Lạc Lạc chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt Nhược Phàm, trên cao nhìn xuống hắn, mắt như nước trong veo vô tội.
Nàng rất cẩn thận đem khổ sở trên mặt Nhược Phàm thu vào đáy mắt, cười hì hì nhíu mày.
"Thật là vô dụng, một đại nam nhân lại bị một hài tử ám toán, trở về nên ngẫm lại cho tốt a."
"Ngươi...... Ưmh......" Nhược Phàm tức giận nhìn nàng chằm chằm, giùng giằng muốn sử dụng kiếm chỉa xuống đất chống lên, lại bị Tùy Cốt Châm đâm cho đau đớn.
Vào đúng lúc này, Thương Nguyệt Vô Triệt lắc mình đi tới bên người nàng, môi mỏng khẽ giương, mắt lạnh lẽo dò xét Nhược Phàm.
"Tiểu oa nhi, nàng ra tay thật đúng là rất chuẩn và ngoan độc, công phu tiến bộ rất tốt."
Giọng nói pha chút cười, tựa như vừa khen ngợi nàng vừa nhạo báng nàng tàn nhẫn.
Lạc Lạc há có thể nghe không ra trong âm điệu hắn có những gì.
Tay nàng nắm ra sau lưng, nghiễm nhiên lại có chút uy, nàng lại nhếch lên lông mày, cười lạnh ám phúng đáp lại ——
"Vô Triệt ca ca quá khen, Lạc vương phi sao có thể kém so với Lạc vương gia, như vậy lạc Vương Gia sẽ rất mất mặt a."
So với thủ đoạn của hắn, nàng cảm thấy mình vẫn là cấp thấp, thủ đoạn của nàng dùng ở trên người kẻ địch, thủ đoạn của hắn là dùng trên bất kì kẻ nào! Hừ.
Thật hoài nghi hắn rốt cuộc có tâm hay không?
Giống như nhìn ra suy nghĩ trong mắt nàng, mắt hắn dần nảy lên ngọn lửa nhiệt tình, ngưng mắt nhìn ánh mắt của nàng.
Lúc nàng sắp không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng kia, hắn chợt lại gần bên tai của nàng, tay nhân tiện ôm lên hông của nàng để cho nàng tránh không khỏi phải dựa gần vào hắn, nói nhỏ mị hoặc ——
"Lạc vương phi, Lạc vương gia hiện tại vẫn là còn có tâm, bởi vì ta bảo vệ nàng, hơn nữa còn là phục vụ quên mình, không phải sao?"
Mang theo chút âm thanh nong nóng truyền vào tai nàng nhạy cảm, đối với hắn đột nhiên khác thường, Lạc Lạc thế nhưng cảm thấy nhiệt độ trên người hắn.
Loại nhiệt độ bức người này, nàng trước kia khi đến gần hắn chưa bao giờ từng cảm giác qua.
Không tự chủ, nàng thế nhưng cảm thấy có chút không được tự nhiên, xương có chút nhũn ra, thế nhưng vô ý đẩy ra tay hắn.
Mới vừa rồi... Thương Nguyệt Lưu Vân muốn mạng của nàng, ra tay không chút lưu tình, nàng xem rằng hắn ứng phó không hề dễ dàng.
Chỉ là...
Tâm tình có chút hỗn loạn, nàng mấp máy môi: "Ai biết ngươi lại có mục đích gì."
Đối với nàng giả bộ không thừa nhận, Thương Nguyệt Vô Triệt nhìn thấu đáo, hắn nhếch môi cười nhạt không nói: "Ha ha..."
Trong mắt Thương Nguyệt Lưu Vân hai người chàng chàng thiếp thiếp, khiến sắc mặt hắn càng lạnh hơn.
Hắn trầm mặt quay lại chỗ Nhược Phàm, đưa tay bắt mạch, mày kiếm siết chặt.
"Thập Nhị gia... " Nhược Phàm cố nén đau đớn, mồ hôi lạnh nhỏ giọt cơ hồ đứng không vững.
Nhưng vào lúc này, bên kia chạy tới một đội Ngự Lâm quân tiên phong, bảo hộ ở phía sau là Hoàng đế uy nghiêm, còn có những đại thần khác.
Hoàng đế người chưa tới uy nghiêm tới trước: "Lớn mật, lại dám ở trong cung của trẫm gây chuyện? Bắt lấy bọn họ cho trẫm!"
Thương Nguyệt Vô Triệt bọn họ vừa nghe tiếng, còn chưa kịp nói chuyện liền bị Ngự Lâm quân khẩn cấp bao vây lại.
Thấy là Hoàng thượng đại giá quang lâm, Lạc Lạc nhìn về phía Nhược Phàm, trong lòng thầm kêu không ổn.
"Xong rồi xong rồi, Vô Triệt ca ca, nhìn tình huống này hình như là chúng ta bị thua thiệt, nếu là Thương Nguyệt Lưu Vân tên bại hoại này vu cáo chúng ta, chúng ta nên làm cái gì?"
Mặc kệ nói thế nào, sự thật thắng hùng biện, nàng thương tổn Nhược Phàm là chứng cớ xác thật.
Hơn nữa Thương Nguyệt Lưu Vân là con ruột của Hoàng thượng, nàng không có chút nào tự tin Hoàng thượng sẽ tin tưởng người ngoài như nàng.
Đối với lo lắng của Lạc Lạc, Thương Nguyệt Vô Triệt cũng đã sớm nghĩ tới.
Hắn càng thêm ôm chặt nàng, cúi đầu dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được giao phó ——
"Đừng lo lắng, phụ hoàng có hỏi gì nàng cũng đừng đáp lại, biết không? Chỉ cần dựa vào ta thật chặt, tất cả những thứ khác đã có ta ở đây."
Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến ánh mắt trấn an của hắn, dưới ánh mặt trời, lấp lánh sáng lên, rất là ấm áp.
Nàng không tự chủ mềm mại gật đầu, nghe theo chỉ thị của hắn.
Lúc này, giọng nói Thương Nguyệt Lưu Vân lạnh nhạt lạnh nhạt cũng nhẹ nhàng truyền về phía bọn họ: "Trùy Cốt Châm của Lạc vương phi quả thật sắc bén."
Nghe vậy, Lạc Lạc ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy tròng mắt Thương Nguyệt Lưu Vân thâm trầm khóa lại nàng, ánh mắt tĩnh mịch này xuyên thấu qua ánh sáng lóe lên tỏa sáng, sáng đến nỗi khiến Lạc Lạc cảm thấy quái dị.
Kỳ quái, ánh mắt của hắn hình như không có châm chọc, cũng không giống loại ánh mắt trong quá khứ căm ghét nàng, ngược lại như là một loại... Hứng thú tìm tòi nghiên cứu?
Nhận thấy ánh mắt trong suốt của nàng, Thương Nguyệt Lưu Vân nhàn nhạt nâng lên khóe môi, đối với nàng lộ ra một nụ cười bí ẩn, cười đến tự phụ cuồng ngạo như dĩ vãng, lại xen lẫn một chút nhu, ngũ quan tuấn dật nhu hòa.
Cảm giác quái dị còn chưa kịp ly khai, hoàng thượng đã đi tới trước mặt.
Thời điểm Hoàng thượng thấy rõ ràng người gây chuyện, lại nhìn một chút vườn hoa bị đánh tan nát đến không nỡ nhìn, có khiếp sợ cũng có tức giận.
Các con công khai trong hoàng cung gây chuyện trái với tranh phong, mặt mũi người làm phụ hoàng hắn biết để ở đâu.
"Thập Nhị, Thập Tam, Lạc Lạc, các ngươi đây là đang làm gì?"
Cho dù trong đầu tức giận, nhưng là hoàng thượng ngược lại vẫn giữ vững trấn định, chỉ là ngữ điệu không giận mà uy, mơ hồ lộ ra không vui.
Thương Nguyệt Lưu Vân vượt lên trước trả lời, khiêm nhường nói xin lỗi ——
"Phụ hoàng, con cùng Thập Tam đệ chỉ là đang luận bàn võ nghệ, trong khoảng thời gian ngắn hưng phấn bừng bừng, quên mình đang ở chỗ nào."
Nghe được Thương Nguyệt Lưu Vân trả lời, Thương Nguyệt Vô Triệt cùng Lạc Lạc cũng có chút sửng sốt, ánh mắt cùng nhau nhìn sang, mang theo nghi vấn.
Thế nào lại không phải ác nhân cáo trạng trước?
Đối với câu trả lời của Thương Nguyệt Lưu Vân, hoàng thượng đầu tiên là tin một chút, mới gật đầu một cái rồi lại thấy sắc mặt không đúng của Nhược Phàm, hắn lập tức lại sắc bén lại.
"Nhược Phàm, ngươi bị làm sao? Bị thương ư?"