Hoàn Nhĩ cùng Nhược Thủy ở cùng một phòng.
Phòng này rất lớn.
Một chiếc bình phong lớn đem phòng chia làm hai, Hoàn Nhĩ ở bên ngoài.
Lục Lộc không phải là lần đầu tiên đến nơi này, nhưng là lần đầu tiên, nghiêm túc đánh giá như vậy.
Cửa tủ quần áo của cô mở một nửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy, hơn phân nửa đều là váy hoa, vách tường dán giấy hoa, ngay cả chăn cũng đều là hoa.
Đủ thấy cô thích nhiều như thế nào…
Lục Lộc cũng chưa nghĩ tới, chỉ là hoa thôi mà, có thể có nhiều kiểu dáng như vậy, nhiều màu sắc như vậy.
Lâm Hoàn Nhĩ thật sự là một nhân tài.
Lục Lộc nghĩ như thế, liền cười khẽ một tiếng.
Tối hôm nay có chút nóng.
Lục Lộc xốc lên chăn, nghĩ đã là quá muộn, quả thật nên ngủ, nhưng vừa nhìn một chút, đột nhiên thấy trên giường một bộ nội y hoa đang nằm im lặng.
Sắc mặt của cậu nháy mắt thay đổi.
Lâm Hoàn Nhĩ đầu óc quả thật thiếu một cân.
Đồ như vậy đều ném loạn!
Cậu giật mình, mím môi nghĩ, đem nội y cầm lại.
Lục Lộc nhìn thoáng qua, ánh mắt giật mình ở phía trên, đột nhiên nhớ tới lời nói của bọn Từ Tử Tể.
“Ngực Lâm Hoàn Nhĩ thật sự rất lớn đó!”
Lục Lộc ngượng ngùng.
Trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vài vệt hồng.
Cậu đem nội y ném qua một bên, ngay tại trên giường nằm xuống.
Rõ ràng đã mệt nhọc, nhưng không hiểu sao, có chút xao động bất an.
Lục Lộc ở trên giường lăn qua lộn lại, càng ngày càng nóng, thế nào cũng ngủ không được.
Khí huyết sôi trào.
Trong xoang mũi tràn ngập hương sữa.
Có chút giống hương vị trên người trẻ sơ sinh, nhưng vừa không giống hoàn toàn. Bây giờ cái mùi nhàn nhạt ấy, chậm rãi phiêu tán trong không khí, bao quanh cả người cậu.
Đây là mùi hương độc nhất trên người Lâm Hoàn Nhĩ.
Lục Lộc cắn răng, cảm giác được nơi nào đó có chút cứng rắn, khó chịu không chịu được, cắn răng, nhắm mắt một hồi lâu.
Thật lâu sau, cậu mới ngủ.
Buổi sáng ngày hè, luôn tới rất sớm.
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào gian phòng, chiếu vào trên lan can, tạo ra một một đạo bóng tối.
Trong phòng cũng thật yên tĩnh.
Chỉ ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Đột nhiên bên ngoài có người ở gõ cửa.
“Hoàn Nhĩ Hoàn Nhĩ, cậu mở cửa nhanh.” Bên ngoài kêu như sấm đánh nổ vang.
Nháy mắt đánh sự yên tĩnh vốn có.
Hoàn Nhĩ nằm gần cửa, nghe âm thanh vang lên, truyền vào trong lỗ tai, nhưng làm Lục Lộc phiền chán không được, ôm lỗ tai che một lát, vô dụng, nhấc lên chăn liền rời khỏi giường.
Cậu mở cửa, quát: “Quý Mạt, cậu câm miệng!”
Khi còn ở trong phòng cậu đã nghe ra âm thanh của Quý Mạt.
“ Tôi.. Cậu….” Quý Mạt thấy người mở cửa là Lục Lộc, kinh ngạc mở to hai mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại, lúc đó âm thanh đều lớn không ít.
“Làm sao cậu lại ở đây?”
Quý Mạt xem Lục Lộc chỉ mặc một cái quần đùi, thân trên để trần, tóc cũng là lộn xộn, híp mắt, vừa nhìn cũng biết là bộ dáng mới rời giường.
Quý Mạt mở to miệng.
Cậu cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một chuyện không đúng đắn rồi.
“Mẹ nó L, sao cậu lại ở đây.” Quý Mạt nghiêng thân mình đi lại, trực tiếp vào phòng khách, hô: “Hoàn Nhĩ.”
“ Cậu muốn làm gì?” Lục Lộc nhìn cậu động gào, khiến cậu đau cả đầu, vốn dĩ bị đánh thức như vậy cũng đã cậu bực bội rồi.
Thật muốn đem miệng cậu ta khâu luôn ba đường.
“Nhược Thủy kêu tôi tìm Hoàn Nhĩ lấy mấy đồ.”
Quý Mạt một câu nói này nói không minh bạch.
Nhưng là không trọng yếu, dù sao hắn chính là tới bắt này nọ là được rồi.
“Lấy cái gì?” Lục Lộc hỏi.
Của hắn sắc mặt lãnh lợi hại, cắn răng, hiển nhiên là ở đè nén trong lòng lửa giận.
“Một quyển sách.”
Quý Mạt vừa nói xong, Hoàn Nhĩ liền từ trong phòng đi ra, cầm trên tay một quyển sách, đưa tới trước mặt hắn:“ Cầm.”
Hoàn Nhĩ mặc áo ngủ màu xanh da trời, tóc tán loạn ở sau lưng, khuôn mặt cháu trắng mềm mềm hơi sưng lên, có phần nhợt nhạt.
Vừa nhìn cũng thấy là vừa ngủ dậy.
Cô cũng là vừa rồi bị Quý Mạt đánh thức.
Nghe cậu nói Nhược Thủy muốn, cô chỉ biết là cái gì thư.
Quý Mạt tiếp nhận, ánh mắt ở giữa hai người quét một vòng, sau đó chậc chậc hai tiếng.
“Yên tâm, tôi cái gì cũng không phát hiện đâu.”
Quý Mạt cầm đồ, xoay người liền đi ra ngoài.
khi đi qua người Lục Lộc, Quý Mạt tiến đến bên tai cậu, khóe môi nhẹ giọng nói một câu nói, mặt Lục Lộc nháy mắt liền thay đổi.
Cậu giương tay muốn đi đánh cậu ta.
Quý Mạt bay nhanh ra cửa.
Hoàn Nhĩ vừa rời giường, ý thức đều rất không thanh tỉnh, trong con ngươi của cô là một mảnh sương mù mênh mông, nhìn nhìn Lục Lộc, ánh mắt rơi vào trên thân trần của cậu, giật mình, không có phản ứng.
“Quý Mạt nói cái gì?” Hoàn Nhĩ đi tới, hỏi một câu.
Cô nhìn Lục Lộc, tựa như cuộc nói chuyện bình thường.
Kỳ thực chỉ là cô chưa kịp phản ứng thôi.
“ Cậu ta hỏi, có phải rất sướng hay không?” Lục Lộc nhàn nhạt trả lời.
Hoàn Nhĩ sửng sốt một chút, tự nhiên không phản ứng được ý trong lời nói, ánh mắt dừng một chút ――
Tiếp theo hình ảnh trước mặt cô đột nhiên trở nên rõ ràng, là làn da trắng nõn của Lục Lộc, thắt lưng gầy gò, không giấu mảy may.
Đột nhiên biết Quý Mạt hiểu lầm cái gì.
“ Cậu, làm sao cậu không giải thích?” Lâm Hoàn Nhĩ nói chuyện đều không thông, có chút ấp úng.
“Giải thích cái gì?” Lục Lộc biết rõ còn cố hỏi.
“Chính là giải thích chúng ta không có….” Hoàn Nhĩ không biết nên nói như thế nào, giậm chân một cái, hối hận nói: “Cậu ta khẳng định hiểu lầm rồi!”
Việc này vừa lớn vừa nhỏ, nếu Quý Mạt hiểu lầm mà nói đi đâu, vậy cô cho dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lục Lộc không có trả lời, cậu xoay người trở về phòng Hoàn Nhĩ, cầm lên nội y bên giường, giơ giơ lên. ---Đọc full tại
“Lâm Hoàn Nhĩ, cậu khá lắm.”
Hoàn Nhĩ sửng sốt, sắc mặt nháy mắt liền cứng lại.
Sắc mặt vừa rời giường có chút tái nhợt, nhưng vừa thấy chuyện như vậy, khuôn mặc giống như bị nướng chín, nghiêng người đi, gắt gao mím môi.
Còn kém vò đầu bứt tai mắng bản thân.
Đã nhiều ngày chỉ có cô một người ở, sẽ không quan tâm nhiều như vậy, buổi sáng thời điểm đi ra ngoài sốt ruột, thay nội y, lại đã quên thu dọn.
Trên khuôn mặt trắng nõn tựa như lông tơ cũng nhuộm màu hồng.
Lục Lộc mặc áo, nhìn cô, nhàn rỗi quan sát.
Cô nương này vẫn không dám quay đầu lại nhìn cậu.
Hóa ra cũng có thời điểm da mặt mỏng…
Chỉ là bộ dạng này của Lâm Hoàn Nhĩ, giống như càng khả ái.
Lục Lộc nghĩ như thế, khóe môi bất tri bất giác, liền nói.
“Không cần?” Lục Lộc khó có dịp trêu đùa cô.
Nói xong lại giơ lên.
Hoàn Nhĩ nhanh chóng đi tới, vội vã lấy đồ trong tay cậu, sau đó chạy vào toilet.
Nghỉ hè rất nhanh đã trôi qua.
Với Lâm Hoàn Nhĩ mà nói, giai đoạn này luôn rất bình tĩnh.
Phần nhiều thời giờ tự nhiên là dành cho việc luyện tập, tự mình một người luyện tập, chỉ là đến lúc tối, Lục Lộc sẽ tới.
Hoặc là cùng cô luyện tập, hoặc là giáo huấn cô.
Cô cảm giác, ở phương diện giáo huấn này, Lục Lộc so với giao giáo viên còn muốn lợi hại hơn.
Cậu có cách lý giải độc đáo của bản thân, có thể liếc mắt một cái nhìn ra vấn đề, còn có thể nhìn ra phong cách thích hợp để kết hợp, tiết kiệm sức lực hiệu suất lại cao.
Nghỉ hè kết thúc công ty lại tiến hành kiểm tra một lần nữa.
Chu lão sư thật sự kinh ngạc, Cô thấy Hoàn Nhĩ tiến bộ quá lớn, lấy thực lực hiện tại của em ấy, đã được coi là nghệ sĩ đủ tiêu chuẩn. ---Đọc full tại
Hoàn Nhĩ tự nhiên rất vui vẻ.
Lục Lộc lại gõ đầu cô, kêu cô tỉnh táo chớ kiêu ngạo.
Hoàn Nhĩ hừ hừ nói cậu không cần gõ.
Cậu giống như càng ngày càng thích gõ đầu cô.
Còn gõ như vậy nữa, Hoàn Nhĩ cảm thấy, cô sẽ bị gõ đến ngốc luôn.
Ngày đầu tiên của năm học mới.
“Hoàn Nhĩ, hôm nay cậu đến sớm thế?” Thịnh Hạ mới từ căn tin trở về, cầm chén sữa đậu nành, hút mạnh một ngụm, cúi đầu hỏi Lâm Hoàn Nhĩ.
“Nguyễn Nhược Thủy đâu?”
Trước kia đến trường, Lâm Hoàn Nhĩ đều cùng Nguyễn Nhược Thủy đến.
“ Chị Nhược Thủy còn ở nước ngoài, hai ngày nữa mới trở về.” Hoàn Nhĩ không yên lòng, luôn hướng bên ngoài cửa xem, nghe Thịnh Hạ hỏi, trả lời một câu.
Cô nghĩ, vì sao hôm nay Lục Lộc còn chưa đến.
“ Được nha, Nguyễn Nhược Thủy hiện tại đã là đại minh tinh rồi.”
Thịnh Hạ nghĩ vậy, cảm thán một tiếng, nói: “ Anh họ của mình là fan của chị ấy, còn muốn mình xin chữ ký hộ cơ.”
Trước kia trường học cũng có người biết, Lâm Hoàn Nhĩ cùng Nguyễn Nhược Thủy là thực tập sinh của công ty, nhưng là đại đa số người, đều không có coi việc này là đại sự.
Thực tập sinh cái gì, ở trong một đám trung học sinh, chính là chê cười.
Mỗi ngày đều nghĩ làm minh tinh là mộng tưởng hão huyền.
Không thực tế.
Nhưng là Nguyễn Nhược Thủy hiện tại, là thật sự.
Ngắn ngủi thời gian một kỳ nghỉ hè, nhanh chóng ra mắt. Này không khỏi làm rất nhiều người líu lưỡi.
“Hoàn Nhĩ cậu không phải là cùng Nhược Thủy giống nhau sao? Cậu cũng sẽ giống chị ấy sao?”
Thịnh Hạ tò mò, ngay sau đó lại hỏi.
Chỉ là bên này Hoàn Nhĩ còn không kịp trả lời, Giang Lê liền vọt tiến vào, một mặt kỳ quái, ồn ào thẳng kêu.
“Tôi vừa mới thấy Quý Mạt, cậu ấy giống như càng đẹp trai hơn rồi.” Giang Lê cũng là mới từ căn tin mua bữa sáng trở về, trên tay còn có nửa cái bánh bao chưa ăn xong.
“ Ồ.” Thịnh Hạ nhìn cô ấy một cái.
Siêu cấp đại soái ca lại soái hơn, thì sẽ biến thành cái gì?
Lại đẹp hơn một chút sao?
“ Mình nói thật, mình cảm giác cậu ấy… Cao một chút, ánh mắt dài nhỏ, còn trắng hơn nữa.”
Giang Lê vừa nói một bên lấy tay khoa tay múa chân, miêu tả thập phần kỹ càng.
Hơn nữa, còn nở nụ cười.
Giống như hoàn toàn thay đổi.
Hoàn Nhĩ nghe đến đó, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Chẳng lẽ là… Lục Lộc?
Cậu từ khi nghỉ hè, liền không mang kính và tóc giả, mặc quần áo như trước, nhưng là Hoàn Nhĩ không nghĩ tới, cậu trở về trường học, cũng sẽ… không thèm che giấu.
Thật là Lục Lộc sao?
“ Cậu ấy ở đâu?” Hoàn Nhĩ đột nhiên quay đầu, hỏi.
“Ai?” Giang Lê cùng Thịnh Hạ đồng thời hỏi một câu.
“ Cậu nói cậu vừa mới nhìn thấy Quý Mạt, cậu ấy ở đâu?” Hoàn Nhĩ lúc này cũng không ló thời gian giải thích.
“Ngay tại căn tin bên dưới.” Giang Lê đưa tay chỉ chỉ, nói: “ Cậu ấy hẳn là đang muốn đi lên đi.”
Hoàn Nhĩ đứng dậy, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Bên này hai người còn chưa có phản ứng lại, người đã chạy thật xa, hai người liếc nhau, đồng thời hỏi.
“Không biết.” Giang Lê lắc đầu.
“Đi xem.” Thịnh Hạ buông sữa đậu nành trong tay, hướng Giang Lê vẫy tay, liền lôi kéo cô ấy cũng chạy đi.