẫn đưa tay gỡ quai cặp đang ngoắc trên hai cánh tay cô xuống, sau đó đeo lên vai mình.
Trịnh Mạn Mạn lại kêu " Quào", lanh chanh bảo: "Có bạn trai có khác."
Cơ mà, một nam sinh mét cao dong dỏng, đeo một chiếc ba lô màu hồng trông rất ba chấm.
Đường Ôn đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ, chuyện xảy ra khi hai người còn đang đi nhà trẻ.
Năm đó cô lên , lớp chồi, Hứa Hành Niên lên , lớp lá, hai người lúc đấy cũng chẳng thân lắm, nhưng chơi cùng một sân nên không thể tránh được việc gặp mặt.
Tính Hứa Hành Niên từ nhỏ đã lạnh nhạt, rất ít khi hòa nhập chơi đùa với tập thể lớp, hầu hết thời gian đều ngồi dưới bóng cây đọc sách, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn lũ trẻ đang nô đùa ầm ĩ một cái. Mỗi tội cậu bé được cái mã ngoài rất ngon nghẻ nên nhiều cô bé đều muốn lại gần bắt chuyện với anh.
Đường Ôn là một trong số đó.
Nhưng cô không giống người khác, người khác chỉ hỏi anh trăm câu như một cậu đọc sách gì bình thường hay xem phim hoạt hình gì. Riêng cô, cái gì cũng không nói, chỉ dùng búp măng múp thịt nâng mặt, ngồi cùng anh dưới tàng cây.
Hồi đó cô thích mặc váy hoa, trên đầu là hai bím tóc được buộc bằng dải lụa tết nơ con bướm màu hồng, hai chiếc "sừng trâu" ngoe nguẩy tối ngày đung đưa trước mặt Hứa Hành Niên.
Một ngày nọ, hai người đang dựa vào gốc cây hóng gió như một khi, tay anh ôm một quyển sách dày cộm, cô ngoan ngoãn ngồi một bên gấp hạc giấy, thì bỗng nhiên một cơn gió to thổi đến, thổi tuột luôn nơ con bướm trên đầu cô, mấy sợi tóc không có vật cố định xõa xuống bên vai.
Tiểu cô nương vội vàng bỏ giấy màu trong tay xuống, cởi nơ con bướm ra đặt lên đùi, sau đó dùng đầu ngón tay tùy ý chải tóc.
May là mẹ Đường đã sớm dạy cô cách tết nơ con bướm rồi, nên giờ tự cô có thể xoay sở được.
Hứa Hành Niên nghiêng đầu liếc nhìn vật cô để trên váy hoa, hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Nơ con bướm đó," cô bện rất đẹp, chuyển sang cái kia, lắc lư cái đầu tinh nghịch như người ngốc, "Đẹp không?"
Cậu bé chớp chớp mắt, nhẹ nhàng bảo "Ừ".
Tiểu cô nương sửa sang lại đuôi ngựa, đang định buộc tóc lên thì thấy Hứa Hành Niên vẫn đang nhìn mình nãy giờ, ngơ ngác hỏi: "Sao thế ạ?"
"......Hai cái này giống nhau?"
Cô cười nhẹ: "Đúng đó." Lại nghiêng đầu qua cho anh nhìn nơ con bướm đầu bên kia, ngón tay nghịch ngợm gẩy mấy cái, "Chúng là một cặp."
"......"
Cô nói xong, đôi mắt Hứa Hành Niên càng sáng.
Đường Ôn liếm môi, trông thấy biểu cảm rất muốn nhưng ngại mở miệng trên mặt anh.
Cô cắn môi suy xét một hồi, cảm thấy chắc chắn với cái tính ngại nói chuyện của anh sẽ không chủ động xin đồ, thế là cực kì hào hiệp đưa tay ra: "Tặng anh cái này nè."
"Tặng anh?"
"Đúng ạ," cô nhóc cười rộ lên, trên má là hai lúm đồng tiền ngọt như mật, "Tụi mình mỗi người một cái, không được sao?"
Mãi đến tối về nhà, mẹ Hứa bắt quả tang trên cổ tay Hứa Hành Niên buộc một chiếc nơ con bướm của con gái, kinh ngạc không chịu được.
Lúc hỏi anh, anh bày ra vẻ hết sức ngay thẳng, mặt vô cảm: "Đây là một đôi đó ạ."
Mẹ Hứa: "??????"
Quay về thực tại, Tráng Hán vốn đang đi trước bỗng nhiên quay đầu nhìn, anh ta như phát hiện ra một châu lục mới, cợt nhả đi tới túm một bên quai cặp, giọng nói sang sảng mang theo tia khinh bỉ: "Cũng đáng yêu phết nhờ."
Hứa Hành Niên hừ lạnh, lườm anh ta cháy cả mắt.
Người đi trước vừa tia được bèn vội vàng ngậm miệng.
Đường Ôn đi bên cạnh anh, kéo dây ba lô, ngẩng đầu nhỏ lên bảo: "Anh đưa em tự đeo đi."
Anh thử cảm nhận sức nặng của chiếc ba lô, nghiêng mặt hỏi: "Em bỏ gì vào thế?" Với trọng lượng này, chắc chắn không chỉ có đơn giản vài thanh socola và kẹo mút.
Tiểu cô nương vừa nghe, bắt đầu đếm nhẩm trên đầu ngón tay: "Có bản đồ, la bàn, đèn pin, tinh dầu, kính râm, dầu hoa hồng, băng cá nhân, nước tăng lực, sữa bò Vượng Tử, sữa chua, bánh Snickers......"
() Bánh Snickers
"Anh biết rồi." Anh thấp giọng cắt ngang cô.
Nghe đoạn đầu còn thấy tin tưởng được, thế mà càng về sau càng lệch lạc, để cô liệt kê tiếp có khi kẹo cao su Bibabop cũng có mất.
() Kẹo cao su BiBaBop(?)
Đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp: "Tối qua em xem nhiều cẩm nang đi leo núi lắm, mấy thứ này toàn vật dụng thiết yếu cả đó."
Hứa Hành Niên lau mồ hôi trên chóp mũi cô, hứng thú hỏi: "Nên sáng nay mới không dậy được hả?"
"Cũng không phải..." Cô lại quệt mũi, hàng mi dày rung lên như cánh bướm.
"Thế vì sao?"
Ngón tay cô nắm chặt cổ tay áo một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên muốn đánh trống lảng: "Anh khát không?"
"Không khát."
Cô liếm môi: "Em thấy mì vằn thắn hồi nãy hơi mặn."
"......"
Anh cũng thuận theo đề tài của cô: "Tại em cho nhiều cay quá đấy."
"Phải không?" Cô nói, vươn tay ra sau lưng anh tìm phéc mơ tuya cặp.
Anh vô cùng kiên nhẫn dừng chân, tay chống gối, nửa cong eo để tiện cho cô tìm.
Mấy người đi sau đã đuổi đến nơi, có vài nam sinh thấy cảnh này bèn huýt sáo ngả ngớn.
Đổng Kha đang nói nói cười cười với hai nữ sinh khác cũng đúng lúc đi ngang qua, môi mím chặt, sắc mặt hơi cứng quay sang chỗ khác.
Đường Ôn lấy từ bên trong ra một lon sữa bò Vượng Tử, đưa cho Hứa Hành Niên theo thói quen: "Anh mở hộ em với." Rồi quay người kéo khóa ba lô lại.
Anh đứng thẳng bật nắp lon rồi đưa cho cô.
Đường Ôn vừa đi vừa ngẩng cổ uống mấy ngụm, vệt sữa trăng trắng dính bên mép.
Núi rừng tháng mười, tiết trời đã trở lạnh, trên những tán lá còn đọng vài giọt sương sớm, hơi thở mát lành tràn ngập trong khoang mũi.
Hai người đã tụt xuống sau cùng, nhưng vẫn thong dong không nhanh không chậm, bước chân tiểu cô nương loạng quạng, bỗng nhiên nói thẳng: "Không ngủ được vì lâu lắm rồi không ra ngoài chơi với anh, nên hơi háo hức."
Ngữ khí của cô khi nói câu này mang theo chút rầu rĩ, đuôi ngựa vểnh lên trên đỉnh đầu hình như cũng xìu xuống.
Editor: có chuyện này mà quên hỏi mọi người. Vì đây là lần đầu mình edit nên chưa có nhiều kinh nghiệm, mọi người đọc có thấy chỗ nào(văn phong, từ ngữ,...) không hay và cần sửa không ạ?