Hoa Ngọc Khiết không phục, còn định nói gì đó.
Chị cả Hoa Ngọc Hân lên tiếng: ”Mọi người mau ăn đi, nếu không lát nữa sẽ nguội đó.”
Ngắt lời như thế mới coi như cho qua.
Nhưng tên cảnh sát Bạch Cẩm Phong kia, cuối cũng thì vẫn không ăn nổi bữa cơm này.
Chỉ ăn đơn giản vài miếng liền nói đơn vị có việc phải đi, Hoa Ngọc Khiết cũng một bụng mất hứng, nói đi tiễn xong không về nữa.
Sau khi Hoa Ngọc Khiết ra cửa, Hoa Ngọc Anh đau buồn nói một câu: ”Em tư cũng thật là hồ đồ, môn đăng hộ đối là quy củ tổ tiên để lại, đầu nó nóng lên, vì tình yêu mà quên cả bản thân, con xem cái nóng này của nó có thể duy trì được bao lâu? Ba, mẹ, hai người cũng không lo rồi ư? Cứ để nó buông thả như vậy à?”
Ông Hoa hơi buồn bực uống một ngụm rượu.
”Không lo nữa, con gái lớn rồi không lo nổi, đường của mình tự mình chọn, giấc mơ của mình tự mình hoàn thành, sau này hưởng phúc hay chịu tội thì mình biết.”
”Được rồi, hôm nay là ngày tốt, nói ít lại một câu, không phải là tổ chức sinh nhật cho Ngọc Hà ư?”
Bà nội luôn không quan tâm đến chuyện của các cháu gái, nhưng cứ nói như vậy lại cảm thấy nhàm chán.
Bà vừa mở miệng liền trở nên im lặng.
Mọi người cũng dịu đi không ít, vừa ăn vừa nói chuyện.
Ngoài người nhà họ Hoa ra còn có vài người bà con cũng ở đó.
Nhà họ Hoa bày tổng cộng bàn, cũng rất náo nhiệt.
Trong lúc đó, có một người em họ đi qua chủ động mời Giang Hiểu uống rượu.
”Đây là anh rể năm nhỉ, oa…thực đẹp trai, rất giống một minh tinh nam mà em thích, anh rể, em kính anh một ly.”
Cô gái này trông còn không lớn tuổi bằng Hoa Ngọc Nhi, khoảng , tuổi.
Nhưng mặc chiếc váy chẳng mấy nghiêm túc, trước lộ vai, sau lộ lưng.
Gợi cảm thì gợi cảm, nhưng trong trường hợp này có chút…mất giá.
Tóc của cô gái làm xoăn, chỉ ngắn đến tai.
Thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nhưng chiếc kính áp tròng màu tím có chút dọa người.
Giang Hiểu nào quen những người này, nhưng người ta chủ động mời rượu, chỉ khẽ gật đầu.
Uống xong một ly, cô gái kia còn chưa có ý định rời đi.
Tiếp tục dây dưa nói: ”Anh rể năm, em học thiết kế hoạt hình, có thể giúp em tìm việc không? Nghe nói mạng lưới của anh rất nhiều…Em cũng sắp tốt nghiệp rồi, đang lo không có công việc tốt?”
Hoa Ngọc Nhi cúi đầu im lặng ăn bên cạnh, không nói một lời.
Chẳng khác nào không thấy người này.
Ngược lại chị ba Hoa Ngọc Đình không vui lắm.
Lớn tiếng với cô gái kia: ”Hồ Lệ Hằng, cô làm sao đấy? Có hiểu phép tắc không hả? Anh rể cô mới kết hôn với chị năm cô được mấy ngày? Thân quen với cô à? Bảo người ta giới thiệu công việc cho cô ư? Lại nói, dù có giới thiệu việc cho thật, thì cô cũng nên nói với chị năm, mà không phải là tự mình đi đưa đẩy đàn ông, sao giờ lại thịnh hành kiểu tự mình ra trận, không biết xấu hổ thế?”
”Chị ba…em không phải…”
Hoa Ngọc Đình chửi cho một trận, cô gái kia nhất thời không còn mặt mũi.
Muốn giải thích nhưng Hoa Ngọc Đình sao có thể cho cô ta cơ hội được.
Mắng tiếp: ”Có biết hôm nay là ngày gì không? Ngày sinh nhật của mẹ tôi, cô đến đây mà không chúc mừng bác của cô trước, lại chạy đến dây dưa làm quen đàn ông? Cô nghĩ thế nào vậy? Ai cho cô có gan tự do tự tại kiểu ấy?”
Lúc này bố mẹ của cô gái kia mau chóng chạy đến giải thích: ”Tiểu Đình à, con đừng trách con bé, tiểu Hằng nhà cô chú cũng là vì nóng lòng tìm việc, lại nghe chồng cô năm là người giỏi giang nên nghĩ có thể giúp đó.”
Hoa Ngọc Đình nói thẳng lại: ”Nhưng nhà chúng tôi hôm nay mời các người đến là để chúc thọ, không phải để các người tìm việc, làm việc nên phân biệt rõ ràng chứ?”
”Phải phải phải, chuyện này là tiểu Hằng không đúng, tiểu Hằng mau về chỗ ngồi đi.”
Hoa Ngọc Đình dạy dỗ một trận, trực tiếp mắng cho hồ ly tinh bỏ chạy.
Sau đó nhìn qua Hoa Ngọc Nhi một cái: ”Em năm, em cũng rộng lượng quá rồi, chỉ biết ăn thôi, em để ý chút những con yêu ma quỷ quái kia đi.”
Giang Hiểu giơ tay xoa đầu Hoa Ngọc Nhi, cười nói: ”Đây là Ngọc Nhi tin tưởng em đó.”