Hoa Ngọc Nhi:…
Giờ khắc này Hoa Ngọc Đình nghĩ thầm, còn có người đàn ông nào không biết xấu hổ như Giang Hiểu không?
Đáp án là không có, anh là cao nhất rồi.
Thực ra người phụ nữ khác có làm thế nào Hoa Ngọc Nhi cũng không quan tâm,
Cô vẫn luôn tin tưởng cuộc hôn nhân của minh với Giang Hiểu không đến năm.
Thậm chí có lẽ không được một năm Giang Hiểu đã chán rồi.
Đến lúc đó hai người li hôn hòa bình, đến cả tài sản cũng không cần chia, quả thực thì tốt nhất là đừng.
Thậm chí cô nghĩ đợi bà nội qua đời rồi.
Bản thân lại dẫn theo Xuân Đào và Ngân Hạnh chuyển về biệt uyển ở núi Trung Thúy.
Cô đã sống ở đó hơn năm, thực sự rất nhớ.
Cảnh đẹp núi Trung Thúy, đông ấm hạ mát.
Từng cái cây ngọn cỏ đều là ấn tượng sâu sắc trong tuổi thơ của cô.
Sau khi ăn cơm xong, đám thân thích lục tục rời đi.
Chỉ còn lại người nhà họ Hoa nói chuyện, uống trà trong phòng khách.
Bà nội hơi mệt, đã về phòng nghỉ từ sớm,
Hoa Ngọc Đình bận chụp ảnh tự sướng, Hoa Ngọc Nhi cầm một quyển sách lên, cúi đầu đọc.
Giang Hiểu phát hiện Hoa Ngọc Nhi rất hiếm khi chơi điện thoại.
Ở thời đại ai cũng không rời khỏi cái điện thoại, cô gái như thế này thực sự rất hiếm.
Không thích đăng bài, không đọc tin tức giải trí.
Không quan tâm chuyện quốc gia đại sự, cũng không thích chơi game trong điện thoại.
Hoa Ngọc Đình chụp rất nhiều ảnh nhưng đều không quá vừa ý.
Vì thế đổi một bộ lọc khác, lại không cẩn thận xoay camera.
Camera quay về phía Hoa Ngọc Nhi đang đọc sách,
Hoa Ngọc Đình thấy góc độ không tồi.
Vì thế liền hô: ”Em năm, ngẩng đầu lên đi.”
Hoa Ngọc Nhi ngẩng đầu theo bản năng.
Thấy Hoa Ngọc Nhi quay điện thoại về mình, cô lặt tức nâng tay lên che mặt lại,
Nhưng vẫn chậm một bước, tách một tiếng, chụp xong một tấm.
Tuy mặt đã bị che nhưng vẫn rất đẹp.
Hơn nữa dưới điều kiện có ánh đèn, sau khi che mặt đi, hiện lên đầy tính nghệ thuật, một loại vẻ đẹp mơ hồ khó tả.
Hoa Ngọc Nhi rất gầy, chỉ có cân.
Cao m, cân, thực sự rất gầy.
Hôm nay cô mặc một bộ sườn cám vàng nhạt, dáng người mảnh khảnh.
Trên cổ đeo một chiếc vòng trân châu màu trắng.
Tai đeo một đôi khuyên ngọc, móng tay màu nude, rất gọn gàng.
Ngon tại vừa thon dài vừa đẹp.
Hoa Ngọc Đình sau khi chụp xong bức ảnh, sửa đơn giản lại một chút liền nhanh chóng đăng lên facebook.
Còn viết- Em năm nhà tôi rất thẹn thùng, không chịu cho chụp mặt.
Sao đó bên dưới là ảnh chụp.
Vì Hoa Ngọc Đình là ngôi sao nổi tiếng, facebook có hơn triệu người follow.
Cho nên vừa mới đăng đã thu hút lượng truy cập.
Chưa đến mấy phút bên dưới comment đã có hơn chục nghìn bình luận, lượt like hơn nghìn.
Lượng truy cập của cô nhiều hơn gấp mấy lần bình thường.
Mà lúc này, trong quán bar có một tên nhà giàu mới nổi theo dõi facebook của Hoa Ngọc Đình.
Sau khi thấy cô đăng bài, lập tức đưa cho Tạ Minh Doãn xem.
”Anh Tạ, anh xem, có phải đây là cô năm nhà họ Hoa không, là cái người phụ nữ anh muốn cướp đó.”
Tạ Minh Doãn nheo mắt nhìn kĩ bức ảnh.
Chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé đập không ngừng, tuy chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng không sai được.
Là cô năm nhà họ Hoa, vì khí chất của cô người khác không có được.
Hơn nữa Hoa Ngọc Đình đã nói rõ rồi, là em năm, thì chắc chắn là cô.
Tạ Minh Doãn mê mẩn giật lấy điện thoại.
Ấn mở bức ảnh ra, không ngừng phóng to.
Xem rất lâu…
Càng nhìn càng thích, càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy.
Mấy người bên cạnh đều không dám hé răng, không biết vị này muốn xem đến bao giờ.
Sau đó anh like một cái trước, lại mở phần bình luận ở facebook của Hoa Ngọc Đình ra.
Đánh chữ dưới phần bình luận…Tôi muốn người phụ nữ này.
”Mẹ nó, anh Tạ, đây là tài khoản facebook của tôi…anh nói vớ vẩn cái gì thế?” Tên nhà giàu mới nổi kia sốt ruột giậm chân, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
”Không sao, Hoa Ngọc Đình nhiều lượt follow như vậy, sẽ không chú ý đến cậu đâu, câu hoảng cái gì?” Tạ Minh Doãn cười.
”Không phải tôi sợ Hoa Ngọc Đình, mà là sợ Giang Hiểu chém tôi.” Tên kia ôm mặt, vẻ mặt không thể tin được.
Tạ Minh Doãn nghe xong cười cười, lớn tiếng nói: ”Mấy anh em chờ đi, vợ Giang Hiểu, chắc chắn là của tôi.”