Một con quạ đen toàn thân đen nhánh bay giữa trời, bay tới bay lui trên đầu bọn họ, thỉnh thoảng kêu vài tiếng oa oa, không thể không nói, hôm nay vừa thất bại, lại thấy quạ đen, chỉ cảm thấy xúi quẩy.
"Câm! Câm!"
Tiểu Hắc thấy hai người kia ra, liền dùng sức vỗ cánh, đem thuốc vô sắc vô vị bay hơi ra. Trong bóng đêm đen kịt, thuốc bột căn bản không thấy được, dù là mấy tên hộ vệ, vì tâm trạng bực bội cũng không phát hiện.
Trái lại lão giả kia, tựa như có cảm giác mà ngẩng đầu nhìn quạ đen, không biết đang suy nghĩ cái gì, mi tâm hơi vặn, lặng lẽ ngừng thở.
"Nghe quạ đen kêu không thấy xúi quẩy sao? Còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt gϊếŧ nó đi!" Mặt nam nhân trung niên không vui hét lên.
"Vâng!" Bọn hộ vệ muốn động thủ, thì thấy quạ đen bay cao hơn, sau đó oa oa thêm vài tiếng thì đột nhiên bay mất.
"Hừ! Ngay cả quạ đen xui xẻo cũng tới tìm ta!"
Nam nhân trung niên phất ống tay hừ lạnh một tiếng, giọng âm lãnh nói với lão giả: "Đường gia có Dạ Vương che chở không động được, nhưng mà, sáng không được, vậy thì chúng ta đến tối."
"Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó."
Một giọng nói truyền đến, đám người trong sân cả kinh ngẩng đầu, thì thấy, trong bóng đêm, một tiểu hòa thượng áo xanh không biết đã ở tường viện từ lúc nào, trên đầu trụi lủi của hắn là con quạ đen, bên hông gắn một thanh trúc dài, áo xanh dưới ánh trăng tung bay theo gió, trên người tràn ngập thánh quang Phật môn nhàn nhạt, nhìn thấy vô cùng thần thánh, nhưng vào giây phút này, bọn họ chỉ cảm thấy quỷ dị.
Đêm hôm khuya khoắt, tại sao có tiểu hòa thượng đứng ở đầu tường viện? Hơn nữa còn có con quạ đen kêu oa oa lúc trước, trong nhất thời, làm lòng bọn họ thấp thỏm không yên, mơ hồ sinh ra cảm giác bất an.
Lời nói bị nghe lén, nam nhân trung nhiên híp híp mắt, lập tức hét lên: "Bắt lại!"
"Vâng!" Mấy tên hộ vệ ứng thanh lướt lui sau, trường kiếm trong tay hướng tới tiểu hòa thượng mà đánh.
Đường Ninh nhìn trường kiếm đánh tới, tay khẽ động, một cây dao găm cầm ngược trong tay, sau một khắc, thân ảnh nhảy, trực tiếp nhảy vào sân. Nàng triển khai toàn bộ khí tức linh lực, uy áp Linh Sư tản ra ngoài, phải để mấy tên hộ vệ và tên nam nhân trung niên thất kinh.
"Linh Sư!"
Thực lực bọn hộ vệ còn chưa đạt đến bậc Linh Sư, mà tiểu hòa thượng này tuổi không lớn lắm, vậy mà Linh Sư?
"Không xong! Trên người chúng ta..."
Hộ vệ chính diện tấn công tới tiểu hòa thượng biến sắc, khi bọn hắn vận khí tấn công, tu vi dần dần xói mòn như quả cầu xì hơi, không chỉ như thế, cơ thể suy yếu vô lực, thậm chí, ngay cả đứng cũng không đứng vững.
"Tê! A..."
Thừa dịp bọn họ hoảng sợ, trong nháy mắt Đường Ninh đã lấy tính mạng bảy tám người.
Thấy tiểu hòa thượng ra tay là một đao phong hầu, lấy mạng người không chút lưu tình, trong lòng đám người không khỏi kinh hãi, theo bản năng vận khởi khí tức trong cơ thể muốn đánh nhau, chí ít, họ muốn bảo vệ tính mạng của mình.
Nhưng bọn họ càng vận khí, thuốc hít vào phát huy càng nhanh, dĩ nhiên, cũng sẽ chết càng nhanh...
Nam nhân trung niên thấy cảnh này, hai chân hơi mềm, lão giả ở một bên đỡ lấy mới không ngã xuống đất, hắn kinh hãi nhìn tiểu hòa thượng, giọng nói run run: "Ngươi, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là người Âu Dương gia, nếu ngươi rời đi, ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"