“Nếu cô Đào đã nói như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác…” Ánh mắt của Giang Hoài dừng ở đầu vai Lâm Thư Tiếu “Viện trưởng Lâm, cô xem…” Lâm Thư Tiếu quay đầu lại, vừa vặn cùng Giang Hoài bốn mắt nhìn nhau.
Cô biết anh là cố ý nhờ vả nhưng nhất thời chưa biết nên quyết định ra sao, vừa định đứng thẳng dậy lại bắt gặp ánh mắt mang theo sự chờ đợi của Giang Hoài nhìn mình. Trong lòng Lâm Thư Tiếu run lên, không nhịn được vỗ nhẹ bàn tay anh, cúi đầu trấn an:
“Anh Giang có thể thông cảm cho sự khó xử của tiểu Đào, tôi cũng thật vui mừng. Chỉ là trong bệnh viện chúng tôi hiện tại không đủ bác sĩ trị liệu ngôn ngữ, lại càng thiếu những bác sĩ có thể làm công tác phục hồi tại nhà, huống chi việc tiểu Đào bị thương đã muốn truyền ra ngoài, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, chỉ sợ rất khó để tìm được người đồng ý đến nhà anh làm việc.”
Giang Hoài nói: “Tôi hiểu, chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được.”
Đào Ý Nhiên cắn cắn môi cùng Lâm Thư Tiếu liếc trộm nhau một cái, hai người trong lòng đều cảm thấy có chút quái dị, giống như chính mình đang ức hiếp một người yếu đuối, lương thiện, trong lòng cảm thấy áy náy.
Sau đó Lâm Thư Tiếu chợt nghe Đào Ý Nhiên nói một câu khiến cô không biết phải xoay sở ra sao
“Phải rồi, anh Giang, mọi người còn chưa ăn cơm phải không? Phòng bếp có nấu canh cá ngon lắm, hay là chúng ta cùng nhau uống đi.”
Lâm Thư Tiếu trừng mắt, liếc Đào Ý Nhiên một cái, vậy mà cô nàng lại không tim không phổi tiếp tục giới thiệu: “Là viện trưởng Lâm nấu.”
Nét mặt Giang Hoài vẫn bình ổn: “Cám ơn ý tốt của cô Đào, nhưng mà hôm nay tôi ra ngoài không mang theo dụng cụ chuyên dụng của mình chỉ sợ việc ăn uống sẽ rất bất tiện.”
Đào Ý Nhiên cúi đầu mặt đỏ bừng: “Thật xin lỗi anh Giang.”
Lâm Thư Tiếu nhìn Giang Hoài, nét mặt của anh trước sau vẫn không thay đổi khiến trong lòng cô lại càng ngứa ngáy, nhất thời cũng không lên tiếng an ủi. Khóe miệng Giang Hoài hơi cong lên: “Không sao, có thể được cô Đào rộng lượng tha thứ tôi đã thấy rất vui rồi.”
“Nhưng tôi lại bắt anh phải vất vả đến đây một chuyến.”
Giang Hoài nói: “Không thể nói như vậy, tôi tới đây chỉ là khẩn cầu cô có thể quay lại nhà họ Giang làm việc, kia chẳng phải là một công đôi chuyện? Mong cô đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý đồ gì cả. Ngoài ra, đối với cô Đào mà nói tuy cô chỉ giúp mẹ tôi trị liệu ngôn ngữ trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn là nợ cô một lời cám ơn.”
Giọng nói Giang Hoài thật bình ổn, lời nói ra cũng rất nhẹ nhàng, bởi vì thân thể tàn tật khi nói chuyện anh cũng không thể dùng tay để diễn tả, thứ duy nhất khiến cho người khác ấn tượng chính là đôi mắt kiên định mà chân thành tha thiết. Lâm Thư Tiếu yên lặng nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, một thân âu phục màu xám bạc bên trong là áo sơ mi trắng tinh, dưới chân là đôi giày da sáng bóng. Cô khẳng định với tình huống thân thể của Giang Hoài nhất định ngày thường anh sẽ không ăn mặc rườm rà như thế, có thể thấy, anh thật sự mang theo thành ý đến tạ lỗi, nên mới đặc biệt chú trọng đến từng chi tiết như thế, lại càng không quan tâm mình đi lại bất tiện đích thân đến tận đây thật sự là đáng quý.
Lâm Thư Tiếu vô cùng kính nể, không biết phải làm sao, bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh Giang, việc tìm bác sĩ trị liệu ngôn ngữ cho mẹ anh tôi sẽ lưu ý, nếu có tin tức gì tôi sẽ gọi điện cho anh. Số điện thoại nhà anh vẫn không thay đổi đúng không?”
Đầu Giang Hoài hơi hướng về phía trước, gật gật, lại nói tiếp: “Nơi làm việc vẫn là nhà tôi. Nếu cô Lâm cảm thấy liên lạc với người nhà sẽ tiện hơn thì tôi sẵn sàng đưa cô số di động của tôi.”
“Thế thì quá tốt rồi.”
Giang Hoài ấn nút trên bảng điều khiển xe lăn, từ chỗ tay vịn bên phải xuất ra một cái hộp nhỏ, anh dùng tay phải hơi miễn cưỡng giữ lại, tay trái khó khăn cầm lấy, giơ về phía trước: “Viện trưởng Lâm, đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại và email của tôi.”
Rõ ràng là một loạt hành động thực ngốc nhưng khi thực hiện trên người Giang Hoài lại là những cử chỉ phong độ lộ ra sự tao nhã khéo léo, đó chính là bằng chứng cho việc nhân cách được giáo dưỡng vô cùng nghiêm túc.
Lâm Thư Tiếu âm thầm thán phục, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt càng thêm một phần thương tiếc cùng kính trọng, lập tức đưa hai tay nhận lấy danh thiếp. Danh thiếp được thiết kế từ giấy tái chế, phong cách trang trí mang hơi hướng hoài cổ. Bên trên chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
Giang Hoài
Nhạc sĩ
Cô ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn nói, lần này ngẩng đầu trong lòng Lâm Thư Tiếu tràn ngập nỗi băn khoăn. Nhạc sĩ? Trong cuộc sống hằng ngày của Lâm Thư Tiếu cô chưa từng tiếp xúc nhiều với giới nghệ sĩ, nghề này đối với cô thật sự quá lạ lẫm. Mà người đàn ông trước mặt tự xưng “Nhạc sĩ”, đây rốt cuộc là nghề nghiệp trước khi Giang Hoài bị tàn tật hay là nghề nghiệp hiện tại của anh? Lâm Thư Tiếu đã nhìn qua hai tay của Giang Hoài thậm chí còn chạm qua, cô biết rõ đôi tay đó không thể đàn tấu được loại nhạc cụ nào. Anh là ca sĩ sao? Cũng không giống, khi Giang Hoài nói chuyện cô nghe ra được khí lực của anh so với người thường thấp và yếu hơn nhiều, anh không thể nào là ca sĩ được. Trực giác cho Lâm Thư Tiếu biết, Giang Hoài cũng không phải là một người coi trọng hư danh, nếu coi trọng danh tiếng hẳn anh sẽ không chuẩn bị cái hộp đựng danh thiếp ở ngay bên cạnh tay vịn xe lăn như thế. Có lẽ trước kia Giang Hoài thật sự làm qua “Nhạc sĩ”, đây đại khái là danh thiếp cũ của anh. Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Thư Tiếu tiếc hận thay anh, không muốn khiến anh đau lòng thêm, sau khi nhận lấy danh thiếp một câu cũng không hỏi trực tiếp đem nó cất vào ví da, sau đó lấy ra danh thiếp của mình đưa đến tận tay Giang Hoài. Anh cảm ơn rồi đem danh thiếp của Lâm Thư Tiếu cất vào hộp nhỏ bên tay vịn sau đó ấn nút, cái hộp trở lại chỗ cũ.
“Quấy rầy lâu như vậy, chúng tôi nên đi thôi.” Ánh mắt Giang Hoài dừng ở kệ đựng chén trà trên xe lăn “Cám ơn viện trưởng Lâm đã mời trà. Bồi An, giúp tôi đem chén trà trả lại cho cô Đào.” Vương Bồi An đem chén trà đưa cho Đào Ý Nhiên, nhẹ giọng nói lời cám ơn.
“Để tôi đưa mọi người đi xuống.” Đào Ý Nhiên khi mở cửa cho bọn họ, khách khí nói.
Vương Bồi An vừa định ngồi xổm xuống, chuẩn bị cõng Giang Hoài. Dì Liên đang sửa sang lại vị trí Giang Hoài đặt cánh tay, lại dùng một cái túi nhựa lưới bao lấy mông và nửa người trên của anh lại. Giang Hoài nói: “Cô Đào xin dừng bước, tự chúng tôi có thể.”
Lâm Thư Tiếu nói: “Ý Nhiên, dù sao chị cũng phải về, để chị thuận đường tiễn anh Giang. Canh cá chị để lửa nhỏ chắc đã vừa ăn, cơm cũng nấu xong rồi, em mau vào ăn đi.”
“Cô Lâm…” Giang Hoài vẻ mặt xấu hổ “Cô không cần cố ý…”
Lâm Thư Tiếu cười vang, nói: “Ai nói là tôi cố ý, tôi nói là thuận đường.” Lâm Thư Tiếu biết rõ, tình huống của Giang Hoài chỉ dựa vào sức lực của Vương Bồi An cố hết sức vẫn có thể đi xuống như cũng rất nguy hiểm, mà dì Liên đã lớn tuổi phải mang chiếc xe lăn thật sự là quá sức. Nếu cô đi theo, mặc kệ là hỗ trợ đưa Giang Hoài xuống hay là hỗ trợ cho dì Liên mang xe lăn xuống đều là giúp họ giảm đi không ít gánh nặng.
Lâm Thư Tiếu vừa đi vừa nói: “Anh Giang, tôi là thật lòng muốn giúp đỡ anh, anh cũng không nên cố ý đẩy tôi ra chứ. “Nhấc tay chi lao” là việc nên làm mà.” Giang Hoài nghe xong quả nhiên không còn từ chối ý tốt của cô.
()nhấc tay chi lao: việc nhỏ, đơn giản, không tốn sức giải quyết.
Thân thể Giang Hoài bị túi lưới buộc chặt vào sau lưng Vương Bồi An. Khi Vương Bồi An chậm rãi đứng lên, Lâm Thư Tiếu đi theo họ không chút do dự đưa tay đỡ lấy Giang Hoài
“Viện trưởng Lâm, cô…” Giang Hoài không có cách nào quay đầu lại, cũng không cảm giác được tay cô “Cô đang giúp dì Liên mang xe lăn sao?”
Mặt Lâm Thư Tiếu đỏ như trái cà chua, cô không thể nói với Giang Hoài rằng: À, không phải, anh Giang hiện tại tôi đang nâng mông anh!
Kỳ thật đối với Lâm Thư Tiếu mà nói chuyện này không là cái gì, thời điểm làm phục hồi cho bệnh nhân cô sớm đã trải qua vô số lần “Tiếp xúc thân mật”. Tay, gáy, ngực, bụng, thắt lưng, mông, cũng đã từng gặp qua bệnh nhân không thể khống chế miệng làm cho nước miếng dọc theo khóe môi chảy xuống như thác nước, cô cũng đã gặp qua bệnh nhân bởi vì động tác phục hồi quá mạnh mà không thể khống chế được nước tiểu, so với những lần đó thì việc hôm nay cô làm với Giang Hoài không tính là việc xấu hổ gì. Nhưng là, Lâm Thư Tiếu không nhẫn tâm nói thật với Giang Hoài, sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh. Cô suy nghĩ một lát, đưa một tay ra sau vẫy vẫy, ý bảo dì Liên tiến lên, tự mình cầm lấy xe lăn trên tay dì, cô nháy mắt để cho dì Liên đỡ lấy Giang Hoài.
“Viện trưởng Lâm, sao cô không nói lời nào?” Giọng nói Giang Hoài có chút khẩn trương.
“À, tôi…” Lâm Thư Tiếu lấp liếm “Tôi trong lúc đang tập trung khiêng vác này nọ không thích nói chuyện, sợ hụt hơi.”
Giang Hoài im lặng. Lúc xuống đến lầu hai, anh bỗng nhiên nói: “Viện trưởng Lâm xin hãy dừng bước, để cho dì Liên và Bồi An cõng tôi trở lại xe rồi quay lại lấy xe lăn là được rồi.”
“Anh không biết sao? Các bác sĩ phục hồi đều có sức lực rất lớn, anh không cần cảm thấy ngượng ngùng.” Lâm Thư Tiếu biết anh chính là sợ cô quá sức, nên trấn an nói.
“Tôi để Bồi An thả tôi xuống. Cậu ta cùng dì Liên đem xe lăn xuống trước rồi quay lại cõng tôi.” Giọng nói Giang Hoài có chút bi thương lại mang theo cố chấp lạnh lùng không cho người khác có cơ hội phản kháng.
“Anh Giang, tôi không thể để anh ngồi dưới sàn xi măng lạnh ấy lần nữa đâu.” Vương Bội An vội la lên.
“Anh Giang, anh nói sao? “Ngồi thêm lần nữa”?” Lâm Thư Tiếu mi tâm vừa chuyển động có chút đoán được ý tứ trong câu nói của Vương Bồi An.
Vương Bồi An ảo não: “Lúc nãy là tôi suy nghĩ không thấu đáo, không đem xe lăn lên trước mà đã cõng anh ấy lên, đến lầu hai mới phát hiện, anh Giang bảo quên đi, trước hết để tôi cùng dì Liên cõng anh Giang lên, sau đó để anh ấy ngồi dựa vào tường…”
Thì ra, vừa rồi khi Giang Hoài lên lầu, phải nhờ một người cõng một người nâng mới lên được. Có bao nhiêu thành tâm, mới có thể đến đây chịu tội như vậy!
“Bồi An, sao cậu lại nói chuyện này với viện trưởng Lâm, cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì…” Giọng nói Giang Hoài thấp đi.
Lâm Thư Tiếu chạy đến chắn trước mặt Giang Hoài và Vương Bồi An, ánh mắt nhìn Giang Hoài, gằn từng tiếng: “Này cũng không phải chuyện riêng tư gì, không phải sao? Anh Giang, tôi chỉ nhìn thấy một người đàn ông thực tài giỏi, dám vượt qua cả tự ti mặc cảm của bản thân mình đứng dậy gánh vác trách nhiệm của phận làm con. Giang Hoài, tôi kính nể anh!”