Hạ Lăng cùng Tiết Húc ngồi dưới bóng cây ăn cơm, ngẩng đầu chính là bầu trời cao trong xanh như mặt hồ cùng với những đám mây trắng trôi bồng bềnh, từng tia sáng mặt trời chiếu xuống ánh lên hào quang rực rỡ, gió mát thổi qua mặt hồ, cuộn thành những gợn sóng nhỏ li ti, mang theo chút ẩm ướt, nhẹ nhàng thổi về hướng hai người họ, vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
Tiết Húc mở hộp cơm ra, thức ăn hôm nay gồm thịt kho tàu cùng cà tím xào tỏi, không tự chủ cười ra mặt, đồ ăn vẫn còn nóng, tản ra hương vị mê người.
Văn phòng giáo viên được bố trí lò vi sóng, Hạ Lăng trước khi tới tìm hắn đều sẽ đem đồ ăn đi hâm nóng một chút.
"Vẫn là cô hiểu dạ dày của tôi."
Thiếu niên hít hà mùi hương, ý cười nồng đậm, lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt bừng sáng, nói xong, hắn liền cầm lấy thìa ăn ngấu nghiến, giống như bị bỏ đói lâu ngày, không thèm chú ý hình tượng, tướng ăn không thể nào lịch sự hơn.
Hoặc là, người bên cạnh đã vô cùng quen thuộc nên hắn không quan tâm tới hình tượng, khiến hắn dỡ xuống lớp phòng bị, yên tâm hưởng thụ.
Hạ Lăng ngồi bên cạnh, mím môi cười trộm, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu.
Không hiểu?
Làm cơm cho hắn lâu như vậy, sao có thể không hiểu được chứ.
Vì muốn biết khẩu vị của hắn, Hạ Lăng đã xin Tiết Húc Wechat của quản gia Trần.
Quản gia Trần là một ông chú rất thời thượng, theo sát trào lưu, biết hầu hết các chức năng của di động, Wechat-Taobao-Alipay cái gì cũng biết, ngay cả chơi game cũng rất giỏi, nghe nói tài năng bắn súng lợi hại của Tiết Húc đều do một tay ông đào tạo.
Quản gia Trần rất nhanh đồng ý kết bạn với Hạ Lăng, đáp ứng mong muốn của cô, kể hết một loạt sở thích ăn uống của Tiết Húc.
Ông nói, cậu chủ không kén chọn, cái gì cũng ăn, điều kiện tiên quyết là cô phải làm thật ngon.
Đương nhiên, tiêu chuẩn của mỗi người là khác nhau, trước khi ăn Tiết Húc có một thói quen, chính là dùng mũi ngửi mùi vị, hắn có thể đoán được món mình thích và ghét, chỉ cần không hợp ý, cho dù người khác khuyên nhủ thế nào, hắn nhất quyết không động vào, ngược lại, có thể khiến hắn thèm ăn.
Mà trong tất cả các loại thức ăn, hắn thích nhất là cá hấp xì dầu, thịt kho tàu, thịt nhồi cà tím còn có cháo sườn, vì thế hắn cũng không quá để ý về mùi vị của những món này, nhất là cá hấp xì dầu, dù cho khó ăn đến mấy hắn cũng nuốt xuống được.
Hạ Lăng rất nghiêm túc ghi chép lại, trong lòng cảm thấy so với mấy cậu quý tử sinh ra đã ngậm thìa vàng khác, trong khoản ăn uống Tiết Húc được coi là ít xoi mói nhất.
Ít nhất bất kể cô làm món gì, hắn đều ăn sạch sẽ, chưa từng oán thán một câu, cũng không yêu cầu cô phải làm món gì cho hắn ăn, cô ăn cái gì hắn liền ăn cái đó, rất dễ nuôi.
Có đôi khi, cô bỏ tâm tư, cố ý làm đồ ăn hắn thích, nụ cười của hắn càng sâu hơn, đôi mắt như vầng trăng khuyết, toả sáng lấp lánh.
Hạ Lăng mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, đều sẽ cười rất thỏa mãn, trong lòng có cảm giác thành tựu.
"Sao cô vừa nhìn tôi vừa cười ngây ngốc làm cái gì?"
Tiết Húc đang cắm cúi và cơm, liền phát hiện ra điểm không thích hợp, ngẩng đầu, liền thấy Hạ Lăng đang nhìn hắn cười, ánh mắt quỷ dị, hắn không khỏi dừng lại động tác, hồ nghi nhìn cô, lại nhìn đồ ăn, ánh mắt đề phòng, "Không phải cô tính hạ độc tôi đấy chứ?"
Khó trách hôm nay cơm ăn ngon như vậy, chẳng lẽ đây là bữa ăn cuối cùng trước khi tiễn hắn xuống âm phủ?
Tiết Húc bắt đầu hồi tưởng lại xem gần đây mình có làm điều gì đắc tội với cô không.
Hạ Lăng đầu đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy tâm ý của mình tất cả đều bị vứt cho chó tha, không không, thà đem cho chó còn hơn là đút cho hắn ăn, ít nhất nó còn biết vẫy đuôi cảm kích cô.
Cô mặt không chút thay đổi nhìn thiếu niên trước mặt, gật đầu nói: "Bị cậu đoán trúng rồi, không sai, là tôi hạ độc Dichlorvos, cậu không thể sống qua đêm nay."
Dichlorvos: Một chất hoá học gây độc có tác dụng diệt trừ sâu bọ.
Nói xong cô liền xoay người, không thèm nhìn hắn nữa, rầu rĩ không vui cúi đầu ăn cơm.
Tiết Húc nhìn cô gái thân hình thon gầy lưng hơi cúi, tóc dài đến eo, đen nhánh thẳng mượt, để xoã trên vai, che khuất đi một phần xương quai xanh tinh tế.
Cô gái này, cho dù là đang dỗi, vẫn lộ ra vẻ nhu thuận.
"Tôi chỉ đùa chút thôi mà, cô lại tưởng là thật." Tiết Húc buồn cười, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, xúc cảm mềm mại truyền đến từng đầu ngón tay, "Hơn nữa, sao cô không buộc tóc lên, không nóng hả?"
Tay phải của hắn theo bản năng mò mẫn trong túi quần.
"Không nóng." Hạ Lăng liền bị dời đi lực chú ý, đem tình hình trở lại lúc ban đầu, dùng tay vén sợi tóc bám trên gò má ra sau tai, "Tôi quen như vậy rồi." ! Trước giờ cô không có chú ý gì tới vấn đề này, với lại cô cũng không biết buộc sao cho đẹp nên cũng mặc kệ.
"Có có phải là con gái không thế?"
Tiết Húc bày ra bộ mặt không còn gì để nói, ra vẻ lơ đãng lấy ra từ trong túi quần một cái dây buộc tóc, đưa đến trước mặt cô, "Vừa lúc tôi có một cái dây thun, cô cầm lấy buộc tóc lên đi, tôi nhìn mà phát nóng lên được."
Hạ Lăng chớp mắt mấy cái, nhìn dây thun trong tay hắn, bên ngoài màu xanh nhạt viền hoa, lớp bên trong phối màu xanh ngọc bích, thiết kế tỉ mỉ nhìn rất đẹp.
"Là cậu mua cho tôi sao?" Cô ngạc nhiên, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn hắn.
"Cô nghĩ nhiều rồi." Thiếu niên giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, "Mấy hôm trước tôi mua một đôi giày chơi bóng ở trên mạng, chủ quán tặng kèm dây buộc."
Hạ Lăng nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn rất cao hứng, bởi vì dây buộc tóc này thật sự rất đẹp, hơn nữa cô thích màu xanh nhất.
"Vậy tôi không khách khí." Cô cười nói cảm ơn, nhận lấy dây thun, vụng về túm lấy đuôi tóc buộc lên.
"Này này, rốt cuộc cô có biết buộc không hả?"
Tiết Húc thấy quả đầu xiêu xiêu vẹo vẹo của cô, mái tóc đen nhánh mềm mại bỗng chốc trở nên rối loạn, không nhịn được đau lòng thay bọn chúng, "Gỡ xuống, khó coi chết đi được, buộc lại lần nữa."
"Dù gì cũng vẫn như vậy thôi." Hạ Lăng buồn bực gỡ tóc xuống, nhưng vì buộc quá chặt nên không sao gỡ ra được.
"Cô xoay người lại đây."
Tiết Húc bất lực với cô, giúp cô tháo dây ra rồi lại giúp cô buộc tóc lên, từng sợi tóc mềm mại trượt qua kẽ tay vô cùng thưởng thức nói, "Giờ tôi làm mẫu cho cô một lần, nhớ cho kĩ."
"Cậu buộc giúp tôi?"
"Đúng vậy."
Hạ Lăng đành phải xoay lưng đi, giọng điệu hoài nghi, "Thật sao?"
Tiết Húc không nói chuyện, rũ mắt, ngón tay linh hoạt xuyên qua mái tóc cô, dùng lực vừa phải, động tác cũng rất thành thục, Hạ Lăng cơ hồ không có cảm giác tóc mình bị siết chặt, hắn đã buộc xong, cùng lúc hắn bỏ tay ra, cảm giác sau gáy cô cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn, một cơn gió mát lạnh thổi qua, vô cùng dễ chịu.
Hạ Lăng ngạc nhiên sờ đuôi tóc dài phía sau, hỏi hắn: "Sao cậu biết làm những thứ này?"
Đàn ông bây giờ đều đa tài đa nghệ như vậy sao?
"Hồi còn bé mẹ tôi có dạy qua." Tiết Húc nói: "Nhưng cũng chỉ mới buộc qua một lần."
"Sao lại vậy?"
"Mẹ tôi chê tôi phiền, dứt khoát cắt tóc ngắn."
"..." Đây thật sự là một câu chuyện buồn.
Hạ Lăng đối với mái tóc mới vô cùng thích thú, vừa ăn cơm vừa soi màn hình di động, nhưng không rõ lắm, cô liền đi tới bên cạnh hồ nhìn hình ảnh phải chiếu của mình, không kìm lòng được liền che mặt cười ngây ngốc, ánh mắt trong veo mang vẻ vui sướng, ngoái đầu lại nhìn hắn, như một đứa trẻ ngây ngô giang rộng hai tay, tinh nghịch nghiêng đầu, mỉm cười hỏi hắn.
"Nhìn tôi có đẹp không?"
Tiết Húc ngước mắt chăm chú nhìn, dưới ánh mặt trời, cô gái mặc trên người áo sơmi trắng triết eo, lông mày lá liễu, mắt sáng long lanh, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm trọn, chiếc váy đen kẻ caro che đi phần nào cặp đùi trắng mịn thon dài.
Cô ánh mắt chờ mong nhìn hắn, mái tóc đen dài được cột lên bằng dây thun màu xanh ngọc, viền ren bên ngoài màu xanh nhạt theo gió khẽ lay động, đôi mắt kia so với mặt hồ trong xanh phẳng lặng có phần nhỉnh hơn, nụ cười tươi sáng lạn đủ để hòa tan ngày đông băng giá, rực rỡ đến loá mắt.
Trời cao trong xanh mây trắng bồng bềnh, cỏ cây tươi tốt, tất cả chỉ làm nền để tôn lên vẻ đẹp của cô.
"Xấu chết đi được."
Tiết Húc nhẹ nhàng cười mắng một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng cô thêm lúc nữa, một chút không cẩn thận, liền khắc ghi cả đời, giống như một miếng thịt trên người rất khó dứt bỏ.Hạ Lăng mỗi tuần đều đến phòng y tế một lần, bởi vì Lâm Cầm Lan nói ở chỗ cô có thuốc trị sẹo, có thể làm mờ đi những vết sẹo trên người cô.
Hạ Lăng vui vẻ đồng ý, cô đối với những vết sẹo kia vẫn luôn trăn trở, mắt thấy sắp đến mùa hè, nếu cứ tiếp tục mặc áo dài tay thật sự sẽ nóng đến chết.
Lâm Cầm Lan thấy được cô buộc tóc đuôi ngựa, cười nói: "Ồ, em cột tóc?"
Tiểu cô nương rõ ràng chỉ đơn giản buộc tóc lên, lại giống như trở thành một con người khác, cả người tràn đầy sức sống, so với trước kia nhìn có thần hơn.
"Dạ." Hạ Lăng mím môi cười cười, có chút thẹn thùng.
"Dây thun này rất đẹp, hơn nữa rất hợp với khí chất của em." Lâm Cầm Lan tìm thuốc trong ngăn kéo, thuận miệng hỏi: "Mua ở đâu vậy?"
"Tiết Húc cho ạ." Hạ Lăng bên cạnh vừa cởi quần áo vừa nói: "Cậu ấy nói là mua giày được tặng kèm."
"Hàng tặng kèm?" Lâm Cầm Lan đánh giá chiếc dây thun, lắc đầu, "Không thể nào là hàng tặng kèm được, xem xét mẫu mã cùng chất lượng của sản phẩm, rõ ràng rất đắt, cỡ khoảng ba bốn mươi tệ chứ không ít đâu, sao chủ quán có thể hào phóng như vậy chứ."
Hạ Lăng nghiêm túc suy nghĩ, ngược lại cũng không quá kinh ngạc, bình tĩnh một chút gật đầu, "Em cũng đoán vậy."
Vừa nhìn chiếc dây buộc tóc này đã có thể đoán được giá trị của nó không nhỏ, vậy mà bị Tiết Húc đem thành đồ tặng kèm, thật là...
Hạ Lăng đã cởi hết quần áo.
Cửa sổ phòng y tế chưa đóng, vừa lúc có mấy nam sinh đi ngang qua, vô tình liếc qua cửa sổ liền thấy được cảnh xuân bên trong, nhất thời mở to hai mắt, khoa trương hô lên một tiếng "Oa —— "
Sau đó lại gọi thêm mấy cậu bạn khác qua đây xem.
Hạ Lăng liếc bọn họ một cái, không có bất kì phản ứng gì.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Lâm Cầm Lan phát hiện ra, nghiêm mặt đi đến đứng trước cửa sổ đuổi bọn họ, "Các em không biết xấu hổ hay sao còn đứng đây?"
Các cậu bé cợt nhả, lập tức giải tán, Lâm Cầm Lan đóng cửa sổ lại, buông rèm xuống, xoay người, nhìn Hạ Lăng làm như không có việc gì chăm chú bôi thuốc, dường như không thèm để ý tới sự việc vừa rồi.
"Hạ Lăng, em bị người khác nhìn như thế mà chút phản ứng cũng không có, đó đều là nam sinh đó!"
"Bị nhìn cũng có mất miếng thịt nào đâu ạ." Hạ Lăng làm vẻ mặt không quan tâm.
"Con gái thủ thân như ngọc, em cứ như vậy về sau không ai thèm lấy đâu." Lâm Cầm Lan cố ý hù dọa cô.
"Em thích người không để ý tới cái này."
"..."
Lâm Cầm Lan không nói lại được, hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cô liền phát hiện, ý thức về giới tính của Hạ Lăng có chút hạn hẹp, nếu cứ tiếp tục như vậy về sau phải làm thế nào?
"Cô Lâm, chỗ cô có urgo không?"
Tiết Húc đột nhiên đẩy cửa xông vào, tùy tiện hướng Lâm Cầm Lan hô: "Bạn của em không cẩn thận bị dao cắt trúng tay..."
Hắn còn chưa dứt lời, bất ngờ không kịp phòng bị liền thấy được nửa thân trên để trần của một người, Lâm Cầm Lan đang cầm tăm bông bôi thuốc giúp Hạ Lăng, ngẩn người, không đợi cô nhắc nhở, nhanh chóng lui ra ngoài, còn đóng sầm cửa.
"Thực xin lỗi, quấy rầy rồi."
Ngoài cửa, Chu Gia Giang giơ ngón tay cái bên phải đang không ngừng chảy máu, hai mắt đẫm lệ oang oang hỏi Tiết Húc: "A Húc, sao cậu còn đứng đây? Nhanh vào trong đi, tớ sắp chảy hết máu rồi."
"Đợi lát nữa đi." Tiết Húc ho khan vài tiếng, khuôn mặt tuấn tú có hơi nóng, "Bên trong Hạ Lăng đang bôi thuốc, chờ cô ấy xong thì cậu vào."
"Đừng a!" Chu Gia Giang gào thét, "Tay tớ vẫn đang chảy máu đây này, không đợi được nữa!"
"Đợi không được cũng phải đợi." Tiết Húc chắn trước cửa không cho vào, liếc mắt nhìn cậu ta, "Nam tử hán đại trượng phu, chảy có tí máu đã là gì."
Chu Gia Giang thật muốn khóc, "Đại ca à, Tiết ca ca, cầu xin cậu được không, cô ấy cùng lắm bị lộ một chút cũng không mất đi miếng thịt nào, còn tớ máu chảy không ngừng có thể sẽ chết đấy!"
Bên trong, Lâm Cầm Lan khóa chặt cửa lại, quở trách nói: "Những nam sinh này thật sự là một chút ý tứ cũng không có, đi vào cũng không thèm gõ cửa, em nói xem có đúng hay không, Hạ Lăng?"
"Hạ Lăng?"
Không ai lên tiếng trả lời, Lâm Cầm Lan không khỏi nhìn lại.
Hạ Lăng vẫn như trước cúi đầu bôi thuốc, chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tay cô đang run, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng chốc đỏ ửng, lan ra tận cổ.
Xấu hổ quá đi mất.