Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

chương 85: cù lâm rốt cuộc là người nào?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐang ngủ ngon thì đồng hồ báo thức vang lên, cô bất đắc dĩ bò dậy, tắm rửa thay quần áo, khi xuống lầu thấy Lục Ly đậu xe bên cạnh xe mình, cô cũng không để ý, lên xe một mình đi tới công ty trước.

Đến giờ làm việc, Lục Ly không tới, Diệp Tiểu Yêu cũng không muốn gọi cho hắn, chỉ bảo Chu Cận bỏ tài liệu cần ký tên bỏ lên bàn hắn, rồi ngây người ngồi trong phòng mình nghiên cứu tài liệu. Xem đến tận trưa, bữa trưa cũng là cùng Cố An Dịch ăn vội thức ăn nhanh.

Sau giờ nghỉ trưa lại ở phòng làm việc tiếp tục nghiên cứu, lúc đi ra ngoài pha ly cafe thấy mấy người Chu Cận từ phòng làm việc của Lục Ly đi ra, cô liếc mắt một cái, thấy Lục Ly ngồi bên trong, cô cũng không đi qua đó, bê ly cafe của mình về phòng.

Cố An Dịch sau khi đưa tài liệu, đi vào nói: "Tiểu Yêu, Lục thiếu đến rồi, không tìm cậu ấy bàn luận phương án sao?"

"Anh cầm đi nói với cậu ta đi, có kết quả gì nói với tôi là được!” Diệp Tiểu Yêu đưa tài liệu cho hắn.

Cố An Dịch bất an nói: "Lục thiếu bài xích việc hợp tác với Hồng Tường như vậy, cô đi nói sẽ tốt hơn đấy!"

"Không sao, cậu cứ đi nói đi, điều nên làm tôi đều đã làm, nếu anh ta không đồng ý tôi cũng không có biện pháp, cùng làm là quay về thu dọn đồ rời đi là được!" Diệp Tiểu Yêu cũng không ngẩng đầu nói.

Cố An Dịch thấy cũng không khuyên nổi cô, không thể làm gì hơn là cầm tài liệu đi tìm Lục Ly, không bao lâu đam tài liệu về bất đắc dĩ nói với Diệp Tiểu Yêu: "Lục thiếu nói cô tự sang bàn công việc với anh ta đi!"

Bàn luận thì bàn luận, Diệp Tiểu Yêu cầm tài liệu lên, cùng với Cố An Dịch đến phòng làm việc của Lục Ly, cô kéo hai cái ghế ngồi xuống đối diện với Lục Ly, bộ dạng chỉ muốn giải quyết công việc, liền bắt đầu giảng giải công việc của hạng mục hợp tác sắp tới.

Lục Ly ngồi nghe, mặt không thay đổi, cũng không biết có nghe được gì không, sau khi Diệp Tiểu Yêu nói xong, hắn cũng không nói gì.

Diệp Tiểu Yêu đứng dậy nói: "Quản lý Lục, tài liệu đều đã để ở đây, nếu anh có thời gian thì xem một chút! Chúng tôi chờ anh cho câu trả lời thuyết phục."

Cô nói xong cũng đi thẳng ra ngoài, Cố An Dịch nhìn theo bóng lưng của cô, khuyên nhủ: "Lục thiếu, cái này là tôi và Tiểu Yêu nghiên cứu kỹ lưỡng rồi, là hợp tác rất có triển vọng, cậu suy tính kỹ một chút! Đừng vì sở thích bản thân mà buông tha cơ hội này!"

"Biết rồi!" Lục Ly không nhịn được phủi phất tay, Cố An Dịch liền thức tời đi ra.

Lục Ly nhìn chằm chằm cửa đóng lại, buồn bực nới lỏng cà vạt ra, cô gái kia rốt cuộc có phải không xem hắn ra gì không, biết rõ hắn không thích, vậy mà vẫn còn bán mạng như vậy, cô muốn cùng Quan Quý Sâm hợp tác như vậy sao?

Hắn cầm tài liệu qua, nhìn một cách xoi mói, ngoại trừ nhìn vào nét bút xinh đẹp của Diệp Tiểu Yêu bên ngoài tài liệu mà tức giận, thì cái gì cũng chưa xem tới, cứ tự dày vò, chịu đựng đến khi tan tầm, ra cửa đã thấy Diệp Tiểu Yêu vào thang máy, chờ hắn xuống tới bãi đỗ xe, thì cô đã lái xe đi.

Lục Ly tức giận đá lên xe mình một chút, lái xe về nhà. Đến dưới lầu cũng không thấy xe của Diệp Tiểu Yêu đâu, hắn ngay cả ý tưởng sẽ lên nhà kiếm cũng không có, quay đầu xe hẹn đám Khương Lập Nguyên đi ăn.

Một bữa cơm mà hắn xem điện thoại không dưới mười lần, cuối cùng bị Khương Lập Nguyên nói: "Cậu và Diệp đại thẩm cãi nhau cái gì sao? Người ta gọi điện thì cậu nói người ta phiền phức, không gọi thì cậu lại thất hồn lạc phách! Nhớ người ta sao cậu không tự mình gọi tới đi?"

"Ai nói nhớ cô ta chứ! Tôi chỉ đang chờ điện thoại của khách hàng thôi!" Lục Ly mạnh miệng nói, giận dữ, tắt điện thoại.

Trương Di Thành cười nói: "Tình cảm mới mẻ ban đầu không còn sao? Cứ nói một tiếng, bạn thân đây sẽ giới thiệu cho cậu vài em gái mởi mẻ, tránh cho lây dính sự giả cỗi của Diệp đại thẩm, càng ngày càng không có chút sức lực nào!"

Lục Ly liếc hắn, nói: "Em gái này cậu tự giữ lại cho chính mình đi, không phải gu của tôi!"

Hoàng Quyên ở bên cạnh lắm miệng nói: "Lục thiếu, tôi cũng thấy Diệp đại thẩm không thích hợp với anh, vui đùa chút thì được, đừng nghiêm túc như vậy! Được rồi, ăn cơm xong nếu không có việc gì, chúng ta cùng đi thăm Quý Hi đi! Cô ấy nói ở nhà muốn mốc meo rồi, bảo chúng ta đến nhà cô ấy đánh bài!"

Khương Lập Nguyên bất mãn trừng cô, Lục Ly trực tiếp không nể mặt mũi mà nói: "Các người đi đi, tôi nhớ ra rồi, tôi còn có việc, đi trước đây!"

Hắn nói xong đi thẳng ra ngoài, Khương Lập Nguyên tức giận mắng Hoàng Quyên nói: "Cũng đã dặn em đừng nhắc tới Quan Quý Hi rồi, em còn nói! Quan Quý Hi rốt cuộc đã cho em cái gì tốt, để em nói giúp cô ta!"

Hoàng Quyên mất hứng nói :"Cô ấy không cho em chỗ tốt, em cũng nói, em chính là nhìn không quen Diệp Tiểu Yêu kia, chỉ là hoa cúc dại còn muốn cắn chặt người ta không buông, cô ta dựa vào cái gì chứ! Hơn nữa, Đông Tử cũng không phải đối với Quan Quý Hi một chút cảm tình cũng không có, nếu không sao lại tận tâm tận lực chăm sốc Quý Hi ở bệnh viện mấy ngày chứ? Còn có, các người không nghe nói à? Quan gia người ta muốn hợp tác với Lục thị, hai vị đại gia của Lục gia đều đồng ý rồi, đều là do bọn họ nhìn trúng Quý Hi làm con dâu, không lẽ em không giúp cô ấy lại đi giúp Diệp Tiểu Yêu sao?"

Tạ Dụ Dương nhíu mày, như có điều suy nghĩ.

Khương Lập Nguyên tức giận nói: "Em quản được người ta nhìn trúng người nào sao, chuyện Đông Tử không thích, em cũng đừng thêm phiền phức vào! Còn như vậy, đừng trách anh tức giận!"

Hai người bảy mồm tám mỏ cãi nhau, Trương Di Thành lôi Tạ Dụ Dương mượn cớ đi ra ngoài, Trương Di Thành lo lắng nói: "Lục gia rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự ép Đông Tử cưới Quan Quý Hi? Cái cô Quan Quý Hi kia có gì tốt chứ, tính khí đại tiểu thư vừa tệ, còn không hiểu chuyện.Nếu như vậy, không bằng Đông Tử cưới quách Uông Vĩ Lan cho rồi! Người ta còn hiểu chuyện hơn, còn tốt hơn Quan Quý Hi!"

Tạ Dụ Dương lãnh đạm nói: "Cậu lo chuyện bao đồng làm gì! Đông Tử muốn kết hôn với người nào tới phiên cậu làm chủ sao? Cậu đó, quản tốt chuyện của bản thân là được! Đi thôi, đi tìm thú vui thôi!"

Hắn thoải mái thẳng bước đi.

---

Lục Ly lái xe trên đường, không muốn về nhà, lúc sau hắn nghe tiếng điện thoại vang lên, hắn vui vẻ, cầm điện thoại lên liền không kiềm được vẻ thất vọng trên khuôn mặt, là do Uông Vĩ Lan gọi tới. Hắn không muốn nghe, điện thoại vang lên hai lần, hắn lại sợ có chuyện gì, nên nghe máy.

Uông Vĩ Lan ở phía bên kia dường như đã uống nhiều rồi, nức nở nói: "Đông Tử, anh có thể tới đón em được không? Em gặp phải vài vị khách khó dây vào, uống hơi nhiều!"

Lục Ly nhíu mày, hỏi: "Em đang ở đâu?"

Uông Vĩ Lan đọc địa chỉ, Lục Ly nhìn xung quanh một chút, phát hiện ở đây cũng không cách quá xa, liền đồng ý.

Lái xe đến, thấy Uông Vĩ Lan ngồi xổm bên đường, hắn dừng xe bên cạnh cô rồi xuống xe, chạy tới hỏi: "Em không sao chứ?"

Uông Vĩ Lan ngẩng đầu, trên mặt có chút ướt, dường như vừa khóc, Lục Ly đỡ cô dậy, thấy tay áo của cô đều bị xé rách, nhất thời nổi trận lôi đình nói: "Tên khách nào lớn lối như vậy, dẫn anh đi gặp hắn!"

"Đông Tử, quên đi, em đã không làm nữa, không cần đắc tội với đám người đó!"

Uông Vĩ Lan lôi kéo hắn, cầu khẩn nói: "Chúng ta trở về thôi!"

Lục Ly không chịu, đòi tìm người ta tính sổ, Uông Vĩ Lan gấp gáp đến khóc, buông tay hắn ra nói: "Nếu anh còn như vậy, em không cần anh chở nữa, em đón xe..."

Cô loạng choạng đi xuống đường lớn, vẫy tay, một chiếc xe chạy với tốc độ nhanh lái đến, Uông Vĩ Lan đứng không vững mà lùi lại. Lục Ly thấy vậy, càng hoảng sợ, đưa tay kéo cô quay vào, chiếc xe kia phóng như bay chạy ngang qua.

Uông Vĩ Lan sợ đến mặt trắng bệch, rúc vào lòng của Lục Ly không nói nên lời.

Lục Ly bất đắc dĩ thở dài, đỡ cô lên xe, chở cô quay về.

Uông Vĩ Lan yếu ớt nói: "Tiền thuê nhà của anh xem ra phải mấy ngày nữa có đưa anh được, chờ em tìm được công việc...”

"Đừng nói nữa, em về nghỉ ngơi trước đi, mai anh dẫn em đi tìm dỉ nhỏ, em tự mình làm đi!" Lục Ly ra lệnh.

Uông Vĩ Lan lắc đầu: "Không muốn, em không mượn nợ anh thêm nữa."

Lục Ly tức giận nói: "Nợ một cái cũng là nợ, nợ hai cái cũng là nợ, em cứ tích luỹ dần đi, sau này từ từ trả! Mở tiệm này vẫn nên vào Lục thị mở, tự chọn một cái đi!"

Uông Vĩ Lan nhìn sắc mặt của hắn, cười khổ nói: "Em đây tự mở tiệm chứ! Uông Vĩ Tình đã khiến anh thực sự phiền não, em không muốn để anh thêm phiền nữa!"

"Được, cũng được, dù sao em cũng có kinh nghiệm về phục trang, nên mở tiệm đi!"

Lục Ly tính tình nóng nảy, đưa cô về nhà, rồi gọi cho Hứa Thanh Phù, Hứa Thanh Phù vừa nghe Uông Vĩ Lan muốn mở tiệm, liền cười nói: "Được đó, đang muốn kiếm vào nhãn hiệu làm đại lý, ngày mai con cứ dẫn cô ấy qua đây, dì cho cô ấy xem tài liệu, cô ấy cứ chọn một nhãn hiệu thích hợp với mình mà làm!"

"PHí gia nhập có đắt không ạ?" Uông Vĩ Lan ở bên chen vào nói, lo lắng nói: "Quá cao, em gánh không nổi!"

Lục Ly liếc cô một cái, tắt máy của Hứa Thanh Phù mới nói: "Cái này em không cần lo lắng, anh chi, em cứ kinh doanh tốt là được!"

Uông Vĩ Lan lắc đầu nói: "Cái này không cần, để cho anh xuất ra nhiều tiền như vậy , em áy náy lắm, nếu không như vầy đi, coi như anh là đại cổ đông, về sau tiền kiếm được sẽ chia hoa hồng cho anh!"

Lục Ly biết tính của cô, suy nghĩ một chút rồi nói :"Cũng được, coi như anh nhập cổ phần, nhưng mà cái gì anh cũng không quản, em toàn quyền phụ trách!"

Uông Vĩ Lan lúc này mới nở nụ cười, đi rửa mặt ra rồi nói: "Vừa rồi cũng chưa ăn gì, anh có đói không? Em mời anh ăn khuya!"

"Không cần, em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh tới đón em!" Lục Ly kiên quyết rồi đi, Uông Vĩ Lan cũng không thể làm gì hơn là đưa hắn ra cửa.

Lục Ly về đến nhà, dưới lầu vẫn không thấy xe của Diệp Tiểu Yêu đâu, hắn buồn bực lên phòng mình, tắm rửa xong, cũng không muốn xem TV, đi tới đi luôn, luôn cảm thấy buồn bực bất an, vừa giận dỗi, sau đó liền lên giường đi ngủ.

Cả giường trống không thiếu mất một người, cảm giác kia thật không quen, hắn mở to hai mắt tự nói với mình, không có Diệp Tiểu Yêu thì hơn hai mươi năm nay mình cũng sống được, coi như bắt đầu lại thói quen không có cô bên cạnh.

--

Diệp Tiểu Yêu đúng hẹn mời Cù Lâm đi ăn, Cù Lâm không dẫn theo Giang Nam mà một mình đến nhà hàng.

Diệp Tiểu Yêu chọn một nhà hàng Trung Hoa, cảnh vật xung quanh rất ưu nhã, cô đặt một bàn trong đại sảnh, xung quanh đều bị cây cối làm cản trở, không ngắm cảnh được. Cù Lâm tiến đến, cô liền nhìn thấy anh ta, nhìn hắn bước chân mềm mại, đôi chân thon dài đi tới, cô ngẩn người, trên người Cù Lâm có mùi của người đàn ông trưởng thành, từng cái nhấc tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách, người đàn ông như vậy sao lại muốn tiếp cận mình chứ?

Cô không tin một lần vô tình giúp đỡ là có thể khiến cho Cù Lâm tưởng nhớ mình, luôn cảm thấy phía sau có chuyện gì đó cô chưa nhìn rõ.

Vòng giải trí này là dạng gì cô chưa từng tiếp xúc qua, chẳng qua cảm thấy Cù Lâm rất đặc biệt, đặc biệt là không hề nhiễm tục khí của vòng giải trí này.

"Tiểu Yêu, anh không đến trễ chứ! Sao ánh mắt em lại nhìn anh thế nào?" Cù Lâm chọc ghẹo ngồi xuống.

Diệp Tiểu Yêu ngượng ngùng cườ nói: "Nhân vật như Lâm ca ra sân, em cho anh chút mặt mũi nên xem đến ngây người không được sao?"

Cù Lâm cười: "Vậy thật đúng là cho anh mặt mũi rồi! Chỉ là chờ bữa cơm này của em đúng là quá lâu đấy, em so với Lâm ca còn bận hơn nha!"

"Em chỉ là tép riêu, làm sao so sánh với Lâm ca được, em nói một câu liền có rất nhiều tiền hô hậu ủng chạy đi làm việc, còn em phải tự tay đi làm!"

Diệp Tiểu Yêu cười, đưa thực đơn cho hắn: "Không biết khẩu vị của anh, anh chọn đi, không cần tiết kiệm cho em đâu, bữa cơm này em còn mời được!"

"Anh cũng không khách khí với em!" Cù Lâm chỉ tay nói với người phục vụ, gọi hai món thanh đạm, lại một cua một tôm hùm, còn quay sang nói với Diệp Tiểu Yêu: "Tôm hùm quán bọn họ làm rất ngon, lát nữa em nếm thử xem!"

"Được!" Diệp Tiểu Yêu nghĩ lại thấy thân thể khoẻ mạnh, ăn chút chắc không sao nên liền gật đầu.

Cù Lâm muốn thêm một chai rượu, người phục vụ đi rồi mới cười nói: "Tiểu Yêu có thấy đau lòng không? Mời Lâm ca một bữa cơm mà giá lên tới mấy ngàn, có phải biết thế quỵt nợ luôn cho rồi không!"

Diệp Tiểu Yêu bị hắn chọc cười, nhún vai nói: "Mặc dù có chút đau lòng, nhưng vẫn còn có thể chấp nhận được, ngược lại em bắt được thẻ đen kim cương là Lâm ca rồi, hôm nào bắt dẫn đi ăn bù là được!"

Cù Lâm nở nụ cười, gật đầu nói: "Tiểu nha đầu này lại biết tính toán như vậy, cái tính không chịu thua thiệt này của em một chút cũng không thay đổi mà!"

Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: "Lâm ca, anh trước đây có quen em sao?"

Cù Lâm trêu ghẹo, nghịch ly nước cười nói: "Em nghĩ thử xem?"

Diệp Tiểu Yêu nhớ cả nửa ngày cũng không nhớ nổi, hoang mang lắc đầu nói: "Không nhớ rõ. Có lúc anh khiến em có cảm giác như đã quen biết, nhưng nếu đã quen, không có khả năng em lại quên mất anh!"

"Nghĩ không ra thì cứ từ từ nghĩ, có cảm giác thần bí một chút cũng rất tốt mà!" Cù Lâm mỉm cười: "Em chỉ cần tin tưởng Lâm ca sẽ không có ác ý với em là được!"

Nói đến việc này, Diệp Tiểu Yêu tạm thời buông bỏ suy nghĩ anh ấy là ai, hoang mang, hỏi: "Lâm ca, chuyện lần trước của em, anh giúp em điều tra sao rồi? Rốt cuộc là ai muốn hãm hại em?"

Cù Lâm cười một cái nói: "Em yên tâm, việc này anh đã giải quyết giúp em, cụ thể em đừng hỏi, biết ít đi một số chuyện, tránh thêm phức tạp!"

"Nhưng không phải, biết rõ sẽ khiến lòng em yên tâm hơn, Lâm ca nói em biết đi! Để em có đề phòng tốt một chút!" Diệp Tiểu Yêu bất tri bất giác giọng nói có chút làm nũng.

Cù Lâm cưng chiều nhìn cô một cái nói: "Em yên tâm, về sau có anh ở đâu, chuyện như vậy sẽ không phát sinh trên người em nữa, việc này lúc đó nên buông bỏ rồi!"

Món ăn lên, hắn nhân cơ hội cầm đũa lên nói: "Đây, ăn đi, tôm lạnh sẽ không ngon!

Diệp Tiểu Yêu nhìn hắn không muốn nói, cũng không tiện ép bược, không thể làm gì khác là động đũa, Cù Lâm để cho cô ăn tôm trước, sau đó lại cua, gạch vàng còn đặt vào chén nhỏ cho cô, còn ân cần đặt nước chấm bên cạnh.

Diệp Tiểu Yêu có chút cảm động trong lòng, từ xưa đến nay chưa từng có ai đối tốt với cô như vậy, nếu không có Lục Ly, cô nhất định sẽ thích đàn ông như Cù Lâm!

Trưởng thành, chín chắn, còn thân thiện như vậy, đổi lại là cô gái khác, ước chừng còn không thoát khỏi phần ôn nhu này!

"Lâm ca kết hôn rồi sao?" Cô thuận miệng hỏi.

Cù Lâm nhíu mày nhìn cô một cái, nhếch môi cười: "Không phải em nghiên cứu qua tư liệu về anh rồi sao? Làm sao, không tìm được vụ tai tiếng nào về anh à?"

Diệp Tiểu Yêu đỏ mặt, ánh mắt của Cù Lâm sao lại lợi hại như vậy, cô cãi lại: "Em hiếu kỳ thôi, chỉ tuỳ tiện nhìn một chút, cũng không phải là nghiên cứu nghiêm trọng như anh nói đâu!"

Cù Lâm bật cười: "Tuỳ tiện nhìn một chút còn không gọi là nghiên cứu à! Cũng không phải đã làm em sợ không dám đến gần anh! Nếu như tối qua không phải muốn nhờ vả anh, bữa cơm này ước chừng anh đoán không có rồi!"

Diệp Tiểu Yêu cười theo nói: "Em thề, em thật sự là muốn mời anh ăn cơm, cũng không phải là chỉ làm cho có lệ với anh đây! Hôm qua là cho có chút vội thôi!"

Cù Lâm đã hiểu cười cười: "Vội vàng yêu đương với cậu nhóc kia sao? Đúng rồi, quên hỏi em, ngày hôm qua đi bắt gian có thu hoạch gì không?"

"Lâm ca, em nào có đi bắt gian!" Diệp Tiểu Yêu đỏ mặt tựa như trái vải, nói vòng vo: "Cậu ấy là sếp của em, em đi tìm cậu ta có chút việc!"

Cù Lâm cười ha ha, lắc đầu nói: "Vịn cớ tệ như thế mà em cũng không ngại, dám nói ra, thật sự coi Lâm ca cái gì cũng không hiểu sao! Nếu như chỉ là sếp, phải nhờ vả Lâm ca sai người kiếm giúp em sao!"

Diệp Tiểu Yêu không cách nào phân rõ quan hệ nữa, tức giận nhìn hắn, Cù Lâm không nhịn được nở nụ cười, cũng không lo tay còn dính đồ ăn, đưa tay chọc lên cổ lên má cô, cười nói: "Bộ dáng lúc này không khác gì con cóc hết! Em đấy, ở trước mặt anh không cần phải giả vờ, Lâm ca có gì mà không biết chứ! Có yêu đương với cậu nhóc kia cũng không có gì, Lâm ca hiểu mà!"

Diệp Tiểu Yêu bị dáng vẻ cưng chiều của hắn an ủi, buông vẻ thận trọng xuống, cười nói: "Khẩu khí này của Lâm ca, lẽ nào anh biết bọn họ?"

"Anh và cậu ta không quen, chỉ là có vài phần uyên duyên(), cho nên biết đến bảo bối của Lục gia - thái tử gia này!"

() giống như duyên phận, dùng để chỉ người mà mình có cảm tình tốt.

Cù Lâm giễu cợt cười nói: "Sao vậy, vị thái tử gia này làm em hao tâm tổn trí sao?"

"Còn không hao tâm tổn trí được sao, ngay cả lúc làm việc với cậu ta cũng rất đau đầu!"

Diệp Tiểu Yêu vòng vo rồi nói đến trọng tâm câu chuyện, tò mò hỏi: "Anh quen thân với Lục Lộ lắm sao?"

Cù Lâm nhún nhún vai: "Có thể coi là vậy đi, cô ấy rất nổi tiếng trên thương trường, minh tinh cấp dưới của anh cũng có hợp tác qua với Lục thị, không muốn biết cũng phải biết! Được rồi, em ở Lục thị nên chắc biết một ít nội tình! Cô ấy đột nhiên vì sao rời đi? Có biết cô ấy đi nơi nào không?"

Diệp Tiểu Yêu cười khổ: "Em nào biết cô ấy đi đâu, chỉ biết cô ấy đi rồi, em mới vào Lục thị, Lục gia chỉ nói cô ấy mệt mỏi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một thời gian, chưa nói đi đâu!"

Cù Lâm hoang mang: "Ngay cả Lục Ly cũng không cho biết sao? Cô ấy không phải có quan hệ tốt với cậu ta lắm mà? Không có chuyện Lục Ly không biết được!"

"Thật sự không biết, cậu ta còn vì chuyện này mà buồn phiền! Nói Lục Lộ đến bây giờ vẫn chưa chịu gặp hắn!" Diệp Tiểu Yêu nói thật.

Cù Lâm nghe xong trầm mặc không ít, lông mày nhíu sát lại với nhau, Diệp Tiểu Yêu nhìn hắn ăn cũng chưa được bao nhiêu, cũng có chút lo sợ bất an, Cù Lâm rốt cuộc tiếp cận mình là vì sao?

Cơm nước xong xuôi, Cù Lâm muốn đưa Diệp Tiểu Yêu về nhà, cô nói mình có lái xe đến, Cù Lâm mới nói: "Vậy tự em về đi, hôm nào sẽ liên lạc lại!"

"Được, Lâm ca, anh đi thong thả!" Diệp Tiểu Yêu đưa mắt nhìn Cù Lâm lên xe lái đi, mới tự lái xe về nhà. Nhìn thời gian không còn sớm, cô ghé siêu thị mua chút thức ăn cho chó cùng đồ dùng hằng ngày, khi về đến dưới nhà, thấy xe của Lục Ly.

Cô lên lầu, mở cửa vào nhà, cũng không thấy Lục Ly đâu, nghĩ ra hẳn là hắn đang ở phòng của hắn, liền thở dài, người này muốn cùng mình chiến tranh lạnh sao? Được rồi, không dính tới việc tư thì tốt hơn, cô vui vẻ bình thản.

Tắm cho Hành Thái, xong cô mới tắm mình, giặt đồ xong liền lên giường nằm xem tin tức, nghĩ tới Cù Lâm, cô không nhịn được mà thăm dò tin tức về hắn. Lần này so với lần trước kỹ lưỡng hơn. Nhưng tin tức về Cù Lâm vẫn ít đến đáng thương, chỉ biết hắn kết hôn một lần, là đại cổ đông của Hoàn Vũ, người phụ nữ sau khi ly dị kia thì ra nước ngoài sống, không cho hắn nuôi con.

Diệp Tiểu Yêu có chút không cam lòng, tiếp tục tìm xem, cuối cùng cũng có một tin tức ngắn về Cù Lâm, có người nói anh ta xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, sau khi cha mất thì theo mẹ gả đến Cù gia, thông tin về cha ruột của Cù Lâm không hề được đề cập đến, chỉ nói Cù Lâm được như bây giờ là do Cù gia bồi dưỡng.

Diệp Tiểu Yêu lật cả nửa ngày, trừ cái đó ra cũng không kiếm được tin tức gì có giá trị, nhưng tin ngoài lề thì có không ít, tuy nhiên đều là tin vô hại. Cô nghĩ đến việc Cù Lâm giúp mình đè vụ ma tuý xuống, liền buông tha, thủ đoạn của anh ta lợi hại như vậy, nếu thật sự có tin tức xấu cho anh ta, nhất định đã bị anh ta xử lý từ sớm.

Cù Lâm rốt cuộc là người nào?

Diệp Tiểu Yêu ôm gối khổ sở suy nghĩ, thái độ của anh ta đối với mình không giống đàn ông đối với phụ nữ, mà giống như anh trai nhà bên, rất thân thiết, quan tâm cô.

Nhưng trong trí nhớ của cô sao lại không có một người như vậy nhỉ?

Suy nghĩ hồi lâu không ra, cô cũng không thể làm gì hơn là bỏ qua, để mọi chuyện sang một bên, chui vào trong chăn ngủ.

Giấc mơ khi ngủ này rất không thực tế, cô nằm mơ, mơ về thời còn nhỏ, có một người đẩy cô từ lầu hai xuống, sau khi cô té xuống bụi cây thì nghe được tiếng cười của mấy đứa bé, mơ hồ, tiếng cười kia tự nhiên biến thành tiếng cười to của Cù Lâm, làm cho cô giật mình tỉnh dậy.

Cô sờ sờ mặt mình, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, cô đi vào phòng bếp, tự rót cho mình ly nước mới có chút tốt hơn, quay về nằm trên giường vẫn không ngủ được, luôn cảm thấy trong lòng không yên. Suy nghĩ một chút, cô quyết định về sau mình vẫn nên ít lui tới với Cù Lâm, mặc dù anh ta đối tốt với mình, nhưng nhìn không ra được khiến cô cảm thấy nguy hiểm, trách xa là thượng sách.

Cứ như vậy chịu đựng đến trời sáng, cô rời giường vào nhà t ắm, chuẩn bị xong thì làm cho mình ít đồ ăn rồi đi xuống dưới lầu, xe Lục Ly đã không thấy đâu, cô cảm thấy có chút kỳ quái, lần đầu tiên thấy người này tích cực đi làm như thế, không có thể nào??

Quả nhiên, đi đến công ty không thấy xe hắn đâu, cô cười nhạt, hạ quyết tâm sẽ không gọi điện cho hắn.

Bận rộn cả buổi sáng vẫn không thấy Lục Ly đâu, đến giờ ăn trưa, Diệp Tiểu Yêu đang thu dọn tài liệu, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. Khi đang cùng Cố An Dịch đi xuống lầu thì thấy xe Lục Ly lái tới, cô vô tình nhìn sang, thấy một cô gái ngồi trong xe của anh ta, hình như là Uông Vĩ Lan.

Cô ngẩn ra, cũng không thấy rõ đã nghe người bên cạnh kêu lên: "Chị ơi, chờ chị đã lâu, làm sao giờ mới đến."

Cô quay đầu nhìn lại, là Uông Vĩ Tình, cô ta hướng về phía xe Lục Ly đang đi tới, Diệp Tiểu Yêu liền hiểu rõ, xem ra mình không nhận nhầm người. Nói như vậy, sáng sớm Lục Ly đã đi ra ngoài là vì muốn tìm Uông Vĩ Lan?

Lục Ly cũng thấy Diệp Tiểu Yêu, chẳng biết tại sao, có chút chột dạ, nhìn cô, còn mong đợi cô sẽ chào mình, ai ngờ Diệp Tiểu Yêu lại cùng Cố An Dịch đi về hướng đối diện, giả vờ như không thấy hắn, tim của hắn lập tức giống như đang bị hàng vạn con kiến cắn qua, khó chịu tăng lên.

Uông Vĩ Lan làm bộ không phát hiện Diệp Tiểu Yêu, cười nói: "Vĩ Tinh, quần áo mà em muốn chị mang đến đây, còn chưa ăn cơm đúng không, chị và Đông Tử cũng chưa ăn, cùng nhau đi đi!"

Uông Vĩ Tình lập tức cao hứng kéo cửa xe ra rồi bước lên, cười duyên với Lục Ly: "Đông Tử ca mời khách, em đương nhiên muốn ăn rồi!"

Lục Ly không tiện từ chối, liền nói: "Vĩ Tinh lát nữa còn phải đi làm, chúng ta ăn gần đây đi! Đến chỗ cửa hàng thức ăn nhanh đối diện ăn đi!"

Hắn bước xuống xe, thấy Diệp Tiểu Yêu cùng Cố An Dịch đi vào một cửa hàng thức ăn nhanh, không thể làm gì hơn là dẫn chị em Uông Vĩ Lan vào đấy.

Cố An Dịch thấy Diệp Tiểu Yêu ăn vài miếng rồi để xuống, nhịn không được, quan tâm hỏi: "Sao vậy, dạ dày khó chịu sao?"

Diệp Tiểu Yêu lắc đầu: "Không có, nghĩ đến một số chuyện nên trong lòng buồn phiền thôi."

Cố An Dịch cười nói: "Không phải là thấy Lục thiếu dẫn theo mấy cô gái khác nên trong lòng khó chịu đấy chứ?"

Truyện Chữ Hay