Lục Lộc hôm nay mặc rất đơn giản.
T-shirt trắng, quần jeans.
Nhưng hôm nay cậu không có đeo kính cùng tóc giả, trên mặt không thêm bất cứ che giấu, là bản thân cậu, bộ dáng chân thật nhất.
Vừa bước vào cổng, còn có vô số ánh mắt ngừng ở trên người cậu, cực nóng, cực mãnh liệt.
Hơn nữa còn tốp năm tụm ba ghé vào một chỗ, nhỏ giọng đàm luận cái gì dó.
Hiển nhiên là có nhiều mọi người coi cậu thành Quý Mạt.
Đều nói đây là đại soái ca cuối học kỳ trước chuyển đến kia.
Nhưng cũng có người nói, đã gặp qua Quý Mạt, tựa hồ cùng người phía trước có cảm giác không quá giống nhau. Người này lạnh lùng hơn, hơn nữa thoạt nhìn còn đẹp trai hơn một chút.
Lục Lộc không quá thích những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như vậy, vì vậy bước chân nhanh hơn lên tầng.
Khi vừa lên lầu, lúc tới một góc khuất, Lâm Hoàn Nhĩ từ phía trên xuống thấy cậu, khóe môi cong lên, trên mặt cười thành một đóa hoa luôn rồi.
Cô đi ra phía trước, ở trước mặt cậu dừng lại, ánh mắt quét một vòng, bỗng nhiên cười, đi sờ đầu của cậu.
“Cậu hôm nay thật soái nha.”
“Đừng nhúc nhích.” Lục Lộc lạnh mặt, nhẹ nhàng vỗ tay cô.
Khi cởi bỏ bộ dáng giả tạo lúc trước, một khắc ấy, cậu không bao giờ muốn đeo mặt nạ nữa.
Không chỉ vì Lâm Hoàn Nhĩ.
Cũng là bởi vì cậu hiện tại, cần bước ra khỏi cái vòng này.
“Cậu hôm nay thế nào đến trễ như vậy, mình còn tưởng rằng cậu không tới.”
Hoàn Nhĩ thập phần tự nhiên giữ chặt tay cậu, nhấc chân nhẹ nhàng đi tới phòng học, cười nói: “Mình mang cho cậu bữa sáng, không ăn sẽ nguội mất.”
Bên cạnh mấy người đang nhìn, không khỏi mở to hai mắt.
Lâm Hoàn Nhĩ cùng Quý Mạt khi nào thì trở nên thân thiết như vậy?
Thậm chí còn cầm tay nhau.
Thịnh Hạ khẽ nhếch miệng, đi tới một bên Giang Lê chớp mắt, ý tứ là hỏi chuyện gì xảy ra.
Giang Lê lắc đầu.
Giang Lê lúc này cách người trước mắt này ngày càng gần, nhìn xem càng thêm rõ ràng, đúng là cảm thấy, hôm nay Quý Mạt so nam thần còn đẹp hơn.
Cho dù Giang Lê luôn luôn tôn thờ nam thần của mình, không tha bất luận kẻ nào nói xấu nửa câu, nhưng là vào lúc này, trong lòng lại không thể không thừa nhận.
Cậu so nam thần muốn nhìn còn đẹp hơn.
“Không có việc gì, nguội tôi cũng ăn.”
Phía sau đột nhiên lại truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, thanh âm mang ý cười, ngay sau đó, Quý Mạt bước lên thang lầu.
Cậu mặc áo khoác màu xanh lam.
Như ánh mặt trời như trước đây.
Quý Mạt nhìn Lâm Hoàn Nhĩ, đôi mắt ý cười tràn đầy, nói: “Hoàn Nhĩ, tôi thay cậu giữ bí mật, cậu chẳng lẽ ngay cả cái bữa sáng cũng không cho tôi?”
Vốn Hoàn Nhĩ còn đang suy nghĩ cậu giữ bí mật gì, vừa muốn hỏi, ngay sau đó đã nghĩ tới sự việc kia.
Sáng hôm đó cậu xông tới, thấy cô cùng Lục Lộc, bộ dáng giống như phát hiện bí mật to lớn nào đó.
Cố tình sau đó Lục Lộc còn không cùng cậu giải thích.
Vì thế Hoàn Nhĩ trừng mắt nhìn cậu một cái.
” Chị Nhược Thủy nói, giết người không cần đền mạng đâu.”
Nói xong, cô lôi kéo Lục Lộc tới phòng học.
Để lại mấy người nhìn nhau.
Lúc Quý Mạt xuất hiện một khắc kia, những người bên cạnh liền thức thời không mở miệng, cũng không chỉ có Thịnh Hạ cùng Giang Lê, còn có nhiều người xem náo nhiệt, kinh ngạc tới nỗi tròng mắt đều rớt.
Đây là… Hai Quý Mạt?
“Anh em sinh đôi?”
“Cảm giác lại không giống anh em sinh đôi, nhìn kỹ, vẫn là không giống như vậy.”
” Đúng, người mặc T-shirt trắng kia soái hơn.”
“Vậy người nào là Quý Mạt?”
Bên người có âm thanh dần dần truyền đến, Thịnh Hạ nghe, ngây người một hồi lâu mới trở lại bình thường một chút, hung hăng xoa xoa cánh tay của mình, kinh ngạc nói: “Là tôi hoa mắt sao?”
“Không có.” Giang Lê kinh ngạc lắc đầu, thanh âm bình thản lại kỳ thực là khiếp sợ đến không phập phồng nổi, gằn từng chữ: “Là tôi mắt mù.”
Hết thảy người trong phòng học hôm nay cũng không rất yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đều thỉnh thoảng hướng về phía góc khuất nhất trong phòng học mà nhìn.
Bất chợt có thanh âm thấp giọng nói chuyện với nhau.
Kinh ngạc thật lâu sau, hơn nữa sau khi nói chuyện với nhau sau, mọi người mới dám tin tưởng, khuôn mặt tinh xảo trước mắt này, diện mạo nghịch thiên này, là Lục Lộc.
Là Lục Lộc!
Làm sao có thể!
Người kia đầu lộn xộn tóc, mang cái kính dày rộng ánh mắt, quần áo sặc sỡ Lục Lộc?
Hơn nữa vì sao lại giống Quý Mạt như thế?
Hoàn Nhĩ lấy nước trở về, đi ngang qua Thịnh Hạ bên này.
Thịnh Hạ kịp thời kéo Lâm Hoàn Nhĩ lại.
“Thật là Lục Lộc?” Thịnh Hạ vẫn như trước khó có thể tin.
“Không phải là, này không giống hoàn toàn, thế nào mới một kỳ nghỉ hè cậu ta liền…” Thịnh Hạ nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Cậu ta chỉnh dung?”
” Lục Lộc nhà mình mới không hề động dao kéo đâu.” Hoàn Nhĩ xì khẽ một tiếng, không muốn cùng cô ấy nhiều lời: “Rõ ràng luôn luôn như vậy.”
Hoàn Nhĩ không lại cùng cô ấy nói tiếp, về chỗ của mình ngồi xuống.
Thịnh Hạ còn muốn hỏi tiếp, lúc này giáo viên đã, đành phải nhắm lại miệng, quay đầu trở về, sau đó ngồi thẳng người.
Bây giờ là tiết Địa Lí. Giáo viên Địa Lí họ Hứa, sắp ba mươi tuổi, một bộ dáng rất khôn khéo giỏi giang.
Mặt mày cũng có chút đẹp mắt.
Các học sinh đều lén nói, cô ấy là giáo viên xinh đẹp nhất.
Hứa lão sư có một đôi mắt, từ trước đến nay đều thập phần lợi hại.
Thời điểm cô giảng đề, theo thói quen nhìn lướt một lượt, ánh mắt dưng lại trên người Lục Lộc.
Lúc này cô ngừng lại nhìn hồi lâu.
Cuối cùng không xác định hỏi: “Bạn học mới chuyển đến?”
“Không phải ạ.” Trong phòng học có người cười nói: “Cô à, đây là bạn học trong lớp chúng ta.”
Vì thế Hứa lão sư híp mắt, cẩn thận nhìn lại.
Trong phòng học có rất nhiều người nở nụ cười.
Đại để là xem trận cảnh này, đều cảm thấy thập phần buồn cười, chờ xem kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Mắt cô Hứa đột nhiên sáng lên. ---Đọc full tại
“Lục Lộc?”
Lời vừa nói vừa ra, trong lớp liền có nhiều người hô hào nói: “Cô giáo thật sự có hỏa nhãn kim tinh.”
Cô Hứa cười cười, đưa tay hướng tới Lục Lộc vỗ nhẹ hai cái, rồi sau đó khẳng định nói: “Không sai.”
Cũng không biết cô Hứa chỉ “Không sai” cái gì.
Hoàn Nhĩ cúi đầu, nhìn cô Hứa chạy tới đằng trước, học bộ dáng của cô, nhẹ nhàng vỗ cái bàn Lục Lộc.
“Không sai.”
Cô Hứa bất cẩu ngôn tiếu, rất ít trêu người khác.
(Bất cẩu ngôn tiếu: Trầm mặc, ít nói.)
Chỉ là Lục Lộc không để ý cô.
Hoàn Nhĩ bĩu môi, nghĩ Lục Lộc cũng thật là, luôn không để ý người khác.
Vì thế cô đảo sách vở trên bàn của cậu, lại vùi đầu, cầm bút liền liên tiếp viết cái gì.
Tan học cô đi toilet, mới đem thư trả lại cho cậu.
Lục Lộc nhìn thoáng qua thư kia, dừng một chút, mở trang thứ nhất.
Tràn đầy chữ “Hoàn Nhĩ”.
Phía sau vài cái còn viết tên Lục Lộc, nhưng là chỉ viết vài cái, đã bị lại bị cô hung hăng đè bẹp.
Lục Lộc khóe môi lộ ra một chút ý cười, trong mắt tràn ra, là tràn đầy sủng nịch.
Lâm Hoàn Nhĩ hiện tại khẩu khí còn càng lúc càng lớn.
A.
Rất nhanh, tin tức liền truyền khắp Du Trung.
Một học sinh cao nhị xấu xí Lục Lộc, kỳ thực là đại soái ca, dung mạo cực kỳ đẹp trai, rất giống với Quý Mạt, nhưng là so Quý Mạt còn đẹp hơn.
Một lời liền làm dấy lên phong ba.
Lúc đó thanh âm truyền đi nhiều nhất chính là ―― làm sao có thể!
Rất nhiều người đều không tin.
Cho nên thời gian tan học, ở cửa lớp ba cao nhị, có rất nhiều người kéo đến để tận mắt nhìn xem.
Vừa mới bắt đầu còn có người hỏi người trong lớp, hỏi ai là Lục Lộc, nhưng là tiếp theo liền phát hiện ――
Căn bản không cần thiết hỏi.
Cậu ở bên trong phòng học, giống như minh châu sáng chói mắt.
Nhưng là vì sao lúctrước liền không có phát hiện đâu?
Vì sao lúc trước lại khiến cho này hòn ngọc quý bị phủ bụi?
Buổi sáng ngày thứ hai, Hoàn Nhĩ tới rất sớm, thời điểm vào phòng học, trống rỗng, người còn chưa có đến, chỉ có một nữ sinh, đứng ở chỗ ngồi bên cạnh chỗ của cô.
Trên tay còn cầm cái phong thư màu hồng nhạt. ---Đọc full tại
Hoàn Nhĩ đi qua, trực tiếp ở chỗ mình ngồi xuống.
“Bạn học, Lục Lộc ngồi chỗ này sao?” Nữ sinh nghi hoặc hỏi một câu.
Cô gái này sinh vóc người cao gầy, mặt mày tú lệ.
Hoàn Nhĩ không quá chắc chắn, cho rằng cô ấy biết Lục Lộc, liền gật gật đầu.
Nữ sinh trên mặt vui vẻ, cầm thư để lại trên bàn Lục Lộc, giấu trong sách, lộ ra một góc.
Sau đó nói với Hoàn Nhĩ: “Bạn học, có thể phiền toái cậu chuyển lời cho cậu ấy một chút hay không, nói đây là lớp cao nhị Trần Duyệt gửi tặng.”
Lúc này bên ngoài đã có bạn học đi vào, Trần Duyệt hướng tới Hoàn Nhĩ cúi mình chào, liền chạy nhanh rời từ cửa sau.
Hoàn Nhĩ nghiêng đầu, nhìn một góc thư kia, lại nhớ tới nữ sinh đỏ ửng gò má, lại không biết sao lại thế này, liền thật là choáng váng.
Cô duỗi tay tới lật qua lật lại, phát hiện không chỉ một phong thư này, bàn học còn có rất nhiều phong thư khác.
Hoàn Nhĩ tươi cười nháy mắt liền ngừng lại.
Lục Lộc hôm nay đến thật đúng giờ.
Là trước tiếng chuông vài phút đồng hồ thì đến.
Chỗ ngồi của cậu ở bên trong, muốn vào đi thời điểm, Hoàn Nhĩ cả người chặn ở chỗ kia, không cho cậu vào.
“Vào lớp rồi.” Lục Lộc thấp giọng nói xong, có chút sốt ruột.
Hoàn Nhĩ cúi đầu, cũng không nhìn cậu, trên tay còn có một phong thư. Cậu nhẹ giọng nói: “Lâm Hoàn Nhĩ.”
Lục Lộc lại cắn răng, nói: “Lâm Hoàn Nhĩ.”
Lúc này Hoàn Nhĩ mới dịch chuyển, nhường chỗ cho cậu.
Lâm Hoàn Nhĩ hôm nay lại âm dương quái khí.
Đêm qua cậu đi phòng luyện tập tìm cô, cũng không thấy người, gọi điện thoại cho cô cũng không tiếp.
Cậu ở chỗ ngồi ngồi xuống, Hoàn Nhĩ quay đầu qua, hướng của cậu bàn học lí chăm chú nhìn, sau đó, tầm mắt lại dừng ở trên một quyển sách.
Lục Lộc theo ánh mắt của cô nhìn sang.
Vì thế lục ra vài phong thư, tiếp theo, trên bàn trong sách cũng có thư.
“Trần Duyệt.”
Hoàn Nhĩ nhàn nhạt phun ra hai chữ.
“Cái gì?” Lục Lộc không hiểu được, cũng không nghe rõ cô đang nói cái gì.
“Lớp cao nhị Trần Tuyệt, vừa mới đã tới, bảo mình nhất định phải nói với cậu, này phong thư là người ta tặng.”
Hoàn Nhĩ rầu rĩ trả lời.
Trong lòng cô đương nhiên mất hứng, đè nén không được. Mới qua một ngày thế này, thư từ nhiều tới mức có thể mở quán được rồi.
Tuy rằng đã sớm đoán được trường hợp như vậy, nhưng là Hoàn Nhĩ cũng không nghĩ tới, cậu sẽ được hoan nghênh như vậy.
Kia Quý Mạt cùng cậu bộ dạng giống nhau như vậy, sao lại không đi tìm Quý Mạt.
Lục Lộc cầm thư, không cần nhìn cũng biết là cái gì, cậu trực tiếp gom gọn vào một chỗ, sau đó ném vào thùng rác.
Hoàn Nhĩ hừ nhẹ một tiếng.
Tiếp theo tiếng chuông vào lớp vang lên.