Edit: nguyetduongv
“Cẩn Nhi, con đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Thanh âm oán trách của Ngưu thị vang lên:
“Ta kêu con vài tiếng cũng không đáp.”
Hứa Cẩn Du phục hồi tinh thần, cười:
“Không có gì, con đang suy nghĩ, không biết dì kêu chúng ta đến vì chuyện gì.”
Ngưu thị cười nói:
“Đi xem chẳng phải sẽ biết.”
Bà cũng đầy bụng tò mò đây!
Hứa Cẩn Du lại nói:
“Chờ con một chút, con về phòng lấy vài thứ.”
Ngưu thị ngẩn ra:
“Con muốn đi lấy cái gì?”
“Mấy ngày nay con thêu vài cái khăn, vừa lúc thừa dịp mang qua, đưa cho Dư biểu muội và Nguyên biểu tỷ.”
Hứa Cẩn Du rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười nói.
Nữ nhi hiểu chuyện như vậy, Ngưu thị trong lòng thập phần vui mừng.
Hứa Cẩn Du lấy khăn xong, mẫu tử ba người cùng đi Đinh Lan Viện.
Sau khi hành lễ xong xuôi, Tiểu Ngưu thị vẻ mặt ôn hoà cười nói:
“Đại tỷ, mọi người tới vừa lúc, ta có sự kiện quan trọng cùng tỷ thương nghị. Nửa tháng nữa chính là sinh thần của Hiền phi nương nương. Theo như năm trước, chúng ta sẽ tiến cung vì nương nương chúc thọ. Khó có dịp Trưng Nhi và Cẩn Nhi cũng ở trong phủ, ta muốn mang hai đứa cùng mọi người tiến cung......”
Cái gì?
Muốn mang theo Hứa Trưng, Hứa Cẩn Du tiến cung?
Ngưu thị đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, mặt đầy vui mừng đứng dậy nói cảm tạ:
“Này thật sự vô cùng cảm kích.”
Cơ hội tiến cung rất khó có được. Nói không chừng còn có cơ hội yết kiến thiên nhan!
Không nghĩ tới Tiểu Ngưu thị lại rộng lượng dìu dắt hai đứa nhỏ của bà.
Tiểu Ngưu thị cười ngâm ngâm nói:
“Đại tỷ nói lời này quá mức khách khí rồi. Trưng Nhi Cẩn Nhi là chất tử chất nữ ruột thịt của ta. Ta người dì này, sao lại không ngóng trông bọn họ có tiền đồ tốt.”
Ngưu thị vui mừng ra mặt, Hứa Trưng nghe nói có cơ hội tiến cung, tinh thần cũng rung lên.
Hứa Cẩn Du lại âm thầm cả kinh.
Kiếp trước sinh thần Kỷ Hiền Phi, Tiểu Ngưu thị không dẫn huynh muội bọn họ tiến cung. Một đời này vì cái gì mà xuất hiện sai lệch? Nhìn bộ dáng cao hứng của mẫu thân và huynh trưởng, Hứa Cẩn Du yên lặng nuốt xuống ý niệm muốn mở miệng cự tuyệt.
Có cơ hội tiến cung, ở trước mặt mọi người đều xem như vinh hạnh và thể diện lớn lao. Nhìn Ngưu thị và Hứa Trưng giờ phút này vô cùng vui mừng, vội vàng hướng Tiểu Ngưu thị thể hiện cảm kích. Nếu nàng tùy tiện mở miệng cự tuyệt, khẳng định sẽ rước lấy nghi ngờ của mọi người......
Tiểu Ngưu thị làm người tốt thì làm tới cùng, cười nói:
“Khó có cơ hội tiến cung, dù sao cũng phải chú ý ăn mặc một chút. Chờ lát nữa trưởng quầy của Thêu Y Các và Trân Phẩm Trai tới trong phủ, Trưng Nhi và Cẩn Nhi cũng chọn chút vật liệu tốt làm vài bộ đồ mới đi. Cẩn Nhi cũng phải chọn thêm chút trang sức nữa.”
“Sao có thể không biết xấu hổ mà dùng tiền của Hầu phủ.”
Ngưu thị thụ sủng nhược kinh, vội cười từ chối:
“Có thể đi theo mọi người tiến cung một chuyến, đã là phúc khí huynh muội hai đứa nó, y phục hay trang sức thì không cần đâu. Trước khi tới Biện Lương ta đã làm riêng cho hai đứa nó không ít đồ mới, cũng đủ mặc đến sang năm.”
Tiểu Ngưu thị cười nói:
“Muội nói thật, đại tỷ đừng không thích nghe. Trang phục lưu hành ở kinh thành bên này so với Lâm An bên kia không giống nhau. Dùng để mặc hằng ngày cũng không sao cả, nhưng những dịp như tiến cung yết kiến Hiền phi nương nương thì nhất định phải thận trọng một chút. Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của Hiền phi nương nương, cũng không thể để cho đám phi tần thái giám khác coi thường nương nương được. Thế cho nên, mấy bộ đồ mới và trang sức này nhất định phải làm.”
Ngưu thị không thể nói hai chữ từ chối, vẻ mặt cảm kích mà đáp ứng.
Hứa Cẩn Du thờ ơ lạnh nhạt, càng cảm thấy không thích hợp.
Tiểu Ngưu thị sao lại có lòng tốt như vậy! Vô sự hiến ân cần, chắc chắn có mưu đồ!
......
Rất nhanh, Kỷ Dư và Kỷ Nguyên đã tới.
Kỷ Dư nhìn thấy Hứa Cẩn Du, trong lòng oán khí bừng bừng, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đem mặt quay ngoắt sang một bên. Lần này, Hứa Cẩn Du chủ động chào hỏi:
“Dư biểu muội.”
Hừ! Hiện tại mới biết tới lấy lòng bản tiểu thư, ta mới lười phản ứng ngươi!
Kỷ Dư ngạo kiều nghĩ, nhìn cũng không buồn nhìn Hứa Cẩn Du một cái.
“Hai ngày nay muội giận tỷ à, gặp mặt cũng không để ý tới tỷ. Nếu tỷ có gì sai sót, muội cứ nói, tỷ nhất định sẽ sửa.”
Hứa Cẩn Du có chút ủy khuất, thanh âm không tính quá lớn nhưng cũng đủ để Tiểu Ngưu thị nghe vào trong tai.
Tiểu Ngưu thị nghi hoặc liếc mắt nhìn Kỷ Dư một cái. Tính tình Kỷ Dư bà rõ nhất, trước nay đều không chịu để nghẹn trong lòng, nếu có mâu thuẫn với Hứa Cẩn Du, thì đã sớm đi đến trước mặt nàng cáo trạng mới đúng......
Kỷ Dư bị Tiểu Ngưu thị nhìn mà chột dạ không thôi. Chuyện Trần Nguyên Thanh cùng Hứa Cẩn Du tươi cười trò chuyện, loại sự tình này nàng ta làm gì có mặt mũi cáo trạng với Tiểu Ngưu thị, vẫn luôn đè nén ở trong lòng. Không nghĩ tới Hứa Cẩn Du lại dám làm trò chọc phá nàng ta, nàng ta không muốn phản ứng cũng không được......
Tiện nhân Hứa Cẩn Du này, thật là giảo hoạt đáng giận!
Kỷ Dư oán hận cắn răng, cười trừ:
“Cẩn biểu tỷ hiểu lầm. Bởi vì đại tẩu qua đời, trong lòng của ta vẫn luôn đau xót, không có tâm tình nói chuyện. Không phải tức giận tỷ đâu.”
Hứa Cẩn Du thoải mái thở phào nhẹ nhõm, mặt mày giãn ra cười nói:
“Không sinh khí thì tốt. Đúng rồi, trước đó vài ngày tỷ nói muốn thêu khăn tặng cho muội, đã thêu xong rồi đó.”
Nói xong, liền từ trong tay Sơ Hạ lấy ra một khối khăn lụa đưa tới.
Kỷ Dư tiếp nhận chiếc khăn, tùy ý ngắm một cái. Cũng chỉ là một khối khăn bình thường mà thôi...... Hừ, xem như nàng ta còn biết điều.
Chiếc khăn mềm mại trắng tinh thêu một đóa phù dung hoa nở rộ, sinh động như thật, kỹ thuật khéo léo. Tinh tế nhìn vào, chỗ nhụy hoa còn thêu một chữ "Dư" nho nhỏ.
Thật là đẹp mắt!
Kỷ Dư nhìn thoáng qua, nhịn không được muốn nhìn thêm lần nữa, trong lòng thập phần thích, nhưng ngoài miệng lại không chịu khen tặng.
Hứa Cẩn Du mỉm cười hỏi:
“Dư biểu muội, chiếc khăn này muội có thích không?”
Kỷ Dư bày ra biểu tình miễn cưỡng:
“Cũng không quá khó coi.”
Trong ngoài bất nhất! Nếu nhiw không thích, khẩn trương nắm chặt chiếc khăn như vậy làm gì. Hứa Cẩn Du cũng không vạch trần nàng ta, nhấp môi cười nói:
“Chỗ đặc biệt của chiếc khăn này đặc chỉ sợ Dư biểu muội còn chưa phát hiện ra đâu!”
“Không phải chỉ là thêu đóa phù dung hoa, còn có khuê danh của ta sao, có cái gì mà đặc biệt.”
Kỷ Dư lầu bầu một tiếng, tùy tiện đem khăn tay lật lại, sau đó...... Không dám tin tưởng mà kinh hô một tiếng.
●Bản cv ạ
Này khăn một khác mặt, thêu lại là một đóa phù dung nụ hoa, ở xanh biếc lá sen làm nổi bật hạ duyên dáng yêu kiều.
Thế nhưng là bị dự vì thêu thùa trung tuyệt đỉnh trân phẩm cực kỳ hiếm thấy song mặt thêu!
Như vậy một bức tinh mỹ song mặt thêu, nếu là đặt ở trên thị trường, ít nhất cũng đáng trăm lượng bạc! Làm đáp lễ, đâu chỉ là không thất lễ, quả thực là hậu lễ quà đáp lễ!
Kỷ Nguyên cùng Tiểu Trâu thị cũng bị hấp dẫn lại đây, tinh tế nhìn một lát, kinh ngạc cảm thán không dứt. Tiểu Trâu thị nhịn không được khen:
“Nghe nói song mặt thêu tài nghệ đã mau thất truyền, không nghĩ tới Cẩn Nương thế nhưng sẽ song mặt thêu.”
Trâu thị trong lòng âm thầm tự đắc, trong miệng ra vẻ đạm nhiên:
“Cẩn Nương từ nhỏ liền đối nữ hồng cảm thấy hứng thú, bái am hiểu hàng thêu Tô Châu Lý tú nương vi sư. Lý nương tử thấy nàng còn tính có thiên phú, liền đem song mặt thêu truyền cho nàng. Kỳ thật, chúng ta nhân gia như vậy, lại không dựa như vậy tài nghệ mưu sinh, bất quá là nhàn tới không có việc gì thêu chút đồ vật tống cổ thời gian thôi.”
...... Nghe một chút này ngữ khí, nhiều kiêu ngạo nhiều tự hào, nào có nửa điểm điệu thấp!
Kỷ Nguyên nhìn kia phương khăn, cũng là một trận tâm động.
Nếu là có như vậy một phương khăn lụa, sau này ở khuê trung bọn tỷ muội trước mặt cũng sẽ phá lệ có mặt mũi. Bất quá, nàng cùng Hứa Cẩn Du không phải đứng đắn quan hệ thông gia, lấy nàng tính tình, tự nhiên sẽ không tùy tiện há mồm......
“Nguyên biểu tỷ, ta vì ngươi cũng thêu một phương khăn, không biết ngươi hay không thích?”
Một phương khăn chợt xuất hiện ở Kỷ Nguyên trước mắt. Đồng dạng là tinh xảo tuyệt luân song mặt thêu, một mặt thêu hoa mai nở rộ phong tư sở sở, một khác mặt tắc thêu một cây hàn mai ở trong gió lay động. Kết cấu tinh diệu, thêu công trác tuyệt.
Kỷ Nguyên hơi có chút kinh hỉ mà tiếp nhận khăn, ngước mắt nhìn về phía Hứa Cẩn Du:
“Ngươi như thế nào biết ta thích hoa mai?”
Hứa Cẩn Du hơi hơi mỉm cười:
“Chỉ cần có tâm, điểm này việc nhỏ luôn là không khó hỏi thăm.”
Kỷ Nguyên biết rõ Hứa Cẩn Du là cố ý kỳ hảo, lại vẫn như cũ vô pháp cự tuyệt này phân thiện ý, cười nói tạ.
Hứa Cẩn Du từ Sơ Hạ trong tay lấy ra cuối cùng một phương khăn, đưa cho Tiểu Trâu thị. Này phương khăn hai mặt thêu chính là tươi đẹp kiều diễm hải đường, màu sắc và hoa văn hình dạng đều không tương đồng, làm người không thể không kinh ngạc cảm thán Hứa Cẩn Du tâm linh thủ xảo.
Tiểu Trâu thị vừa thấy dưới, cũng rất là thích, đang muốn nói cái gì, liền nghe Hứa Cẩn Du nói:
“Nói ra dì nhưng đừng trách móc. Này phương khăn vốn là ta thêu đưa cho biểu tẩu, hiện giờ biểu tẩu chết bệnh, này khăn là không cần phải. Ta nghĩ đưa cho dì, ngày sau dì thấy này khăn, cũng có thể thường nhớ tới biểu tẩu.”
Tiểu Ngưu thị:
“......”
//
Song: Thiệt tình tui muốn bạo hẳn chương, nhưng mà bản lưu bị mất hết sạch Không biết có nên làm chương tồn nữa không đây o(︶︿︶)o Chương này hồi trước edit dở, may mà không mất, nhưng tui chẳng có tâm trí edit lại nữa đâu, các bạn đọc tạm nhé. Khi nào hết tức cái wattpad thì tui sẽ edit lại chương này.