Tiết Húc dẫn Hạ Lăng về nhà, để cô nghỉ tạm phòng cho khách ở lầu một, hắn đặt hành lý của cô xuống, kéo rèm cửa sổ sát đất lên, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, toàn bộ căn phòng nháy mắt sáng bừng lên.
Sáng chói, lấp lánh như vàng.
Thiếu niên cao lớn vững chãi, đứng đó mỉm cười nhìn cô, đôi mắt như sao đêm, hoà làm một với ánh dương phía sau.
"Tạm thời cô ngủ ở đây, đợi đến cuối tuần, tôi với cô đến trung tâm thương mại mua sắm đồ đạc, chờ phòng của cô bố trí xong thì dọn qua."
Trên gương mặt trắng sứ của Hạ Lăng vẫn còn vương nước mắt, hàng mi dài ướt át, cô đứng tại chỗ, có chút co quắp đánh giá căn phòng.
Tủ quần áo màu đen, tường sơn màu lam nhạt, giá để sách màu trắng, giường làm bằng gỗ nâu cùng đệm chăn.
Phòng nghỉ cho khách của Tiết gia khá đơn giản, nội thất bài trí không có gì quá đặc biệt, nhưng rất đầy đủ thoải mái, rõ ràng nghĩ cho khách mà chuẩn bị.
"Tôi thấy phòng này khá ổn, không cần đổi đâu." Hạ Lăng hơi xấu hổ nói, đầu cảm thấy choáng váng, đến giờ vẫn không thể tin được bản thân lại sống cùng một nhà với Tiết Húc, giống như đang nằm mơ vậy.
"Này sao được." Tiết Húc rũ chăn, nhàn nhạt nói: "Phòng cho khách tóm lại là phòng cho khách, sao có thể tốt được, nó chỉ để cho khách ở tạm thôi."
Hạ Lăng nghe ra ngụ ý của hắn, hít hít mũi, mắt lại bắt đầu phiếm hồng, cô lập tức ngẩng đầu lên, đem nước mắt thu về.
Thật kỳ quái, cô rõ ràng không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc, ở trước mặt Hạ Trác Quần, dù có khó chịu hay xúc động cũng sẽ không khóc, vậy mà vừa thấy hắn, lại trở thành một đứa trẻ thích khóc nhè.
"Cô muốn tắm qua trước không?" Tiết Húc thấy cô lại nước mắt lưng tròng, thở dài, đi tới, nâng tay lên, dùng cổ tay áo có chút thô lỗ lau mặt cô, cười nói: "Điều chỉnh tâm trạng cho tốt, chú Trần đi mua đồ ăn cũng sắp trở lại rồi, cô tắm xong là có thể ăn cơm."
"Ừm." Hạ Lăng còn chưa tìm ra mối liên hệ giữa chuyện tắm rửa với điều chỉnh tâm trạng, đã bị hắn đẩy đến phòng tắm.
Phòng tắm cùng buồng vệ sinh nằm sát nhau, được ngăn cách bằng một tấm kính mờ.
Đến nhà Tiết Húc vài lần nên cô cũng khá quen thuộc, bất quá tắm rửa vẫn là lần đầu tiên, nhưng cô vốn thần kinh thô, không có gì ý nghĩ gì khác, rất nhanh liền đem quần áo cởi sạch, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, bỗng nhiên phát hiện mình quên lấy quần áo, liền đóng vòi sen lại gọi người đang ở bên ngoài: "Tiết Húc, tôi quên đem theo quần áo rồi, cậu có thể giúp tôi lấy được không?"
Vài phút sau, Tiết Húc xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình xuyên qua kính mờ có chút mơ hồ.
"Ở đâu?" Thanh âm của hắn có chút thấp, mang theo giọng mũi, thái độ lười nhác.
"Trong vali đó." Hạ Lăng nói: "Tôi để áo ngủ ở bên trong."
"Ừm." Đối phương tựa hồ tùy ý gật đầu, liền xoay người rời đi.
Hắn đi rồi, Hạ Lăng lại mở nước tắm, kì cọ, phát hiện có điểm không thích hợp, dường như bản thân quên mất điều gì đó rất quan trọng.
Là gì được nhỉ......
Trong vali hình như có thứ không thể cho hắn xem.
Ngày hôm qua cô còn ôm thứ đó vào lòng......
Áo khoác quần da!
Xong rồi!
Hạ Lăng đột nhiên mắt trợn lớn, sắc mặt liền thay đổi, lập tức tắt vòi sen, vội vàng với tay cầm lấy khăn tắm treo trên móc xông ra ngoài, vừa chạy xuống lầu vừa quấn khăn tắm quanh người, hoảng loạn hô lớn: "Tiết Húc, cậu đừng động vào! Để tự tôi lấy được rồi!"
Tiết Húc lúc này đã đi vào phòng, kéo khoá rương hành lý, vừa tính mở ra, nghe được giọng nói của cô, không khỏi quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ dạng hiện tại của Hạ Lăng.
Cô gái trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, từ cổ đến trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt, làn da trắng mịn có chút hồng, mái tóc dài đen nhánh ướt đẫm phủ lên trên bờ vai, vài giọt nước còn đọng lại từ từ trượt xuống.
Khăn tắm không quá lớn, tạm thời che đi những vị trí quan trọng, đôi chân dài trắng nõn trơn bóng lộ ra, hình ảnh quá đỗi xinh đẹp, quyến rũ.
"Cô...... Sao cô lại chạy ra đây?"
Loại hình ảnh này đối với phái nam huyết khí dồi dào mà nói, là một kích thích rất lớn.
Tiết Húc mặt cứng đờ, nuốt nước miếng, sợ tới mức nói lắp bắp, cố gắng giữ đôi mắt không nhìn loạn.
"Cậu chưa mở hành lý của tôi ra chứ?"
Hạ Lăng nào có để ý được nhiều như vậy, một lòng tập chung vào việc quần áo trong vali đã bị phát hiện hay chưa, thấy nó chưa được mở ra liền thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng, tối hôm qua khi cô sắp xếp lại hành lý, bộ quần áo kia bị cô tùy ý đặt ở trên cùng, hắn vừa mở ra sẽ nhìn thấy ngay.
"Để tôi tự mình lấy là được rồi, phiền cậu ra ngoài một lát." Hạ Lăng chạy nhanh tiến lên vài bước, một tay ấn rương hành lý, một tay túm chặt khăn tắm đề phòng bị tuột, thúc giục Tiết Húc nhanh rời đi.
"Được......"
Tiết Húc từ trong ảo tưởng lấy lại tinh thần, thấy vẻ mặt chột dạ của cô gái trước mặt, nguy hiểm nheo mắt lại.
Nếu là nam sinh khác, phỏng chừng sẽ chịu không nổi kích thích thẹn thùng bỏ chạy, nhưng đây là Tiết Húc! Không có khả năng! Hắn không chỉ tràn đầy lòng hiếu kỳ, da mặt còn rất dày.
"Trong này có đồ gì sao?" Tiết Húc cười nham hiểm.
"Không, không có gì."
"Vậy cô khẩn trương như vậy làm gì?"
"Bên trong có nội y, cậu không thể nhìn được."
Tiết Húc ánh mắt săm soi nhìn về phía ngực cô, nhỏ giọng: "Nhỏ như vậy còn cần nội y?"
Lại đánh giá cảnh xuân trên người cô, bộ dạng như thế này cô còn không sợ bị nhìn thấy, sao còn để ý cái vật nhỏ bé này?
Nhất định có quỷ!
"Quần lót! Quần lót được rồi chứ?" Hạ Lăng khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô cắn răng, "Cậu nhanh đi ra ngoài đi!"
"Ha ha ha, tôi đi, đi ngay đây......"
Tiết Húc trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt, làm bộ đầu hàng giơ tay lên, lui ra phía sau một bước nhỏ, sau đó đợi Hạ Lăng buông lỏng cảnh giác, tay nhanh chóng hướng tới cái vali.
Hạ Lăng phát hiện ra động tác nhỏ của hắn, đại não trống rỗng, mắt thấy vali bị mở ra một nửa, cô không chút nghĩ ngợi, buông tay đang giữ lấy khăn tắm, cả người hướng hắn nhào tới.
Tiết Húc mở được một nửa, theo lý thuyết có thể nhìn thấy bên trong, nhưng khóe mắt vô tình lướt qua, thân thể trắng nõn mịn màng chiếm lấy toàn bộ tâm trí, hắn sợ ngây người, đỏ mặt buột miệng thốt ra: "ĐM?"
Sau đó, hắn hoàn toàn không chút phòng bị, bị cô trần truồng đè dưới thân, giây tiếp theo, lòng bàn tay mềm mại che đi đôi mắt hắn, bên tai là giọng điệu xấu hổ cùng tức giận của cô.
"Cậu dám mở mắt, tôi liền giết cậu!"
Thanh âm mềm mại, hơi thở phả trên mặt có chút ngứa, như con mèo nhỏ đang làm nũng, không có một chút tính uy hiếp nào.
Xúc cảm mềm mại ấm áp trên người làm Tiết Húc tạm thời mất đi năng lực, có cái gì mềm như bông dán vào ngực, hắn biết đó là cái gì, bởi vì hắn vừa mới không cẩn thận liếc qua một cái.
Nhìn vậy mà không phải vậy...... Chỉ là so với nữ sinh cùng trang lứa, có vẻ nhỏ hơn một chút, còn rất...... Đáng yêu?
ĐM, mình đang suy nghĩ cái gì vậy?
Tiết Húc cả người khô nóng, có chút miệng đắng lưỡi khô, mẹ nó, một nam sinh với thể xác và tinh thần khỏe mạnh, đang trong độ tuổi dậy thì, bị một nữ sinh trần truồng đè ở phía dưới, ai chịu cho được!
"Tôi không nhìn, nhất định không mở mắt, cô nhanh xuống đi!" Tiết Húc lúc này lúng túng, nhấc tay đầu hàng, vội vàng bảo đảm nói.
"Thật chứ?"
"Ít nói nhảm, mau đi xuống!"
Hạ Lăng miễn cưỡng tin hắn một lần, cẩn thận từ trên người hắn bò dậy, duỗi tay muốn lấy khăn tắm bọc mình lại.
Thanh âm Quản gia Trần đột nhiên từ cửa truyền đến, có chút nghi hoặc hỏi.
"Cậu chủ, cậu ở bên trong sao?"
Cửa phòng không khoá, cho nên ông nhìn thấy được tình cảnh bên trong, liền sửng sốt há miệng nhẹ nhàng "Oa" một tiếng.
Thời điểm nghe thấy tiếng bước chân của quản gia Trần, thân thể Tiết Húc theo bản năng hành động, hắn thậm chí còn không kịp suy nghĩ, vươn tay kéo cô lại, xoay người đè cô ở phía dưới, dùng thân thể ngăn cản toàn bộ cảnh xuân.
Cho nên, tình cảnh quản gia Trần nhìn thấy chính là Tiết Húc nổi thú tính, phát điên đem tiểu cô nương không một mảnh vải đè ở dưới thân.
Chính là! Nhưng mà chính là! Trước khi quản gia Trần đi vào, Hạ Lăng đã kịp quấn khăn tắm, còn phủ lên người lớp chăn làm lá chắn, nhưng trước một loạt động tác của Tiết Húc, cả người cô liền ngây ngốc.
Không chút nghĩ ngợi, quăng một cái tát.
"Chát!"
Thanh âm kia vang dội, quản gia Trần nghe thôi cũng thấy đau.
"Ha ha ha ha......"
Trên bàn cơm, ba người ngồi đó, không khí có chút quỷ dị, quản gia Trần nghe xong đầu đuôi sự tình, miệng liền không khép lại được, không ngừng nhìn Tiết Húc cười, giống như trên mạng hay gọi là hít khí cười.
"Cười đủ chưa?"
Trên mặt in dấu tay đỏ chói, Tiết Húc thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn, "Còn chưa xong?"
"Không dám không dám." Quản gia Trần nở nụ cười hiền từ, "Chính là muốn nhắc nhở cậu một câu, tuy rằng loại sự tình này sớm hay muộn đều phải trải qua, nhưng hai người còn quá nhỏ, vẫn là không cần nóng vội."
Tiết Húc, Hạ Lăng: "......" Vừa rồi bọn họ giải thích cả một ngày, vậy mà nửa chữ cũng chưa nghe lọt sao?
Hạ Lăng yên lặng gặm rau cải, biểu cảm thờ ơ, cô còn chưa kịp bắt đầu thích ứng với hoàn cảnh mới, hai người đã đụng chạm lẫn nhau, rốt cuộc ngày đầu tiên liền thẳng thắn khẩn trương gặp nhau, tương lai còn có cái gì là không có khả năng.
"Còn có Lăng tiểu thư." Quản gia Trần biểu tình khôi phục bình thường, cười nhìn về phía Hạ Lăng, ôn hòa nói: "Chuyện của cô ta đã nghe cậu chủ nói qua, không cần câu nệ, cứ coi nơi này như nhà mình là được."
"Cháu cảm ơn ạ." Hạ Lăng mới vừa gật đầu, quản gia Trần lại cười tủm tỉm bỏ thêm một câu: "Dù sao sớm hay muộn đều trở thành người một nhà."
"Thôi đi đủ rồi đấy." Tiết Húc năm ngón tay đỡ trán, tỏ vẻ bất lực, sao hắn lại có một lão quản gia trong đầu suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương vớ vẩn vậy.
Hạ Lăng không nói chuyện, chỉ là khuôn mặt nhỏ ửng hồng, ngoại trừ quản gia Trần, không người nào phát hiện ra.
Cơm nước xong xuôi, quản gia Trần gọi người thu dọn chén đĩa, rồi im ắng rời đi, để lại không gian cho những người trẻ tuổi độc thân, bồi dưỡng tình cảm.
"Buổi chiều cô có định đến trường không?"
Ăn uống no đủ, Tiết Húc thoải mái nằm ườn trên sô pha, hỏi Hạ Lăng.
Hạ Lăng do dự một chút, lắc đầu, "Để ngày mai đi."
Hiện tại không có tâm trạng lên lớp.
Tiết Húc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, quả thực, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cần thời gian để tiêu hóa.
"Còn cậu?" Hạ Lăng thấy hắn lấy di động ra, nhịn không được hỏi.
"Dĩ nhiên không đi." Tiết Húc nhìn WeChat báo mấy chục tin, tất cả đều là bọn Chu Gia Giang hỏi thăm tình hình, hắn không chút để ý trả lời.
"Đã muốn trốn học, trốn cả ngày thì có sao?"
Đây là cái lý do gì vậy?
Hạ Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hắn chơi game một lúc, nhàm chán, liền lấy sách trong cặp ra, đây tựa hồ đã thành một loại bản năng.
Mở cặp sách ra, thấy được sấp bài thi bị nhăn dúm dó, trên mặt còn có dấu chân, ánh mắt cô có chút phức tạp, lấy ra bài thi chính trị, điểm, đây là môn cô dành điểm cao nhất, thiếu chút nữa là được điểm tuyệt đối, là thành quả cô thức đêm khổ cực dành lấy.
Kết quả là, người kia, nhìn thôi cũng không thèm xem một cái.
Cô từng nghĩ rằng, chỉ cần đạt thành tích tốt, là có thể được khích lệ, được tán dương, được thấy ông vui vẻ, hiện tại nghĩ đến, cảm thấy bản thân thật nực cười.
"Woa, bài chính trị được điểm, lợi hại vậy."
Tiết Húc bóc một quả chanh đường bỏ vào trong miệng, nhìn thoáng qua điểm của cô, lấy làm ngạc nhiên, còn cao hơn Từ Hàn hai điểm, trường học chỉ công bố thành tích chung của mỗi người nên hắn thật đúng là không biết Hạ Lăng điểm chính trị lại cao đến vậy.
Thiếu niên vừa nhai vừa tùy tiện khen cô một câu, đang tính quay đầu lại chơi game, ống tay áo liền bị kéo nhẹ, chỉ thấy cô gái trước mặt như làm ảo thuật lấy ra từ cặp sách bài thi vật lý, đưa cho hắn xem, "Cậu xem, bài thi vật lý tôi đạt điểm."
Cô ánh mắt trông mong nhìn hắn, hàng mi dài chớp chớp, vẻ mặt chờ mong, ý đồ muốn được khen ngợi quá rõ ràng.
Thoáng qua nháy mắt, Tiết Húc giống như thấy được Tiểu Hắc, hắn không nhịn được mà bật cười, biểu cảm ôn hoà, xoa mái tóc dài của cô cổ vũ nói: "Tiểu Hoa của chúng ta thật lợi hại, lần sau tiếp tục cố gắng."
Hạ Lăng nhấp môi cười, đôi mắt hơi khó chịu, khoảng trống trong lòng phảng phất được lấp đầy, có lẽ, cô nghĩ câu nói này sẽ phát ra từ trong miệng Hạ Trác Quần mà thôi.
Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận Tiết Húc là ba mình.
Gọi ba ba......
"Cái kia, cậu đem tôi về nhà, cha mẹ cậu thật sự sẽ không nói gì sao?" Hạ Lăng có chút bất an hỏi, cô cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
"Không có việc gì, bọn họ có khi còn chẳng biết." Tiết Húc tỏ ra không sao cả mở miệng: "Dù biết cũng không có khả năng trở về."
Trời cao hoàng đế ở xa, làm sao mà quản được.
Nhìn ra vẻ nghi hoặc của cô, hắn nhẹ nhàng bâng quơ giải thích: "Tôi đã hơn một năm chưa gặp bọn họ."
Ngay cả lần hắn trọng thương nằm viện, đùi phải gãy xương, bọn họ cũng chưa từng trở về hỏi thăm.
Không quá gần gũi với cha mẹ, Tiết Húc đã sớm tỏ vẻ lạnh nhạt, đối với hắn lúc này mà nói, họ có trở về hay không không quan trọng, dù sao chỉ cần phí sinh hoạt gửi đều đặn là được.
Nhưng mà lần này hắn quá thất sách, hắn xem thường năng lực của Hạ gia, dám ở bên ngoài châm ngòi thổi gió.
Ngay khi nhận được điện thoại của vợ chồng Hạ Trác Quần, cha mẹ Tiết Húc liền lùi hết công việc lại, buổi chiều dặt vé máy bay, đêm đó liền phong trần mệt mỏi chạy về nhà.
Ba Tiết một thân tây trang màu đen, dáng người đĩnh đạc, rất cao, cơ hồ so với Tiết Húc cao hơn một cái đầu, khí tức rất mạnh, người phụ nữ trung niên bên cạnh ông để tóc ngắn, mang kính gọng vàng, bộ vest màu xám đậm dành cho nữ, ôm eo bó sát người, tuy rằng rất gầy, nhưng khí chất không thua kém ba Tiết.
Ba Tiết một mạch đi tới, không nói hai lời, phất tay hung hăng cho Tiết Húc một cái bạt tai, tức giận mắng: "Xem con lần này làm ra chuyện gì, làm mất hết mặt mũi Tiết gia!"
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nháy mắt hiện lên dấu năm ngón tay.
Mọi người đều bất ngờ, chỉ có Tiết Húc khi nhìn thấy ông trở lại liền biết được kết cục, không trốn tránh, nâng mặt lên đón nhận.
Hạ Lăng giật mình kinh hãi, cơ hồ là phản xạ có điều kiện giang hai tay che trước mặt hắn, "Thưa chú, đều là lỗi của cháu, muốn đánh thì hãy đánh cháu đi."
"Cô đi lên làm gì, đứng im ở bên đi." Tiết Húc vốn dĩ đang tỏ ra không sao cả liền thay đổi, vội vàng kéo cô về phía sau, nói giỡn, cái tát kia của ba hắn, với sức lực này của cô sao mà chịu được.
"Không phải nói không động tay động chân sao?" Mẹ Tiết không tán đồng đè bả vai ba Tiết, ánh mắt không dấu vết xẹt qua Hạ Lăng, đỡ gọng kính nhìn Tiết Húc nói: "Con theo chúng ta đến thư phòng."
Rõ ràng là không muốn có người ngoài ở đây nghe bọn họ nói chuyện.
Hạ Lăng lo lắng không thôi, Tiết Húc an ủi cô: "Yên tâm, không có việc gì, cô ở chỗ này chờ một lát."
Thư phòng.
Ba Tiết phẫn nộ đập bàn một cái, nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Tiết Húc càng thêm tức giận, "Con thật là càng ngày càng vô lý, trước kia đem chó mèo về nuôi thì đã đành, hiện tại còn dám đem con gái về nhà, con muốn làm ta tức chết có đúng không!"
"Không phải chỉ là chăm sóc một người thôi sao, con cũng không có nhờ ba." Tiết Húc lười nhác xoa xoa lỗ tai.
"Con biết con bé là ai không? Là đứa con riêng của Hạ gia! Lại còn là kỹ nữ hạ sinh! Con thật là không cho ta chút mặt mũi nào!" Ba Tiết tiếng hô rung trời, kèm theo sự tức giận, thật mẹ nó nghĩ thôi cũng muốn đánh chết hắn!
"Mẹ cô ấy là kỹ nữ chứ có phải cô ấy đâu." Tiết Húc "xuỳ" nói: "Ba có thể đánh giá một cách công bằng không?"
"Con!" Ba Tiết cầm lấy gạt tàn thuốc muốn nện hắn.
"Được rồi, đó là con mình, ông bình tĩnh một chút, để tôi nói."
Mẹ Tiết can ngăn ông, sau đó nghiêm túc nói với Tiết Húc: "A Húc, mấu chốt không phải là thân phận của con bé, mà là giới tính, con mới tí tuổi đầu còn là học sinh, lại sống chung với nữ sinh, nói ra cũng không sợ bị người khác chê cười, con ở bên ngoài làm loạn cái gì mẹ cũng mặc kệ, nhưng dẫn về nhà......"
"Từ đã......" Tiết Húc cắt ngang lời bà, "Có phải mẹ hiểu lầm cái gì rồi không, con với cô ấy không phải loại quan hệ đó."
"Còn có thể là quan hệ gì." Mẹ Tiết cười lạnh, "Đừng tưởng mẹ không biết ý đồ xấu xa của con."
Con trai đem con gái về nhà, ngoại trừ làm chuyện đó ra còn có thể làm gì.
Tiết Húc nhíu mày, xuỳ một tiếng, "Mẹ à, mẹ xem mẹ từng này tuổi rồi, suy nghĩ sao lại không thuần khiết như vậy."
Mẹ Tiết: "......"
Bà lẳng lặng cầm lấy gạt tàn thuốc.
Ba Tiết vội vàng từ phía sau ôm lấy eo bà, "Vợ à, bình tĩnh, phải bình tĩnh, đó là con trai của chúng ta!"
Tác giả có lời muốn nói: Rất nhiều năm sau, người nào đó tự xưng là thuần khiết lại không biết xấu hổ đem con gái nhà người ta đè ở trên giường làm một lần lại một lần... Xin phép không thể miêu tả nội dung, khụ khụ khụ.