Edit: nguyetduongv
Người mà Tiểu Ngưu thị không muốn đề cập đến nhất, đó chính là Cố thị.
Hứa Cẩn Du mở miệng đều là Cố thị, còn muốn đem khăn tay tính toán tặng Cố thị đưa cho bà ta, giúp bà ta nhìn vật nhớ người...... Tiểu Ngưu thị bị chọc trúng chỗ đau, lại không thể biểu hiện ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu tức giận đè nén.
Hứa Cẩn Du vẻ mặt thấp thỏm:
“Dì, Du nhi nói sai cái gì sao, sắc mặt của người không được tốt lắm!”
...... Bà ta có sắc mặt tốt mới có quỷ!
Tiểu Ngưu thị âm thầm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại tươi cười niềm nở:
“Con nhớ thương Cố thị như vậy, có thể thấy được tâm địa con lương thiện. Ta sao có thể sinh khí với con. Vừa rồi không nói chuyện là bởi vì nhớ tới Cố thị, trong lòng có chút không dễ chịu.”
Hứa Cẩn Du thoải mái thở phào nhẹ nhõm:
“Dì không giận Du nhi thì tốt rồi. Chiếc khăn này dì nhất định phải ngày ngày mang theo bên người, như vậy cũng có thể thường xuyên nhớ tới biểu tẩu!”
Tiểu Ngưu thị cứng đờ cười:
“Đương nhiên rồi.”
Nhìn bộ dáng Tiểu Ngưu thị cố nén tức giận không nói nên lời, tâm tình Hứa Cẩn Du bỗng nhiên tốt lên.
......
Chẳng mấy chốc, người của Thêu Y Các người đã tới đây.
Chu nhân Thêu Y Các họ Diệp, là bà con xa của đương kim Hoàng Hậu nương nương. Dựa vào cây đại thụ Diệp hoàng hậu này, Thêu Y Các chỉ dùng vài năm ngắn ngủi thâu tóm rất nhiều tú trang nổi tiếng, nhảy lên trở thành tú trang quy mô lớn nổi danh nhất kinh thành.
Thêu Y Các có một đại chưởng quầy và bốn phó chưởng quầy. Đại chưởng quầy họ Đổng, phần lớn đều ở Thêu Y Các trong coi, người hôm nay tới cửa chính là Vương chưởng quầy.
Vương chưởng quầy ước chừng hơn ba mươi tuổi, bộ dáng trắng trẻo mập mạp. Thêu Y Các nổi danh như vậy, Vương chưởng quầy cũng thường cùng các nữ quyến thế gia giao tiếp. Vừa thấy Tiểu Ngưu thị, Vương chưởng quầy vội vàng ân cần vấn an.
Tiểu Ngưu thị cười nói:
“Hôm nay kêu người mời Vương trưởng quầy đến Hầu phủ là vì muốn ngài làm cho mấy vị tiểu thư thiếu gia trong phủ vài bộ đồ mới. Ngài có mang theo mấy tấm vải mẫu không, để cho bọn chúng nhìn qua xem thế nào.”
Vương chưởng quầy cười đáp ứng, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu, mấy tiểu nhị lanh lợi hiểu ý đem mấy chục cuộn vải bày ra. Lăng la tơ lụa mỗi cuộn khác nhau, tươi sáng hoa mỹ, làm cho mọi người hoa cả mắt.
Kỷ Dư lập tức thò đầu lại gần, hứng thú bừng bừng tiến lên.
Kỷ Nguyên cười tiếp đón Hứa Cẩn Du:
“Cẩn biểu muội, đừng phát ngốc thế chứ, cùng nhau lại đây nhìn xem.”
Chiếc khăn tay thêu hai mặt kia quả thật có tác dụng không nhỏ, kể cả Kỷ Nguyên xưa nay lãnh đạm rụt rè cũng đối với nàng vô cùng thân thiết.
Hứa Cẩn Du cười đáp, cùng Kỷ Nguyên đi qua, cúi đầu nhìn lần lượt từng cuộn vải.
Vương chưởng quầy nhiệt tình giới thiệu các cuộn vải tinh tế đang thịnh hành của cửa tiệm. Hứa Cẩn Du nghe đến thất thần, thường xuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương chưởng quầy một cái.
Ký ức kiếp trước ùn ùn kéo đến.
Năm đó sau khi nàng hủy dung thay tên đổi họ, dùng kỹ năng thêu thùa tuyệt diệu của mình xin vào Thêu Y Các làm tú nương. Người năm đó thu lưu nàng, chính là Vương chưởng quầy.
Đổng đại chưởng quầy nhìn trúng kỹ thuật thêu công trác tuyệt của nàng, đem nàng trở thành cây rụng tiền, bắt nàng ngày đêm thêu thùa không ngừng nghỉ. Các tú nương khác thì ghen ghét thêu nghệ xuất chúng của nàng mà thường xuyên xa lánh. Bản thân nàng cũng không muốn bị người khác chú ý đến nên đều nhẫn nhục nhịn xuống. Ở trong Thêu Y Các này, người duy nhất dùng tâm đối đãi nàng chỉ có Vương chưởng quầy.
Lúc ấy nàng đã bị huỷ hoại nửa khuôn mặt, cả ngày không nói lời nào, chỉ biết vùi đầu thêu thùa. Ở trong mắt người khác chẳng khác gì quái nhân, chỉ có Vương chưởng quầy động lòng trắc ẩn, chịu chiếu cố nàng ít nhiều.
Nếu không có Vương chưởng quầy chiếu cố, cõ lẽ nàng căn bản không thể thuận lợi tiến cung báo thù.
Ân tình kiếp trước, nhất định tương báo.
Kiếp trước đã không cơ hội, nên kiếp này gặp gỡ, thì nàng cho dù thế nào cũng phải tìm cơ hội báo đáp ân tình năm đó......
Hứa Cẩn Du liên tục quan sát, làm cho Vương chưởng quầy hiểu lầm.
“Hứa nhị tiểu thư thật có mắt nhìn.”
Mặt mày Vương chưởng quầy cười như một đóa hoa, mồm mép càng khôn khéo:
“Cuộn vải này chính là gấm Tứ Xuyên được nhiều người yêu thích nhất ở kinh thành, bóng loáng mềm mại, in nhuộm hoa văn cũng phức tạp diễm lệ. Dùng để làm thành váy áo sẽ vô cùng xinh đẹp, ngay cả đồ án thêu cũng không cần. Với dung mạo của Hứa nhị tiểu thư, mặc bộ gấm Tứ Xuyên này vào khẳng định diễm quan quần phương......”
Không chờ Hứa Cẩn Du có phản ứng, Kỷ Dư đã cướp miệng nói:
“Cuộn gấm Tứ Xuyên đúng là quá đẹp, ta muốn nó.”
Vương chưởng quầy không cần nghĩ ngợi, lộ ra gương mặt tươi cười:
“Tam tiểu thư thật tinh mắt! Gấm Tứ Xuyên này màu sắc tươi đẹp bắt mắt, tam tiểu thư mặc vào nhất định sẽ mỹ lệ chói mắt vô cùng.”
...... Ngài ấy vẫn giống như trong trí nhớ phản ứng thật nhanh nhẹn.
Hứa Cẩn Du trong mắt nhanh chóng hiện lên ý cười, cũng không cùng Kỷ Dư tranh đoạt, ngược lại đi sang bên cạnh xem một cuộn vải lụa khác.
Vương chưởng quầy theo ánh mắt của Hứa Cẩn Du nhìn qua, cười khen:
“Đây là ti lụa từ Giang Nam tới, thanh nhã phiêu dật, mặc ở trên người vô cùng nhu thuận thoải mái, Hứa nhị tiểu thư nếu là thích......”
Thanh âm của Kỷ Dư lại vang lên:
“Cuộn ti lụa này ta cũng muốn!”
Vương chưởng quầy:
“......”
Nếu còn nhìn không ra là Kỷ Dư cố ý nhằm vào Hứa Cẩn Du, thì Tiểu Ngưu thị cũng sống nhiều năm như vậy cũng uổng phí rồi, bà cảnh cáo trừng mắt nhìn Kỷ Dư một cái.
Kỷ Dư còn ghi hận Hứa Cẩn Du mấy hôm trước làm nàng ta khó chịu, hiện tại có cơ hội báo thù, tự nhiên không chịu dễ dàng buông tha, làm như không thấy được ám chỉ của Tiểu Ngưu thị, vẫn như cũ áp bức.
Vương chưởng quầy:
“Hứa nhị tiểu thư, đây là tơ lụa tốt nhất......”
Kỷ Dư:
“Ta muốn!”
Vương chưởng quầy:
“Hứa nhị tiểu thư, cuộn lăng la này là từ Kim Lăng tới......”
Kỷ Dư:
“Ta muốn!”
......
Ngưu thị tươi cười không nổi, Hứa Trưng nhăn lại tuấn mi, thần sắc không vui. Tiểu Ngưu thị trong lòng tràn đầy bực bội, ngay cả Kỷ Nguyên cũng hơi hơi nhíu mày.
Hứa Cẩn Du ngược lại nửa điểm cũng không buồn bực, chậm rãi đem từng cuộn vải đều nhìn qua một lần. Thời điểm nhìn đến cuộn vải cuối cùng, không đợi Kỷ Dư mở miệng, liền chủ động nói:
“Hản cuộn vải này Dư biểu muội cũng muốn.”
Kỷ Dư: “......”
Vương chưởng quầy: “......”
Hứa Cẩn Du hướng Vương chưởng quầy nhoẻn miệng cười:
“Hôm nay thật là chúc mừng Vương chưởng quầy, mang theo nhiều cuộn vải như vậy đều hợp tâm ý của Dư biểu muội!”
Vương chưởng quầy tuy rằng choáng váng không kịp phản ứng. Xuất phát từ bản năng của người làm ăn, theo phản xạ khom lưng cười nói:
“Đa tạ tam tiểu thư.”
..... Nàng ta bị Hứa Cẩn Du hố rồi?!
Kỷ Dư nhìn Hứa Cẩn Du cười ngâm ngâm, hậu tri hậu giác phát giác ra điểm không thích hợp.
Nhiều vải như vậy muốn làm thành y phục, nàng ta thử cả một ngày chưa chắc đã xong! Quan trọng là, Thêu Y Các xưa nay có tiếng giá cả rất cao. Tất cả chỗ nãy sẽ hết bao nhiêu bạc chứ?! Tiểu Ngưu thị không đánh chết nàng ta mới là lạ......
Nhưng lời nói như bát nước đổ đi, đường đường là Uy Ninh Hầu phủ tam tiểu thư, không thể nói không giữ lời được!
Kỷ Dư căng da đầu nói:
“Cho các thợ thêu làm xong trong vòng nửa tháng đưa đến Hầu phủ, nếu dám trì hoãn, đừng trách ta trở mặt không khách khí.”
Vương chưởng quầy vốn không nghĩ hôm nay lại được một cuộc làm ăn lớn, vội vàng kêu tú nương giúp Kỷ Dư đo kích cỡ. Kỷ Dư lúc này không dám nhìn vào ánh mắt phun hỏa của Tiểu Ngưu thị, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, miễn bàn có bao nhiêu thành thật.
Nha đầu ngu xuẩn không bớt lo này! Bị Hứa Cẩn Du trêu chọc xoay vòng vòng còn không tự biết!
Tiểu Ngưu thị hận nghiến răng, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện quở trách Kỷ Dư. Còn phải áy náy tươi cười trấn an Hứa Cẩn Du và Kỷ Nguyên:
“Dư Nhi nha đầu này lại bướng bỉnh, hai tỷ tỷ các ngươi cũng đừng so đo với nàng. Chờ đến ngày mai, lại bảo Vương chưởng quầy mang thêm vài cuộn vải tốt hơn đến đây cho các ngươi chọn.”
Hứa Cẩn Du nửa điểm không ngại, vẻ mặt lương thiện khẽ gật:
“Dư biểu muội trời sinh xinh đẹp thủy linh, thích vài bộ đồ mới cũng là khó tránh khỏi. Dì cũng đừng trách nàng. Con và Nguyên biểu tỷ sẽ không để ý đâu.”
Kỷ Nguyên vui vẻ phối hợp:
“Đúng vậy mẫu thân, mấy bộ đồ lần trước may xong con cũng chưa mặc hết, bây giờ không may cũng không sao, đều nhường cho Tam muội là được.”
...... Một đám ai nấy cũng không phải đèn đã cạn dầu! Rõ ràng muốn dùng vài câu nói cười cợt mẹ con bà ta!
Trên mặt Tiểu Ngưu thị vô cùng nóng rát.
Sau khi để cho tú nương đo xong kích cỡ, Vương chưởng quầy vội mang bọn tiểu nhị lui hạ.
Ngay sau đó, đám ngườu Hứa Cẩn Du cũng lần lượt cáo lui.
Đợi mọi người đi rồi, Tiểu Ngưu thị mặt liền trầm xuống, oán hận trừng mắt nhìn Kỷ Dư, mở miệng liền mắng:
“Ngươi không có đầu óc sao? Hứa Cẩn Du nhìn một cuộn, ngươi bắt phải lấy được một cuộn. Về sau có phải cứ thấy nàng ta yêu thích cái gì là ngươi liền đoạt đi? Sao ta lại sinh ra một đứa con ngu xuẩn như ngươi không biết!”
Sao lại đều do nàng ta!
Nếu không phải Hứa Cẩn Du đoạt đồ vật nàng ta để ý, nàng ta sẽ đi đoạt lại đồ mà Hứa Cẩn Du nhìn trúng sao? Lại nói, nàng ta cũng không nghĩ tới Hứa Cẩn Du giảo hoạt như vậy, cố ý hố nàng ta.....
Kỷ Dư bị mắng nước mắt lưng tròng, trong lòng rất là ủy khuất, lại không dám biện giải nửa chữ.
//