"Thượng Quan công tử làm sao biết là Bổn vương?" Hắn phe phẩy Chiết Phiến, bên môi là nụ cười ưu nhã mê người.
Đối với thần thái thong dong của Thương Nguyệt Vô Triệt, Thượng Quan Lăng Phi lạnh lùng hí mắt.
"Là ngươi khi dễ Lạc Lạc đúng không!"
Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ là khẽ nhíu mày: "Vì ngươi nghĩ ta khi dễ Lạc Lạc, nên mới đoán được ta đem hai tên kia tới?"
Ngay sau đó, hắn cúi đầu nở nụ cười: "Thượng Quan công tử không cảm thấy loại suy luận này không chính xác sao? Nếu là ta khi dễ Lạc Lạc, ta thế nào lại có thể vì nàng mà trút giận đây."
Thượng Quan Lăng Phi không tiếp tục đáp lại, đối hộ vệ ra lệnh: "Đưa bọn hắn đến quan phủ đi, để cho bọn họ cả đời cũng không ra được."
"Vâng."
Trong nháy mắt, hiện trường được dọn dẹp sạch sẽ.
Trên hành lang, chỉ còn lại Thượng Quan Lăng Phi cùng Thương Nguyệt Vô Triệt.
"Lạc Vương Gia, ta bất tiện, thứ cho không thể tiễn khách." Thượng Quan Lăng Phi không lạnh không nhạt bỏ lại một câu, chuyển xe lăn muốn đi.
Ai ngờ, xe lăn vừa nhúc nhích, liền bị khựng lại.
Hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy một chân của Thương Nguyệt Vô Triệt chèn vào bánh xe.
Ngẩng đầu lên, nhìn hắn vẫn như cũ thong dong, Thượng Quan Lăng Phi có chút nóng giận, âm thầm vận chân khí truyền vào bánh xe muốn đẩy hắn ra.
"Lạc Vương Gia, xin ngài lấy chân ra."
Nhẹ nhàng chuyển động một chút gót chân, cũng là tăng thêm lực đạo đối kháng lại Thượng Quan Lăng Phi.
"Nói chuyện thật châm chọc." Hắn cười như không cười thật thấp tràn ra âm thanh.
Công phu không bằng người, Thượng Quan Lăng Phi âm thầm siết chặt tay, lại chỉ có thể duy trì trấn định trên mặt.
"Không biết Lạc Vương Gia giữ ta lại là có chuyện gì phân phó?"
Thương Nguyệt Vô Triệt mới định mở miệng, khóe mắt lại thấy Lạc Lạc đi ra, trong đôi mắt là nộ diễm không hề khách khí tỏa ra.
Hắn coi thường sự tức giận của nàng, mỉm cười đưa tay về phía nàng: "Lạc Lạc, ta tới dẫn nàng về nhà."
Lạc Lạc bước chân nặng nề lại gần, ánh mắt dừng lại chỗ bánh xe lăn, nàng nhếch môi liền đá một cái.
Thương Nguyệt Vô Triệt lập tức thu chân, cười híp mắt, mặt không đổi sắc: "Lạc Lạc, như thế nào vừa nhìn thấy ta liền muốn cùng ta so chiêu, có phải hay không võ công lại tiến bộ?"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, lửa giận trong mắt Lạc Lạc càng thêm bùng phát.
Nếu như không phải hắn luôn độc đoán tự cho mình đúng, nàng cùng Ngân Diện ca ca cũng sẽ không lâm vào tình cảnh này, bọn họ sẽ không... Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.
Nhớ tới Ngân Diện, lòng của nàng giống như bị đâm một nhát, thật đau.
Miễn cưỡng nén xuống bi thương trong lòng, nàng dùng sức đẩy hắn ——
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi... Đồ "tiếu diện hổ" ngươi lập tức ra khỏi nhà ta!"
Ghét?
Nàng ghét hắn?
Thương Nguyệt Vô Triệt toàn thân cứng lại một chút, con ngươi nguy hiểm mà hiếp lại.
"Lạc Lạc, ta rất không thích lời này của nàng."
Giọng nói nhẹ nhàng lại có chút trầm thấp, con ngươi tối tăm khóa lại nộ khí trong mắt nàng.
Hắn rất không thích nghe được nàng dám nói ghét hắn, nàng không thể ghét hắn! Tuyệt đối không thể!
Tâm co rút, hắn bỗng chốc đưa tay bắt lấy cổ tay nàng.
"Chúng ta về nhà." Giọng điệu của hắn có chút cứng rắn, nắm tay của nàng khẽ mang theo một tia ép buộc.
"Ta không muốn trở về." Lạc Lạc hất cằm lên quật cường nhìn hắn.
"Lạc Vương Gia, ngươi bóp đau nàng, buông nàng ra!" Thượng Quan Lăng Phi không nhịn được ra tay.
Thương Nguyệt Vô Triệt dùng Chiết Phiến ngăn lại, dễ dàng đem Thượng Quan Lăng Phi đẩy ra.
Lạc Lạc khẩn trương nhìn bọn họ giằng co, biết Thượng Quan Lăng Phi ở vào thế yếu, nàng hung tợn trừng hắn.
Nàng căm tức nhìn, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ cảm thấy trái tim càng thêm siết chặt.
Nụ cười trên môi hắn rốt cuộc hạ xuống.
"Nàng thật thiên vị." Ánh mắt của hắn thật chặt khóa lại Lạc Lạc, đáy mắt dần dần dâng lên cơn lốc.
Ngay sau đó, giọng nói càng thêm đè nén: "Tại sao? Nàng không phải đã hứa với ta..."
Lạc Lạc cơ hồ là lập tức cắt đứt lời của hắn: "Vậy thì như thế nào, ta không có cam kết sẽ ở lại Lạc vương phủ, là ngươi một mực bức bách ta mà thôi, ta hiện tại không muốn ở cũng không nghĩ sẽ ở, ngươi có thể đi nói cho cha ta, cũng có thể dùng địa vị chí cao vô thượng ép buộc ta một lần nữa."
Lời nói đầy châm chọc, như gai nhon không ngừng đâm vào hắn.
Hô hấp của hắn có chút hổn hển.
Mím chặt môi, hắn yên lặng một lúc lâu, nhắm mắt, có chút bất đắc dĩ: "Lạc Lạc, ta là đang bảo vệ nàng."
Đúng lúc này, Thượng Quan Lăng Phi cảm thấy Thương Nguyệt Vô Triệt đã buông lỏng đề phòng, hắn nhanh chóng vận khí ra tay lần nữa.
Thương Nguyệt Vô Triệt không để ý, bị đẩy lui một bước.
"Ngươi đánh lén ta?" Con ngươi bỗng chốc đanh lại, hiện lên sát khí.
Khiến hắn tức giận, không phải vì bị Thượng Quan Lăng Phi đẩy lui, mà là hắn thế nhưng để mất cảnh giác.
Lạc Lạc...
Hắn chuyển con mắt hướng nàng, sát khí nơi đáy mắt từ từ chuyển thành u quang phức tạp khó dò.
Bầu không khí tựa hồ bắt đầu giằng co.
Cuối cùng, Lạc Lạc đưa tay nắm lấy xe lăn, khuôn mặt lạnh lùng đẩy Thượng Quan Lăng Phi vào trong, không thèm nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt một cái.
Lần này Thương Nguyệt Vô Triệt không tiếp tục cố gắng ngăn cản nữa, hắn tối tăm nhìn nàng cách xa tầm mắt của mình, càng ngày càng xa, gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh, làm cho người ta không nhìn ra trong lòng hắn cất giấu những gì.