_Sáng hôm sau Ái Nhi trong bộ váy thiết kế nhã nhặn, tuy không phải là đồ hiệu nhưng cũng rất ưa nhìn.
-Quéo quèo queo, hôm nay nhìn người đẹp xinh hơn hôm qua đó nghen (Tiểu Văn ngồi xem laptop nói)
-Xin chào ạ, anh Tiểu Văn nè..không biết chi tiết công việc tôi là gì vậy ạ
-À, cái này phải để Doãn Thiên sắp xếp rồi..cậu ta đang trên lầu , phòng thứ bên trái ấy..em lên gặp đi.( Tiểu Văn chỉ tay vào hướng cầu thang)
_Cọc cọc..cọc, Ái Nhi nhẹ nhàng gõ cửa kèm theo cất giọng hỏi.
-Doãn tiên sinh có ở trong phòng không ạ..tôi là Trần Ái Nhi hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.
(Bên trong sau hồi lâu giọng lạnh lùng cất lên, đúng là giọng trong điện thoại hôm qua cô đòi mắng đây mà) Ái Nhi nheo mắt.
-Vào đi.
(Vừa mở cánh cửa thì cô tròn xoe mắt, vì trước mặt cô là dáng chàng trai đẹp tựa người mẫu, mang kèm khuôn mặt anh tuấn nhưng đậm nét lạnh lùng đang đứng nhìn vào tấm bảng màu trắng được gắn đầy hình ảnh xác chết hôm qua lúc phỏng vấn được mấy viên nam châm giữ chặt)
-Doãn..Doãn tiên sinh (Ái Nhi bổng nhiên thấy chân cứng đơ ra)
-Cô lại đây xem những ảnh này, có gì khác biệt, và giống nhau chổ nào. (Nói xong Doãn Thiên bước đến ghế sofa ngồi)
(Ôi mẹ ơi, sao những tấm hình này đầy máu me thế này, cô thầm tò mò tên Doãn Thiên này là ai)
-Xem cho kỹ, sau này cô sẽ phải thường xuyên nhìn thấy những cảnh này, nên làm quen đi (Doãn Thiên giọng lạnh lùng)
_Nhìn những tấm hình này đã đủ ghê rồi, còn thêm vào cái giọng của tên này nữa..thiệt là muốn dọa người mà..sau lúc nhìn thì Ái Nhi lên tiếng.
- người này là ai vậy Doãn tiên sinh.
-Là trong người bị mất tích trong tuần vừa qua (Doãn Thiên đáp)
_Hình như cô có nghe tin này ở đâu rồi nhỉ, à..hôm qua trên đường tìm việc bản tin trong ngày có nhắc đến..vậy vị Doãn tiên sinh này..có lẽ nào là phó giáo sư chuyên gia tâm lý tội phạm hay không nhỉ, chắc không đâu..người này còn quá trẻ..bổng đang suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi giọng nói.
-Thế nào, xem rõ chưa..nói tôi nghe xem cái xác trong hình có gì khác nhau và giống nhau. (Doãn Thiên nhìn cô nghiêm nghị)
-Thân thể người này có những vết thương hình chéo, rộng khoảng cm..rất giống do dây thắt lưng gây ra, tay chân điều trầy xước nặng.
-Còn gì nữa (Doãn Thiên nhìn cô)
Chưa kịp nói tiếp thì Thiết Tiểu Văn bước vào..lên tiếng
-Doãn Thiên..cậu đoán không sai..trước khi mất tích Hà Khiêm quả thực có đi gặp người, và người này dùng địa chỉ giả.
-Hắn tên gì? (Doãn Thiên cười nhếch môi)
-Theo lời các nhân chứng..thì hắn là Trương Tam, hiện cảnh sát vẫn chưa tìm được tung tích của hắn (Tiểu Văn nói liền mạch)
- tên giết người biến thái để thỏa mãn dục vọng sao..thú vị đây.
(Ái Nhi vẫn chưa hiểu họ đang nói chuyện gì, liền tò mò)
- vị đang nói gì vậy ạ?
Doãn Thiên phất lờ câu hỏi của cô, quay sang Tiểu Văn nói.
-Tôi sẽ trực tiếp tìm hiện trường gây án của hắn, rất có thể người mất tích còn lại đang gặp nguy hiểm.
Nói xong Doãn Thiên lấy trên bàn bộ hồ sơ đưa cho cô..
-Cô đi với tôi (Doãn Thiên bước ra ngoài)
_Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn theo sau bước chân của Doãn Thiên (lái xe đến khu chợ)
-Này, Doãn tiên sinh đưa tôi đến đây làm gì.
-Tìm..(Doãn Thiên liếc ngang dọc khu chợ sau đó đi thẳng về những cửa hàng tập hóa)
-Doãn tiên sinh..bộ nơi này có gì sao? (Cô vẫn đi theo Doãn Thiên)
_Không nói gì..anh đưa cho Ái Nhi bộ hồ sơ vừa nảy cầm theo
-Tự xem đi (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)
_Nạn nhân Hà Khiêm và Phó Trạch Mã, có trên người và vết thương kích thước độ sâu do loại dao lớn nhỏ gây ra, và vết thương trên khắp thân thể do thắt lưng hoặc roi tác động tạo thành...v..v
-Anh đưa tôi xem cái này làm gì..có liên quan gì với khu chợ này hay sao (Cô hỏi)
-Vì đây có nhiều tập hóa, khu chợ nằm giữa hướng đông tây, nơi thi thể được tìm thấy (Doãn Thiên nheo mắt)
-Ý anh là sao? (Cô gãi đầu)
-Nếu cô là hung thủ..cô có dám mua nhiều loại dao ở chổ khác mà không sợ bị người ngoài nghi ngờ, thây vì chọn nơi cách xa với nơi có thể di chuyển qua phía đông tây dễ dàng phi tang gọn lẹ thì cô chọn cách nào?
-A..ý anh là hung thủ mở hoặc liên quan đến tiệm tập hóa mới có thể chứa nhiều dao mà người ngoài không để ý, khu chợ này nằm giữa phía đông và tây nên khi gây án hắn sẽ có thể phi tang ở phía nhanh hơn có phải không? (Ái Nhi tròn mắt)
-Giờ mới hiểu (Doãn Thiên vừa đi vừa gọi cho ai đó)
_Ngang qua tiệm tập hóa gần cuối khu chợ, Doãn Thiên nhìn vào người đàn ông tuổi trung niên liên tục đưa mắt hướng ra ngoài.
-Trương Tam (Doãn Thiên nhìn hắn lên giọng lạnh lùng)
_Người đàn ông sau khi nghe Doãn Thiên gọi tên mình thì bên trán mồ hôi tuôn không ngừng, cộng thêm bên ngoài có tiếng còi xe của cảnh sát..hắn lập tức bỏ chạy thẳng xuống tầng hầm ngôi nhà.
-Đứng lại (Doãn Thiên đuổi theo)
-Các ngươi không được đến gần.
_Trương Tam vừa la lớn vừa đưa con dao lên cổ người mang nhiều vết thương hắn giữ chặt trong tay..đó là người mất tích còn lại, tên Phó Quân Nhu, Doãn Thiên mặt không đổi sắc bình thản vừa nói vừa tiến lại gần.
-Thử đi, nói ta nghe..khoái cảm của ngươi ra sao, là hoảng sợ hay sung sướng. (Doãn Thiên vừa nói vừa bình thản bước đến)
-Đừng lại gần
_Hắn hét lớn
-Trò chơi này chẳng còn thú vị nữa, khi cảm giác vui sướng giết chóc của ngươi mất đi, thây vào đó ngươi chỉ là con mèo nhỏ đang run lên không phải sao? (Doãn Thiên vẫn đến gần).
_Lúc này Trương Tam tay chân run lên liên tục..run tới mức rơi cả con dao trên tay, cảnh sát liền tóm gọn hắn và mang Phó Quân Nhu đi cấp cứu.
(Ái Nhi lúc này chỉ có suy nghĩ trong đầu..rốt cuộc anh ta là ai, Doãn tiên sinh này là ai, vừa tính hỏi thì người trong xe cảnh sát bước ra)
-Phó giáo sư, rất cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi bắt được tên biến thái này. (tươi cười nhìn Doãn Thiên)
-Cái...cái gì..Doãn tiên sinh..anh là phó giáo sư thật hay sao (Ái Nhi bất ngờ hỏi)
_Doãn Thiên lạnh lùng quay người không lên tiếng cùng Ái Nhi cô trợ lý lên xe trở về.