Wittenmeier rời khỏi nơi làm việc sau một thời gian dài.
Đối với hắn, sớm có nghĩa là đúng giờ. Người đàn ông này thật thà đến mức tin đồn lan ra khắp nơi chỉ vì sự thật thà của hắn ta.
“Quản lý không ngủ!”
Mọi người kinh ngạc và gọi hắn ta như vậy.
Theo đúng nghĩa đen, hắn không ngủ. Hắn đi làm sớm hơn bất cứ ai khác và luôn rời khỏi nơi làm việc muộn hơn bất cứ ai khác. Ngay cả các cận vệ trực gác cũng không thấy được hắn ta đi làm.
Wittenmeier không ngủ, hắn ta luôn thức và trông coi mọi thứ như con cú của Minerva ( con cú của Minerva, Minerva là nữ thần chiến tranh trong thần thoại của người Roma, và cũng là nữ thần Athena của hi lạp. Ai thích tìm hiểu thần thoại thì sẽ biết cái này), và là người bảo vệ trung thành của công chúa Elisabeth…. Đó là một câu chuyện được đồn đại khắp nơi trong văn phòng chính phủ mới của Habsburg như một bóng ma.
Wittenmeier như vậy đã là rời công việc một cách đúng giờ.
Có một cuộc náo động trong văn phòng chính phủ mới của Habsburg.
“Rõ ràng là chúng tôi đã làm sai điều gì đó!”
“Ngài đã đã thầm quở trách những quan chức lười biếng của chúng tôi…!”
“Mọi người, hôm nay đừng nghĩ đến việc về nhà. Hôm nay chúng ta sẽ làm thêm giờ!”
Các quan chức gật đầu với vẻ mặt đau khổ.
Chỉ đơn giản là đi làm đúng giờ cũng đã khiến các quan chức của chính phủ mới phải làm thêm giờ. Đó là khoảnh khắc khi mà một huyền thoại mới được sinh ra trong chính phủ mới của Cộng Hòa Habsburg. Trên thực tế, Wittenmeier đã tự mình đi đến quán rượu mà không hề để ý mình đã đạt được một thành tự to lớn như thế nào…..
“Này, Nam tước Lily, quản lý của văn phòng chính phủ đây rồi!”
Vừa bước vào cửa đã có người hét lên. Một nhóm người đã chiếm được một góc của quán rượu. Kiểm tra bên đó, Wittenmeier thở dài và bước đi.
“Tướng quân Schleiermacher, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, tôi không còn là một Nam tước nữa. Tôi đã từ bỏ danh hiệu quý tộc từ lâu rồi.”
“Ah, đúng rồi. Được rồi, ông đã từ bỏ nó!”
“Hãy cẩn thận hơn trong tương lai.”
Kurtz Schleiermacher cười nhẹ.
Thấy vậy Wittenmeier thở dài. Người đàn ông tên Kurtz này chắc chắn là một người có năng lực, nhưng hắn có vẻ như không thể thân thiết hơn với Kurtz được. Không phải là tính cách của họ không hợp nhau. Hắn chỉ cảm thấy như đang mâu thuẫn với chính bản thân mình ở một khí cạnh nào đó.
Sẽ thật tuyệt nếu nó chỉ là một cảm giác… và Wittenmeier ngồi xuống bàn. Ngay sau đó là một ly rượu được mang tới.
“Đây không phải là lần đầu tiên mà năm người chúng ta được tập hợp sau lễ thành lập Cộng Hòa Habsburg sao?”
“Đúng, có vẻ là như vậy. Trí nhớ của tôi không đáng tin cậy lắm.”
“Đúng, ngài có thể tin tưởng vào trí nhớ của tôi, ngài Ngoại Trưởng.”
“Hãy gọi tôi là Hadelberg. Không có gì thú vị hơn là được một người đẹp gọi tên.”
Trên bàn có Kurtz, Wolfram, Charles và Yuria.
Năm người, bao gồm cả Wittenmeier. Tất cả bọn họ đều là phụ tá thân cận của Elisabeth. Nếu có ai biết được thân phận của họ thì sự kinh hoàng sẽ nổi lên ngay lập tức. Cho đến hiện tại, số người biết rõ họ là ai chỉ có chủ quán rượu và năm người bọn họ mà thôi.
Kurtz Schleiermacher, chỉ huy đội cận vệ của Tổng Thống. Ngoại Trưởng Wolfram Hadelberg. Charles Lichthofen, chỉ huy bộ phận SS. Thư ký Tổng Thống Yuria. Cuối cùng và cũng không kém phần quan trọng, quản lý văn phòng chính phủ Maximilian Wittenmeier….
Các quan chức chính thể quan trọng nhất của quốc gia Cộng Hòa mới được thành lập. Không có gì lạ nếu họ có mong muốn thực hiện một cuộc đảo chính ngay lúc này. Nếu họ muốn giết một ai đó thì kẻ đó chắc chắn sẽ là một cái xác lạnh ngắt nằm trong rãnh nước của thành phố ngay lúc này.
“Đã một tháng rồi sao? Tôi không thể tin được.”
Yuria uống rượu và nói. Là một người phụ nữ xinh đẹp, giọng nói của cô ấy dường như có một loại ma lực nào đó. Ngay cả khi nói chuyện nhẹ nhàng, cũng có một góc nào đó thu hút người khác.
“Ôi trời, còn quá sớm để nói một tháng, Thành thật mà nói rằng, tôi còn không tin được rằng những gì đang xảy ra là sự thực….”
“Là vậy sao? Hadelberg, các hiệp sĩ của chúng tôi không cảm thấy được sự bận rộn một cách đặc biệt nào đó.”
“Tôi chưa bao giờ ghen tị với những người lính nhiều như thế này, chỉ huy Charles. Nếu tôi có một thanh kiếm thay vì một chiếc quạt, tôi sẽ lập một liên minh với các Chúa Quỷ ngay lập tức.”
Wolfram Hadelberg cười khổ.
“Rất khỏ để có thể thiết lập quan hệ với một quốc gia, nhưng hiện tại, tôi đang chiến tranh với tất cả các nhà ngoại giao từ mười một quốc gia. Bọn chúng đang tính xem làm như thế nào để giảm trợ cấp và bao nhiêu viện trợ để cứu lấy một quốc gia Cộng Hòa của chúng ta! Chúng là những tên khốn chết tiệt! Ông sẽ cảm thấy chúng còn khó nói chuyện hơn với lũ Quỷ.”
Anh ta hất hàm và lắc đầu. Mọi người cười nhẹ.
“Xin đừng nghĩ rằng chỉ vì là một người lính giống với chỉ huy Charles.”
Kurtz Schleiermacher nhún vai.
“Đây là một tình huống chết tiệt. Khi các quý tộc chết, số lượng binh lính giảm mạnh. Tôi đang tìm kiếm những người tài năng và giao cho họ một công việc của một sĩ quan. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng, nó giống như đang tiểu trên đôi chân đông cứng của tôi. Quân đội hầu như không duy trì được sự xuất hiện của nó.”
“Này, tuy nhiên… Tôi nghe nói rằng số lượng tình nguyện viên đang tăng lên đáng kể?”
Schleiermacher thở dài.
“Tất nhiên, nó đã phát triển rất nhiều. Nếu ban một lệnh triệu tập ngay bây giờ, chúng ta có thể có được ngay một trăm nghìn lính. Tuy nhiên, đây là tỉnh cảnh chó chết khi mà làm gì với một trăm nghìn con người chưa được huấn luyện cơ chứ?”
“Chúng ta không phải chỉ cần bắt đầu huấn luyện thôi sao?”
“Có một sự thiếu hụt nghiêm trọng của số lượng người có thể làm được công việc huấn luyện đó!”
Wittenmeier gật đầu khi lắng nghe.
Schleiermacher là chỉ hủy của lực lượng Cận Vệ và Wittermeier là tham mưu trưởng. Cả hai đều từng là quân nhân. Charles Lichthofen cũng là một người lính, nhưng Sư Đoàn SS có một tính cách đặc biệt mạnh mẽ. Họ không thể cảm thấy đồng cảm hơn với Kurtz Schleiermacher….
Hadelberg, người đã nghe về tình hình quân sự đã tạo ra một ấn tượng.
“Thất bại ở Austerlitz có mang tính quyết định không…?”
“Bởi vì có rất nhiều tướng lĩnh và sĩ quan có năng lực trong phe của Hoàng Tử Rudolph. Phải không, Wittenmeier?”
Wittenmeier nhíu mày. Hắn vốn là thành viên của Hoàng tử Rudolph. Schleiermacher đang muốn ám chỉ điều đó.
“Đương nhiên, tướng Kolovrat, tướng Kutuzov, tướng Kiermeier, Langeron… Họ đều vô cùng tài năng. Xin lỗi, Hoàng tử Rudolph sẽ không chết nếu không bởi sự lãnh đạo liều lĩnh ủa mình.”
“Nhưng họ đã chết, và
tổng tham mưu của chúng ta vẫn còn sống. Phải không?”
Gương mặt cửa Wittenmeier càng thêm nhăn nhó.
‘Ngài đang cố tình trêu chọc tôi phải không? Đó là một thói quen không tốt một chút nào.’
Wittenmeier nghĩ về mặt này, hắn không phù hợp với Schleiermacher. Schleiermacher luôn lắng nghe những lời chế giếu của người khác bất cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi.
“Tôi không nghĩ rằng mình sống sót vì tôi có khản năng hơn họ. Chỉ là may mắn hơn mà thôi.”
“Nói cách khác, đó có phải là số phận….”
Kurtz Schleiermacher cười toe toét.
“Mọi người, tôi có một số thông tin về Chúa Quỷ Dantalian.”
“Dantalian? Người đã phát biểu ở đồng bằng Bruno sao?”
.
Hadelberg nghiêng đầu. Là một công chức, hắn ta không tham gia trực tiếp cuộc chiến ở đồng bằng Bruno. Đó là lý do mà cái tên Dantalian có sức nặng khác nhau trong tâm trí mỗi người.
Không chỉ có Hadelberg. Có một bầu không khí như vậy khắp nơi. Đối với họ, Barbatos trở thành quan nhiếp chính của Đế Chế đối với họ còn quan trọng hơn rất nhiều so với Dantalian, người đã có bài phát biểu xuất sắc trong trận chiến,
Những người lính thì hoàn toàn ngược lại.
Barbatos rất ghê gớm, nhưng họ có thể đứng lên chống lại bằng sức mạnh. Trên thực tế, đội quân của Elisabeth đã nhiều lần va chạm với đội quân của Barbatos. Mỗi lần đều là chiến thắng. Mặt khác, Dantalian…. Hắn ta là người duy nhất khiến Elisabeth thảm bại.
“Thông tin mới. Chuyện gì vậy, Schleiermacher?”
Mắt Wittenmeier sáng lên. Đôi mắt lúc nào cũng lộ ra vẻ mệt mỏi đang sáng lên.
“Chà, thông tin về trận chiến ở Dãy Núi Đen.”
Schleiermacher mìm cười và uống bia.
“Như các người đã biết, hàng phòng thủ Dãy Núi Đen bị phá trong ba ngày. Có biết rằng ai đã lãnh đạo đội quân vào thời diểm đó không?”
“Theo báo cáo thì đó chính là Chúa Quỷ hạng thứ 16, Zepar?”
“Đúng vậy, thưa ngài Wittenmeier. Nếu có một Chúa Quỷ khác nghĩ ra kế hoạch, thì đó chính là gì đây?”
Vẻ mặt của Wittenmeier như đông cứng lại.
“... Không đời nào.”
“Vâng, đó chính là Dantalian. Hắn chính là người đã vượt qua được Dãy Núi Đen trong thời gian nhanh nhất đến không tưởng nổi. Và không chỉ điều này thôi đâu!”
Kurtz Schleiermacher nói. Đó là một giọng nói mang theo âm điệu kì lạ.
“Việc chinh sát phần phía Bắc của Habsburg mới được hoàn thành ngày hôm qua và báo cáo đầy những thông tin thú vị. Đây còn là điều mà chưa được gửi tới Tổng Thống của chúng ta. Điều đáng ngạc nhiên ở đây chính là những người dân ở đó vẫn đang sống một cách yên bình.”
“Thật không thể tin nổi!”
Hadelberg ngạc nhiên hỏi.
“Branderburg, vùng lãnh thổ đó không phải bị chiếm đóng vào những ngày đầu cuộc chiến sao? Làm thế nào mà thiệt hại do Quân Đội Quỷ lại ít hơn dự tính được?”
“Thật buồn cười rằng, kẻ thù của con người lại ra lệnh không được tấn công hay cướp bóc thường dân ở đó!”
“Cấm tấn công và cướp bóc sao?”
Lần này là Yuria. Cô ấy lên tiếng.
“Các chúa quỷ không tấn công và cướp bóc con người sao? Tại sao?”
“Đó là cách để tăng khoảng cách giữa dân thường và quý tộc. Hãy nghĩ về nó, bá tước Rosenberg buộc phải rút lui vào đầu trận chiến mà không chiến đấu một chút nào. Tại sao?”
“.... Những lính nghĩ vụ đào ngũ hàng loạt!”
Wittenmeier lên tiếng.
“Tôi đã nghe chuyện hàng chục nghìn binh lính đào ngũ hàng loạt. Bá tước Rosenberg biết rằng ngài ấy chỉ có thể rút lui với mười nghìn hiệp sĩ, nhưng….”
“Đó là nơi Dantalian can thiệp.”
Schleiermacher mìm cười.
“Người ta nói rằng việc tấn công con người bị cấm và thảo mộc đen được phát miễn phí. Ngay cả những ngôi làng bị quái vật tấn công cũng đã trở nên an toàn…. Mọi người không còn lựa chọn nào khác phải rời khỏi biên giới để tiến tới với Quân Đội Quỷ. Haha, cuối cùng mục tiêu của Dantalian là lùa Bá Tước Rosenberg đến Austerlitz.”
Mọi người đều im lặng, chỉ có chỉ huy Charles uống bia với vẻ mặt vô tội. Yuria đánh hắn bằng cùi trỏ.
“Vâng? Cái gì? Hết rượu rồi à?”
Charles ngơ ngác nhìn xung quanh. Yuria thở dài. Cảm thấy được bầu không khí âm trầm, Charles cẩn thận đặt đồ uống của mình xuống. Giống như một con sóc đang đặt một quả sồi.
Wittenmeier từ từ mở miệng.
“... Bài phát biểu ở Đồng Bằng Bruno đã gây thiệt hại nghiêm trọng cho chúng tôi. Đó là một âm mưu nguy hiểm nhằm chia rẽ những người lính và các sĩ quan. Nếu Dantalian có kế hoạch này, vậy thì tất cả những người ở biên giới Bạch Linh ( Đồi Austerlitz, nơi được gọi là Biên giới Bạch Linh vì nó toàn là sương mù)
đều nằm trong kế hoạch đó sao?”
Schleiermacher lặng lẽ gật đầu.
Wittenmeier nuốt nước bọt.
“Sau đó… từ sự đột phá Dãy Núi Đen đến sự xâm nhập không đổ máu của Biên giới Bạch Linh, Austerlitz, trận chiến ở đồng bằng Bruno, vụ nhiếp chính…. Có vẻ như tất cả đã được lên kế hoạch bởi một Chúa Quỷ. Hơn nữa, nó còn đã trở thành sự thật. Trên thực tế, hắn ta đang một mình kiểm soát toàn bộ Lục Địa, không thể nào!?”
Sự im lặng lại một lần nữa quay lại quán rượu. Không phải là số phận đã đánh bại Đế Chế Habsburg. Đây chỉ là một tác phẩm của một Chúa Quỷ nào đó mà thôi.
Hadelberg vừa nói vừa nuốt nước bọt.
“Theo những gì các ngài đang nói, có vẻ như Tổng Thống đang coi kẻ thù của chúng ta là một kẻ ngớ ngẩn… Từ bây giờ, chúng ta không phải nên áp dụng các phương pháp chống lại Chúa Quỷ Dantalian sao?”
Mọi người gật đầu.
Tuy nhiên, phương pháp tác chiến cụ thể như thế nào thì cho đến cuối buổi nói chuyện hôm đó vẫn chưa hề xuất hiện. Wittenemeier đã phải suy nghĩ xem kẻ thù thực sự của chính phủ Cộng Hòa thực sự là ai.