*
*
*
Mọi người thức dậy vào buổi sáng.
“Tôi sẽ bán nó.”
Ông già cứng đầu nói. Rõ ràng là ông ta đã suy nghĩ suốt đêm qua. Sau một đêm, ông ta như trở nên gầy đi. Việc có giao dịch với chúng tôi hay không có lẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của ông ta. Nhưng đôi mắt ấy sáng rực rỡ.
Bên chúng tôi, Zacry đã vui vẻ chấp nhận.
“Đó là một quyết định sáng suốt. Ông định bán bao nhiêu?”
“Tôi hy vọng hiệp sĩ muốn nó.”
Hai người đã ký kết một thỏa thuận. Ban đầu, một cuộc chiến khốc liệt về thần kinh nhất định sẽ xảy ra khi hàng hóa và tiền bạc đó được trao đổi, nhưng bên kia là một kẻ buôn vũ khí và một bên là lính đánh thuê. Tất cả hai bên đều là chuyên gia về vấn đề này. Giá cả phù hợp đã được xác định rõ ràng.
Chúng tôi chia tay và di chuyển dọc theo con đường Hoàng Đế. Một lần nữa, khung cảnh với toàn bộ cây cối cằn cỗi tiếp diễn không ngừng hiện lên trong mắt chúng tôi. Chúng tôi di chuyển chậm rãi, dẫn đầu.
Zacry vừa cưỡi một con ngựa đen vừa nói.
“Đó là nơi tôi gặp may. Nếu nhìn thấy một toa xe chứa đầy vũ khí giữa cuộc nội chiến, họ sẽ cướp nó rồi sau đó mới tính đến chuyện trả tiền.”
“Zacry, anh có định đặt áo giáo của mình cho Hoàng Thái Hậu và làm một con tem tuyết không?”
Luôn luôn thiếu vũ khí trong chiến tranh. Khi đó, kẻ nào có nhiều vũ khí, kẻ đó có quyền phát biểu. Đó chỉ là một tình huống mà bạn có thể thể hiện tiếng nói của mình ở một mức độ nhất định so với vị trí thực sự của mình trong chiến tranh.
Không phải là một ý kiến tồi. Bạn không thể là một người lãnh đạo quyết định chiến lược. Ngay cả khi chỉ xác định được vị trí quân của mình thì cũng sẽ trở thành một kẻ tàn ác. Thường có trường hợp sống sót thay đổi mạnh mẽ tùy thuộc bạn đang ở bên cánh phải hoặc cánh trái. Nhận định của Zacry là đúng.
“Đúng rồi.”
“Tốt. Nhưng nó không được khuyến khích.”
“Có thể cho tôi biết tại sao không?”
Zacry dường như không có ý muốn xúc phạm. Kể từ cuộc gặp gỡ tối qua, phong thái của Zacry đã trở nên tôn trọng hơn rất nhiều. Hôm qua, tôi có cảm giác như anh ta giống như một lính đánh thuê nói với người thuê hắn, và hiện giờ lại giống như một hiệp sĩ nói với chủ nhân của mình. Đó là một sự thay đổi tích cực đối với tôi.
“Thay vì giao vũ khí cho Hoàng Thái Hậu. Hãy giao chúng cho những người dân.”
“Vâng?”
“Ý tôi là hãy tạo ra một cuộc bạo động.”
Zacry nhíu mày cười khổ. Một lúc sau anh ta mới mở miệng.
“Bệ hạ, một cuộc bạo loạn là cực kỳ nguy hiểm. Frank khác với các quốc gia khác. Tính tự chủ của dân làng còn yếu và thiếu bài bản. Đất nước này hoàn toàn dễ dàng có thể dập tắt nó nhanh chóng. Ngoài ra, phe Cộng Hòa của Đế Chế Frank là những người duy trì nền Quý Tộc Cộng Hòa đến cùng. Họ sẽ không bao giờ cho phép một cuộc nổi loạn diễn ra.”
Zacry là người đứng đầu chi nhánh Frank, vậy nên anh ta biết rõ hơn bất cứ ai tình hình của đất nước này. Hắn là anh ta đã cân nhắc việc liệu Chủ Nghĩa Cộng Hòa có thể thực hiện được bằng bạo lực cách mạng hay không? Với tư cách là người đứng đầu thì anh ta hẳn là một người đã từng nghĩ đến chuyện này một cách nghiêm túc rất nhiều lần.
Bạo lực cách mạng vẫn là một giai đoạn lớn.
“Nếu quy mô của nó nhỏ, nó sẽ nhanh chóng bị dập tắt, ý nghĩa của nó sẽ hoàn toàn biến mất. Nói cách khác, điều tôi cần là một cuộc nổi dậy quy mô lớn… Nhưng trong trường hợp này, anh đã mắc một sai lầm. Chỉ cần cho những người thuộc phe Bảo Hoàng một cái cớ mà thôi.”
Rốt cuộc, mục đích của Chủ Nghĩa Cộng Hòa không phải là để lật đổ chủ nhân của họ sao? Những người Bảo Hoàng sẽ tấn công như vậy. Phe Cộng Hòa sẽ bị lung lay. Họ cũng là những Quý Tộc. Phần lớn các quý tộc thuộc phe Cộng Hòa không hề đồng ý với cuộc nổi dậy của dân chúng.
“Có thể phe Bảo Hoàng và Cộng Hòa sẽ tạm dừng cuộc nội chiến và thỏa hiệp. Nó sẽ lại trở thành bế tắc một lần nữa. Bệ hạ, tôi phản đối việc giao vũ khí cho người dân.”
“Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Vương Quốc Brittany can thiệp?”
Tôi cười.
“Vâng?”
“Frank và Brittany là tốt nhất. Để chống lại Brittany, người dân cần đứng lên vì chính bản thân họ.”
Nó không chống lại giới quý tộc. Cuối cùng, họ sẽ là người chiến đấu chống lại sự xâm lược của Brittany. Liệu họ có ý kiến gì để ngăn chặn việc này không?
“Mọi người sẽ được phong cho danh hiệu quân nhân chính nghĩa.”
“.....!”
Zacry khẽ mở miệng. Miệng của anh ta như thể tự nhiên mở ra. Zacry nhăn mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Anh ta có thói quen nhăn mặt khi lâm vào những tình huống khó khăn.
“Có thể… Không, nó có thể được!”
Anh ta nói một cách nhẹ hàng. Sự phấn khích nóng bỏng vang lên từ giọng nói của anh.
“Hoàng Thái Hậu và các Quý Tộc Cộng Hòa sẽ hết sức hỗ trợ những người đó!”
“Đúng rồi đó. Rốt cuộc, không có gì hơn một lực lượng chính trị đã mang theo lòng dân bên trong nó!”
Nông dân đứng lên bảo vệ tổ quốc. Vị thế của Đảng Cộng Hòa sẽ tăng lên đáng kể. Hoàng Thái Hậu sẽ được ủng hộ trong cuộc chiến mà không có lý do nào chính đáng hơn.
Khi chiến tranh tiếp tục. Cuộc nổi dậy sẽ càng gia tăng. Việc nổi dậy để chống lại kẻ thù ngoại bang sẽ càng trở nên phổ biến hơn.
Không nghi ngờ gì nữa, ngay cả những Quý Tộc đã đạt đến độ không thể bỏ qua việc huấn luyện quân sự của đội quân của mình. Quý tộc nhỏ và thường dân sẽ có tiếng nói hơn. Những người trải qua nhiều trận chiến sẽ trở thành lực lượng tinh nhuệ. Và nếu họ có thêm tiếng nói hơn sau chuyện này….
“Đừng hỏi. Anh có nghĩ rằng các Quý Tộc Cộng Hòa sẽ chờ đợi sự trưởng thành của những người dân thường không?”
“... không. Hầu hết sẽ đàn áp người dân.”
“ Đúng.”
Tôi đã cười.
“Vậy câu hỏi tiếp theo. Anh có nghĩa rằng những người dân liệu có rời bỏ những quý tộc đã đứng về phía họ không?”
“.....”
의병들 입장에서 바라보자면 이보다 억울한 일이 없었다. 조국을 위하여 피땀 흘려 싸웠다.
Theo quan điểm của những người như anh ta, không có gì xấu hổ hơn như thế này. Họ đã chiến đấu bằng máu và nước mắt cho đất nước của mình.
Những Quý Tộc đã ủng hộ họ từ trước đến nay, và những kẻ liên tục dùng những từ như bình đẳng, tự do đều quay lưng lại với họ khi chiến tranh kết thúc. Đó là một sự phản bội rõ ràng. Họ không thể không tức giận.
“Nếu họ không có kinh nghiệm chiến đấu. Ngoài ra, nếu họ không có vũ khí trong tay, cơn giận của họ sẽ không bao giờ nguội đi. Tuy nhiên, trong thời điểm này, những người đó sẽ được nâng lên ngang hàng với những Quý Tộc. Bên cạnh đó, họ cũng có đầy đủ vũ khí.”
“Quy mô lớn… Cuộc Cách Mạng….”
Đúng.
Một cuộc cách mạng đang diễn ra.
“Hoàng Đế của Frank đã nắm quyền và đã đưa thế lực ngoại bang vào. Ngay cả khi họ biết rằng quân đội nước ngoài sẽ tàn phá đồng bào của họ. Quyền hành của Hoàng Đế đã xuống dốc. Ngay cả khi Hoàng Thái Hậu thắng trong cuộc chiến, Hoàng Thái Hậu cũng không phải là chủ nhân thật sự của Đế Chế. Trong một Đế Chế, không hề có chủ nhân nào cả!”
“....”
“Bây giờ chúng ta cần cho mọi người một lý do!”
Tôi đã dành cả đêm để chuẩn bị.
Ngoại trừ đa số những người dân thường, phe Cách Mạng cũng bao gồm những quý tộc tầng lớp thấp hơn và những thường dân giàu có. Họ sẽ đọc sách của tôi và về lý thuyết, họ sẽ tự trang bị được cho bản thân những thứ cần thiết về Cách Mạng. Và tôi sẽ có bài phát biểu trước thường dân, không phải bằng văn bản. Tại sao chúng ta lại có Công Bằng?
“Chà, vẫn còn một chặng đường dài. Dù có nhanh đến đâu thì hai ba năm cũng sẽ trôi qua. Chúng ta phải làm việc chăm chỉ cho cái tương lai đó đến.”
Tôi mỉm cười và nhìn lại. Zacry và Jeremy đang ngây người nhìn về phía tôi. Bằng cách nào đó, khung cảnh hiện tại rất buồn cười.
“Đơn giản là ta hợp tác với Hoàng Thái Hậu, đối với tư tưởng này khó có thể xảy ra. Lá cờ của Đế Chế Frank sẽ rơi trên người dân của họ, và tôi hứa sẽ giương cao ngọn cờ cách mạng khắp nơi. Tôi sẽ cho các người thấy ước mơ trở thành hiện thực là như thế nào.”
*
*
*
Nhóm chúng tôi đến ngôi làng đầu tiên.
Bercy là một Nam Tước nhỏ.
Có khá nhiều xác chết chất thành đống xung quanh con đường Hoàng Đế, như thể những người này không thể sống sót qua nổi mùa đông khó khăn. Đó là những xác chết được mang từ những ngôi làng. Hầu hết các xác chết đều là người già và trẻ em.
“Đây không phải là một cảnh hiếm gặp ở Quỷ Giới.”
Có thể gia đình đã cố loại bỏ bọn họ để giảm miệng ăn, Jeremy nói. Trẻ em và người già không hơn gì những thành phần ăn bám trong xã hội này. Bây giờ bệnh dịch và nạn đói chồng chất, quân đội phải được ưu tiên trên hết.
Khi một nhóm năm mươi người mang theo ngựa và xe ngựa, có vẻ như lệnh khẩn cấp đã được ban bố khắp nơi. Khi chúng tôi đến trước cổng làng, hàng chục người lính đã chờ sẵn cùng với vũ trang và chuẩn bị chiến đấu. Trong số đó, có một hiệp sĩ, anh ta có vẻ là người đứng đầu và là Nam Tước Bercy.
“Dừng lại!”
Một người đứng gần Nam Tước bước lên lên hét lên với chúng tôi. Đó biểu hiện cho việc anh ta trung thành với Nam Tước. Hắn ta có vẻ là một phụ tá thân cận của Nam Tước và là người lãnh đạo tạm thời nếu như người đứng đầu tạm thời vắng mặt. Đó có lẽ là thị tưởng hoặc địa chủ của một ngôi làng nằm trong lãnh địa của Nam Tước.
Nhìn thấy hàng chục lính đang tập chung, có vẻ như anh ta đã đoán được chúng tôi sẽ đến sớm hơn dự định. Phải nói rằng thời gian anh ta trở thành người lãnh đạo ở đây cũng tương đối lâu. Những người lính có giáo và cung thích hợp, không phải nông cụ.
“ Đây là lãnh thổ duy nhất ngoài lãnh thổ do Nam Tước Bercy cai trị bởi Hoàng Đế! Tiết lộ danh tính của các người!”
“Tôi là Jacquese Bonom râu xanh, Thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê Rìu Hai Lưỡi!”
Jacquese đi lên phía trước và rút ra một cuộn giấy da từ ngực của mình.
“ Tôi đi qua con đường Hoàng Đế theo mệnh lệnh của Hoàng Thái Hậu. Tôi muốn ở lại qua đêm ở đây. Xin đừng bỏ qua mệnh lệnh của Hoàng Thái Hậu!”
Người hầu bước ra lối này. Người phụ tá của Nam Tước nhận cuộn giấy từ Zacry và giao nó cho Nam Tước. Nam Tước Bercy cởi mũ giáp và đọc kỹ cuộn giấy. Anh ta là một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng kim!”
Nam Tước Bercy gật đầu một cái và anh ta nói.
“Rõ ràng, Mệnh Lệnh từ thủ đô nói rằng nên tạo điều kiện cho nhóm lính đánh thuê.”
Có vẻ như anh ta vừa bước qua tuổi ba mươi. Giọng anh ta khàn khàn và có vẻ như đang mất tập trung. Những người lớn lên trong những gia đình quý tộc luôn được dạy về phong thái của họ. Anh ta có vẻ như không phù hợp với địa vị của mình là một Nam Tước mà giống như một Quý Tộc cao cấp với những tên hiệp sĩ ngu ngốc của mình.
“Tên của những người lính đánh thuê rõ ràng bao gồm trong số những người được yêu cầu tạo điều kiện. Nhưng Jacquese Bonom, chỉ huy lính đánh thuê. Tôi không có hứng thú với những cuộc chiến chính trị vô bổ của Hoàng tộc. Tôi không có lý do để tuân theo mệnh lệnh của thủ đô nhiều hơn mức cần thiết, ít nhiều hơn những ai khác ngoài Hoàng Đế.”
“Hooh!”
Tôi khẽ huýt sáo. Đây không phải là một người khó tính với giọng điệu hung dữ hay một cái gì đó tương tự. Hoặc là anh ta đang tự tin vào kỹ năng của mình, hoặc anh có một số Quý Tộc quyền lực đứng sau. Chà, nếu nghĩ về chuyện này, anh ta là người đã lên kế hoạch chặn con đường Hoàng Đế. Có vẻ như anh ta không thể là một người không có kỹ năng được…..
Zacry mỉa mai đáp lại.
“Tôi không biết tình hình của ngài là gì. Chúng tôi đang di chuyển theo mệnh lệnh của Hoàng Thái Hậu và ngài chỉ có việc chấp nhận chúng tôi hay không. Và tất nhiên, Hoàng Thái Hậu chắc chắn cũng sẽ quan tâm đến hành vi của ngài Nam Tước đây!”
Anh ta đã đe dọa.
Nhưng Nam Tước Bercy không lùi dù chỉ một bước.
“Đừng quá thành thật. Thật không may, ngân quỹ của chúng tôi không đủ cho năm mươi người lính. Có vẻ anh cũng không hơn chúng tôi là bao.”
“Tôi thực sự muốn thành thật.”
Lúc này, Zacry cũng cười toe toét. Một màn kịch thú vị sắp sửa xuất hiện.
“Rồi sao? Ngài định chặn chúng tôi lại như thế này? Ngài có vẻ như không hề sợ hãi thủ đô sao?”
“Tất nhiên là tôi sợ. Nhưng, đừng dễ dàng, chỉ huy lính đánh thuê. Frank có hai mặt trời. Dù chúng ta có chấp nhận hay không, cơn thịnh nộ của thủ đô rồi cũng sẽ giáng xuống chúng ta.”
Tóm lại, anh ta không hề muốn hợp tác một chút nào cả và anh ta cũng không hề muốn đứng về phe của Hoàng Thái Hậu.
“Các anh được phép ở lại qua đêm bên ngoài ngôi làng. Chúng tôi sẽ cung cấp súp nóng. Nhưng các anh không thể vào thị trấn. Anh có hiểu tình hình ở đây không, chỉ huy lính đánh thuê ?”
“Không có gì trên thế giới không hiểu được, thưa ngài.”
Zacry mỉm cười. Kể từ đây, nó là một thỏa thuận. Người kia muốn gì và chúng ta muốn gì đều được trình bày ra. Bây giờ những gì còn lại là làm thế nào để thuyết phục đối phương.
“Tôi đã ở ngoài vài ngày rồi. Các cơ của tôi bị cứng và lưng tôi bị cong. Tôi tin rằng ngài hiểu được cảm giác muốn làm cho cơ thể của mình ở một nơi ấm áp chỉ trong một đêm. Ngay cả khi ngài không biết khi nào chúng tôi xuất trận.”
“Tôi nhận được gì nếu hiểu hoàn cảnh của anh?”
“Lính đánh thuê của chúng tôi có một chút Thảo Mộc Đen”
Đó là sự thật. Cái Chết Đen vẫn đang lang thang khắp Lục Địa. Khi dịch bệnh lây lan qua quân đội, mọi chuyện đã kết thúc. Để đề phòng, một lượng Thảo Mộc Đen đã được mang theo cùng chúng tôi.
“Hừm.”
Nam Tước Bercy khoanh tay và đảo chân phải.
“Đó là một lời đề nghị hấp dẫn. Lãnh địa của tôi cần Thảo Mộc Đen. Nếu anh cung cấp đủ số lượng Thảo Mộc Đen, tôi thậm chí có thể cho anh vài miếng thịt gà vào súp. Tuy nhiên, nó không đủ để mua được cơn thịnh nộ của Hoàng Đế. Không có cách nào tốt hơn đâu?”
“Người này không phải là một lính đánh thuê, mà là một thầy tu của Đền Artemis.”
Zacry đưa tay chỉ vào tôi. Tuy nhiên, tôi đã mặc một chiếc áo choàng đen trước đó. Đó là danh tính giả mà Jeremy đã chuẩn bị cho tôi. Là một Chúa Quỷ, không gì vui hơn khi trở thành một thầy tu trong một ngôi đền. Và tôi thích những điều vui nhộn. Tôi cúi đầu lễ phép và chào Nam Tước.
“Anh ấy là một người hành hương để an ủi linh hồn nghèo khổ trong tình cảnh khó khăn như thế này.”
“Nói cách khác, chúng tôi không cung cấp chỗ ở cho những người lính đánh thuê mà là những người hành hương sao?”
“Đúng vậy.”
“Ư…..”
Nam Tước Bercy liếc nhìn qua chỗ tôi.
“Thông minh.”
Anh ta giang rộng hai tay.
“Sứ đồ của Artemis! Và những chiến binh thánh thiện, những người hộ tống anh ta! Lãnh địa của Bercy sẵn sàng chào đón các người!”