------Edit Tiên Vô Sắc-------
"A...Tránh ra! Tránh ra! Đừng cắn ta, A...Cứu mạng, cứu mạng ...Ô...Phụ thân...cứu mạng...!
Tiếng kêu thê thảm mà hoảng sợ bất lực, nàng liều mạng quét chuột trên người xuống, nhưng lại cảm thấy trong y phục chui vào một con, hai con...
Một bên nàng khóc, một bên nhảy, vừa rủ y phục rách nát trên người, muốn vứt chuột trong y phục ra, nhưng, do cả người nhảy loạn, chân trần dẫm trên đất, lại dẫm lên người con chuột vừa mềm vừa nóng còn dẫm lên lông thô của chuột, loại cảm giác này, khiến nàng lâm vào sợ hãi, tuyệt vọng vô cùng.
"Tránh ra...Tránh ra...A...A...Phụ thân...Phụ thân cứu con..."
Tiếng thét chói tai sợ hãi bất lực từ căn phòng tối truyền ra, thiếu nữ hô từng tiếng, mà, đáp lại nàng, chỉ có tiếng chi chi của chuột, phủi thế nào cũng thấy chuột trên người nàng mãi không hết...
Hắc y nhân đổ hai túi chuột kia vào, nghe thấy tiếng thét chói tai từ phòng tối, cùng với tiếng chi chi của chuột, không khỏi rùng mình.
Tuy bọn hắn là đại nam nhân không sợ loại chuột này, nhưng một hai con còn được, còn kia là cả trăm con chuột, cái này, ngay cả bọn họ cũng tê cả da đầu nữa là!
Ở trên mái nhà này thực sự không chịu nổi nữa, những hắc y nhân kia nhìn nhau, sau đó lui lại dưới gốc cây ở khá xa đó.
"Rốt cuộc cái này là ai nghĩ ra vậy? Con mẹ hắn quá buồn nôn." Tên hắc y nhân nói xong, vuốt vuốt cánh tay, cảm thấy cọ cọ da gà dựng cả lên.
"Đại tiểu thư Đường gia này từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, đừng nói trăm con chuột này, đoán chừng bình thường một hai con cũng chưa gặp qua, thoáng một cái làm bạn với trăm con, nàng ta chắc phải bị hù chết đi?" Một tên hắc y nhân khác nhịn không được hỏi.
Một người khác thì nhìn thoáng qua chỗ phòng tối, lạnh lùng nói: "Chúng ta lấy tiền làm việc, phía trên giao chúng ta làm thế nào, thì làm thế ấy, có người muốn nàng ta bị tra tấn kinh khủng đến chết, thì nàng ta phải chịu tra tấn kinh khủng cho đến chết!"
Âm thanh ngừng lại, hắc y nhân kia lại nói: "Nếu nàng ta không bị những con chuột kia dọa chết hay bị cắn chết, thì cũng chỉ có thể chống đỡ ngày, bị mấy thứ đó cắn bị thương không chữa trị kịp thời, sớm cũng chết!"
"Hình như không có âm thanh rồi? Có phải chết rồi không?" Nghe tiếng thét tiếng khóc giống như ngừng rồi, mấy tên hắc y nhân không khỏi nhìn nhau.
"Bây giờ đi xem không?" Một tên trong đó nhìn ba người khác.
"Một đám chuột với một cái xác có gì đáng xem sao? Còn nữa, cho dù chết, cũng chưa chết toàn bộ, đợi ngày mai đi! Ngày mai rồi đi nhìn." Một người trong đó nói xong, trong mắt có căm ghét, lúc này mà đi nhìn, chắc chút nữa ăn sẽ không vô.
Mấy tên hắc y nhân nói không sai, thiếu nữ kia chết rồi, nàng chết trong sự bất lực, sợ hãi và tuyệt vọng, sinh mệnh nàng bị dọa chết, nàng vẫn ôm chặt thân thể mình, tựa đầu sâu vào đầu gối.
Đường gia Đại tiểu thư, Đường Ninh, đã chết.
Chỉ là, ngay tại lúc nàng tắt thở, con chuột bò lên đầu nàng chạy lung tung, lúc này nàng lại động, phất tay đập đồ vật trên đầu trong nháy mắt, theo cái lấy ra đó là một tiếng gầm thét.
"Chết tiệt! Cái này là trò đùa gì đây!"
Đương Ninh trốn đi, nghe tiếng chi chi, không khỏi ngẩn ngơ, kế tiếp là tức giận mắng một tiếng, cởi chiếc áo rách nát bên ngoài ra vặn thành một cỗ đánh tới mấy con chuột.
"Dám cưỡi lên đầu ta giương oai! Ta xem các ngươi muốn chết này!"..
--------Fun----------