Sau khi cùng Hạ Lăng tách ra, Tiết Húc đưa Khương Yên tới siêu thị gần nhất, tốc chiến tốc thắng, nhắc nhở cô ta muốn mua gì thì mua nhanh.
Cái cô Khương Yên này dường như cố ý không hiểu lời hắn, nhìn đông ngó tây, nhìn cái gì cũng không hài lòng, ngay cả một cây bút, một cục tẩy, cũng dây dưa mãi không chọn xong.
"A Húc, cậu xem cây bút này thế nào?"
"Được."
"Ở đây có rất nhiều màu, cậu thấy màu hồng nhạt hay màu xanh đẹp hơn?"
"Đều đẹp."
"Cậu thấy quyển sổ này nên mua loại to hay loại nhỏ?"
"Tùy cô."
Tiết Húc cực kì mất kiên nhẫn, giọng điệu chán nản nói cho có lệ, đứng bên cạnh lấy di động ra xem thời gian, mắt thấy sắp đến bảy giờ, tâm tình càng thêm khó chịu, nói với cô ta: "Cô mua xong chưa? Giờ tôi phải về."
"A! Sao cậu lại vội vàng thế?" Khương Yên có chút tức giận, mắt đẹp trừng hắn: "Tốt xấu gì chúng ta cũng lâu rồi không gặp, cậu không thể ở bên cạnh tớ thêm chút nữa sao?"
"Trước đó cô cũng nghe được rồi đấy, tôi phải về nhà ăn cơm, thời gian bên này không giống bên Mỹ." Ánh mắt Tiết Húc bị hấp dẫn bởi một cái vòng cổ ở quầy kính bên cạnh, không chút để ý đáp.
"Bỏ rơi vị hôn thê để cùng một đứa con gái khác ăn cơm, lương tâm cậu không thấy cắn rứt sao?" Khương Yên cười lạnh: "Nếu cậu không thích tớ, vì sao lại đồng ý cùng tớ đính hôn."
"Đó là bố tôi đồng ý, nếu cô muốn thì đi tìm ông ấy đi."
Tiết Húc vẫn như cũ nhìn cái vòng cổ kia, mặt dây chuyền là một đóa hồng nhạt, năm cánh hoa được làm trong suốt, hoa văn rõ ràng, không phải vẻ cao quý sang trọng nhưng lại mang dáng vẻ tươi mát lại đáng yêu.
Hắn liền nghĩ đến Tiểu Hoa nhà mình, nếu cô đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
"Tôi lấy cái này." Tiết Húc chỉ vào mặt dây chuyền, nói với nhân viên quầy: "Giúp tôi gói lại."
"Dạ được, xin chờ một lát." Quầy viên lần đầu tiên thấy một vị khách hào phóng như vậy, đến cả giá cũng không thèm nhìn, sợ hắn đổi ý, nhân viên lập tức vui sướng lấy sợi dây truyền đóng gói cẩn thận.
Khương Yên thấy Tiết Húc muốn mua một sợi dây chuyền, liền nhanh chóng hết giận, đi tới nói: "Thật đẹp, cậu mua cho tớ sao?"
Coi như hắn thức thời, biết mua trang sức để dỗ dành mình, tuy rằng mắt thẩm mỹ không được tốt cho lắm.
"Cô nghĩ nhiều rồi." Tiết Húc trả tiền, nhận lấy chiếc hộp bỏ vào trong cặp, thản nhiên mở miệng: "Cái vòng cổ này chỉ có mấy đồng, sao xứng với thân phận cao quý của cô."
"Cậu!" Khương Yên tức giận đến nói không nên lời.
"Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây." Tiết Húc mặc kệ cô ta, nhấc chân rời đi.
"Cậu đã nghe tin gì chưa, con trai nhà họ Vương ở thành phố Hoa mới đây đã qua đời." Khương Yên đột nhiên nói.
Tiết Húc liền thả chậm bước chân.
"Nghe nói là tự sát." Khương Yên tươi cười châm chọc: "Hắn yêu một cô gái không mấy sạch sẽ, khuyên bảo ra sao thì hắn vẫn khăng khăng đòi lấy cô ta, nhà họ Vương tất nhiên sẽ không chấp nhận, mới tháng trước, không biết vì sao cô gái kia đột nhiên gặp tai nạn, hắn buồn bực không vui, vài ngày sau liền tự sát, mà Vương gia coi chuyện này như một nỗi nhục của gia tộc, liền gạch tên hắn khỏi gia phả."
"Còn có nhà họ Hoàng chắc cậu cũng biết? Làm giàu nhờ vào khai thác dầu mỏ, nhà họ có một người con trai tên Hoàng Đình Tiếu, đem lòng yêu một cô thôn nữa, còn vì cô ta mà đoạt tuyệt quan hệ với gia đình, cùng cô ta bỏ trốn, cậu đoán xem kết quả thế nào. Có người từng tận mắt nhìn thấy hắn cùng cô gái kia ở trên đường ăn xin mà sống, nhà hắn cũng đủ tuyệt tình, không chỉ khoá hết thẻ của hắn, còn tìm người gây khó dễ bọn họ, không kiếm được tiền, ngay cả miếng ăn cũng không có, cậu nói xem có đáng thương không?"
Khương Yên cười nhìn hắn.
"Đến cùng cô muốn nói cái gì?" Tiết Húc nói giọng lạnh tanh, siết chặt chiếc hộp trong túi.
"Tớ chỉ muốn hỏi, cậu có tâm ý gì khác với cô bé kia không?" Khương Yên cong môi, lời nói đầy gai góc.
Tiết Húc trầm mặc, biểu tình không mấy xao động, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, hắn nhìn cô ta, ánh mắt tối lại không rõ tâm ý: "Cho nên cô đồng ý làm một con rối, nghe theo sự sắp đặt của gia đình, tùy tiện cùng một người đàn ông kết hôn?"
"Tớ không có tùy tiện." Khương Yên nở nụ cười, hướng hắn chớp mắt: "Từ nhỏ tớ đã có cảm tình với cậu, cùng cậu kết hôn chính là tâm nguyện của tớ."
Tiết Húc khinh thường nhếch khóe miệng, xoay người.
"Cậu muốn đi cũng được thôi." Khương Yên ung dung lấy điện thoại ra nói: "Nhưng tớ không cam đoan sẽ không nói chuyện này với chú Tiết đâu, mới ngày đầu tiên đến đây, vị hôn phu của mình vì một cô gái khác mà vứt bỏ vị hôn thê ở đầu đường, thật khiến người khác đau lòng mà."
"Chưa kể sau khi trở về, tớ nói cho cô ta biết thân phận của mình, không biết tâm trạng của cô ta sẽ như thế nào nhỉ, tớ khá tò mò muốn biết kết cục của cô ta sẽ ra sao."
"Việc đó không phiền cô quan tâm."
Sau khi ra ngoài, Tiết Húc đoán Khương Yên cũng không thể uy hiếp được mình nữa, liền không mặn không nhạt nhìn cô ta một cái, giọng điệu dị thường khẳng định: "Tương lai của cô ấy, so với cô còn tốt gấp trăm lần."
Tay hắn cầm túi, không chút do dự rời đi.
"Về phần ba của tôi, cô muốn nói thì cứ việc, tôi không quan tâm."
Tiết Húc vội vàng chạy về nhà, đồng hồ chỉ qua tám giờ rưỡi, nếu bản thân có cánh hắn chắc chắn sẽ bay về thật nhanh.
Hắn có chút thấp thỏm đổi giày, đại sảnh đèn còn sáng, Tiểu Hoa chắc sẽ không tức giận đâu nhỉ.
Hắn đi đến phòng khách, nhìn một vòng, trên sô pha không có ai, kỳ quái đi đến phòng ăn, thấy rõ cảnh tượng trước mắt, tâm hắn nhảy dựng lên, theo bản năng nhẹ nhàng bước tới.
Trước bàn ăn, Hạ Lăng gối đầu lên cánh tay, tóc dài rũ xuống vai, từ từ nhắm hai mắt ngủ.
Trên bàn có rất nhiều đồ ăn, cá hấp xì dầu, cà tím xào, thịt kho tàu... Đều là những món hắn thích.
Tiết Húc nhìn một màn này, đáy lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, nói không nên lời.
Hắn quan sát đồ ăn, thấy có vài món đã động đũa, biết cô ăn rồi lúc này mới yên tâm.
Hắn cẩn thận đi đến bên người cô, dọc theo sườn mặt nhìn cặp mắt khép nhẹ an tĩnh, sống mũi cao, còn có... Đôi môi mềm mại.
Ánh mắt Tiết Húc phức tạp dừng lại ở chỗ đó một lúc lâu, nhịn không được thò ngón tay, muốn chạm vào, lại sợ đánh thức cô, chỉ dám vẽ theo bờ môi ngoài không khí, một lần lại một lần, chậm rãi, cẩn thận.
"Cậu có tâm ý gì khác với cô bé kia không?" Câu nói của Khương Yên không ngừng vang lên trong đầu, giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim hắn.
Mình có ý gì khác với Hạ Lăng?
Tiết Húc để tay lên ngực tự hỏi, khóe miệng chua xót, nhìn Hạ Lăng, biểu tình ôn nhu mà ẩn nhẫn. Đúng vậy, chắc chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Một khi vượt qua phòng tuyến này, bọn họ đều không thể trở lại như trước nữa.
Cuộc sống trước kia của cô đã đủ bi thảm rồi, sao có thể bị hắn kéo xuống nước, nửa đời sau lại tiếp tục sống trong lo sợ.
Cô là em gái hắn.
Tiết Húc đã vô số lần cảnh cáo chính mình.
Cô là đứa em gái độc nhất vô nhị.
Tương lai nhất định cô sẽ có được một gia đình đầm ấm hạnh phúc.
Tiết Húc có chút thất thần, ngón tay thon dài không cẩn thận đụng phải môi Hạ Lăng.
Xúc cảm mềm mại ướt át.
Trái tim liền tê dại, lưu luyến muốn nhiều hơn nhưng lại luyến tiếc lấy ra.
"Ưm..."
Hạ Lăng mí mắt không thoải mái giật giật.
Tiết Húc hoảng sợ, nhanh chóng thu tay về, vội vàng ngồi xuống ghế đối diện cô.
"A, về rồi?" Hạ Lăng mơ hồ ngẩng đầu, xoa xoa mắt, nhìn thấy người ngồi phía đối diện, kinh ngạc nhướn mày, "Cậu về từ lúc nào vậy?"
"Cũng vừa mới, vừa mới..." Tiết Húc ánh mắt mang vẻ chột dạ, cố ý nhìn xung quanh, trên mặt có chút hồng.
"... À." Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần chín giờ rồi, mím môi, cố gắng che giấu vẻ ảm đạm trong ánh mắt, không ôm hy vọng hỏi: "Chắc cậu ăn ở bên ngoài rồi hả?"
"Làm gì có, không phải nói sẽ về nhà ăn sao, bụng tôi xẹp lép rồi này." Tiết Húc cười cười, đứng dậy cầm bát đi xới cơm.
Hạ Lăng có chút ngoài ý muốn, cũng đứng lên: "Để tôi hâm nóng lại thức ăn cho cậu."
Đồ ăn để bên ngoài lâu như vậy đã sớm lạnh ngắt rồi.
"Không cần phiền phức, cứ để như vậy mà ăn thôi." Tiết Húc khoát tay, cầm lấy đôi đũa ăn ngấu nghiến, xem ra đúng là rất đói bụng.
Hạ Lăng thấy thế, lại ngồi trở xuống, không có hỏi hắn ở bên ngoài cùng với Khương Yên xảy ra chuyện gì, chỉ yên lặng nhìn hắn ăn.
Cả phòng rơi vào trầm mặc.
Từ khi hai người ở chung tới nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống tẻ nhạt đến vậy.
Tiết Húc có chút không được tự nhiên, không biết là do cuộc gặp gỡ với Khương Yên, hay bởi vì lúc nãy nhìn trộm đôi môi của cô, trong lòng có chút chột dạ, ngượng ngùng nói: "Tiểu Hoa, nếu cô mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, không cần chờ tôi."
Hạ Lăng nói: "Nhưng mà, tôi còn phải rửa bát."
"Cô đến đây đâu phải để làm người hầu!" Tiết Húc cường điệu: "Để tí nữa tôi rửa cũng được, cô đi nghỉ đi."
Hạ Lăng chậm rì nói: "Lần trước cậu rửa năm cái bát, vỡ mất hai cái."
"..." Loại chuyện nhỏ nhặt thế này mà cô nhớ rõ như vậy?
Tiết Húc yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Sau bữa ăn.
Hạ Lăng rửa xong bát, tính trở về phòng thì Tiết Húc ở phía sau do dự gọi cô lại, "Tiểu Hoa."
"Chuyện gì vậy?" Cô quay đầu.
Tiết Húc xiết chặt chiếc hộp trong túi quần, trầm mặc một lúc lâu rồi buông lỏng tay, suy sụp nói: "Không có việc gì, đột nhiên quên mất muốn nói cái gì rồi."
"Ừm." Hạ Lăng gật đầu, đóng cửa phòng lại, thân ảnh dần biến mất sau cánh cửa.
Tiết Húc khổ sở sờ mũi, cười nhẹ, mẹ nó, lớn đến vậy rồi, lần đầu tiên trong đời lại hèn nhát như vậy.
Chỉ là đưa đồ thôi lại khiến tay chân luống cuống.
Hắn tắm rửa xong, tắt đèn phòng khách rồi trở về phòng.
Ban đêm, đồng hồ điểm mười hai giờ.
Tiết Húc không hề buồn ngủ, lăn qua lộn lại ngủ không được, khó chịu bứt tóc, vén chăn lên ngồi dậy, lấy điện thoại gọi cho cha mình.
Đối phương tiếp nhận, thanh âm gợn sóng không sợ hãi: "Có chuyện gì?"
Tiết Húc đi thẳng vào vấn đề: "Đưa Khương Yên tới là ba?"
"... Rõ ràng lúc trước ba đồng ý chờ sau khi bọn con tốt nghiệp rồi bàn tiếp, giờ ba làm thế này là có ý gì... Con muốn kết bạn với ai là tự do của con, ba quản được sao..."
Không biết đối phương nói cái gì, đồng tử Tiết Húc liền co rút lại, tay nắm chặt chăn, biểu tình trở nên vô cùng băng lãnh, hắn khàn giọng chậm rãi mở miệng: "Nếu ba dám động vào cô ấy, con sẽ không để yên đâu..."
Giọng điệu bình tĩnh đến quỷ dị, nói: "Đừng ép con, đến bước đường cùng cái gì con cũng dám làm đấy..."
Đối phương không nói thêm lời nào, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề, hồi lâu, lạnh lùng hừ một tiếng, cúp điện thoại.
Tiết Húc thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh, biết rằng đối phương đã thỏa hiệp.
Theo lời trước đó, trước khi tốt nghiệp, muốn làm cái gì đều là tự do của hắn.
Còn sau này...
Tiết Húc nhắm mắt, có chút phiền muộn thở dài.
Xem ra hắn cũng phải dọn dẹp một chút, chuẩn bị rời nhà trốn đi rồi.
Hoàn hảo, tới lúc đó Tiểu Hoa cũng trưởng thành rồi, trời cao biển rộng, mặc cô bay lượn.
Chỉ cần không ở cùng một chỗ với hắn, cô sẽ là an toàn.
Chỉ cần không ở cùng hắn...