Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânDiệp Tiểu Yêu lắc đầu: "Không phải, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi mệt! Người kia cứ đối đầu với tôi như vậy, tôi lại không muốn nổi giận với hắn, anh nói cứ như vầy làm sao mà làm việc đây! Tôi hiện tại thấy tôi đã làm sai rồi, trước đây không nên đồng ý, tìm một công việc khác so với cái này còn nhàn hạ hơn?"
Nếu không đồng ý, cũng sẽ không yêu đương với hắn, cho rằng như vậy có thể thay đổi được hắn, cô có phải nghĩ quá đơn giản rồi không?"
"Lục thiếu chỉ là chưa để tâm đến thôi, nếu đã để tâm thì hắn muốn làm gì cũng không khó! Cô đừng nản chí, lại nghĩ thêm biện pháp khác!" Cố An Dịch an ủi.
Chuyện giữa hai người, Diệp Tiểu Yêu không cách nào nói rõ hết được cho Cố An Dịch, không thể làm gì hơn là thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy!"
Ăn cơm xong, Diệp Tiểu Yêu quay về phòng làm việc của mình, nằm dài trên ghế salon nhắm mắt ngủ một chút, lúc đầu thầm nghĩ chỉ nằm một chút, ai ngờ liền ngủ mất, cũng nhờ vào Chu Cận nghe thấy tiếng điện thoại nên đánh thức cô, nói là trợ lý Chu của Hồng Tường gọi đến.
Diệp Tiểu Yêu vội vàng đứng dậy, nhận điện thoại.
Chu Mai Nhiêu ở bên kia nói một cách lạnh lùng: "Trợ lý Diệp, Quan tổng bảo tôi gọi hỏi một chút xem chuyện hợp tác bên cô thảo luận thế nào rồi, nếu vẫn không cho chúng tôi câu trả lời chúng ta sẽ chọn một đối tác khác!"
Diệp Tiểu Yêu xem ngày trên lịch, nói: "Trợ lý Chu, chúng tôi bên đây đã bàn xong, mời Quan tổng thứ hai sang đây bàn chuyện cụ thể!"
Chu Mai Nhiêu gật đầu nói: "Được, tôi sẽ báo cho Quan tổng, hi vọng các người đừng gây thêm rắc rối!"
Cô ta cúp điện thoại cái đùng, Diệp Tiểu Yêu không nói, nha đầu này làm trợ lý, tính cách thay đổi không ít, cho rằng mình là ai, quên mất là ai dẫn dắt rồi mình sao?
Lắc đầu, cô đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, để bản thân thanh tỉnh một chút.
Đang rửa thì thấy Uông Vĩ Tình đi ra, thay một váy mới, ra oai đi tới trước mặt cố cười nói: "Trợ lý Diệp, sao vậy, thất sủng rồi à? Tôi có thể nói cho cô biết, Đông Tử ca cùng với chị của tôi là tình nhân cũ, bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, cảm tình rất sâu sắc, cũng không phải là thứ con gái như cô có thể chen chân! Biết điều thì cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế, nếu không thì cứ chờ bị đuổi ra khỏi Lục thị đi!"
Diệp Tiểu Yêu xé một tờ giấy xuống lau mặt, lười đấu võ mồm cùng với cô ta.
Uông Vĩ Tình lại không thức thời, còn tưởng rằng Diệp Tiểu Yêu sợ mình, phách lối nói: "Đông Tử ca người ta bỏ tiền cho chị tôi mở tiệm, đã chứng minh rõ trong lòng của anh ấy chị tôi quan trọng hơn một số người, đáng thương cho một số người còn chưa tự biết mình, còn ở đây mà cáo mượn oai hùm, thật sự là đáng buồn cười!"
Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, Lục Ly bỏ tiền cho Uông Vĩ Lan mở tiệm? Lẽ nào bọn họ thật sự quay lại rồi?
Uông Vĩ Tình khinh bỉ nhìn cô một cái, đắc ý đi ra ngoài.
Diệp Tiểu Yêu buồn bực ném khăn giấy vào thùng rắc, ánh mắt nhìn về phía gương đầy vẻ hung ác, Lục Ly, xem như anh lợi hại!
Cô nghiêm mặt đi ra, bảo Cố An Dịch ôm tư liệu vào phòng làm việc của Lục Ly, Lục Ly giương mắt nhìn cô một cái, nhướng mày hỏi.
Diệp Tiểu Yêu kéo Cố An Dịch ngồi xuống, đưa tư liệu đến trước mặt Lục Ly, để xuống nói: "Trưởng phòng Lục, tư liệu hợp tác với Hồng Tường anh xem xong chưa? Xem xong rồi bây giờ anh nói xem thế nào, chúng tôi ở đây chờ anh đưa ra quyết định."
Sắc mặt Lục Ly lạnh xuống, trừng mắt với Diệp Tiểu Yêu hỏi: "Không hợp tác với Hồng Tường sẽ chết sao? Em suốt ngày dây dưa hoài việc này không thấy mệt mỏi à?"
Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Mệt, cho nên ngày hôm nay phải giải quyết. Trưởng phòng Lục anh muốn quyết định làm hay không thì nói cho tôi biết một tiếng, đừng kéo dài để tôi thêm mệt mỏi nữa!"
"Câu trả lời của tôi chính là không làm!" Lục Ly tức giận nói: "Hiện tại em không cần mệt nữa rồi đấy!"
Diệp Tiểu Yêu gật đầu, từ trong cặp tài liệu của mình lấy ra một trang giấy đưa tới nói: "Mời trưởng phòng Lục ký tên!"
Lục Ly cầm tới nhìn, vậy mà là đơn từ chức, hắn lập tức tức giận nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu nói: "Em đây là ý gì? Uy hiếp tôi?"
Cố An Dịch ngó đầu nhìn thấy, cũng kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Yêu.
Diệp Tiểu Yêu lạnh nhạt nói: "Tôi nào dám uy hiếp Lục thiếu, chẳng qua là thấy mình không đủ sức đảm nhiệm công việc này thôi, sớm từ chức lui về, về sau không có tôi làm phiền, tất cả mọi người có thể dễ dàng một chút!"
Lục Ly nhìn cô chằm chằm, quát: "Diệp Tiểu Yêu, em đừng có mà quá mức!"
Diệp Tiểu Yêu đứng dậy, nhíu mày nói: "Tôi không cảm thấy tôi quá phận, Lục thiếu không làm việc cũng không cần phải lo ăn uống, tôi thì ngược lại, tôi còn phải chăm sóc mẹ, nếu không làm tốt công việc này cũng chẳng cần thiết phải ở đây mặt dày kiếm cơm. So với việc cuối cùng bị các người đuổi ra ngoài, thà tôi tự giác đi còn thoải mái hơn. Lục thiếu không ký cũng không sao, ngày thứ hai tôi sẽ tự mình đi tìm Lục Đổng. Được rồi, lời của tôi đều đã nói xong, tôi đi trước!"
Cô xoay người rời đi, Cố An Dịch nhìn Lục Ly, cuống quít đuổi theo.
Diệp Tiểu Yêu quay lại phòng làm việc của mình cầm túi lên, lại quay đầu nói với Cố An Dịch: "Đừng khuyên tôi, tôi nhịn được nữa thì cũng chẳng còn là người, công việc thứ hai sau khi Lục đổng đồng ý cho phép tôi từ chức tôi sẽ bàn giao lại cho anh, tôi đi trước đây!"
Cô cầm túi xách đi thang máy xuống bãi đỗ xe, vừa mới lên xe liền thấy Lục Ly chạy từ chỗ thang máy đến, cô khởi động xe, không chờ hắn đến đã lái xe đi.
Lục Ly ở phía sau rống to hơn: "Diệp Tiểu Yêu, em đứng lại đó cho tôi!"
Diệp Tiểu Yêu vờ như không nghe thấy, cố gắng bỏ lại hắn ở phía sau, cô cũng không về nhà, một mình lái xe đến bờ biển. Sắp vào màu đông, bờ biển không có ai, vắng ngắt, nước biển hiện lên những bọt biển, nhìn rất hiu quạnh.
Cô kéo kín áo khoác ngoài lại, đi dọc theo bãi cát. Gió biển lạnh lẽo thổi lên trên mặt, như những nhát đao chém tới có chút đau. Cô hồn nhiên không hay, nhìn biển ngoài khơi bao la, không chút hối hận về hành vi bốc đồng vừa rồi của mình.
Mặc dù rời khỏi Lục thị, khả năng cô ở lại thành phố A sống không yên ổn, nhưng cô lại cảm thấy buông lỏng. Trờ về thành phố B thôi! Làm lại từ đầu, chỉ cần cho cô mấy năm, cô sẽ vẫn có thể lăn lộn như cũ.
"Lục Ly... Quan Quý Sâm... Các người đều biến hết đi!"
Cô hét to lên vài tiếng, chỉ cảm thấy áp lực mấy ngày nay đè lên người mình cũng dần biến mất, tâm tình tốt hơn hẳn.
Gào xong một hồi, thực sự không chịu nổi gió biển thổi vào nữa, mới quay về xe, vừa rồi đến điện thoại cũng không cầm theo, cũng không thể làm gì hơn là khởi động xe. Một mình lái xe đến cạnh bờ biển, tìm một khách sạn, thuê một gian phòng, rồi xả nước nóng tắm rửa.
Đêm đó, Diệp Tiểu Yêu ở lại khách sạn, buồn chán liền vận động cho ra mồ hồi, đói bụng rồi thì xuống nhà hàng ở dưới dùng cơm tây, một mình gọi phần beefsteak, còn có chút xa xỉ, tự gọi một chai rượu vang, một mình tự rót tự uống, vậy mà cũng cảm thấy thoải mái.
Ngày hôm sau cô cũng chưa quay về, làm ổ trên giường xem ti vi, xem một bộ phim Hàn, tập xem từ sớm đến nửa đêm, kiên quyết xem cho xong hết. Tuy là tốn không ít nước mắt của cô, nhưng ít nhất cũng làm lắp đầy đầu óc của cô, không để cho cô suy nghĩ lung tung cũng là công lao.
Xem xong liền ngủ bù, ngủ một mạch tới chiều hôm sau mới dậy, ăn cơm rồi lái xe về nhà, vào thành phố đã hơn giờ tối, cô không muốn về lại chỗ nhà thuê, gọi điện cho Mạnh Bảo Oánh, nói muốn ngủ nhờ một đêm.
Mạnh Bảo Oánh cũng không biết đang chơi ở đâu, nghe cô nói vậy liền sảng khoái nói: "Được, nhưng mà tớ đến tối mới về, cậu tự vào rồi ngủ trước đi! Mật mã câu biết rồi đấy, không thay đổi!"
"Được!" Diệp Tiểu Yêu ngủ một ngày, cũng không buồn ngủ nữa, chạy xe đến trung tâm, dạo qua một vòng, mua cho mình hai bộ đồ, coi như là đối xử tử tế với bản thân trước khi rời đi đi! Về sau có khi không có cơ hội phung phí như thế,
Đi dạo về quay về thấy Mạnh Bảo Oánh đã về, vào cửa đã thấy khắp nơi đều là quần áo, cô cười khổ, tính cách của Mạnh Bảo Oánh vẫn như cũ! Cô buông túi, theo thói quen giúp cô thu dọn xong, mới tắm rửa lên giường ngủ.
Nửa đêm Mạnh Bảo Oánh mới về, cả người toàn mùi rượu, vừa nằm xuống bên cạnh cô ấy liền bị cô ấy nhào tới ôm, Diệp Tiểu Yêu buồn ngủ, cũng lười để ý đến cô ấy, kéo chăn qua đắp cho cô, hai ngủ ngủ không biết trời đất.
Sáng thứ hai, Diệp Tiểu Yêu bị tiếng đồng hồ báo thức của Mạnh Bảo Oánh đánh thức, nhìn giờ đồng hồ, cuống quít lay cô tỉnh dậy, hai người tranh nhau rửa mặt chải đầu, đùa giỡn trong phòng tắm một trận.
Mạnh Bảo Oánh vừa đánh răng vừa cười nói: "Tiểu Diệp Tử, tới ở cùng tớ đi! Cảm giác như vầy thật tốt, khiến cho tớ thêm sức sống rồi!"
Diệp Tiểu Yêu liếc cô một cái, cười mắng: "Cậu chỉ muốn tìm bảo mẫu miễn phí thì có! Cũng được, chỉ cần cậu trả nổi tiền thuê, chị đây liền đến đây hầu hạ cưng!"
Mạnh Bảo Oánh méo miệng nói: "Tiền lương của cậu quá cao, chị đây mời không nổi! Cậu dời tới, cùng lắm là chị đây không thu tiền thuê nhà thôi, mọi người ở cùng với nhau mới náo nhiệt chứ!"
Giọng nói của cô có chút cô đơn, làm cho Diệp Tiểu Yêu mềm lòng, vỗ vỗ vai cô: "Nếu như cậu cô đơn, chị đây sẽ ở cùng với cậu vài ngày, mấy ngày nữa chị đây đến thành phố B rồi, đến lúc đó muốn nhìn thấy chị, chỉ có thể đến thành phố B thăm chị thôi!"
"Sao vậy? Đi công tác hay là làm lâu dài?" Mạnh Bảo Oánh nghi ngờ hỏi.
"Có khả năng là ở lâu dài." Diệp Tiểu Yêu nhìn thời gian đã đến, vội vàng quay phòng ngủ thay quần áo.
Mạnh Bảo Oánh cầm bàn chải đuổi theo: "Diệp Tiểu Yêu, sao cậu không làm ở Lục thị nữa? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việ cgì, chỉ là muốn đổi hoàn cảnh... Không nói với cậu nữa, tối nay sẽ liên lạc lại! Tớ đi trước đây!"
Diệp Tiểu Yêu vừa mặc áo khác vừa nói, vội vã đi ra ngoài.
Lái xe vào bãi đỗ xe của toà nhà Lục thị đồ sộ, cô vừa mới xuống xe, đã thấy sắc mặt Lục Ly khó coi đứng ở trước mặt.
Cô ngẩn người, làm bộ vô tình nói: "Lục thiếu, tới sớm vậy!"
Lục Ly kéo tay cô, đẩy cô vào lại xe, hắn cũng bước vào, quát: "Diệp Tiểu Yêu, em cố ý phải không?"
"Cố ý cái gì?" Diệp Tiểu Yêu không nhịn được hỏi.
"Cố ý không nhận điện thoại của anh, cố ý để anh lo lắng, cố ý mất tích, cố ý từ chức... Em thật sự muốn ép anh, có phải hay không?" Lục Ly quát.
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày, cười lạnh một tiếng nói: "Lục thiếu, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi nào có nhiều cái cố ý như vậy, thầm nghĩ muốn có mấy ngày nghỉ cuối tuần không ai quấy rầy nên tắt điện thoại thôi, không tính là cố ý! Càng chưa nói tới việc ép anh! Đừng đổ cho tôi nhiều tội danh như thế, tôi đảm đương không nổi!"
"Diệp Tiểu Yêu! Em bớt miệng lưỡi sắc bén lại cho anh, em rõ ràng là cố ý!" Lục Ly tức đến xanh cả mặt mày, rất muốn dùng đồ gì chặn miệng cô lại, tránh cho cô nói tiếp, đến lúc ấy, hắn cũng không biết nói tiếp thế nào.
"Được rồi, coi như tôi cố ý, Lục thiếu nói thế nào tôi nhận thế đó! Xin hỏi Lục thiếu ngoại trừ hỏi tội tôi thì còn có chuyện gì không? Không có việc gì thì tôi còn phải bàn giao công việc!" Diệp Tiểu Yêu hờ hững hỏi.
Lục Ly kéo cô lại quát: "Cái việc làm ăn kia quan trọng với em tới như vậy sao? Nếu như anh không đồng ý, em thật sự muốn từ chức?"
Diệp Tiểu Yêu nhíu mày nói: "Lục thiếu nói sai rồi! Chuyện làm ăn kia là Lục thị hợp tác, kiếm tiền cũng là Lục thị kiếm, Diệp Tiểu Yêu tôi ngoại trừ cầm tiền lương ra thì cũng không có chỗ tốt nào, anh có làm hay không có quan hệ gì đến tôi? Còn về từ chức, cũng như vậy, anh có đồng ý hay không cũng không liên quan! Đơn giản, chỉ là tôi cảm thấy môi trường làm việc không thích hợp nên mới từ chức, Lục thiếu đừng suy nghĩ nhiều, tôi thật sự không hề có ý ép buộc anh!"
"Em..." Lục Ly bị cô nói không thể chống đỡ nổi, buồn bực nửa ngày cười lạnh nói: "Hoàn cảnh làm việc không thích hợp? Vậy anh đồng ý em sẽ ở lại sao?"
Diệp Tiểu Yêu lắc đầu nói: "Lục thiếu, lời này cũng chẳng khác nào nói tôi ép anh! Như vậy đi, tôi nói thật với Lục thiếu, cùng Hồng Tường hợp tác chỉ là ngòi nổ, mấu chốt thực sự vẫn là môi trường làm việc. Lục thiếu cũng biết, tôi vào Lục thị là nhận mệnh lệnh của lão gia tử, nhận lương cao tới trợ giúp anh, nhưng Lục thiếu tự nhìn xem, tôi theo anh mấy tháng rồi, anh học được cái gì? Mỗi lần đều là tôi ép anh học! Tôi không ép anh thì thật có lỗi với số tiền của lão gia chi trả, ép anh thì ghi hận với người, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tôi thực sự không thích hợp với công việc này, vẫn nên sớm từ chức, để cho lão gia tử mời cao minh khác, tránh để dạy hư học trò!"
"Diệp Tiểu Yêu, em đừng có được đằng chân lên đằng đầu!" Lục Ly nhíu chặt lông mày, nói: "Anh không có học sao, em bảo anh xem tài liệu anh đều xem, em còn muốn thế nào?"
Diệp Tiểu Yêu bật cười: "Nghe một chút đi, cái giọng điệu này của anh!" Cái gì gọi là "em bảo anh xem"? Lục thiếu, anh học tập ở bộ đội lẽ nào cũng thế này sao? Cấp trên bảo anh học thì anh mới học, không chủ động sao? Tôi thật sự không biết cấp trên của anh làm sao dạy anh, trái lại là tôi không dạy nỗi, giờ nói cũng thế thôi! Đi thôi, đừng để tới trễ..."
Cô đẩy cửa xe bên kia muốn xuống xe, Lục Ly tức giận kéo cô lại: "Được rồi, tuỳ em được chưa, về sau anh sẽ chủ động học tập!"
Diệp Tiểu Yêu trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn nhíu mày nhìn về phía hắn nói: "Anh không cần miễn cưỡng, Lục thiếu, tôi không muốn vì cái này mà cãi nhau với anh!"
"Không miễn cưỡng, là anh tự nguyện được chưa?" Lục Ly quát.
Diệp Tiểu Yêu miễn cưỡng gật đầu: "Còn có một điều, tôi làm trợ lý của anh, ngay cả anh đi đâu cũng không thể nào biết được! Tan tầm rồi thì tôi không xen vào, Lục thiếu muốn tôi ở lại phải đồng ý với tôi, về sau trong giờ làm bắt buộc phải đến, cũng không thể vô cớ đi về, có việc ra ngoài cũng phải nói một tiếng. Vì để tôi hoàn thành tốt công việc, điều này coi như tôi ép Lục thiếu! Đương nhiên, anh có thể không chấp nhận bị ép buộc!"
Lục Ly hung hăng trợn mắt nhìn cô, gật đầu nói: "Anh đồng ý, trợ lý Diệp còn yêu cầu gì thì nói ra luôn đi, lần sau có dùng chiêu này cũng không còn hữu hiệu với anh đâu!"
Diệp Tiểu Yêu cười nói: "Chỉ cần Lục thiếu tuân thủ kỷ luật thật tốt, lại chủ động học tập, bớt cái tính náo loạn kia đi, em liền thoả mãn! Đi thôi, coi như anh đã có thành ý, còn có về phương diện tình cảm của em, em sẽ thu hồi lại đơn từ chức!"
Lục Ly hung hăng trợn mắt liếc cô, vừa định kéo cô vào lòng nghiêm khắc hành hạ một phen thì cô gái nhỏ kia đã nhảy xuống xe, đi về phía thang máy, hắn tức giận nhìn chằm chằm cô, mới buồn bực xuống xe.
Tuy là bị ép phải đồng ý với hợp tác với Hồng Tường, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tiểu Yêu tâm tình tốt như vậy, tâm tình của hắn cũng tăng dần, chỉ cảm thấy những thứ chèn ép trong lòng mấy ngày nay đều nhờ nụ cười của cô mà tan đi hết.
Bị cô ấy mê hoặc rồi, hắn gãi gãi đầu, đi theo.
---
Hai người một trước một sau lên trên lầu, Cố An Dịch nhạy cảm nhận ra sự khác biệt, nhíu mày nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu vẻ mặt không đổi, gật gật đầu, Cố An Dịch liền nở nụ cười, đem tài liệu chuẩn bị cho Uông Vĩ Tình đi photo, chuẩn bị lát nữa bàn bạc với Quan Quý Sâm.
Uông Vĩ Tình cũng nhìn ra tâm tình của Diệp Tiểu Yêu tốt, tức giận cầm tài liệu đi photo, Cố An Dịch sợ cô phạm sai lầm nên dặn dò lại lần nữa: "Những tài liệu này rất quan trọng, cô đừng có làm sai!"
Uông Vĩ Tình càng tức giận, vào Lục thị gần hai tháng rồi, vẫn làm những công việc khô khan như thế để nhanh chóng khiến cô ta muốn chết ngộp. Suy nghĩ một chút, cô đột nhiên động linh cơ, cầm môt phần tài liệu khác đi sao chép, đóng lại cẩn thận, sau đó khi Cố An Dịch muốn lên lầu, mới vội vội vàng vàng đưa cho Cố An Dịch.
Cố An Dịch cũng không để ý kiểm tra lại, cùng Diệp Tiểu Yêu và Lục Ly lên lầu.
Quan Quý Sâm lần này ngoại trừ dẫn Chu Mai Nhiêu tới, còn dẫn theo quản lý dự án mới nhậm chức tới Lục thị gặp Lục Vĩ Lương để tỏ lòng coi trọng hợp tác.
Hai bên vừa ngồi, đầu tiên quản lý dự án của Hồng Tường nói về phương án hợp tác, đến phiên Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu mở tài liệu ra liền trợn tròn mắt, toàn bộ văn kiện không đúng.
Cô tới gần Cố An Dịch nhỏ giọng hỏi đây là chuyện gì, Cố An Dịch vừa nhìn cũng trợn tròn mắt, hắn giao cho Uông Vĩ Tình căn bản không phải những tài liệu này.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Tiểu Yêu, ngay cả Lục Ly cũng hơi nghi hoặc nhíu mày nhìn qua, Diệp Tiểu Yêu bình tĩnh lại khép tài liệu lại, bắt đầu trình bày phương án của Lục thị, từ đầu đến đuôi cô không liếc mắt nhìn tài liệu, nhưng vẫn nói ra được các số liệu khiến người khác không moi được khuyết điểm gì,
Cố An Dịch bội phục sát đất, không nghĩ tới Diệp Tiểu Yêu lại lợi hại như vậy, đầu óc giống như máy vi tính, lưu lại toàn bộ tài liệu vào đầu.
Ngay cả Lục Vĩ Lương cũng tán thưởng mà liên tiếp gật đầu, quản lý hạng mục của Hồng Tường từ đầu tới đuôi đều nhìn tài liệu đọc, trợ lý Diệp của Lục thị bọn họ chỉ nói bằng miệng, chỉ cần một điểm này cũng đã đủ chứng minh cô bỏ bao nhiêu công sức đối với hạng mục này.
Lục Ly cũng có chút động lòng, mặc dù không hiểu vì sao Diệp Tiểu Yêu không xem tài liệu, nhưng thẳng thắn mà nói, Diệp Tiểu Yêu hoàn toàn có chỗ hơn người.
Quan Quý Sâm vẫn là một dáng vẻ thưởng thức, say mê nhìn Diệp Tiểu Yêu. So với Lục Ly, hắn có kinh nghiệm hơn nhiều, từ lúc Diệp Tiểu Yêu mở tài liệu ra, hắn đã đoán được tài liệu xảy ra vấn đề, nhưng vẫn là Diệp Tiểu Yêu gặp nguy không loạn, còn dựa vào trí nhớ kinh người đem toàn bộ tài liệu thuật lại lần nữa, nhân tài như vậy, Quan Quý Sâm hắn đúng là mắt mù mới đẩy cô đi!"
Điều này càng làm cho hắn kiên định với quyết tâm của mình hơn, lần hợp tác này coi như có lợi cho Lục thị, nhưng vẫn phải làm, như vậy mới có cơ hội tiếp xúc với Diệp Tiểu Yêu nhiều hơn, nhờ đó mà tìm cơ hội xoay chuyển lại lòng cô.
Bởi vì thành ý hợp tác vô cùng thành khẩn của Quan Quý Sâm, hai bên lần đầu hiệp đàm cũng vô cùng thuận lợi, nhưng để tỉ mỉ hơn không phải một lần là được, đến lúc nghỉ trưa, Quan Quý Sâm đề nghị hắn mời khách, cùng nhau ăn cơm rồi buổi chiều bàn công việc tiếp.
Lục Vĩ Lương hào phóng nói: "Sao có thể để Quan tổng mời khách chứ, ở bên Lục thị thì để Lục thị mời rồi. Trợ lý Diệp, lát nữa cô đi sắp xếp, chọn nhà hàng hợp khẩu vị của Quan tổng một chút.
"Được." Diệp Tiểu Yêu thuận miệng đồng ý, sắc mặt Lục Ly lại khó coi, nhìn sang cô, cười lạnh một tiếng, khẩu vị của Quan tổng... Anh ta là cái thá gì chứ!
Quan Quý Sâm bắt được cơ hội liền cười nói: "Tiểu Yêu không cần phải lo cho mình anh, anh theo mọi người, em biết mà, anh không kén ăn!"
---
Thôi thì hãy ăn mừng hai anh chị hết chiến tranh lạnh. Thật sự khi dịch truyện, mình đã suy nghĩ rất nhiều hướng, nghĩ rằng cả hai sẽ cãi nhau, Lục thiếu sẽ để cho Diệp Tiểu Yêu nghỉ việc, đến thành phố B sinh sống. Rồi sau đó mới lẽo đẽo theo đến thành phố B năn nỉ Diệp Tiểu Yêu quay về. Nhưng như hiện tại, cũng đã khá tốt rồi. Tuy đã giải quyết được vấn đề học tập của Lục Ly nhưng những bông hoa đào vẫn còn lảng vãng xung quanh, thật sự rất muốn lần bỏ đi này khiến Lục Ly nhận ra mà xua hết mấy bông hoa ấy. Nhưng rất tiếc, có thể là thời cơ chưa chín muồi. Chúng ta lại tiếp tục đợi vậy.
Quan Quý Sâm thì khỏi nói rồi, dù sao chương nào cũng chỉ muốn gào thét hỏi, liêm sỉ của anh ở đâu, nhặt lại cho chúng em nhìn một tý được không? Quan Quý Sâm giống như con dao hai lưỡi, vừa là chất xúc tác giúp nam nữ chính hiểu nhau, yêu nhau hơn, nhưng cũng là ngọn nguồn của nhiều sự việc gây hiểu lầm, khiến cặp đôi chính gây nhau.
Chỉ là bàn một lượt các nhân vật thì mình lại thương nhất Cố An Dịch. Xuất hiện từ đầu truyện, tần số xuất hiện không ít, nhưng càng về sau, nhân vật này lại giống như một nhân vật phụ trợ. Tuy anh ấy ở bên cạnh nữ chính, chiếm được sự tin tưởng của nữ chính, nhưng lại chỉ như một người bạn, không khác Mạnh Bảo Oánh. Lần này Lục thiếu và Tiểu Yêu giận nhau cũng vậy, đẩy qua đẩy lại vẫn cực Cố An Dịch nhiều nhất. Anh mắt mờ, ở nước ngoài quen Phạm Tư Dư đầy khổ sở, về nước thì ngày ngày bị mẹ bắt đi xem mắt, đến khi thích Tiểu Yêu nhưng lại suốt ngày gặm nhắm cẩu lương của cô, ngày ngày bên cạnh giúp đỡ, an ủi, rõ ràng là thích, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói. Còn bị hoa đào hãm hại. Thật đáng thương cho chàng nam phụ này mà.