Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hạ Lăng, em nói cho thầy biết, em thực sự quyết định thôi học sao?"

Trên đường đến phòng giáo vụ, Thôi Đỗ Thần cúi đầu nhìn thiếu nữ nhẹ nhàng thanh tú, vẻ mặt có chút tiếc nuối.

Một học sinh tốt như thế, ông ở lớp / dạy hai năm, trước nay chưa từng thấy học sinh nào dụng công khắc khổ học tập như Hạ Lăng, hơn nữa cô còn giành được thành tích khá ấn tượng, cũng không phụ sự mong đợi của mọi người.

Lúc này mới vừa hết một học kì, thế nào lại muốn thôi học.

Tối hôm qua chủ nhiệm phòng giáo dục gọi điện thoại nói cho ông biết chuyện này, ông còn không dám tin, không ngừng hỏi nguyên nhân, chủ nhiệm chỉ giải thích qua loa, nói là gia đình cô xảy ra biến cố, những cái khác nhất quyết không đề cập tới, Thôi Đỗ Thần cảm thấy khả nghi, nhưng lại không dám ép hỏi, đành phải làm theo lời chủ nhiệm, xử lý tốt thủ tục thôi học của Hạ Lăng.

Hạ Lăng sụ mặt xuống không nói chuyện, không nhanh không chậm đi phía sau, như là cam chịu.

Thôi Đỗ Thần thở dài một hơi, cũng không hỏi nhiều nữa, hai người trầm mặc không lên tiếng leo lên lầu ba, đi tới trước phòng giáo vụ.

Bên trong trống không, không có một bóng người, nhìn xuyên qua cửa kính chỉ thấy duy nhất một giáo viên nữ đang nhìn bọn họ, đứng dậy mở cửa thông báo với Thôi Đỗ Thần: "Chủ nhiệm vừa mới có việc đi ra ngoài rồi, ông ấy nói đơn xin thôi học để ở trên bàn làm việc, Hạ Lăng chỉ việc kí xong là có thể rời đi."

"Cảm ơn, tôi biết rồi." Thôi Đỗ Thần thầm kêu than trường học thật lạnh nhạt, mang theo Hạ Lăng đi vào, trên bàn làm việc quả nhiên thấy được một tờ giấy mỏng, bị một quyển sách dày đè lên, không chút sứt mẻ, hẳn là đơn xin thôi học.

Thôi Đỗ Thần cầm lên nhìn, chủ nhiệm đã ký tên, trường học đã đóng dấu, quá trình học tập cũng được viết tóm tắt đầy đủ, như những gì giáo viên nữ vừa rồi thông báo, cũng chỉ còn thiếu mỗi chữ kí của Hạ Lăng thôi.

"Tốt nhất em nên suy nghĩ cho kĩ." Thôi Đỗ Thần đưa tờ đơn cho Hạ Lăng, muốn nói lại thôi.

Hạ Lăng nhận lấy nhìn vài lần, không chút do dự, đem tờ đơn đặt lên bàn, rút từ ống đựng bút một chiếc màu đen, cúi đầu, thời điểm vừa tính đặt bút kí tên mình lên.

"Cô dám đặt bút kí một chữ thử xem!"

Từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi, cùng hơi thơ có vẻ kích động.

Hạ Lăng bỗng nhiên trợn tròn mắt, quay đầu lại nhìn, bóng dáng cao gầy của thiếu niên xuất hiện ở cửa, tóc đen hỗn loạn, mặt đầy mồ hôi.

"Em là...... Tiết Húc?" Thôi Đỗ Thần hoảng sợ, nhận ra hắn, học sinh lớp trọng điểm vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Thiếu niên giống như từ một nơi rất xa chạy tới, bàn tay thon dài trắng nõn bám vào khung cửa, thở hồng hộc, ngực phập phồng, trên trán thấm đẫm mồ hôi, từng giọt không ngừng theo mái tóc đen rơi xuống cổ áo, chiếc áo thun màu lam mặc trên người hắn đã ướt một mảng lớn, bất quá hắn không quan tâm tới vấn đề đó, đôi mắt đen nhánh như bảo thạch gắt gao nhìn Hạ Lăng, thanh âm nghẹn ngào hô to: "Nghỉ học cái rắm, ai cho cô tự quyết định?"

Hạ Lăng ngơ ngẩn nhìn hắn hồi lâu, trong nháy mắt cho rằng những gì mình đang nhìn thấy đều là ảo giác, sau một lúc lâu, cười khổ, lại mang theo thoải mái, "Thật tốt quá, tôi còn tưởng sẽ không được gặp cậu lần cuối."

Cô cúi đầu, che dấu hốc mắt đang dần đỏ lên, tay nắm bút run nhẹ, xoẹt một cái rất nhanh liền ký xong.

Cô không được phép lựa chọn.

"Cô nghe không hiểu tiếng người có phải không?"

Tiết Húc tức giận bước tới, đoạt lấy tờ đơn, trực tiếp xé thành từng mảnh nhỏ, đưa cho Thôi Đỗ Thần nói: "Thưa thầy, phiền thầy đi nói cho hiệu trưởng biết, Hạ Lăng sẽ không thôi học, cho dù có là ba của cô ấy cũng không có quyền cướp đoạt quyền được giáo dục của con mình."

Nói xong, hắn túm lấy tay Hạ Lăng xoay người bỏ đi, "Cô đi theo tôi."

"Chờ, chờ đã......"

Hắn hành động thật sự quá nhanh quá đột ngột, Hạ Lăng ra khỏi phòng giáo vụ mới phản ứng kịp, vội vàng rút tay lại, "Cậu muốn đưa tôi đi đâu?"

"Đương nhiên là đi tìm Hạ gia tính sổ." Tiết Húc sắc mặt lạnh tanh, tóm chặt lấy cổ tay cô không bỏ.

Tuy rằng Hạ Nhiễm Nhiễm ở trong điện thoại nói không rõ ràng, nhưng sao hắn có thể không đoán ra được, nhất định là Đường Nhạn Mai ở bên cạnh gây khó dễ, khiến Hạ Trác Quần ép Hạ Lăng rời đi.

"Không, tôi không đi!" Hạ Lăng cho rằng hắn định thuyết phục Hạ gia giữ mình lại, liền hoảng hốt, làm cách nào cũng thể thoát khỏi tay hắn, dứt khoát ôm chặt cánh tay hắn kéo ngược lại, nói: "Tôi tình nguyện tới cô nhi viện, cũng không cần trở về!"

Ai muốn đi van xin bọn họ chứ, ai muốn......

Tình thương của cha, tiền tài, gia đình...... Nếu là dùng tự tôn cùng xương máu để đổi lấy, cô thà rằng không cần.

"...... Cô nhi viện?" Tiết Húc bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu lại ngạc nhiên nhìn cô, gằn từng chữ một, "Cô nói Hạ Trác Quần muốn đem cô đưa đến cô nhi viện?"

Hạ Lăng khó chịu cúi đầu, giọng điệu hèn mọn, "Coi như tôi van xin cậu, không cần đưa tôi trở về đó, được không?"

Nhìn bộ dáng lúc này của cô, Tiết Húc cảm thấy ngực mình như bị khoét mất một mảng, máu tươi đầm đìa, khó chịu đến không thể thở nổi.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Có phải cô hiểu lầm điều gì rồi không?"

Thiếu niên cẩn thận nâng mặt cô lên, nhặt lên vẻ kiêu ngạo của cô, ôn nhu nhìn cô, trong mắt có tức giận, có ngang ngược, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng, "Tiểu Hoa, có phải cô quên mất mình là ai rồi không?"

Hả? Hạ Lăng giật mình ngây ngốc ngước mắt nhìn hắn.

Thiếu niên dùng sức nhào nặn gương mặt cô, đôi mắt cũng có chút hồng, cười mắng: "Ngốc, cô là muội muội của tôi, là tôi nói cô là em gái tôi, chưa kể trước đây cô còn gọi tôi là ba, chỉ có điều hai ta không cùng họ."

"Cậu nói vậy là có ý gì?" Hạ Lăng nghe không hiểu, họ của hai người thì có liên quan gì tới tình huống hiện tại?

Tiết Húc không giải thích, chỉ cười hỏi một câu: "Cô chỉ cần thành thật nói cho tôi biết, vứt bỏ Hạ gia, cô có dám không?"

Hạ Lăng trầm mặc, thật lâu thật lâu, mới nhẹ nhàng khó nhận ra gật đầu, thanh âm nhỏ như muỗi, "...... Dám."

"Nói to lên!"

"Dám."

Tiết Húc nghe Hạ Lăng nói hành lý của mình đang đặt trong cốp xe đỗ bên ngoài trường, liền không hề nghĩ ngợi, nắm tay cô đi tới chỗ đậu xe, Hạ Lăng đi theo phía sau hắn, biểu cảm có chút bất an, nhưng thiếu niên quyết không buông, lòng bàn tay dán chặt, mười ngón tay đan vào nhau, nóng bỏng như thiêu đốt, lấy thái độ cứng rắn không khoan nhượng kéo cô đi nhanh về phía trước, không cho phép cô trốn tránh.

Bọn họ mới ra khỏi cổng, liền nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi tới đi lui, chốc lại nâng cổ tay lên xem giờ, bộ dạng vô cùng sốt ruột.

Hạ Lăng nhận ra người đó, chính là tài xế tên Tiểu Lưu hôm nay nhận nhiệm vụ đưa cô tới trường học.

Tiểu Lưu vừa nhìn thấy cô, sắc mặt liền vui vẻ, vội vàng đi lên trước nói: "Hạ Lăng tiểu thư, cuối cùng cô cũng ra rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát thôi."

"Khoan đã." Tiết Húc bước lên một bước chắn trước mặt Hạ Lăng, ánh mắt lạnh băng nhìn Tiểu Lưu, ngạo mạn nói: "Ngươi hãy về nói với lão gia nhà ngươi, Hạ Lăng sẽ không đi tới cô nhi viện, bảo ông ta từ nay về sau tránh xa Hạ Lăng ra, càng xa càng tốt."

"Cậu là...... Tiết thiếu gia?" Tiểu Lưu sắc mặt khẽ biến, "Đây là chuyện nhà Hạ gia chúng tôi, phiền cậu tránh ra."

"Từ khi ông ta quyết định đưa Hạ Lăng đến cô nhi viện, cô ấy đã không còn là người nhà các ngươi nữa rồi."

Tiết Húc cười lạnh, hất cằm lên ra lệnh, "Người nên tránh ra hẳn là ngươi, nhanh đem hành lý của Hạ Lăng mang ra đây cho tôi."

Tiểu Lưu không dám cùng hắn cứng đối cứng, nhìn về phía cô gái đứng sau Tiết Húc, "Hạ Lăng tiểu thư, cô cũng muốn đi theo cậu ta làm càn sao?"

Hạ Lăng cúi đầu không hé răng, không tự chủ được nắm chặt tay Tiết Húc.

Tiểu Lưu biết chuyện này khó giải quyết, hắn không làm chủ được, liền gọi điện thoại báo cho Hạ Trác Quần, nói qua một lượt tình huống lúc này, bên kia liền tức giận, nói cái gì đó, Tiểu Lưu vội vàng gật đầu, nói đã biết.

Hắn cúp điện thoại, lại một lần nữa nhìn Hạ Lăng sau đó mở miệng: "Hạ Lăng tiểu thư, lão gia muốn gặp cô, mong cô cùng tôi trở về một chuyến, chuyện khác để sau hẵng nói."

Muốn gặp cô? Tám phần không phải chuyện gì tốt.

Hạ Lăng nhíu mày, cô một chút cũng không muốn trở về.

"Đi thôi." Tiết Húc chưng vẻ mặt không sao cả, nắm tay cô, bình tĩnh mở cửa xe, "Làm rõ ràng mọi chuyện một lần cho xong."

"Cậu cũng đi sao?" Tiểu Lưu khó xử, "Việc này không hay lắm."

"Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?" Tiết Húc châm biếm, lấy thân mình chặn cửa xe, "Cùng đi, hoặc không ai được rời khỏi đây, ngươi chọn một đi."

Tiểu Lưu bất đắc dĩ, đành mặc kệ hắn, đợi bọn họ ngồi vào ghế sau, liền khởi động xe, tung khói bụi rời đi.

Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, hai bên đều phòng bị đối phương, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không mở miệng, Tiết Húc ngón tay vuốt cằm, lâm vào trầm tư, cân nhắc xem lát nữa nên đối phó với Hạ Trác Quần như thế nào.

Một bàn tay nhỏ bé bỗng nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, thiếu niên nghi hoặc quay đầu, vẻ mặt bất an vừa rồi của tiểu cô nương giờ phút này đang rất nghiêm túc nhìn hắn, dường như đã hạ quyết tâm, cô trịnh trọng nói: "Sau này nhất định tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho cậu."

"Tiền gì?" Tiết Húc không hiểu.

"Tiền thuê nhà đó." Hạ Lăng chớp mắt, "Không phải cậu muốn giúp tôi tìm phòng trọ sao?"

Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, Tiết Húc nói không cần dựa dẫm vào Hạ gia nữa, hẳn là muốn cho cô vay tiền để thuê nhà, cô cảm thấy khá ổn, còn phía trường học, cô sẽ nỗ lực học tập, nói không chừng có thể dành được học bổng, thậm chí còn có thể giống như Khương Tư Nhu vậy, được miễn học phí, bao ăn bao ở.

Như vậy sau này, cô không cần ở nhờ Hạ gia, cũng có thể sống tốt được.

Càng nghĩ, Hạ Lăng càng thông suốt, cảm thấy tiền đồ của mình vô cùng sáng lạn, hưng phấn muốn đem kế hoạch tương lai của mình nói cho Tiết Húc nghe.

Tiết Húc nghe xong chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Cô em gái này sao lại ngốc như vậy.

Hắn nhìn cô cười vui vẻ, ngây thơ mà rực rỡ, trong lòng yên lặng bổ sung một câu, tuy ngốc nhưng lại rất đáng yêu.

Trường học cách Hạ gia không quá mười phút chạy xe, Tiểu Lưu dừng xe trước cổng, đem hành lý của Hạ Lăng từ cốp xe lấy ra cầm trên tay, đi phía trước dẫn đường cho hai người.

Hạ Lăng nhìn con đường hồ nước mặt cỏ quen thuộc, có loại cảm giác giống như đã qua một thế hệ, rõ ràng không lâu trước đây cô còn coi nơi này là nhà của mình, hiện tại nghiễm nhiên bị coi như người ngoài mà đối đãi.

Tiến vào cửa chính hình mái vòm, trải qua hành lang thật dài, sau đó chính là đại sảnh huy hoàng tráng lệ, có hai người đang ngồi trên sô pha, chính là Hạ Trác Quần và Đường Nhạn Mai.

Sắc mặt hai người họ đều không tốt.

Hạ Trác Quần nhìn thấy cảnh Tiết Húc quang minh chính đại nắm tay Hạ Lăng đi vào, tức đến đập bàn đứng dậy, "Tiết Húc, ngươi đây là có ý gì? Cố ý đối nghịch với Hạ gia ta có phải không!"

"Cháu nào dám." Tiết Húc cười khinh bỉ, tay cố ý ôm lấy eo Hạ Lăng, trào phúng nhìn ông: "Hạ gia mấy người cao quý như vậy, cháu nào có can đảm chống đối lại chú?"

Hạ Lăng chết đứng, biết hành động thân mật của hắn đối với mình chỉ để chọc giận Hạ Trác Quần, trước đó cô đã ít nhiều nói cho hắn biết nguyên nhân mâu thuẫn với Hạ Trác Quần, căn bản là ông hoài nghi quan hệ giữa cô và hắn, không nghĩ tới Tiết Húc không những không tránh, mà còn ở trước mặt Hạ Trác Quần ra vẻ thách thức ông.

Hạ Trác Quần quả nhiên bị chọc giận không nhẹ, môi run run hỏi hắn: "Đừng giả bộ nữa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"À, cháu tới đây thông báo với chú một tiếng, cháu sẽ đem Hạ Lăng về nhà, từ nay về sau, cô ấy cùng chú, cùng với người đàn bà ghê gớm kia, không có nửa xu quan hệ."

Tiết Húc lười biếng mở miệng, ngữ khí bình thản như là đang bàn chuyện thời tiết.

"Cái gì?"

Không chỉ hai người họ chấn động, Hạ Lăng cũng giật nảy mình, hắn... hắn nói vậy là có ý gì?

Hạ Trác Quần khiếp sợ chỉ vào hắn, "Ngươi muốn tiếp nhận Hạ Lăng?"

Tiết Húc nhướng mày, "Cháu cho rằng bản thân đã nói rất rõ ràng."

"Vớ vẩn!" Hạ Trác Quần lớn tiếng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

"Cháu không cần chú đồng ý."

"Nó là con gái ta!"

"Lúc này sao có thể nói cô ấy là con gái chú?" Tiết Húc châm chọc nói: "Không biết là ai một giờ trước còn muốn đem cô ấy đưa đến cô nhi viện, lúc ấy cháu còn tưởng rằng cha mẹ cô ấy đột ngột qua đời cơ."

"Ngươi......" Hạ Trác Quần tức giận đến toàn thân phát run, "Ngươi luôn mồm nói muốn tiếp nhận nó, chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lấy cái gì mà chăm sóc nó?"

"Chú cứ yên tâm, tiền tiêu vặt của cháu có thể nuôi cô ấy cả đời." Tiết Húc cười nhạo một tiếng, dắt tay Hạ Lăng, "Chúng ta đi thôi."

"Chờ một chút." Đường Nhạn Mai gọi hắn lại, ung dung mỉm cười, "A Húc, cháu tự ý đưa một cô gái về nhà, vậy đã hỏi ý kiến của ba mẹ cháu chưa?"

Tiết Húc nhàn nhạt đưa mắt liếc bà ta một cái, cười, "Dì à, không cần dì lo lắng, cháu sẽ báo với ba mẹ ở bên kia, nhưng thật ra, cháu vẫn luôn tò mò, từ tháng ba đến tháng sáu, trong khoảng thời gian này, dì đã đi đâu vậy?"

Lời này vừa nói xong, nụ cười của Đường Nhạn Mai cứng đờ, giữa mày có chút khí lạnh.

Tên nhóc chết tiệt này.

Tiết Húc không thèm để ý tới bọn họ, hừ một tiếng, một tay vẫn nắm lấy tay Hạ Lăng, tay còn lại cướp lấy hành lý của cô, hiên ngang đi ra khỏi Hạ gia.

Từ nay về sau, trời cao biển rộng, cho dù Hạ gia có phú quý hư vinh hay suy sụp, đều không liên quan tới Hạ Lăng.

"Tiểu Hoa, nhà tôi phòng nhiều, cô muốn ngủ phòng nào cứ việc chọn, không cần khách khí."

"Đợi đến cuối tuần chúng ta đi trung tâm thương mại một chuyến, mua giường, tủ quần áo, bàn sách, trước đó cô ngủ tạm ở phòng cho khách mấy ngày vậy."

"Phía trường học cô cứ đi bình thường, để Từ Hàn nói đỡ vài câu, học phí không cần đóng, định doạ cô chắc, Hạ Trác Quần tưởng có thể một tay che trời à."

......

Tiết Húc bô bô một đống, nhưng cô gái phía sau vẫn không chút động tĩnh, hắn không khỏi kỳ quái quay đầu, sau khi nhìn thấy mặt cô, liền sửng sốt, dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại khóc?"

Cô khóc ư?

Hạ Lăng cũng ngạc nhiên, sờ sờ khóe mắt, quả nhiên một mảnh ướt át, nước mắt dường như mất khống chế, trào ra không ngừng, cô gặp phải đả kích lớn, nháy mắt trở nên khủng hoảng, tựa hồ nhớ lại cái gì, cô vội vàng cúi đầu lấy ống tay áo lau khô, "Xin lỗi, tôi lau ngay đây, không có việc gì cả......"

Trong trí nhớ, mẹ ghét nhất cô khóc, vừa khóc liền đánh cô, dần dần, từ trong cơn đau đớn, cô học được cách khống chế nước mắt, dù thế nào cũng không rơi một giọt.

Lúc này đây, cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng đang rất vui sướng, rõ ràng không chút khó chịu.

Tiết Húc trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, thở dài, ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, dịu dàng nói: "Tiểu Hoa, đừng khóc, tin tôi, tôi sẽ đối với cô tốt hơn so với Hạ Trác Quần, ngoan nào, đừng khóc nữa."

Hắn nói: "Tôi biết cô sợ cái gì, tôi thề, tôi nhất định sẽ không giống ông ta, sẽ không bỏ rơi cô, thật đấy, về sau nhà tôi chính là nhà cô."

Hạ Lăng nước mắt càng rơi mãnh liệt, mặc kệ bản thân đang vùi đầu vào trong lòng hắn, như một đứa trẻ, khóc đến gần như thở không nổi, cô chưa bao giờ phóng túng như thế.

Thiếu niên kia, so với cô chẳng lớn hơn là bao, có chút vụng về dỗ dành cô, tìm mọi cách khiến cô cười.

"Đừng khóc, cô khóc làm tôi cũng muốn khóc, cô xem tôi vừa mới đấu tranh ở Hạ gia, cô cứ khóc nhiều như vậy rất mất mặt, có phải không......"

Ngày hôm đó, là ngày tháng năm , Tiết Húc cảm thấy bản thân vĩnh viễn sẽ không quên được ngày đó.

Trời xanh mây trắng, ánh nắng vàng ấm áp, khi còn nhỏ, hắn từng nhặt rất nhiều mèo về nhà, lần đầu tiên, nhặt một người.

Không, khóc thành như vậy, hẳn vẫn là một con mèo.

Tiểu Hoa.

Con mèo Tiểu Hoa.

Truyện Chữ Hay