Xích Huyền đại lục, Thanh Vân thành, đại sảnh Đường gia.
"Bây giờ, tu vi Đại tiểu thư mất hết, sau này làm sao có thể tiếp quản ám vệ Đường gia? Trở thành thiếu chủ Đường gia được?" Vị lão giả ngồi đầu ở bên trái than một tiếng, nhìn chủ vị gia chủ, nói: "Gia chủ, xem như mấy lão chúng tôi cố gắng nâng Đại tiểu thư lên vị trí thiếu chủ, chỉ sợ, ám vệ Đường gia sẽ không phục nàng!"
Ngồi ở dưới phía bên phải, trong mắt một nam nhân trung niên hiện ra tinh quang, dừng lại, nói: "Đại ca, để tốt cho Đường gia, ta thấy vẫn nên nhanh chóng chọn ra thiếu chủ, còn Ninh nhi, nói cho dễ nghe, nó đã tuổi, tháng trước tu vi của nó mất hết, cả người tinh thần suy sụp, nhốt mình trong phòng cả ngày không ra ngoài, nghĩ đến sau này không thể trông cậy vào rồi."
"Đúng vậy! Tuy nói lão tổ đã sớm quy định, mỗi đời Đường gia đều do con trưởng dòng chính kế thừa vị trí thiếu chủ, nhưng nhìn Đại tiểu thư như vậy..."
"Đủ rồi!"
Một tiếng trầm thấp cắt ngang lời nói của người kia, gia chủ Đường Khiếu trầm mặt, nói: "Hôm nay gọi các ngươi đến đây không phải để thương lượng việc chọn thiếu chủ, mà gọi các ngươi đến tìm biện pháp để tu vi Ninh nhi khôi phục lại!"
Nghe vậy, đám người hai mặt nhìn nhau, không nói gì.
Đường Khiếu liếc bọn họ, chậm rãi nói: "Ta nghe nói, trong Giác Linh tự ở Vô Vọng sơn có vị cao tăng đắc đạo, sớm đã tu ra Thánh Nhân chi lực, người thường không làm được, ta nghĩ, nếu có thể tìm được người đó, có lẽ sẽ có biện pháp."
Nói xong, ông đứng lên, chắp ta nói: "Ta đã quyết định, mai sẽ mang Ninh nhi đi..." Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy những âm thanh hỗn loạn kinh hoàng bên ngoài.
"Gia chủ, không xong rồi! Không thấy Đại tiểu thư!"
Nghe thấy lời này, Đường Khiếu chấn động mạnh, kinh ngạc bước nhanh ra ngoài, nắm chặt tay tỳ nữ bị hộ vệ ngăn bên ngoài, trầm giọng quát: "Ngươi nói cái gì!"
Tỳ nữ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, giọng run run: "Không thấy Đại tiểu thư, tìm ở nội viện ngoại viện đều không thấy..."
Nghe vậy, Đường Khiếu bỏ nàng ta ra, bước nhanh tới tiểu viện của Đường Ninh. Trong lòng ông lo lắng, cất bước như bay, vừa tới viện đã đi thẳng đến phòng của nữ nhi mình.
"Ninh nhi! Ninh nhi!"
Ông gọi lớn tiếng, nhìn bốn phía, không thấy nữ nhi hắn, chỉ thấy, bàn cờ trên bàn trong phòng, quân đen trắng xếp thành ba chữ to chớ tìm con.
Bước chân ông vụt qua, cả người ngã ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, suy nghĩ ngơ ngẩn nói lầm bầm: "Bây giờ tu vi của nó đã mất hết, sao có thể rời đi một mình? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Đột nhiên, hắn đứng dậy, trầm giọng quát: "Người đâu! Người đâu! Đi tìm cho ta! Phải tìm Đại tiểu thư bình an trở về cho ta."
-
Cùng lúc đó, ở một chỗ trên núi cách Thanh Vân thành chừng hai ngày lộ trình, trong phòng tối được xây bằng gạch đất, một thiếu nữ đi chân đất vết thương chằng chịt, tóc bù xù, hai tay ôm chặt mặt mình, nấp ở góc.
Nàng nhìn cái cửa sổ nhỏ ở mái nhà, nước mắt chảy ròng, bất lực thì thào: "Phụ thân, phụ thân, Ninh nhi rất sợ, Ninh nhi rất sợ, phụ thân, phụ thân..."
"Nhanh lên, xách hai cái túi kia qua đây, từ đây đổ vào!"
Âm thanh của hắc y nhân từ mái nhà truyền tới, dọa người nàng run lên, âm thanh mang theo sự khẩn cầu: "Các ngươi thả ta, chỉ cần thả ta, muốn tiền tài, quyền lực, ta đều có thể để phụ thân ta cho các ngươi..."
Từng con chuột lớn từ cửa sổ mái nhà rơi xuống, tiếng kêu chi chi, tán loạn khắp nơi, dọa đến mức thiếu nữ kêu thảm thiết liên hồi...
"A! Phụ thân cứu con...Cứu con..."
------------Edit Tiên Vô Sắc--------------