Ánh mắt Giang Hoài trở nên thâm trầm, nhưng cuối cùng anh vẫn nở nụ cười điềm đạm: “Còn sống cũng là việc không dễ dàng gì, tôi chỉ là vẫn luôn cố gắng từng ngày.”
Lúc anh nói chuyện so với cười càng nhẹ nhàng hơn. Giống như là đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình vậy. Vẻ mặt Lâm Thư Tiếu ngưng đọng vài giây, mãi đến lúc Giang Hoài lại mở miệng nói thì cô mới thoát khỏi trạng thái thất thần ngẩn ngơ.
Anh nói: “Viện trưởng Lâm, cầu thang khá chật chội, Bồi An cõng tôi đi xuống có chút khó khăn nếu cô gấp có thể đi trước.”
Lâm Thư Tiếu lúc này mới ý thức được, chính mình đang chắn đường Vương Bồi An. Cô hít một hơi, ánh mắt vòng vo chuyển động, cười hắc hắc nói: “Anh Giang tôi không gấp, anh không cần tôi mang giúp xe vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng. Xe lăn đặt ở chỗ rẽ lầu hai, sau khi Vương Bồi An cõng anh lên xe rồi quay lại lấy, tôi cũng vui vẻ thoải mái! Bất quá tôi vẫn đi theo sau anh, nhỡ lúc dì Liên có gì cần giúp tôi cũng có thể kịp thời hỗ trợ. Như vậy anh Giang chắc đã vừa lòng rồi chứ?” Nói xong, không đợi Giang Hoài kịp trả lời, cô lập tức lui về phía sau Giang Hoài và Vương Bồi An.
Giang Hoài cũng không lên tiếng phản đối. Dì Liên nhìn Lâm Thư Tiếu cười ấm áp, tiến lên từng bước nâng thân thể anh. Cô sửa sang lại túi xách một chút rồi theo họ đi xuống dưới lầu.
Giang Hoài nằm trên lưng Vương Bồi An, cơ thể có hơi rũ xuống, chân trái của anh so với chân phải thì héo rút hơn nhiều, mỗi khi xuống lầu đều không khống chế được mà đung đưa. Ống quần màu xám bạc bị kéo lên cao làm lộ ra dụng cụ nẹp định hình. Lâm Thư Tiếu bệnh nghề nghiệp lại bộc phát, kìm lòng không đậu từ phía sau đánh giá anh một lượt. Thoạt nhìn, gia đình Giang Hoài cũng thuộc loại giàu có, cũng không phải dạng người nhà không có điều kiện để tập luyện phục hồi chức năng. Theo cô đoán, Giang Hoài tàn tật chắc đã nhiều năm, nếu không sẽ không thể có được bộ dạng này. Anh ta còn rất trẻ, cùng lắm là ba mươi tuổi, nghĩ đến anh đang hào hoa phong nhã lại bất hạnh bị thương đến tàn phế, trong lòng Lâm Thư Tiếu có chút khổ sở. Đối với người đàn ông này, cô rốt cuộc cũng không thể xem là người xa lạ nữa rồi.
Thời điểm bước xuống mấy bậc thang cuối cùng, Vương Bồi An đã thấm mệt, anh ta dừng lại nghỉ ngơi một chút sẵn tiện đem Giang Hoài trên lưng nhẹ nhàng xốc lên. Động tác của Vương Bồi An không mạnh nhưng lúc này lại phát sinh sự cố, có lẽ giày trái của Giang Hoài hơi lỏng nên khi người anh vừa bị xốc lên thì chiếc giày bất ngờ rơi xuống. Trên hành lang im ắng đột ngột vang lên tiếng “lộp bộp”, càng xui xẻo hơn là chiếc giày kia còn lăn xuống mấy bậc thang nữa rồi mới chịu yên vị dưới đất.
“Để tôi đi lấy.” Lâm Thư Tiếu nói với dì Liên đang đi phía trước rồi chạy đến nhặt chiếc giày lên. Lúc cô nâng mắt nhìn Giang Hoài liền phát hiện ánh mắt anh có chút ảm đạm trốn tránh. Lâm Thư Tiếu cầm chiếc giày trong tay quay trở lại chỗ Giang Hoài, ghé vào mặt anh nhẹ nhàng nói: “Không cần khách khí.” Sau đó cô hết sức thản nhiên cầm chiếc giày mang lại vào chân Giang Hoài.
Xe của Giang Hoài là một chiếc Toyota đã được cải tiến. Không chỉ có ghế ngồi có thể xoay tròn độ mà cửa sau còn có thể mở rộng cho xe lăn trực tiếp đi vào. Ngặt nỗi xe lăn của Giang Hoài vẫn còn để ở chỗ rẽ lầu hai, Vương Bồi An sau khi đem anh đặt ở ghế ngồi, quay đầu nhìn Lâm Thư Tiếu giọng có chút lo lắng: “Viện trưởng Lâm có thể phiền cô chiếu cố anh Giang một chút không? Chúng tôi sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Bồi An, tôi không cần…”
Lâm Thư Tiếu mỉm cười ngắt lời nói: “Tôi không biết anh có cần tôi chiếu cố hay không, bất quá cậu Vương cần tôi để có thể yên tâm và tôi cũng rất thích ý kiến của cậu ấy.” nói xong, liền ngồi vào trong xe.
Sau khi Vương Bồi An cùng dì Liên đi lên lầu, Giang Hoài nói: “Viện trưởng Lâm, cô so với trí tưởng tượng của tôi còn nhiệt tình hơn nhiều.”
“Tôi cũng không có thường xuyên nhiệt tình như vậy.” Lâm Thư Tiếu hào phóng nói, “Tùy theo đối tượng mà tôi sẽ đối xử nhiệt tình.”
“Nếu vậy thì tôi dường như là xếp vào loại đối tượng được hoan nghênh nhất.”
“Anh thú vị thật đấy.” Lâm Thư Tiếu thốt lên.
“Đó cũng có thể xem là một đánh giá mới mẻ độc đáo.” Giang Hoài trầm ngâm nói: “Tôi ít nhất đã mười mấy năm không có nghe người khác đánh giá về mình.”
Lâm Thư Tiếu nhanh chóng nắm bắt mấu chốt: “Nói vậy là, anh mười mấy năm trước vẫn…” Cô không đành lòng nói thẳng ra suy đoán của bản thân: có lẽ là thời điểm trước khi anh trở thành người tàn tật.
Giang Hoài lông mi nhẹ cúi xuống dưới: “Đúng vậy, giống như cô nghĩ, đã năm rồi.” Anh khẳng định suy đoán của cô.
Lâm Thư Tiếu nói: “Lúc đó anh thực sự còn quá trẻ.” Đó là một câu cảm khái từ tận đáy lòng, nhưng cô bỗng nhiên nhận ra là mình nhanh mồm nhanh miệng nói sai rồi, vội che miệng cười, bổ sung thêm: “Đương nhiên, anh hiện tại cũng không tính là già.”
Giang Hoài cười rộ lên nhưng là nụ cười tao nhã chứ không sang sảng: “Mặc kệ cô có tin hay không, tôi tuyệt đối không sợ già.”
“Hả? Trên đời này có rất ít người không sợ già nha.”
“Tôi vừa không sợ già, lại càng không sợ chết.” Trong lời nói của Giang Hoài không có cảm giác tuyệt vọng chán nản, mà là một người đã từng giãy dụa để vượt qua hết thảy mọi khó khăn, bình tĩnh tiếp nhận hiện thực: “Việc có sống lâu hay không đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng.”
Trong một thoáng, Lâm Thư Tiếu từ bỏ ý định khuyên bảo Giang Hoài, trái lại từ lời nói của anh khiến cô ngộ ra, không phải khinh bỉ anh là kẻ yếu đuối chịu đầu hàng trước vận mệnh bất hạnh, mà là một sự lý giải sâu sắc khó giải thích xông lên đầu.
“Hửm?” Giang Hoài dùng âm mũi rất nhỏ tỏ vẻ nghi hoặc “Tôi còn cho rằng cô sẽ lấy góc độ là bác sĩ phục hồi khuyên bảo tôi vài điều chứ.”
Lâm Thư Tiếu đang muốn trả lời thì Vương Bồi An cùng dì Liên đã mang xe lăn đến nơi, mở ra cửa xe đằng sau đem xe lăn đẩy lên.
“Cám ơn cô, viện trưởng Lâm, thật là khiến cho cô gặp không ít phiền phức.” Vương Bồi An khách khí nói.
“Không có gì đâu.” Lâm Thư TIếu chuẩn bị xuống xe.
“Viện trưởng Lâm” Giang Hoài nói với theo “Có cần chúng tôi đưa cô về không?”
Lâm Thư Tiếu chỉ chỉ về phía một chiếc xe Mazda màu lam nằm phía bên kia đường nói: “Xe của tôi đỗ ở bên kia, không cần phiền mọi người đưa về đâu.”
“Vậy chuyện của mẹ tôi đành nhờ cậy cô.” Giang Hoài thong thả nhìn về phía Lâm Thư Tiếu đang đứng.
Đợi cô gật gật đầu, Vương Bồi An mới khởi động xe, cửa kính nâng lên gương mặt Giang Hoài dần dần bị cửa kính màu trà che khuất. Lâm Thư Tiếu vừa muốn đi về phía xe của mình, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm, nhân lúc xe của Giang Hoài vẫn chưa lăn bánh, cô xoay người gõ gõ vào kính xe của anh.
Cửa sổ thủy tinh hạ xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn, thuần khiết đến mê hoặc của Giang Hoài. Lâm Thư Tiếu biết rõ hành động của mình rất kỳ quái, nhưng là trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy nên không thể không nói: “Anh vừa rồi cảm thấy kì quái, tôi vì cái gì không lấy góc độ bác sĩ phục hồi khuyên anh, đúng không?”
“Đúng vậy.” Giang Hoài nói.
“Bởi vì, thứ nhất tôi không phải bác sĩ phục hồi của anh, tôi lại càng không phải bác sĩ tâm lý. Thứ hai, tôi cho rằng như vậy không có tác dụng.” Ánh mắt Lâm Thư Tiếu bằng phẳng chân thành, mang theo sự ôn nhu cùng một tia lý trí: “Đối với những người tàn tật, không ai có thể hiểu rõ bản thân mình ngoài họ cả. Anh nói anh không sợ già lại càng không sợ chết, tôi tin tưởng! Anh nói anh vẫn luôn không ngừng nỗ lực cố gắng, chuyện này tôi cũng hoàn toàn không nghi ngờ!”
Khóe miệng Giang Hoài bỗng nhiên run rẩy, biểu tình không giấu được kinh ngạc, anh cố sức xoay chuyển đầu mình, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía Lâm Thư Tiếu “Viện trưởng Lâm, tuy rằng cô không phải là bác sĩ phục hồi của tôi, nhưng đối với tôi cô chính là bác sĩ phục hồi xuất sắc nhất.”
Lâm Thư Tiếu cười cười: “Đưa tay phải của anh cho tôi.”
Giang Hoài liếc mắt nhìn tay phải đang đặt trên đùi, chậm rãi giơ về phía cô. Lâm Thư Tiếu đại khái biết anh có thể giơ tay, đợi đến lúc anh không thể giơ cao hơn nữa mới đem tay mình bên ngoài cửa xe đưa đến bắt lấy tay anh
“Xin chào Giang Hoài! Tôi là Lâm Thư Tiếu. Tôi không phải bác sĩ phục hồi của anh, cũng không phải là bác sĩ tâm lý của anh mà tôi là bạn anh, ngày tháng lúc giờ phút chúng ta chính thức trở thành bạn bè – nhớ kỹ, tôi là Lâm Thư Tiếu! Nếu anh đồng ý, tôi có thể trở thành bác sĩ trị liệu ngôn ngữ cho mẹ anh, chỉ là công việc của tôi hơi bận rộn, mỗi tuần chỉ có thể đến nhà anh hai lần, mỗi lần không quá một tiếng rưỡi, à đúng rồi, tôi nghĩ anh cũng không thiếu tiền, bởi vậy tiền lương tôi lấy sẽ không rẻ đâu đâu đấy. Nếu anh không nói gì, tôi coi như anh đáp ứng rồi.”
Sau khi nghe Lâm Thư Tiếu nói hết lời vừa rồi, hô hấp của Giang Hoài lập tức có chút dồn dập. Anh bị cô dọa sao? Cô đem tay Giang Hoài để lại trên đùi, lúc chuẩn bị buông tay ra thì bị tay anh nhẹ nhàng đụng vào một chút.
“Tôi hiện tại có thể n..nói sao?” Giọng nói của Giang Hoài có chút khẩn trương.
“Phốc…” Lâm Thư Tiếu bị bộ dáng ngây thơ của anh làm cho bật cười, cũng cười chính mình vừa nói câu kia: “Nếu anh không nói lời nào, vậy tôi coi như anh đáp ứng rồi.” Cô biết lời vừa rồi của mình quả thật khiến anh không biết phải làm thế nào cho phải. Cô cười không chút kiêng dè, giống thư đứa nhỏ bướng bỉnh nói: “Ha ha, anh có thể nói.”
“Lâm Thư Tiếu, thẳng thắn mà nói, từ sau khi bị thương, tôi không có thói quen giao thiệp với người ngoài, lại càng không cùng bọn họ trở thành bạn bè. Sau khi mẹ tôi bị trúng gió, đi tìm bác sĩ phục hồi vẫn là nhân viên của tôi ra mặt xử lý. Mặc dù rất lo lắng cho mẹ nhưng trước giờ tôi chưa trực tiếp cùng bác sĩ trao đổi chỉ thông qua nhân viên của mình biết được chút ít về bệnh tình của bà ấy. Nhưng nếu là cùng cô trực tiếp trao đổi, tôi nghĩ, tôi sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Sau khi chia tay Giang Hoài, Lâm Thư Tiếu không có về nhà mà trực tiếp trở về bệnh viện phục hồi. Không chỉ xem qua bệnh án của mẹ Giang Hoài mà Lâm Thư Tiếu còn gọi điện cho Đào Ý Nhiên để hỏi về quá trình trị liệu ngôn ngữ của bà ấy. Sau khi hoàn thành công việc, cô tự thưởng cho mình một tách cà phê, đem ghế dựa xoay về phía cửa sổ, nhìn đường Nghê Hồng lấp lóe ánh sáng, trong lòng cô nảy ra một loại cảm xúc kỳ dị: Lúc thì bình tĩnh như con sông ồ ồ chảy xuôi, mát lạnh trong suốt mà lại thâm sâu không lường được. Lúc thì giống như ngồi trên chiếc thuyền trôi giữa biển, chợt thấy bầu trời đầy sao, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi những đợt sóng cuồn cuộn không thôi, âm thanh trùng trùng điệp điệp, nhưng cô lại không rõ xung quanh mình rốt cuộc là yên tĩnh hay là ồn ào.
Uống xong cà phê, khiến cho tinh thần tỉnh táo hơn hẳn,Lâm Thư Tiếu xoay lại ghế dựa, cầm lấy xếp tài liệu tiếp theo, nhưng chỉ xem được mấy trang cô đã bỏ xuống, theo bản năng đưa tay gõ vào bàn phím máy tính, ở thanh công cụ tìm kiếm, nhập vào bốn chữ:
Nhạc sĩ Giang Hoài.