Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ đó về sau, Hạ Lăng làm cơm đều sẽ thêm một phần cho Tiết Húc, bởi vì không muốn trực tiếp đưa cho hắn, nên giao cho Quý Tu Uyên, để cậu ta giúp cô đem tới cho hắn.

Thông thường, Tiết Húc đều cùng Chu Gia Giang, Quý Tu Uyên đi ăn cơm.

Ngày hôm đó, Tiết Húc chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới cô cho là thật, cô gái này thật sự là dễ tin người.

Hắn nhận lấy hộp cơm màu xanh trên tay Quý Tu Uyên, nhìn đồ ăn bên trong trang trí rất đẹp mắt, thật muốn nếm thử xem sao, liền gắp một miếng đậu hũ bỏ vào trong miệng.

Trơn mềm tan ngay trong miệng, hương vị cũng rất ngon.

Ừm, so với tưởng tượng không có khác biệt.

Tiết Húc yên tâm, ăn thêm mấy miếng.

Càng ăn càng nghiền.

Hắn ợ một cái, kết thúc bữa ăn vô cùng mỹ mãn.

Xác nhận hương vị này, rất hợp khẩu vị của hắn.

Số tiền này đem cho cô quả nhiên không uổng phí.

Quý Tu Uyên vốn đang không có tâm trạng, nhưng thấy Tiết Húc ăn uống rất ngon miệng, bỗng nhiên có chút ghen tị, lúc đem hộp cơm trả cho Hạ Lăng liền nói đùa hỏi một câu: "Vì sao cậu chỉ làm cơm cho A Húc, không làm cho tớ?"

Hạ Lăng kỳ quái nhìn cậu ta một cái, nói: "Tôi không có nợ tiền cậu."

Nếu Chu Gia Giang tới hỏi cô câu này, cô sẵn lòng giúp cậu ta làm một phần, dù sao điện thoại của cô cũng là do cậu tặng, nhưng nếu là Quý Tu Uyên, Hạ Lăng tự hỏi mình nợ cậu ta cái gì sao.

"Không nợ tiền thì nợ cái khác." Quý Tu Uyên nhướn mày, "Tốt xấu gì mỗi ngày tớ đều giúp cậu đưa cơm, không có công lao cũng có khổ lao đi?"

"À." Hạ Lăng gật đầu, "Vậy sau này không làm phiền cậu nữa, tự tôi đưa là được."

Câm nín!

Quý Tu Uyên nhìn nữ sinh vẻ mặt lạnh nhạt đôi mắt bình lặng như nước dù cho đao thương phía trước cũng không xao động, tâm tình chẳng hiểu tại sao lại có chút bực bội, quay người rời đi.

Thật sự là gặp quỷ mà, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta bị phụ nữ cho ăn quả đắng.

Kỳ thật nếu Quý Tu Uyên không hỏi, Hạ Lăng cũng không muốn làm cơm cho cậu ta, bởi vì sợ bị các bạn trong lớp bàn tán lung tung.

Thử nghĩ mà xem, mỗi ngày cô cầm hộp cơm đi tìm Quý Tu Uyên, mọi người sẽ cho rằng cô không biết xấu hổ theo đuổi cậu ta, mà Quý Tu Uyên lại có tiếng phong lưu, không bao lâu sẽ truyền ra tin tức hai người bọn họ ở cùng một chỗ, rồi không đến ba ngày sau là tin bọn họ đã lên giường với nhau cũng nên.

Lần trước bị mọi người trong trường lôi ra bàn tán, Hạ Lăng đã lấy thái độ không quan tâm để cho qua, nhưng nếu lại có thêm tin đồn gì nữa thì cô nghĩ mình sẽ không thể nhịn nổi mà nói tục mất.

M nó liên quan gì tới các người.

Toàn quan tâm những chuyện không đâu!

Kinh khủng nhất là, nếu lời đồn bị truyền ra, fan não tàn của Quý Tu Uyên là Hoàng Lộ mỗi ngày sẽ không hẹn mà dùng ánh mắt "Thân thiết" để quan tâm cô.

Nếu ánh mắt có thể giết người.

Hạ Lăng đoán mình sẽ bị cô ta lăng trì hơn trăm lần.

Cứ như vậy, Hạ Lăng cố gắng giữ khoảng cách với Quý Tu Uyên, loại bỏ khả năng trở thành mối quan hệ "Lăn giường", khôi phục lại dáng vẻ người qua đường.Hạ Nhiễm Nhiễm không biết từ đâu nghe được tin tức, biết Hạ Lăng trở thành đầu bếp riêng nấu bữa trưa cho Tiết Húc, liền tỏ ta ghen ghét. Vốn muốn quấy nhiễu Hạ Lăng, nhưng lại nghĩ, cô làm cơm cho Tiết Húc, mình quấy nhiễu khiến Tiết Húc đói bụng thì sao được, vì thế cố gắng nén giận, từ một tiểu thư chưa bao giờ xuống bếp nay cũng bắt đầu học nấu ăn, thề sẽ đánh bại Hạ Lăng, và để Tiết Húc nhìn cô ta với một đôi mắt khác!

Vì thế vào một ngày đẹp trời nào đó, Hạ Lăng như thường lệ sáu giờ rời giường, phát hiện một cô nương nào đó bình thường đều sát giờ vào lớp mới rời giường nay lại xuất hiện trong phòng bếp, đi tới đi lui cặm cụi làm gì đó.

Có vẻ là đang nấu ăn.

"Cô chờ đấy, tôi nhất định nhất định sẽ không thua cô!" Đại tiểu thư mặt mày bám đầy bụi bẩn, vung muôi chỉ thẳng cô đưa ra chiến thư.

Hạ Lăng nhìn màn khói đen xì dưới đáy nồi, không biết nên tỏ thái độ gì, đành phải gật đầu, đơn giản nói: "Vậy cô cứ cố gắng."

Ngày hôm đó, Hạ Lăng không nấu cơm, bởi vì phòng bếp bị Hạ Nhiễm Nhiễm chiếm mất, đoán rằng đồ ăn thừa ngày hôm qua cũng bị cô ta đem đi xử lý hết rồi, Hạ Lăng nhắn WeChat cho Tiết Húc giải thích tình hình, cũng là muốn hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Chuẩn bị?

Chuẩn bị cái gì?

Tiết Húc buồn bực, đang muốn hỏi cho rõ ràng, liền nghe thấy Hạ Nhiễm Nhiễm dùng giọng nói nũng nịu gọi mình ——

"Tiết Húc ~~~ "

Thanh âm kia, khiến người nghe không khỏi nổi da gà.

Từ Hàn ngồi phía sau và Chu Gia Giang ngồi bên cạnh đều ghé mắt nhìn.

Bàn tay Tiết Húc run run, lạnh nhạt ngẩng mặt lên, nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm giống một bông Hoa Hồ Điệp, giương cánh bay về phía hắn, trên mặt là nụ cười mềm mại đáng yêu có thể vắt ra nước.

"Cậu xem, đây là đồ tớ tự tay làm cho cậu đấy." Hạ Nhiễm Nhiễm mở hộp cơm đưa đến trước mặt hắn, vẻ mặt chờ mong, "Mau nếm thử xem!"

Tiết Húc cúi đầu nhìn thứ đen xì xì bên trong, không thể xác định hình dáng vật thể, dạ dày đột nhiên quặn lên, "Cậu xác định đây là đồ ăn chứ không phải chất bài tiết chứ?"

Hắn cố gắng dùng những lời lẽ uyển chuyển, không giống Chu Gia Giang trực tiếp nói một câu: "Đùa hả cái gì đây, ăn vào có chết người không?"

"Đây là ớt xào thịt được chưa hả?" Hạ Nhiễm Nhiễm thẹn quá hoá giận, "Các cậu không có mắt à!"

"Sao các cậu còn chưa đi ăn thế?"

Lúc này Quý Tu Uyên đi đến, định qua đây rủ bọn họ đi ăn, liền nhìn thấy tay nghề Hạ Nhiễm Nhiễm, mở miệng chính là: "ĐM, cái cục nhão nhoét đen xì này là cái gì vậy, sao các cậu lại nhét rác vào trong hộp cơm?"

Hạ Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn bọn họ, giận đến mức hai má đỏ bừng, "Cậu, mấy người các cậu..."

Bỗng nhiên, một bàn tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cầm lấy đũa, hướng về phía cái đống bùi nhùi như là cháo mè đen kia.

"Từ Hàn cậu đang làm gì vậy! ?" Chu Gia Giang là người đầu tiên phát hiện, vội vàng chặn tay cậu, biểu tình khoa trương, "Không phải cậu muốn ăn thứ đồ này chứ? Nhất định không được! Khôn ba năm dại một giờ! Cậu tỉnh táo một chút!"

"Buông tay." Từ Hàn thản nhiên liếc cậu ta một cái, lạnh giọng.

"Huynh đệ, thứ này thật sự ăn không được."

Ngay cả Tiết Húc cũng không nhịn được khuyên nhủ, ấn vai cậu xuống, giọng nghiêm trọng dị thường, "Cậu đây là đang lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn đấy."

Quý Tu Uyên phản ứng so với bọn hắn chậm nửa nhịp, giật mình chỉ vào cái thứ đen xì kia hỏi: "Các cậu nói đây là đồ ăn? !"

Hạ Nhiễm Nhiễm lúc này chẳng còn tâm trạng cùng bọn hắn so đo, nhìn Từ Hàn, do dự nói: "Cậu thật sự muốn ăn sao? Hay là thôi đi."

Từ Hàn nhìn cô ta, "Cậu làm không phải là để cho người ăn sao?"

Hạ Nhiễm Nhiễm rối rắm, "Đúng vậy, nhưng tớ làm cho Tiết Húc ăn."

Tiết Húc: "..." Bọn họ có thù oán gì, mà cô ta lại muốn hạ độc hắn.

Nghe cô ta nói xong, biểu cảm của Từ Hàn càng lạnh hơn, dùng lực đẩy cánh tay của cả Tiết Húc và Chu Gia Giang ra, gắp một miếng lên nhét vào miệng.

Trước một loạt ánh nhìn chăm chú, thần sắc của cậu vẫn như thường, miệng nhai mấy cái, sau đó nuốt xuống.

"Cậu ổn chứ?"

Mọi người thấy vẻ mặt của Từ Hàn không có gì khác thường, nhẹ nhõm thở ra, xem ra không có độc.

Ai ngờ Từ Hàn mặt không chút thay đổi nghiêm túc nhìn bọn họ trong chốc lát, đột nhiên nhắm mắt lại, miệng sùi bọt mép, "rầm" cái ngã xuống đất.

"Từ Hàn!"

Cả bốn người đều sợ hãi kêu lên.

Hôm đó, trong trường đột nhiên xuất hiện một chiếc xe cứu thương, Từ Hàn ngộ độc thức ăn, nằm viện một ngày một đêm.

Biết được bí mật Từ Hàn thích Hạ Nhiễm Nhiễm, cả bọn Tiết Húc đều cảm động đến rớt nước mắt.

Tình yêu này thật đẹp! Có thể vì yêu mà bất chấp tất cả, thật dũng cảm!

Vì không biết bí mật của Từ Hàn nên hại cậu ta ngộ độc, Hạ Nhiễm Nhiễm sợ hãi, nước mắt chảy giàn dụa.

Ô ô ô, cô ta không phải sẽ bị ngồi tù đó chứ T_T

Hạ Lăng cảm thấy, Tiết Húc quả thực chính là phúc tinh của mình.

Từ lúc hắn xoá bỏ hiềm khích với cô, quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh, sinh hoạt hàng ngày của cô dần khá hơn, đầu tiên là việc Hạ Nhiễm Nhiễm muốn học nấu ăn, nên không có thời gian đối nghịch với cô, mà dì đầu bếp thấy Đại tiểu thư thích nấu ăn, mỗi ngày đều mua rất nhiều đồ về cùng cô ta nghiên cứu, Hạ Lăng cũng được hưởng ké, làm được nhiều món hơn.

Sau đó là Hạ Trác Quần, không biết có phải cảm thấy cắn dứt lương tâm hay không mà cho cô thêm một ngàn tiền sinh hoạt, phải đến khi Hạ Lăng đi rút tiền mới vô tình phát hiện.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy bất mãn, đó chính là Quý Tu Uyên đột nhiên trở thành bạn cùng bàn của cô.

Trong lớp cứ hai tuần đổi chỗ ngồi một lần, tuy rằng giáo viên nói dựa vào thành tích mà sắp xếp, nhưng vì quản không được, nên đành muốn ngồi chỗ nào thì ngồi.

Hạ Lăng và Khương Tư Nhu từ đầu vẫn luôn ngồi cùng nhau, không ai muốn đổi đi chỗ khác.

Mà ngày hôm đó, Quý Tu Uyên mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người, tùy tiện ném cặp sách lên bàn ngồi cạnh Hạ Lăng, khiến Khương Tư Nhu vốn dĩ ngồi cùng cô sợ tới mức không dám tiến lại gần.

"Cậu sang ngồi cạnh Triệu Dân đi." Quý Tu Uyên chỉ về phía sau dãy bên trái, đó là chỗ ngồi cũ của cậu ta.

"Nhưng mà..." Khương Tư Nhu chần chờ.

"Yên tâm, cậu ta sẽ không khi dễ cậu." Quý Tu Uyên biết hoàn cảnh Khương Tư Nhu ở trong lớp, ôn nhu cười.

Khương Tư Nhu nhìn về phía Hạ Lăng.

"Cậu cứ đi đi." Hạ Lăng không muốn cô khó xử, mỉm cười gật đầu, có Quý Tu Uyên cam đoan, Khương Tư Nhu sẽ an toàn.

"Được." Khương Tư Nhu nhẹ nhàng thở ra, cô không dám đắc tội Quý Tu Uyên, nhưng nếu Hạ Lăng nói không muốn ngồi cùng cậu ta, là bạn bè, cô nhất định sẽ dành lại vị trí đó.

Khương Tư Nhu thu dọn đồ đạc xong liền rời đi, Quý Tu Uyên không chút khách khí nhét cặp vào trong ngăn bàn, ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng.

Hạ Lăng nhìn cậu ta hỏi: "Cậu không đổi bàn sao?"

"Cái gì?" Quý Tu Uyên tưởng rằng sau khi hai người ngồi cạnh nhau, câu đầu tiên cô hỏi sẽ là lý do vì sao cậu lại đổi chỗ, không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, cậu ta theo bản năng nhìn về phía bàn, toàn là chữ viết nghệch ngoạc bẩn thỉu nguyền rủa Khương Tư Nhu, mới hiểu được ý của cô, cười lắc đầu, "Không cần, cũng không phải mắng tớ."

"Ừm." Hạ Lăng gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người làm bài tập.

Quý Tu Uyên rất có hứng thú với cô, hỏi: "Cậu không muốn biết vì sao tôi lại muốn ngồi cùng cậu hả?"

"Tuỳ tâm." Hạ Lăng cúi đầu làm toán, thản nhiên nói.

"Tuỳ tâm là có ý gì?"

"Chính là có biết hay không cũng không quan trọng."

"..." Quý Tu Uyên nhìn cô không chút thay đổi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cậu rất ghét tớ sao?"

Hạ Lăng dừng bút, chậm rãi chớp mắt, thanh âm vẫn như trước không chút sợ hãi, "Không có."

Quý Tu Uyên lại nở nụ cười, nhìn cô, nghiền ngẫm nói: "Cậu biết không, mỗi lần cậu nói dối đều sẽ chớp mắt một cái."

Hạ Lăng im lặng.

Cô quả thật không quá thích Quý Tu Uyên, đại khái là cô bị ảnh hưởng từ mẹ, đối với loại đàn ông hái hoa ngắt cỏ, phong lưu đa tình thật không có chút hào cảm nào.

"Không sao, thời gian còn dài."

Quý Tu Uyên thấy cô nhíu mày, bộ dạng không muốn nhiều lời, rộng lượng khoát tay, cười tự tin, "Có một ngày tớ sẽ khiến cậu nói thích tớ."

Cậu ta nói xong liền lấy sách toán ra, cười nói với cô: "Cậu có biết tớ học toán cũng rất tốt không?"

Hạ Lăng: "..." Thật sự muốn nói cho cậu ta biết, cô có thể lên Baidu tham khảo, tự mình làm được.Từ đó về sau mỗi ngày, Quý Tu Uyên đều sẽ quấn lấy cô, muốn cô nấu cơm cho cậu ta, thậm chí còn đồng ý bỏ tiền, nhưng Hạ Lăng đều cự tuyệt, Tiết Húc là trường hợp đặc biệt, cô không muốn nghĩ cũng không có tinh lực đi chuẩn bị đồ ăn cho người khác.

Chung quy cô muốn dành nhiều thời gian để học thật tốt.

Quý Tu Uyên mặc dù có chút phiền muội, nhưng cũng dễ dàng tha thứ cho Hạ Lăng, nguyện vọng muốn thi vào lớp trọng điểm là điều không tưởng.

Thứ sáu, sau khi học xong tiết thứ tư là môn ngữ văn, Hạ Lăng lấy ra trong ngăn kéo hai hộp cơm, đứng lên, như thường ngày muốn mang qua cho Tiết Húc.

"Này." Cô vỗ vai Quý Tu Uyên đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại, "Phiền cậu nhường một chút, tôi muốn đi ra ngoài."

"Tớ không nhường." Quý Tu Uyên cầm điện thoại đặt ở trên bàn, thanh âm nặng nề vang lên, khoanh tay nhìn cô, giống một đứa trê ngỗ nghịch nói, "Trừ phi cậu cũng nấu cho tớ một phần."

Hạ Lăng nhíu mày, "Cậu cố tình gây sự hả."

"Tớ không nói đùa." Quý Tu Uyên theo đuổi cô nhiều ngày như vậy, trong lòng có chút sốt ruột, "Nếu không làm, hôm nay cậu cũng đừng nghĩ ra ngoài được."

Hạ Lăng biểu cảm lạnh nhạt, đứng trên cao nhìn xuống cậu ta, "Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, có ra hay không?"

"Không." Quý Tu Uyên nhìn cô gái trước mặt, hạ quyết tâm, Đến! Chết! Không! Nhường!

Bọn họ đang giương cung bạt kiếm, làm ảnh hưởng đến những người khác trong lớp, ánh mắt liếc về phía bọn họ, nhỏ giọng bàn luận sôi nổi.

"Được."

Hạ Lăng gật đầu, không muốn phí sức nói lời vô nghĩa với cậu ta, liền giơ chân lên, ôm hộp cơm dẫm lên ghế, mọi người đang nghi hoặc, liền thấy cô bước thêm một bước, dẫm lên bàn mình, thân thể cô đột nhiên được nâng cao, sau đó lại đạp lên bàn Quý Tu Uyên nhảy ra ngoài, thành công vượt qua cậu ta.

Đồng loạt mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn theo động tác của cô, một nam sinh đứng đằng sau thì thào mở miệng: "Trời... trời ạ, cô ấy đang mặc váy đó?"

Phía trước có quá nhiều người chen lấn, cậu không nhìn được gì, cảm giác bản thân đã bỏ lỡ mười vạn phong cảnh.

"Đừng nghĩ nhiều."

Bên cạnh cậu ta, một nam sinh đeo kính cầm điện thoại đưa bức ảnh vừa chụp được cho cậu bạn xem, "Cô ấy mặc quần an toàn."

"... Quần an toàn quả nhiên là một phát minh ngu xuẩn nhất trong lịch sử nhân loại." Nam sinh cảm khái, "Nhưng đang đứng xa thế này, cậu làm thế nào chụp được vậy?"

"Còn phải nói sao, đương nhiên là tớ liều mạng chen lên để xem náo nhiệt rồi." Nam sinh đeo kính mắt nói: "Khó có người dám đối đầu với Quý Tu Uyên, không tận mắt chứng kiến thời khắc lịch sử này sao được?"

Hạ Lăng thành công thoát thân, cũng không thèm để ý đến Quý Tu Uyên, vội vã chạy ra cửa.

Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, hôm nay cô đến chậm như vậy, Tiết Húc sẽ không tức giận chứ?

Cho nên cũng không thấy được, phía sau Quý Tu Uyên sắc mặt âm trầm đến khó coi.Hạ Lăng và Tiết Húc hẹn nhau ở đình hóng mát bên cạnh hồ nhân tạo trong trường.

Từ lúc đổi thành cô tự mình mang cơm qua cho Tiết Húc, hai người đều lười chạy tới chạy lui, lựa chọn một nơi yên tĩnh rồi cùng nhau giải quyết bữa trưa.

Hả, hắn còn chưa tới sao?

Hạ Lăng thấy trong đình hóng mát không có một bóng người, có chút kỳ quái, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, muốn gọi đi.

Không hay biết, từ phía sau một bóng người cao gầy lặng lẽ tiếp cận, cầm trong tay bình giữ nhiệt, nhẹ nhàng chạm vào bên má cô.

"A!" Hạ Lăng hoảng sợ, ngẩng đầu, ngón tay xinh đẹp sạch sẽ ở trước mắt đung đưa, rời đi bên cạnh, Tiết Húc như cười như không nhìn cô.

"Ai bảo cô để tôi đợi lâu như vậy." Tiết Húc lắc lắc bình trà hoa lài trong tay, tươi cười giảo hoạt, "Đáng đời."

"Tôi là có nguyên nhân." Hạ Lăng nói thầm, xoa chỗ lạnh trên mặt, ủy khuất phồng má lên.

"Là gì?"

Hạ Lăng há miệng, nửa ngày, nói quanh co một câu: "Giáo viên dạy quá giờ."

Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn cùng Quý Tu Uyên.

Tiết Húc gật đầu, biểu tình đã hiểu, đem bình trà hoa lài ném cho cô, "Cầm lấy."

"Mua cho tôi?" Hạ Lăng kinh ngạc.

"Chứ sao?" Tiết Húc liếc cô, "Cô nhìn thấy tôi uống loại đồ uống trẻ con này bao giờ chưa."

Hạ Lăng không nói gì.

Đúng vậy, dù không hẳn là thích nhưng bình thường hắn hay uống Sprite, so với trà lài, hai thứ này đều phù hợp với trẻ con có được không?

"Sao cô đổ nhiều mô hôi vậy?"

Tiết Húc thấy trên trán cô toàn là mồ hôi, bất mãn nhăn mày lại, sờ sờ trong túi, vừa lúc chạm phải khăn tay, lấy ra đưa cô lau mồ hôi, "Nóng như vậy, không phải đã bảo cô đừng động một cái liền chạy qua đây sao? Thong thả mà đi, tôi cũng không phải là không chờ nổi."

Thiếu niên nghiêm túc dặn dò, hoàn toàn không nhận thấy hành vi của mình có bao nhiêu mập mờ, nghiêm túc lau giúp cô, một bộ giáo huấn trẻ nhỏ.

Chung quy là sức khoẻ của cô kém như vậy, vạn nhất bị cảm nắng thì phải làm sao.

Thiếu niên cách cô rất gần, gần đến nỗi cô có thể ngửi được mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người hắn, hương vị thật ngọt ngào.

Hạ Lăng biết hắn thích đồ ngọt, căn cứ vào tình hình thời tiết mà khẩu vị cũng có sự thay đổi, gần đây trời nóng như vậy, phỏng chừng hương bạc hà ngọt ngào mỗi ngày đều không rời.

Bên má cô nóng lên, bởi vì thiếu niên đứng gần, trái tim không bình thường nhảy lên, nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nói được, vẻ mặt dịu dàng nhu thuận.

Tiết Húc đột nhiên phát hiện, sau khi lau mồ hôi giúp cô xong, nhìn thoáng qua khăn tay, thuận miệng hỏi: "Cô bao lâu rồi không gội đầu, sao nhiều gầu như vậy."

"..." Hạ Lăng: "Cậu có thể tạm thời đừng nói gì không."

"Vì sao?"

"Tôi muốn cảm giác xúc động này kéo dài thêm lúc nữa."

Tác giả có lời muốn nói: tôi quá bội phục tự mình thế nhưng viết xong một chương lớn như vậy!

Quý Tu Uyên: Nếu tôi không ra uy một chút thì các người đều không coi tôi là đàn ông đi.

Tiết Húc: Vì cái gì tôi muốn gặp vợ lại bị coi là yêu đương vụng trộm, thật không có đạo lý gì cả!

Hạ Lăng: Thói quen tốt.

Truyện Chữ Hay