Đối mặt với câu hỏi của hoàng thượng, Nhược Phàm há hốc mồm có chút á khẩu không trả lời được, ánh mắt không để lại dấu vết hướng một bên chủ tử xin ý chỉ.
“Lo mà nhịn Trùy Cốt Châm trên người ngươi cho Bổn vương, không cho phép lộ ra bất kỳ sơ hở gì.” Thương Nguyệt Lưu Vân âm thầm ra lệnh một câu.
Nghe được lệnh, Nhược Phàm hồ đồ lờ mờ mà run lên một chút, ánh mắt không tự chủ được xẹt qua Lạc Lạc, bùng đầy nghi vấn lại chỉ có thể nuốt tất cả vào trong.
Hắn cố nén Trùy Cốt Châm đâm nhói hướng hoàng thượng cúi người: “Ty chức tạ Hoàng thượng quan tâm, ty chức chỉ là thỉnh thoảng cảm giác gió rét có chút không thoải mái, chưa từng bị thương.”
Nghe vậy, hoàng thượng lại đem chú ý lực tập trung ở trên người hai đứa con trai, sắc mặt thong thả rất nhiều, ánh mắt có chút khen yêu (khen ngợi + yêu thương).
“Vậy các con luận võ đã có kết quả chưa, người nào tiến bộ hơn người nào?”
“Bẩm phụ hoàng, chúng ta cùng tiến bộ.” Thương Nguyệt Vô Triệt miệng hơi cười, đến gần Thương Nguyệt Lưu Vân mấy bước.
Hai người tuấn dật như nhau, nhưng phong thái bất đồng sóng vai đứng chung một chỗ, xem ra lại hài hòa khí chất bất phàm, mơ hồ tản ra phong cách tôn quý vương giả.
Ánh mắt Hoàng thượng trên người bọn họ qua lại một chút, hài lòng gật đầu một cái, cười ha hả vuốt vuốt chòm râu.
“Tốt tốt, cùng tiến bộ, không hổ là nhi tử của trẫm. Bất quá... Về sau nếu lại muốn bàn luận võ nghệ hay nghiêm túc tỉ thí, đừng ở chỗ này dọa sợ những người khác”.
Nói xong lời cuối cùng, Hoàng thượng còn cảnh báo cho bọn họ một phen.
“Nhi thần xin ghi nhận dạy dỗ của phụ hoàng.” Hai người cuối thấp đầu nhận sai.
“Vậy thì tốt, chỗ này là các con gây rối, các con liền phụ trách tu bổ lại.” Hoàng thượng giao phó nói.
“Vâng” bọn họ trăm miệng một lời trả lời.
“Tốt. Hai huynh đệ các con ở chung với nhau, trẫm còn có việc.”
Vì vậy, Hoàng thượng liền dẫn chúng đại thần rời đi.
Hoàng thượng sau khi rời đi, Lạc Lạc đăng đăng đăng chạy đến bên cạnh Thương Nguyệt Vô Triệt nâng cánh tay hắn lên, kéo hắn cách xa Thương Nguyệt Lưu Vân.
Nàng thâm dò liếc Thương Nguyệt Lưu Vân một chút, lại vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của hắn, loại lưu quang quỷ dị kia trong đáy mắt hắn khiến nàng lập tức cuối đầu.
Thấy phản ứng của nàng, Thương Nguyệt Lưu Vân chỉ là nhàn nhạt giương môi, không biến sắc.
Bên này, Lạc Lạc rất nhỏ giọng nói: “Vô Triệt ca ca, Thương Nguyệt Lưu Vân tên kia có chút kỳ quái, sẽ không phải là đang âm mưu quỷ kế gì chứ?”
Thương Nguyệt Vô Triệt cũng có chút không hiểu trầm ngâm, hắn cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của Thương Nguyệt Lưu Vân xác thực kỳ quái, không có chút nào giống như đang cùng hắn đối nghịch.
Không nghĩ ra...
Chuyển đi đáy mắt trầm tư, hắn khẽ giương cười nhạt, vuốt vuốt tóc tơ của nàng: “Mặc kệ hắn có âm mưu quỷ kế gì, tin tưởng ta đều có thể bảo vệ nàng.”
Lạc Lạc rất cố ý rùng mình một cái, còn dùng tay chà xát một chút cánh tay: “Ngươi hôm nay thật buồn nôn, ta mới không cần ngươi bảo vệ, ta chỉ muốn Ngân Diện ca ca bảo vệ, ngươi? Không có tư cách!”
Nói xong, nàng đối với hắn làm cái mặt quỷ liền chạy đi.
“Ngươi tốt nhất nên thu xếp tàn cục ở đây đi, Lạc Lạc tiểu mỹ nữ ta sẽ không làm cùng a.”
Âm thanh của nàng dần dần đi xa, giống như làn gió mát phiêu tán ở trong không khí.
Thương Nguyệt Vô Triệt giương nhẹ lông mày, nụ cười trên mặt không tự chủ làm càng rực rỡ.
Quay đầu lại, thấy Thương Nguyệt Lưu Vân cũng đang chuyên chú nhìn bóng dáng Lạc Lạc đi xa, ánh mắt chuyên chú đến nỗi khiến hắn cảm thấy trong lòng co rút một trận, rất không thoải mái.
Đây là ánh mắt một nam nhân nhìn nữ nhân!
Hắn âm thầm nắm chặt quả đấm, cố gắng áp chế đáy lòng cuồn cuộn, gương mặt tuấn tú mất đi nụ cười, giọng nói như băng lạnh lùng đổ xuống: “Cảnh Vương Gia có phải hay không nhất định không bỏ qua cho Tiểu vương phi của ta?”
Khi hắn cố ý nhấn mạnh “Tiểu vương phi của ta”, đáy mắt Thương Nguyệt Lưu Vân xẹt qua một tia lạnh, rồi rất nhanh biến mất.
“Ta thật sự sẽ không bỏ qua nàng.”
Hắn ngữ điệu có chút mập mờ, tựa như đối địch tựa như cười giỡn.
Thương Nguyệt Vô Triệt khẽ nheo mắt, tròng mắt đen hạ xuống, ánh mắt như sao lắng đọng cảm xúc tức giận hóa.
Tất cả yên tĩnh một cách quỷ dị.
......
Cảnh vương phủ.
Thương Nguyệt Lưu Vân ngưng khí trong tay dính vào phần lưng Nhược Phàm, sương mù nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay tán ra.
Vận khí một lúc lâu sau, hắn đột nhiên thu lại chưởng, đồng thời giữa ngón tay lấy ra ba cái ngân châm.
Nhược Phàm xương cốt mềm nhũn, rên lên một tiếng nôn mửa một ngụm máu tươi: "Ưmh..."
"Bổn vương đã đem Trùy cốt châm trên người ngươi rút ra, chỉ là... Lần sau nếu lại vô dụng như vậy bị trúng chiêu, không cần Bổn vương động thủ, chính ngươi biết nên làm gì để xử lý."
Nhược Phàm xấu hổ quỳ xuống đất: "Vâng."
Nhìn Nhược Phàm quỳ xuống, Thương Nguyệt Lưu Vân khí vũ hiên ngang bước tới vài bước, lạnh lùng mở miệng: "Lạc Lạc nói không sai, ngươi thật sự vô dụng, lại bị một tiểu oa nhi ám toán."
Lạc Lạc? Xưng hô này...
Nhược Phàm "đăng" mãnh liệt một cái ngẩng đầu, cảm giác rất là kinh ngạc.
Rất nhanh che giấu đáy lòng quái dị, hắn lại cúi đầu, chần chừ một chút đặt câu hỏi: "Vương Gia, thuộc hạ ngu muội, Vương Gia tại sao không nhân cơ hội ở trước mặt hoàng thượng kể tội Lạc vương phi, hoàng thượng nhất định sẽ tin tưởng Vương gia ngài."
Nghe vậy, Thương Nguyệt Lưu Vân mày kiếm nhíu một cái, tròng mắt đen lạnh lùng quét qua: "Bổn vương làm việc còn cần ngươi lắm mồm, đi xuống!"
Nhược Phàm vội vàng một dập đầu: "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ cáo lui."