Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiết Húc không biết, bên phòng cách vách, Hạ Lăng cũng chưa ngủ, tựa vào trên giường, trò chuyện với Hạ Nhiễm Nhiễm.

Hạ Nhiễm Nhiễm khẩn trương hỏi: "Buổi tối Tiết Húc cùng Khương Yên đi đâu?"

Hạ Lăng: "Không biết."

"Sao lại không biết!" Hạ Nhiễm Nhiễm khó tin: "Cậu không hỏi hắn à?"

Hạ Lăng: "Đó là việc riêng của hắn, tôi hỏi làm gì?"

"Không phải cậu thích hắn sao? Cậu không ghen?" Hạ Nhiễm Nhiễm gấp gáp hỏi.

Hạ Lăng im lặng vài giây, chậm rãi trả lời: "Đây là tôi đơn phương tình nguyện, không liên quan tới hắn."

Hạ Nhiễm Nhiễm không thèm đánh chữ, trực tiếp gửi tới một đoạn ghi âm.

Hạ Lăng kỳ quái mở ra.

Giọng nói lanh lảnh của Hạ Nhiễm Nhiễm truyền tới: "Cậu là heo sao! ?"

"..."

Hạ Lăng đáp lại: "Cậu hơi quá rồi đấy."

Hạ Nhiễm Nhiễm còn chưa hả giận, lại gửi tới thêm một đoạn ghi âm: "Cậu cứ không biết sợ đi, sớm muộn gì Tiết Húc cũng bị con hồ ly tinh kia cướp đi, đến lúc đó cậu đừng có khóc !"

Hạ Lăng kỳ quái hỏi: "Không phải cô ta là bạn hồi nhỏ của cậu sao? Sao tôi lại thấy cô rất ghét cô ta nhỉ?"

"Còn phải nói sao, cô ta chính là trà xanh! Cứ gặp cô ta là lại thấy tức."

Ở một nơi khác, Hạ Nhiễm Nhiễm vừa đánh chữ trong lòng vừa oán thầm: Cũng không thể nói hồi nhỏ bởi vì Tiết Húc mà hai người họ đấu đá nhau được, quá mất mặt rồi.

"Nói tóm lại, cậu đừng khinh thường cô ta, bằng bất cứ giá nào nhất định phải thắng!"

Hạ Lăng lại hỏi: "Trà xanh là cái gì?"

Hạ Nhiễm Nhiễm tức giận: "Cậu tự mình tra đi!"

Hạ Lăng thật sự lên Baidu tìm.

Baidu nói:【 trà xanh 】là chỉ những người ngoài mặt tỏ ra ngây thơ, nhưng tâm địa sâu không lường.

Trong lòng Hạ Lăng khẽ động, nhắn lại cho Hạ Nhiễm Nhiễm: "Làm sao đây? Tôi cảm thấy bản thân cũng là trà xanh."

Hạ Nhiễm Nhiễm bất lực, tự hỏi sao trên đời lại có một kẻ ngốc như vậy, nói: "Yên tâm đi, cậu chính là một cô bé ngốc nghếch."

Nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng. Lúc trước Hạ Lăng ra tay cứu mình, bình thường cũng là kiểu thâm tàng bất lộ, cho nên cô lại nói: "Không đúng, cậu chính là bạch liên hoa."

Hạ Lăng lại đi tra Baidu 【 bạch liên hoa 】.

Baidu nói: 【 bạch liên hoa 】 ý tứ cùng loại với 【 trà xanh 】.

Hạ Lăng: "..."

Hai chị em trò chuyện một lúc, Hạ Nhiễm Nhiễm cảm thấy Hạ Lăng thật sự không có việc gì, liền nói mình mệt rồi, muốn đi ngủ.

Hạ Lăng chúc cô ngủ ngon.

Buông di động, tắt đèn đầu giường, cô cũng muốn ngủ.

Trong một mảng bóng tối, cô lẳng lặng nhìn trần nhà, trong mắt không có một tia buồn ngủ, nhưng vẫn cưỡng ép chính mình nhắm mắt lại, xiết chặt chăn.

Hai giờ sau.

Hạ Lăng mở mắt ra, trong mắt thoáng qua một tia ảo não, cô ngồi dậy, lấy ra lọ thuốc cất ở dưới gối, nuốt một viên, lại nằm xuống.

Lúc này, cô ôm tấm chăn mềm mại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.Từ hôm đó, Khương Yên với dung mạo và tài năng hơn người được cử vào hội học sinh, thường xuyên tham gia các hoạt động của trường, phát thanh, khiêu vũ, đàn dương cầm, tất cả cô ta đều thành thạo, là một đại mỹ nhân tài giỏi danh xứng với thực.

Dần dần, cô ta được nam sinh trong trường tôn làm nữ thần, cửa lớp bọn họ lại một lần nữa bị chèn ép, chẳng qua là không còn đến tìm Hạ Lăng nữa mà đổi thành Khương Yên.

Hạ Lăng dần bị quên lãng, rất ít người đề cập tới, bất quá bản thân cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được bình yên.

Tiết Húc vẫn như thường ngày thích làm nũng với cô, còn bởi cô không bị đám nam sinh quấy rầy nữa mà đắc ý, từ ái sờ đầu nhỏ của cô, nói: "Cô xem, tôi nói nam sinh bây giờ không đáng tin mà, có mới nới cũ, đến nhanh đi cũng nhanh, vẫn là người làm anh như tôi đối với cô tốt nhất đúng không?"

Hạ Lăng = =, bất đắc dĩ: "Đúng đúng, cậu là tốt nhất, còn không mau bỏ tay ra khỏi đầu tôi."

Hắn không thấy ánh mắt của bạn học Khương Yên đang đỏ như máu sao?

Cô nhìn thiếu niên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, có chút bị mê hoặc, cô tưởng rằng sau hôm đó, hắn nhất định sẽ cùng Khương Yên tay nắm tay hạnh phúc, còn cô lặng lẽ rời đi.

Nhưng kết quả có chút ngoài dự đoán...

Từ hôm đó đến nay, cũng không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, Tiết Húc tỏ ra hờ hững với Khương Yên, thái độ so với các bạn học khác còn lạnh nhạt hơn, cả ngày nói với nhau chưa đến năm câu, đến dạo phố cũng không đi.

Ai da, có chút lúng túng đi.

Có hôm, Hạ Lăng thấy Khương Yên cố ý tìm Tiết Húc nói chuyện, hắn lại tỏ vẻ lười biếng ở một bên chơi di động, coi cô ta như không khí.

Khương Yên mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Hạ Lăng, giống như đem toàn bộ oán hận chút lên người cô vậy.

Hạ Lăng vô tội nhìn lại, ngoài mặt tỏ ra đồng cảm với cô ta, nhưng trong lòng lại có chút ít cao hứng.

Cô nghĩ, có lẽ bản thân thật sự như Hạ Nhiễm Nhiễm nói, là một đóa bạch liên hoa.

Càng nghĩ càng thấy đúng.

Chính xác là như vậy.

Chuông reo, Hạ Lăng cùng Tiết Húc vừa bước ra khỏi khu nhà dạy học, Chu Gia Giang đột nhiên chạy tới, nói tìm Tiết Húc có chuyện, muốn kéo hắn đi.

"Không đi." Tiết Húc dường như biết ý định của cậu ta, biểu tình chán ghét, phủi tay tránh thoát.

"Tớ xin cậu đó, đi cùng tớ một chuyến thôi, lần này ảnh hưởng tới hạnh phúc tương lai của huynh đệ cậu đó!" Chu Gia Giang tỏ vẻ đáng thương, đối với Hạ Lăng cợt nhả nói: "Lăng muội muội, tôi mượn A Húc của cô một lát nhé, tối nay trả lại cho cô."

Hạ Lăng nghi hoặc: "Cậu muốn dẫn hắn đi đâu?"

"Khụ, bí mật, bí mật, tóm lại không phải chỗ nguy hiểm, cô cứ yên tâm." Chu Gia Giang cố gắng che đi vẻ chột dạ.

"Được rồi." Hạ Lăng thấy cậu không muốn nói, cô cũng không cố hỏi, nhân phẩm của Chu Gia Giang cô có thể tin được.

"Về sớm một chút."

"OK! OK!" Chu Gia Giang vui mừng, cố gắng cưỡng ép lôi kéo Tiết Húc đi.

"Tớ đã nói không đi, cậu nhanh buông tay ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả." Tiết Húc ngữ khí uy hiếp.

"Tu Uyên cũng đi, hắn nói cậu không đi hắn cũng không đi, sau đó đi tìm Lăng muội muội hẹn hò."

"Cậu ta dám..."

...

Âm thanh cãi vã của hai người càng lúc càng xa, Hạ Lăng bật cười lắc đầu, cô biết Tiết Húc tuy rằng không nguyện ý nhưng nhất định sẽ đi.

Bởi vì hắn là một người trọng tình nghĩa.

"Hạ Lăng, có rảnh không chúng ta nói chuyện chút?"

Phía sau đột nhiên có người gọi cô.

Hạ Lăng quay đầu nhìn lại, là Khương Yên.

Cô ta hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Hạ Lăng, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Bãi cỏ phía sau toà nhà dạy học.

Hạ Lăng cùng Khương Yên đứng đối mặt nhau, không khí có chút ngưng trệ.

"Nói đi, phải làm thế nào cô mới bằng lòng rời xa A Húc?"

Khương Yên bày ra một bộ muốn thương lượng, nhưng thái độ vẫn ngạo mạn như trước.

"Tôi biết cô bị đuổi ra khỏi Hạ gia, không nhà để về, mới đến ở nhờ nhà A Húc, như vậy đi, tôi sẽ tìm cho cô một căn hộ, với điều kiện cô phải rời xa A Húc."

Hạ Lăng lạnh mặt, gọn gàng dứt khoát từ chối: "Không cần."

Khương Yên khinh thường nhìn cô: "Cô không biết ngượng sao? Ăn không ở không nhà người khác, thậm chí cô còn là con gái, một chút xấu hổ cũng không có sao!"

Hạ Lăng hỏi lại: "Tôi ở cũng không phải ở nhà cô, có cái gì mà ngượng ngùng?"

"Về sau chỗ đó chính nhà tôi!" Khương Yên nói ra bí mật, gằn từng chữ: "Chắc cô không biết, tôi chính là vị hôn thê của A Húc."

Hạ Lăng sửng sốt, thật lâu sau, nhẹ nhàng "À" một tiếng.

Tuy rằng cô cũng đã đưa ra khá nhiều giả thiết về mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng không nghĩ đến lại là mối liên hệ này.

"Sao cô không có một chút phản ứng nào vậy?" Khương Yên thấy cô vẫn vô cùng bình tĩnh, trong lòng không khỏi tức giận.

Hạ Lăng suy nghĩ một chút nói: "Chúc hai người trăm năm hoà hợp."

"..."

Sao lại không giống với kịch bản đã soạn sẵn vậy?

Nhất định là cô ta đang giả bộ!

Khương Yên nheo mắt, "Nếu cô đã biết, sao còn không nhanh chuyển ra ngoài!"

Hạ Lăng vẫn như trước cự tuyệt: "Không cần."

Khương Yên sắc mặt âm trầm: "Cô đây là có ý gì, đã biết quan hệ giữa hai bọn tôi rồi mà vẫn còn cắm rễ ở trong căn nhà của bọn tôi..."

Cô ta cười lạnh: "Chẳng lẽ cô muốn trở thành cùng một loại người với mẹ cô sao? Tôi hôm nay cuối cùng hiểu ra một chuyện, hoá ra cái này còn có thể di truyền, dạng người như cô không xứng sống trên thế giới này!"

"Cắm rễ ở trong căn nhà của hai người?" Hạ Lăng lại thản nhiên nói: "Tương lai của cô cùng với hắn như thế nào tôi không biết, nhưng bây giờ cô vừa không phải bạn gái hắn, đến kết hôn còn chưa đủ tuổi, hơn nữa hắn cũng chưa từng nói thích cô, vậy cô lấy tư cách gì mà đuổi tôi?"

Hạ Lăng nhìn cô ta, ánh mắt tối đen như mực, đem nguyên lời Hạ Nhiễm Nhiễm nói lặp lại một lần nữa ——

"Cô chính là một tiểu trà xanh."

Khương Yên mặt cứng nhắc, cất cao âm lượng: "Cô nói tôi là cái gì?"

Hạ Lăng đã không muốn nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

"Nếu cô tìm tôi chỉ để nói cái này, vậy hay là hết hy vọng đi, trừ phi hắn đuổi tôi đi, bằng không tôi sẽ không rời đi."

Hạ Lăng đeo cặp sách, chậm rãi bước ra khỏi cổng trường, cô cúi đầu, lúc này mới dám thả lỏng, sắc mặt hơi tái, môi mím chặt.

Khương Yên sẽ không biết, thật ra nội tâm trong cô lúc đó khác xa với vẻ bề ngoài trông bình tĩnh kia.

Nó sớm đã loạn thành một đoàn từ lâu rồi.

Tim đập kịch liệt, lòng bàn tay rịn mồ hôi, trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn.

Thời điểm Khương Yên nói cô ta là vị hôn thê của Tiết Húc. Một khắc đó, Hạ Lăng kỳ thật đã sớm biết sẽ có một ngày như thế này, nhưng người đó chắc chắn không phải Khương Yên, mà là một người con gái khác môn đăng hộ đối cùng hắn kết hôn sinh con.

Còn cô, ngay từ đầu đã không có phần thắng.

Chỉ là dối mình gạt người mà thôi.

Dù sau này có ra sao, bản thân cô vẫn luôn quý trọng từng ngày được ở bên hắn.

Không dám nghĩ tới tương lai.

Bởi vì không có khả năng.

Đi đến ngã tư đường, phía trước là đèn giao thông.

Hạ Lăng cùng với những người đi đường khác, lẳng lặng đứng ở bên đường chờ đợi, những con số màu đỏ ở trong mắt cô không ngừng nhấp nháy, dường như nhắc nhở cô thời gian còn lại không còn nhiều nữa.

Hạ Lăng bi ai mỉm cười.

Trong lòng rất rõ ràng.

Chênh lệch về địa vị, quan điểm sống, hiện thực đủ loại vấn đề.

Cô và Tiết Húc cũng không có khả năng ở cùng một chỗ.

Bởi vì cô biết bản thân mình chính là vấn đề lớn nhất.

Chu Gia Giang lôi kéo Tiết Húc cùng Quý Tu Uyên đi tới một quán bar, cách trường học không xa, chỗ này kinh doanh không chính quy nên dù chưa đủ tuổi vẫn có thể vào, có rất nhiều học sinh buổi tối thích lén lút chạy đến đây để tiêu khiển, tìm thú vui trải đời.

Mà Chu Gia Giang tới nơi này, là bởi vì cậu ta thích một cô ca sĩ hát dạo ở đây.

Cô gái vô cùng xinh đẹp, với cái eo nhỏ cùng cặp chân dài.

Ba ngày trước, Chu Gia Giang cùng bạn bè tới quán bar này chơi, nhìn thấy cô gái đứng trên sân khấu hát, xung quanh là lớp khói mờ ảo, tạo cho người nghe cảm giác huyền diệu, nháy mắt chọc trúng nội tâm thiếu niên Chu Gia Giang, đối với cô gái liền nhất kiến chung tình.

Cậu ta mặt dày muốn tìm cô gái xin WeChat, mà dường như phía sau cô có một thế lực nào đó, vừa mới nói được một câu, cậu liền bị mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ ném ra ngoài.

Lần này rủ Tiết Húc và Quý Tu Uyên cùng đi, chủ yếu là muốn bọn họ hỗ trợ phòng trường hợp kia lại xảy ra, làm cách nào cũng nhất định phải xin được WeChat.

"Cậu có phải uống lộn thuốc rồi không? Ở trường có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, thế nhưng cậu lại đến quán bar để tìm đối tượng, ba mẹ cậu mà biết thế nào cũng đánh chết cậu!"

Tiết Húc không thích không gian trong quán bar, ngọn đèn mờ, chướng khí mù mịt, mùi thuốc lá sặc cổ họng, trong mắt đều là muôn hình muôn vẻ của con người, ăn mặc thiếu vải, hành vi lớn mật, nam nữ kề sát nhau nhảy múa.

Vô cùng hỗn loạn.

Nếu không phải vì Chu Gia Giang, hắn một giây cũng sẽ không ở lâu.

"Bọn họ làm sao biết được." Chu Gia Giang nhấp một ngụm, làm như không có gì nói: "Các cậu không nói là được."

"Chơi đùa thôi mà, cần gì phải nghiêm túc vậy?" Quý Tu Uyên ngược lại rất thích nơi này, hai ngón tay trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc, phun khói thành vòng cười nói.

Tiết Húc muốn nói thêm gì, Chu Gia Giang đã hưng phấn rống lên.

"Cô ấy đến rồi! Cô ấy đến rồi!"

"Hai cậu mau nhìn!"

Tiết Húc cùng Quý Tu Uyên đồng thời ngẩng đầu.

Trên sân khấu quả nhiên xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc màu nâu uốn xoăn gợn sóng, phấn mắt được tô đậm, mặc một chiếc áo croptop để lộ vòng eo phối với quần đùi jean, ngực tấn công mông phòng thủ, vô cùng gợi cảm.

Cô gái ôm một chiếc guitar, nở nụ cười diễm lệ khích động lòng người, từng giai điệu dồn dập mạnh mẽ của bài hát nước ngoài được cất lên, cả hội trường trong nháy mắt liền bùng nổ.

Ở đây dường như có rất nhiều người biết đến cô, vừa mới bước ra liền không ngừng thét lên gọi tên.

Thật giống như gặp được thần tượng vậy.

"Carbonat natri! Carbonat natri! Carbonat natri!"

Đây là cái tên quỷ quái gì

Truyện Chữ Hay