Đường Ninh chuyển động dao găm đang nhỏ máu, liếc nhìn những thi thể trên đất, mỉm cười, mặt mày cong cong, ý cười không đạt tới mắt: "Tất nhiên ta biết rõ ngươi là người Âu Dương gia, ta gϊếŧ, cũng chính là các ngươi."
Ánh mắt của nàng lướt qua nam nhân trung niên, rơi vào người lão giả. Từ nãy tới chừ, lão giả này không kinh hoảng, xem ra, lúc tiểu Hắc rắc thuốc, ông ta đã phát hiện.
Có lẽ biết Đường Ninh đang đánh giá hắn, lão giả đẩy nam nhân trung niên ra sau lưng, bản thân đi lên trước, đột nhiên, đưa tay tấn công mãnh liệt, chưởng phong bén nhọn bức thẳng tới mặt Đường Ninh.
Đường Ninh biết nếu không giải quyết lão giả này, chắc hẳn không gϊếŧ được Âu Dương Luật, vì đó, liếc qua đôi chân mềm nhũn toát mồ hôi của Âu Dương Luật, sau đó chuyên tâm đối phó lão giả.
Tiểu Hắc vỗ cánh bay thấp ở góc tường, tới trước mặt nam nhân trung niên mở miệng mắng hắn: "Câm! Câm! Muốn gϊếŧ lão tử? Lão tử đốt ngươi!"
Vừa dứt lời, há miệng phun một ngọn lửa tới Âu Dương Luật.
Lão giả giao thủ với Đường Ninh khi nghe thấy âm thanh của quạ đen, đôi mắt co rút lại, theo bản năng quay đầu, kinh hô một tiếng: "Linh thú!"
Vừa lúc nhìn thấy, cảnh ngọn lửa phun lên Âu Dương Luật, y phục trên người bốc cháy, ban đầu đang cố hết sức đánh với Đường Ninh thì ngực đã bị dao găm vạch một đao.
Đau đớn kéo tới, máu tươi chảy ra, điều đó làm ông ta vững lại tinh thần, quay đầu nhìn tiểu hòa thượng, đôi mắt kia cuối cùng đã có ba động: "Âu Dương gia chúng ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi muốn gϊếŧ chúng ta?"
Đương Ninh lườm Âu Dương Luật đang lăn lộn trên đất kêu thảm thiết, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp truyền ra: "Không, có thù." Vừa dứt tiếng, dao găm trong tay bay ra, nó như phi đao đánh úp về cổ họng đối phương, đồng thời cả người nàng nghiêng mình lên.
Lão giả thấy thực lực tiểu hòa thượng quá mạnh, bản thân không thể nào chiếm thế thượng phong. Trên người Âu Dương Luật bị lửa thiêu thoi thóp, ông ta lập tức tránh dao găm phóng tới sau đó muốn leo tường chạy trốn.
"Muốn chạy trốn? Ngươi trốn không thoát." Đường Ninh nhìn lão giả muốn vọt lên tường chạy trốn, tâm niệm vừa động, kim quang Thánh Thiên Bát xuất hiện trong tay nàng.
"Vây!"
Thánh Thiên Bát trong tay nàng biến lớn, lấy tốc độ không kịp bưng tai vọt tới vây lão giả lại trên đất, chỉ nghe một tiếng phịch vang lên, Thánh Thiên Bát sau khi hạ xuống dần dần thu nhỏ, một ngọn lửa vọt lên thiêu đốt trong bát, kế tiếp đó toàn bộ cái bát đều nổi từng tia từng tia lửa.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết từ trong bát truyền ra, cho đến khi tiếng kia biến mất, Đường Ninh quát to một tiếng: "Thu!"
Thánh Thiên Bát hưu một tiếng thu nhỏ lại trong lòng bàn tay nàng, hóa thành một tia kim quang biến mất trong lòng bàn tay nàng, nàng đang ngẫm nghĩ, thì có một lực lượng rót vào lòng bàn tay, chỗ lòng bàn tay, chữ Vạn hơi hơi nóng lên.
Thu hồi dao găm, nàng liếc nhìn thi thể trên đất và Âu Dương Luật bị đốt cháy thành tro, ngay lập tức nói: "Đi!" Động tĩnh lớn như vậy, nếu không đi sợ không đi được.
Tiểu Hắc vỗ cánh hóa thành một đường sáng bay vào người Đường Ninh.
Đường Ninh nhảy lên tường, giơ tay lên, một ngọn lửa chia làm nhiều ngọn lửa rơi xuống bốn phía tiểu viện, hỏa diễm theo gió gào thét mà vù vù bùng cháy lên, nuốt chửng toàn bộ thi thể trên đất...
Ở đầu tường, Đường Ninh thu hồi ánh mắt, thả người lao vào bóng đêm, lặng yên rời đi không tiếng động...