Được yêu thích bởi nhân vật phản diện

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong một phòng khách nhỏ, mọi người tụ tập để thảo luận về cách Kraiden sẽ đóng vai trò là trung tâm trong vương quốc. Ở nơi lạnh lẽo và im lặng cùng tồn tại, cô uống cạn một tách trà. Vào giữa ngày, những cái nhìn của mọi người ngồi xung quanh cô đều có thể cảm thấy được, nhưng chỉ ở một mức độ nào đó thôi, cô có thể chịu đựng được vì cô đã được huấn luyện cho loại tình huống này.

“Mọi người…” Cô ấy nắm lấy cơ hội khi cô ấy đang nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt xung quanh mình, và ánh mắt của họ đổ dồn vào cô ngay lập tức. “Đã có chuyện gì xảy ra với tất cả mọi người thế?”

Vào khoảnh khắc đó, tất cả họ đều nhìn nhau với vẻ mặt như thể họ không muốn buổi lễ này tiếp tục kéo dài hơn nữa. Sau đó, Tam Hoàng Tử đang ngồi đó trong khi nghịch ngợm đôi bàn tay của anh ta, “Có phải em không mong đợi có nhiều khách tới đến vậy?” Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, nhíu mày nói, “Ý anh là anh khá chắc rằng chỉ hai chúng ta ở buổi gặp mặt này.”

Với sự vui vẻ khi đang nhìn vào tách trà của mình, Nhị Hoàng Hậu hỏi, “Ngươi bị điên hay sao? Tại sao Levisia đây lại đồng ý gặp một kẻ vô lại như ngươi?”

“Hoàng hậu, bây giờ cách nói chuyện của người trở nên khá cứng nhắc hay sao?”

“Biến khỏi đây. Khuôn mặt của ngươi làm ta thấy kinh tởm. Ngươi sẽ làm ô nhiễm mắt của Levisia mất.”

Cả hai đang xù lông lên như những chú gà con hung dữ. Hoàng tử tỏ ra lãnh đạm, với một nụ cười trên môi, nhưng anh ta không thể che giấu sự căm ghét trong mắt mình. Mặt khác, nữ hoàng như thể muốn trừ khử hoàn toàn người đàn ông trước mắt mình khỏi thế giới này.

Levisia hít một hơi thật sâu với mong muốn thoát ra khỏi chốn này. Cô không biết khi nào mọi chuyện chấm dứt. Nhưng cô vẫn hy vọng vào chuyện đó. Tuy nhiên,

ba người vẫn tiếp tục ở lại đúng như dự đoán. Chắc chắn rằng, khi vị trí của họ được quyết định, những người này sẽ nhắm tới cái cổ của nhau mà không một chút hối hận.

Khi cô nhìn họ, đầu cô có hơi nhói lên một chút. Cô biết điều đó có nghĩa là gì. Hy vọng mà cô đang có chỉ chứng minh cho sự ngây thơ của cô, mặc dù cô cũng không trông chờ vào nó quá nhiều. Tuy nhiên, cô vẫn siết chặt vào sợi cước bạc mỏng manh ấy, nhưng tất cả hy vọng đã bay ra ngoài khung cửa sổ một cách dễ dàng.

Liệu họ có bao giờ hòa hợp với nhau? Cô sẽ thật ngốc nghếch khi tin vào điều đó. Ngay cả khi một chuyên gia tuyên bố, ‘Trên đời này không có người anh nào xấu xa cả’ hay ‘Anh trai tôi đã thay đổi’ cô vẫn sẽ nghĩ rằng điều đó rất khó tin.

“Khi mọi người nói rằng chúng ta sẽ gặp nhau ngày hôm nay, em cứ nghĩ rằng mọi người đã có kế hoạch gì đó để thực hiện.”

Thực ra, cô không tự đến nơi này. Những người này đều bắt buộc họ phải gặp mặt nhau hôm nay, và cô không có tư cách để từ chối. Nhưng nó hoàn toàn là một thảm họa. Tuy nhiên, họ có quyền tức giận với những gì cô đã nói.

“Làm sao mà nó có thể ?”

Họ vừa nói vừa lườm nhau, thăm dò nhau. Chắc chắn, dù cố gắng đến mức nào thì tiếp tục buổi gặp mặt này là vô ích. Cô không thể làm gì được. Sau cùng thì, cô bắt đầu nói như một người chủ trì. “Vậy…hôm nay có phải là ngày đặc biệt gì đó không ?”

“Em thực sự chẳng biết gì hết?”

Thay vì đưa cho cô một câu trả lời. Đại Hoàng Tử chỉ cau mày. Cô đảo mắt và cẩn thận suy nghĩ đối với câu trả lời vừa rồi. “Không, tôi không biết.”

“Đây

đêm trước ngày

sinh nhật của em, Levi.”

Cuối cùng thì cô cũng nhận ra. “Gì cơ…nếu là đêm trước ngày sinh nhật của em? Chẳng lẽ anh định tặng quà sớm cho em à?”

Dường như cùng một lúc, môi mọi người mím chặt lại trước câu hỏi của cô và liếc nhìn nhau.

“Ngày mai em sẽ trở thành một người trưởng thành.”

“Levisia, em không biết ý nghĩa của đêm cuối cùng trước khi thành người trưởng thành hay sao?”

Đại hoàng tử và Nhị công chúa thay phiên nhau nói. Khi Levisia khẽ gật đầu, Tam hoàng tử hỏi, “Levi, em có biết ý nghĩa của việc nhận một bông hồng vào lúc nửa đêm không?”

“Cách em ấy biểu hiện cho chúng ta biết rằng cô ấy hoàn toàn không biết gì.”

Quả thật, anh ta nói hoàn toàn chính xác. Cô không thể phản bác lại điều đó, vì vậy cô chỉ nhìn chằm chằm vào người vừa nói ra câu nói đó. Tuy nhiên, Thất công chúa, thay vì cứu cô ra khỏi hoàn cảnh éo le này, lại cười lên và đổ thêm dầu vào lửa. “Không sao cả nếu em không biết. Chị sẽ nói mọi thứ cho em khi chị tặng cho em một bông hồng.”

Trước những lời nói của cô ấy, cảm giác như căn phòng đang bị xáo trộn. Cô muốn bảo họ ra ngoài kia mà chiến đấu với nhau ở đấy đi, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh. Ngày mai sẽ là lần cuối cô nhìn thấy cảnh này. Đúng thế, ngay ngày mai cô sẽ trốn thoát. Cô sẽ không tham gia vào, hoặc tệ hơn, chết trong cuộc chiến với những người tranh đoạt quyền kế vị.

Khi nắm chặt đôi tay, cô lấy hết dũng khí để nói: “Em không thực sự chắc chắn về điều này, nhưng nhân dịp tất cả mọi người đều ở đây, em cũng có điều muốn nói.”

Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lấp lánh đầy tò mò và một chút háo hức như thể họ đang mong đợi một điều gì đó…. Chính xác thì họ đang mong đợi điều gì cơ chứ? Trong tình thế không thoải mái này, cô tiết lộ mục tiêu lớn của mình. “Em dự định sẽ rời cung điện vào ngày sinh nhật mình.”

Uỳnh uỵnh! Răng rắc!

Ngay khi cô vừa dứt lời, một âm thanh vang dội khắp phòng khiến cô phải gục xuống. Một chiếc ghế bay ngang qua, chiếc sofa bị phá hủy và sàn nhà nứt toác.

Nhưng nó vẫn chưa kết thúc.

Bùm!

“Chị gái à, em

không rõ mình vừa nghe được cái gì.” Cô em út nhìn vào cô và cười khi em ấy vừa bước vào phòng, đập vỡ cánh cửa thành từng mảnh. “Chị có thể nói lại lần nữa không? Chị nói chị sẽ làm gì cơ?”

Theo bản năng mách bảo, Levisia bất giác lùi lại.

“Đừng bắt em phải đoán lại điều mà em vừa nghe. Chị tính đi đâu?”

Tất cả những ánh mắt đều nhắm vào cô.

“Ở đây quá ồn, nên anh chẳng nghe em nói được gì cả, Levi. Cái gì vậy nhỉ?”

“Ồ, ý anh là em không được ra khỏi cung điện này…”

“Nếu em rời đi, làm sao chúng ta

biết em đi đâu?”

“Ôi Levisia, em đã biến chị thành một kẻ ngốc.”

“Em đang nghĩ rằng đế chế này đang nằm trong tay kẻ nào sao, huh?”

Những người này đang tìm những vị trí cao nhất, và họ sẵn sàng

lao vào nhau đến chết. Tuy nhiên, tất cả những ánh mắt của họ đều nhìn về một hướng duy nhất. Thật phi lý khi cô đã nghĩ rằng sẽ cô có thể thú nhận với mọi người và rời khỏi đây. Cô chắc hẳn phải mất trí rồi. Cô đang làm cái quái gì vậy?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi Levisia mở mắt, có một bàn tay lơ lửng trên mặt cô. Đó là một bàn tay to bất thường. Ngay khoảnh khắc mà cô thở ra, có ai đó đã nói, “Cuối cùng thì người cũng tỉnh rồi.”

Cô đảo mắt xem đó là giọng của ai. Chắc chắn, những lời đó không phải là tiếng lẩm bẩm của cô, nhưng cô không thể di chuyển được một inch. Sau đó, một anh chàng quen thuộc xuất hiện trong tâm nhìn của cô, nhưng cô rất khó để cất tiếng.

“Thưa điện hạ? Điều này có là sự thực không?” Anh ấy hỏi khi đưa mặt anh ấy lại gần hơn. Levisia dò tìm đôi mắt anh bằng những ngón tay, mà cô ấy đã nhấc lên bằng rất nhiều công sức, và nói với giọng khàn khàn. “Đôi mắt của anh.”

“Ah” Anh ta cau mày, nhanh chóng nhắm mắt lại, và nhanh chóng lui ra.

Cô lập tức rút lại bàn tay đang ở trên không, nghĩ rằng chắc mình đã chạm vào chỗ không nên chạm. Là người hầu trong cung, Pel đảm nhận rất nhiều trọng trách nhưng lại tràn đầy sự bí hiểm. Anh ấy ghét nói về quá khứ của mình, không nhắc gì đến gia đình và không thích chạm vào người khác. Đôi khi, anh ấy có thể hiện hơi quá với những điều đó. Giống như lúc nãy.

Levisia rên rỉ khi cô ráng ngồi dậy. Người hầu duy nhất của cô dường như không có ý định giúp đỡ cô, vì vậy cô thể làm được gì nhiều. Khi cô vừa tựa lưng và đầu giường và nhìn xung quanh phòng, cô bắt gặp một cảnh tượng quen thuộc.

Căn phòng này, không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, rất đơn giản. Chỉ có đồ nội thất nhàm chán được đặt khắp căn phòng chiếm phần lớn không gian,

nhưng những khoảng trống còn lại cũng không còn nhiều. Nó đơn giản và khiêm tốn, đấy chính xác là những gì cô nhớ ở phòng của mình.

Lúc này, cô quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Pel. Giữa đôi mắt to của anh ta, có một cái mũi đủ lớn để một con chim đậu vào; làn da anh ấy rất trắng và đôi môi đỏ hồng dù anh ấy không thoa bất cứ thứ gì. Thông thường, tròng mắt anh ấy lấp lánh ánh vàng rực rỡ; có những lúc, chúng lấp lánh một ánh khác thường.

Pel là một chàng trai ưa nhìn, người mang đến một ấn tượng rằng ở đâu đó giữa ranh giới của một cậu nhóc và một thanh niên trẻ trung. Ngoại trừ mái tóc vàng bồng bềnh và dáng đứng gù của anh ấy.

Những lọn tóc vàng của anh ấy không chạm vào vai, và điều đó khiến cô tự hỏi liệu có phải là anh làm thế

để tạo ra dấu ấn đặc biệt của mình hay không. Trên hết thì cách anh ấy khom người lại như thể đang che giấu một bí mật. Giá như anh ấy đứng thẳng người lên thì trông anh ấy sẽ cao ráo hơn nhiều.

Chà, anh ấy không cố gắng giấu đi vẻ ngoài đẹp đẽ của mình. Và đúng như mong đợi, không gì hoàn hảo nếu thiếu đi một gương mặt thu hút.

“Tại sao người lại nhìn tôi như thế?” Anh ấy quay lại xem liệu cô có đang nhìn chằm chằm vào mình không. Đổi lại, Levisia hỏi anh một câu hỏi đã lởn vởn trong đầu cô. “Nơi này là Kraiden, đúng không?”

Anh ấy đáp, cố gắng giấu đi sự bối rối của mình, “Nếu như không phải thì sao?”

“Không…” cô siết chặt và vươn đôi tay nhợt nhạt của mình ra. Cô vẫn cảm thấy một chút mùi cháy ở nơi chóp mũi. Có lẽ vì đó là một giấc mơ dài.

“Tôi còn sống đúng chứ?” Khi Levisia yêu cầu anh ấy xác nhận, anh ấy nhìn cô với một khuôn mặt có biểu cảm như đó là điều rất kỳ quặc. “Người gần như đã chết, nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy người thức dậy như thế này.”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Không rõ nguyên nhân là gì. Ngay cả bác sĩ cũng không biết.”

Một căn bệnh suýt giết chết cô,và ngay cả bác sĩ cũng không biết hay sao? Cô ấy hỏi điều này khi cảm thấy hơi tin tưởng một chút, “Vậy, tôi nằm ở đây bao lâu rồi?”

Pel hướng đầu về phía cạnh bàn, nơi có tờ tịch. “Đã hai tuần. Toàn bộ thời gian này, tôi đã theo dõi người.”

Hai mươi tư tuổi. Một độ tuổi tuyệt để chết. Levisia vừa nhìn thấy 24 năm ký ức trong vòng hai tuần.

“Tôi có bị thương ở chỗ nào không?”

“Huh?”

“Tôi không có bất kỳ vết thương nào sao?”

Pel nhìn một lượt người cô khi cô nói. Không có một vấn đề nào cả. “Quần áo của tôi ướt rồi. Tôi đã đổ mồ hôi sao? Tôi muốn được tắm rửa.”

“Người không bị thương ở đâu đâu không, đúng chứ?’

“Có lẽ?”

Pel cau mày trước câu trả lời không chắc chắn của cô, nhưng cô thậm chí còn không biết tại sao cô lại nằm ở đây trong hai tuần. Điều đó có kỳ lạ không? Khi Levisia nhún vai, Pel quay người đi và nói.

“Tôi sẽ chuẩn bị nước tắm và gọi cho Bà Merne.” Pel rời phòng ngay, sau đó bà Merne bước vào phòng như anh ấy đã nói.

Sheila Merne. Người phụ này là người duy nhất nuôi nấng cô khi cô còn là một đứa trẻ.

“Điện hạ” Bàn tay của bà ấy che miệng khi bước và và chứng kiến tình trạng của Levisia. Levisia đoán rằng bà ấy chắc hẳn đã rất lo lắng cho cô. “Lạy Chúa, cảm ơn Người.”

Truyện Chữ Hay