Lạc Lạc đẩy Thượng Quan Lăng Phi từ từ đi đến vườn hoa, đình viện yên tĩnh, chỉ thấy gió nhẹ phất qua Hoa nhi, cành hoa chập chờn.
Xe lăn từ từ ngừng lại, Lạc Lạc đi vòng qua đến trước mặt Thượng Quan Lăng Phi, thế nhưng hắn đang mất hồn nhìn không khí, không có ý thức được sự tồn tại của nàng.
Bất quá, hắn lại nắm rất chặt tay, còn có đáy mắt không giấu được tức giận, Lạc Lạc rất nhanh liền hiểu suy nghĩ trong lòng hắn.
Nhất định là mới vừa rồi cùng Thương Nguyệt Vô Triệt so chiêu khiến ca ca trong lòng sinh phức cảm tự ti rồi.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên đùi của hắn, lâm vào trầm tư.
Do dự một chút, nàng không nhịn được lên tiếng: "Ca ca, ca có từng nghĩ sẽ đi chữa trị đôi chân mình?"
Nghe vậy, Thượng Quan Lăng Phi chợt khôi phục tinh thần.
Hắn nhìn xuống hai chân, cười khổ sở.
"Ta đã lật tung tất cả các loại sách y học, đến nay vẫn không có cách chữa trị."
Nhìn ánh mắt kia không che giấu được mất mát, Lạc Lạc trầm mặc.
Một lúc lâu, hai người bọn họ vẫn không tiếp tục nói chuyện.
Bầu trời trong xanh, ánh sáng ôn hòa chiếu vào mặt.
Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn phía chân trời, mở miệng đề nghị: "Ca ca, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi có được hay không?"
"Tốt!" Thượng Quan Lăng Phi không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
......
Đi trên đường phố, các sạp hàng hai bên đường nhiệt tình chào mời, rất là náo nhiệt.
Đi được một đoạn, vừa tới trước một con ngõ nhỏ thanh tịnh, Thượng Quan Lăng Phi dừng lại xe lăn xoay người nhìn nàng.
"Lạc muội muội, muội cùng Lạc Vương Gia... về sau làm thế nào?"
Thật ra điều hắn lo lắng chính là không biết sau này Lạc vương gia sẽ đối đãi Lạc Lạc như thế nào?
Lạc Lạc vẫn chỉ là đứa con nít, Lạc vương gia lại sống lâu trong hoàn cung phức tạp, thân phận địa vị không giống bình thường, hắn có thể hết lần này tới lần khác tha thứ Lạc Lạc mạo phạm sao?
"Ca ca, không cần lo lắng, Thương Nguyệt Vô Triệt sẽ không làm gì ta."
"Lạc Lạc, muội còn nhỏ, không hiểu rằng... Lạc vương gia là một người thâm trầm."
Nhìn Thượng Quan Lăng Phi vẻ buồn rầu muốn nói lại thôi, Lạc Lạc lại cười, không tự chủ cười đến có chút khom người: "Ta biết rõ hắn là hạng người gì."
Nhưng vào lúc này, một âm đo âm thanh già nua chen vào giữa bọn họ ——
"Di hoa tiếp mộc, ngàn năm luân hồi, tốt, tốt, tốt."
Âm thanh trong không trung, hình như đến từ trời cao, rồi lại như chân thật ở bên tai quanh quẩn, cảm giác xa tận chân trời gần trong gang tất.
Lạc Lạc cùng Thượng Quan Lăng Phi đồng thời quay đầu lại, đầu đường trống không, người nào cũng không có.
Không biết vì sao a, câu nói mới vừa rồi thật sâu đâm vào đáy lòng Lạc Lạc.
Nàng có chút khẩn trương tiến lên phía trước ngó nghiêng.
Nhìn nàng chú ý khác bình thường, Thượng Quan Lăng Phi không nhịn được nghi ngờ.
"Lạc Lạc, thế nào? Muội biết người vừa nói chuyện sao?"
"Không biết, nhưng... ông ta hình như biết ta." Câu trả lời của Lạc Lạc có chút mập mờ.
Nghe được lời của nàng..., Thượng Quan Lăng Phi cũng không khó hiểu.
Lúc này theo không khí truyền đến cười khẽ già nua: "Ha ha ha..."
Âm thanh chợt xa chợt gần...
Thượng Quan Lăng Phi trầm ngâm lắng nghe, bất chợt, có thứ gì lọt vào mắt, hắn nhanh chóng đẩy xe lăn sâu vào trong ngõ nhỏ.
Con ngươi thẳng tấp nhìn vào một điểm trong ngõ.
"Ha ha ha... Nhĩ lực thật tốt!"
Tiếng nói vừa dứt, một lão giả râu tóc bạc trắng tiên phong đạo cốt cứ vậy tiến lại, đập vào tầm mắt Thượng Quan Lăng Phi.
Ông ta cả người mang theo một cỗ phong thái di thế cùng độc lập, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiền hòa cười cười.
Trong nháy mắt, liền cố tình đi tới trước mặt Thượng Quan Lăng Phi, cúi đầu nhìn hắn.
Lạc Lạc đi tới, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kích động nhìn lão giả.
"Ông biết ta là ai?"
Nàng trực tiếp hỏi khiến lão giả bật cười, vuốt vuốt chòm râu, râu tóc bạc trắng phất phơ trước gió.
"Ngàn năm luân hồi, thời gian giao thoa, cô hồn này... Thất lạc ngàn năm trước, duyên phận ngàn năm, ngàn năm hoài niệm."
Cô hồn... Duyên phận ngàn năm, ngàn năm hoài niệm...
Trong đầu không tự chủ được hiện lên khuôn mặt ca ca nàng từ nhỏ thương yêu nhất, hốc mắt nàng không nhịn được đỏ lên.
Trời đất rộng lớn, tựa hồ đều không tìm được nơi thuộc về nàng.
Cảm thấy nàng đang thương cảm, Thượng Quan Lăng Phi đưa tay nắm lấy tay của nàng, cầm thật chặt: "Lạc Lạc."
Hắn giọng nói mang theo nồng đậm quan tâm, ấm áp từ lòng bàn tay truyền cho nàng.
Ánh mắt của lão giả rơi vào chỗ bọn họ nắm tay, khuôn mặt hồng hào có chút nặng nề.
"Tạo hóa trêu ngươi." Lão lẩm bẩm than nhẹ.
Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn ánh mắt ấm áp của Thượng Quan Lăng Phi, rơi vào trong ánh mắt nóng rực.
"Ca ca, ca sẽ luôn luôn thương ta sao?"
"Nhất định!" Thượng Quan Lăng Phi cho nàng câu trả lời kiên định, ánh mắt càng thêm kiên định.
Một loại dòng nước ấm áp lưu chuyển giữa hai người, Lạc Lạc không nhịn được nắm thật chặt tay của hắn.
Lúc này, lão giả đột nhiên đi tới, bỗng chốc đưa tay bắt lấy tay Thượng Quan Lăng Phi, bức bách hắn đồng thời buông ra Lạc Lạc.
Lão giả động tác rất nhanh, làm Thượng Quan Lăng Phi muốn làm gì cũng không kịp, chỉ có thể bị động để cho lão ta nắm lấy cổ tay.
Cảm thấy lão giả đối với mình gây áp lực, Thượng Quan Lăng Phi mặt liền biến sắc, theo bản năng vận công chống lại.
Vậy mà, hắn mời vừa vận tức, nhất thời liền cảm thấy cả người tê dại một hồi, căn bản là dùng sức không được.
Lạc Lạc phát giác có cái gì đó không đúng, trong tay của nàng lập tức xuất hiện ngân châm vận sức chờ phát động.
"Ta mặc kệ ông là ai, mau buông ca ca ta ra!