[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

chương 77: chương 74

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sân thượng lầu hai Minh Nguyệt Lâu, Dương Cửu Lang không uống bao nhiêu, bây giờ đang tựa vào lan can, hứng thú nhìn đường cái dưới lầu.

Đào Dương liều mạng níu lấy cánh tay Quách Kỳ Lân, còn Quách Kỳ Lân thì đang gõ cửa từng nhà, tay trái giơ vò rượu, tay phải cầm ly rượu, trông thấy nam thì gọi ca, thấy nữa thì gọi tỷ, trông thấy con chó lang thang cũng phải la lên là huynh đệ, nói cái gì cũng muốn mời nó uống một ly.

Dương Cửu Lang không khỏi lắc đầu cười: Ôi chao, hình ảnh thần kỳ đến mức này đúng là nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán!

Đã hơn nửa đêm rồi, không nhà nào muốn mở cửa cho nó hết! Tạ Kim bật cười, hắn cũng không uống nhiều bao nhiêu, quan trọng là Lý Hạc Đông lên tiếng nên cũng không ai dám uống với hắn.

Nhưng còn ba vị kia đều đã uống đến tương đối rồi, Lý Hạc Đông nằm nhoài lên bàn, trông như đã ngủ thiếp đi, Trương Cửu Linh thì không thấy đâu, chắc là y đang ở dưới gầm bàn, Trương Vân Lôi vẫn còn ngồi, như nghe thấy Dương Cửu Lang nói chuyện nên lung la lung lay đứng lên đi về phía hắn.

Cửu Lang~ Trương Vân Nói nói chuyện lè nhè không rõ ràng, mềm nhũn gọi một tiếng, ngã thẳng vào lòng Dương Cửu Lang, lầm bầm một câu như nũng nịu: Ta say rồi.

Cái này thật sự quá đáng yêu, Dương Cửu Lang thích ghê gớm, vội đưa tay ôm lấy y, cười bất đắc dĩ: Em cũng biết à? Lúc nãy bảo em uống ít một chút, còn trách ta quản em.

Cửu Lang! Trương Vân Lôi lại gọi hắn, đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Dương Cửu Lang, y hoảng sợ mở to mắt: Ôi...! Cửu Lang! Hỏng rồi hỏng rồi!

Cái gì hỏng? Lý Hạc Đông nghe được câu này, trong nháy mắt ngẩng đầu cảnh giác, Dương Cửu Lang cũng giật bắn mình, cuống quít hỏi y: Sao vậy? Khó chịu hay muốn ói? Hay va vào đâu rồi?

Trương Vân Lôi sốt ruột đến mức nhíu chặt mày, híp mắt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên bĩu môi, khóc òa lên, nước mắt to như hạt đọc rơi xuống lã chã: Không xong rồi!

Việc này thật sự khiến Dương Cửu Lang sợ, vội vàng lau nước mắt cho y, hỏi: Rốt cuộc là em làm sao? Đột nhiên sao lại khóc chứ?

Mất rồi! Mất tiêu rồi! Trương Vân Lôi khóc đến tan nát cõi lòng, hai tay nâng mặt Dương Cửu Lang lên: Cửu Lang, hỏng rồi! Sao mắt của người mất rồi! Mắt ngươi đi đâu rồi!

Phụt! Tạ Kim phun cả ngụm rượu ra, Lý Hạc Đông cũng cười đến chảy nước mắt, không ngừng vỗ bàn: Mất mắt rồi hahahaha!

Dương Cửu Lang hít sâu một hơi, trợn trắng mắt lên, may mà câu này là Trương Vân Lôi nói, chứ mà đổi lại là hai người kia thì hắn đã sớm đấm cho một cái rồi!

Mắt ngươi ném đi đâu rồi! Làm sao bây giờ đây Cửu Lang! Trương Vân Lôi khóc muốn chết rồi, ngồi trên đùi Dương Cửu Lang, hai tay kéo lỗ tai hắn, liều mạng tìm xem mắt ở đâu trên mặt hắn, nhìn dáng vẻ này thật là đang lo cho hắn, nhưng cũng rất đáng giận.

Dương Cửu Lang tặc lưỡi, trừng to mắt cho y nhìn: Không phải còn ở đây sao? Không có mất!

Sao lại thêm hai con mắt vậy? Trương Vân Lôi dừng khóc, lúc này đưa tay đi tóm lấy mắt của hắn, khỏi phải nói, y uống nhiều quá nên nhìn gì cũng bị bóng chồng bóng rồi, nhưng tóm vẫn rất chuẩn, một phát đã nhéo được đến mí mắt của Dương Cửu Lang, dốc sức kéo xuống!

Ấy! Ái ui! Dương Cửu Lang la lên, nhanh tay gỡ tay y ra, nhưng tên nhóc này uống say lại khỏe hơn bình thường, làm thế nào cũng không gỡ ra được!

Lý Hạc Đông cười đến mức muốn sốc hông, vừa mở mắt đã thấy hình tượng này cũng mở mang tầm mắt, Tạ Kim cũng lắc đầu bất đắc dĩ, âm thầm cảm thán Trương Vân Lôi này rượu vào quậy cũng không thua gì Quách Kỳ Lân kia đâu!

Thấy Lý Hạc Đông tỉnh, cũng hiếm khi cười đến vui vẻ như vậy, Tạ Kim thừa cơ bước tới, lấy lòng rót cho y ly rượu: Đông tử, hai ta cũng uống một ly đi?

Lý Hạc Đông lập tức lạnh mặt, cướp lấy ly rượu, trừng mắt liếc hắn: Rượu thì có thể uống, nhưng tha thứ cho ngươi thì không có cửa đâu!

Tạ Kim lúng túng giật giật khóe miệng, thầm nghĩ thế này là chưa uống đủ rồi, đợi chuốc say y, lừa y viết thư thứ lỗi, in thêm dấu vân tay, phòng trường hợp y tinh rồi lại chối!

Tha thứ hay không khoan hẳn nói, nào, uống uống uống! Tạ Kim cười rót rượu cho y.

Còn dưới chân hai người này, Trương Cửu Linh tửu lượng kém nhất, đã ngủ dưới gầm bàn được một giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy mình đang ngủ dưới sàn nhà cứng ngắc, còn tưởng là đang ở trong nhà mình, thầm nghĩ nhất định là Vương Cửu Long thừa dịp đêm khuya ném y xuống giường, vội leo ra khỏi gầm bàn, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh của Minh Nguyệt Lâu, định đi vệ sinh xong trở ra sẽ giành giường với hắn!

Cũng làm khó cho y, uống tới như vậy rồi còn có thể tìm chính xác nhà vệ sinh, vừa giải quyết xong đi ra, dưới chân đạp phải thứ gì đó, lập tức cắm đầu xuống đất!

Mẹ nó! Cái quái gì vậy!

Cú ngã này khiến y suýt nôn hết ra, Trương Cửu Linh tức nổ phổi mắng một tiếng, nhìn lại xem là tên mù nào cản đường, kết quả đột nhiên phát hiện lại là người!

ĐM!

Thi thể? Mưu sát! Vứt xác! Bánh bao nhân thịt người! Cái này cmn là quán trọ giết người cướp của!

Ngay trong nháy mắt này, Trương Cửu Linh đã tưởng tượng ra trọn vẹn một vụ án hình sự hoàn chỉnh, còn chưa tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện thi thể này nhìn còn hơi quen mắt, lại tập trung nhìn, đây không phải Vương Cửu Long sao?

Trời ơi! Vương Cửu Long! Trương Cửu Linh lật đật nhào tới bên cạnh hắn, lúc nãy còn cảm thấy thi thể vô cùng kinh khủng, bây giờ lại trở nên vô cùng thân thiết, đồng thời hốc mắt lại dâng lên nước mắt, bỗng nằm ngoài lên người Vương Cửu Long bắt đầu kêu khóc.

Không biết học được từ bác gái nào, Trương Cửu Long vừa khóc đập đập lên ngực Vương Cửu Long, lại còn kêu: Ông già của tôi ơi! Sao ngươi lại mất sớm như vậy chứ!

Tiếng kêu khóc kinh thiên động địa này trong nháy mắt thu hút vô số người vây lại nhìn, cả đám đều đang cảm thấy chuyện này quá đáng thương, tuổi trẻ vậy mà đã mất rồi! Nhìn tiểu tử bên cạnh thương tâm, quá thảm rồi!

Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở lầu hai Minh Nguyệt Lâu.

Vương Dụ Tôn nhìn ra cửa một chút, thầm nghĩ Vương Cửu Long đó sao đi vệ sinh còn chưa quay lại nữa, đợi tới đợi lui thật sự không đợi hắn nổi nữa, Vương Dụ Tôn gọi một tiểu nhị lại: Xin hỏi một chút, nhà vệ sinh của các huynh ở đâu vậy?

Tiểu nhị mới về từ nhà vệ sinh, nghe vậy lật đật khuyên hắn: Ôi trời! Khách quan đừng đi! Ở đó vừa mới có người chết, đã có người báo quan rồi, lát nữa quan gia sẽ đến!

Chết người á? Vương Dụ Tôn giật mình, nghĩ lại, có lẽ nào Vương Cửu Long xem náo nhiệt nên mới vướng chân rồi không, vội gọi tiểu nhị hỏi đường, muốn đến đưa hắn về, dù sao hắn cũng đã uống hơi nhiều, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao!

Vừa chạy đến gần nhà vệ sinh thì đã nghe được một trận rộn ràng ở đằng trước, một đám người vây thành vòng tròn, còn có quan binh đang tổ chức trật tự, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện!

Vương Dụ Tôn cuống quít tới gần, thò đầu vào trong đám người tìm bóng dáng của Vương Cửu Long, cái chiều cao có thể nói là xuất chúng đó nhìn một cái là phải thấy ngay mới phải chứ, sao không tìm được thế này!

Lúc này các quan binh cầm cáng cứu thương khiêng thi thể lên đi ngang qua bên cạnh hắn, Vương Dụ Tôn vội quét mắt nhìn thi thể kia một chút, sau đó quay đầu tìm Vương Cửu Long, vừa mới xoay qua, đột nhiên hắn phát hiện có gì đó không đúng? Cái thi thể vừa rồi sao nhìn quen vậy?

Vương Dụ Tôn vội quay đầu nhìn lại, tiếc là trời tối hắn không thấy rõ lắm, vất vả lắm mới nhận ra được quần áo trên người, Vương Dụ Tôn lập tức trợn to mắt nhìn, thi thể kia không phải chính là anh họ của hắn sao!

Quan gia! Quan...!

Không đợi hắn bước đến đã bị quần chúng vây xem giải tán vây lấy, Vương Dụ Tôn cố hết sức chen về phía trước, vừa xuyên qua được đám người thì đám quan binh kia đã đưa thi thể lên xe ngựa đi xa rồi.

Vương Dụ Tôn trợn mắt há mồm nhìn xe ngựa biến mất trong tầm mắt, không biết giờ khắc này hắn nên quay về uống rượu hay là về nói cho bác biết, suy nghĩ một lát, Vương Dụ Tôn quyết định vẫn đến nha môn một chuyến, rõ ràng là uống quá nhiều thôi mà, sao đột nhiên lại chết chứ? Quá kỳ lạ!

Bên đường cái, Quách Kỳ Lân cuối cùng cũng gõ đến mệt, gối lên đầu gối của Đào Dương ngủ thiếp đi bên đường, còn Đào Dương mệt hơn cả hắn, ngồi bên đường với vẻ không còn thiết sống, hai tay chống xuống đất phía sau lưng, ngửa đầu ra sau, thở phào một hơi.

Đào Dương!

Bên cạnh có người gọi, Đào Dương quay đầu nhìn, chợt thấy Dương Cửu Lang đang dìu Trương Vân Lôi đi về phía này, Trương Vân Lôi còn chưa tỉnh, cũng không biết tại sao cứ khóc lóc không thôi, vừa khóc còn vừa nhéo mặt Dương Cửu Lang.

Dương Cửu Lang đè bàn tay hư hỏng của Trương Vân Lôi lại, đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân, nhíu mày hỏi y: Giờ sao? Ngươi dẫn nó về nhà hay đến nhà ta?

Đào Dương cúi đầu đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân đang ngủ say trên đầu gối mình, thở dài nói: Vẫn là đến nhà huynh đi, để cha huynh ấy mà nhìn thấy bộ dạng này thì tiêu đời đấy.

Vậy ngươi đỡ em ấy đi, ta gọi tài xế đem xe ra.

Dương Cửu Lang nói, cẩn thận đặt Trương Vân Lôi bên cạnh Đào Dương, dặn dò y: Ngươi giúp ta trông chừng em ấy, ta quay lại ngay!

Được.

Đào Dương gật đầu, thấy Dương Cửu Lang đã chạy đi, tò mò hỏi Dương Vân Lôi: Sư ca, huynh sao vậy? Sao lại khóc?

Trương Vân Lôi nghe thế xong càng khóc to hơn, vừa rơi nước mắt vừa kêu: Cửu Lang mất con mắt rồi!

Phì! Đào Dương thật sự không nhịn được mà cười to!

Sau mười mấy phút, tài xế tới, Dương Cửu Lang và Đào Dương tốn hết một đống công sức mới nhét hai cậu cháu kia vào xe được, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, quay đầu hỏi Tạ Kim: Sư gia, hai người về thế nào?

Lý Hạc Đông đã say đến nằm sấp, giờ phút này đang tựa trên lưng Tạ Kim, Tạ Kim cười với bọn họ: Ta đưa cậu ấy về tiệm ngủ một đêm, các cậu yên tâm đi.

Vậy được.

Dương Cửu Lang gật đầu, cười hỏi hắn: Sao rồi? Hai người làm hòa chưa?

Tạ Kim cười nói: Chuyện này tự ta có cách, trời sắp sáng rồi, các cậu mau về đi.

Ủa? Đột nhiên Đào Dương nhớ ra: Cửu Linh đâu rồi?

Dương Cửu Lang vỗ tay: Nó ngủ dưới gầm bàn, ta dặn Loan ca rồi, lát nữa mở cho nó một phòng, để nó ngủ lại đây, ngày mai tự về!

Vậy tốt rồi.

Đào Dương gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, lật đật vọt tới trước xe, mở cửa kế bên tài xế ngồi xuống, Dương Cửu Lang cũng phản ứng kịp, vội vàng bước tới: Này! Ngươi không thể như vậy được! Ta không ngồi cùng bọn họ đâu!

Tạ Kim nhìn bọn họ, cười bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Lý Hạc Đông đang ngủ say trên lưng, quay người đi về phía tiệm vàng của hắn.

Đợi sau khi mấy người này đi hết, Minh Nguyệt Lâu vẫn chưa thể yên bình, dù sao chết người cũng không phải chuyện nhỏ, Loan Vân Bình mặc áo khoác đi ra ngoài, hỏi thăm đồ đệ Cao Tiểu Bối: Sao đột nhiên lại chết người, con có thấy người đó là ai không?

Cao Tiểu Bối theo sát sau lưng y, lắc đầu nói: Không, lúc con tới đã khiêng người đi rồi, một quan gia bảo con báo cho người đến nha môn một chuyến, nhận người.

Thật là, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ! Loan Vân Bình tặc lưỡi, đi ngang qua sân thượng lầu hai, đột nhiên nhớ ra gì đó, căn dặn Cao Tiểu Bối: À phải rồi, Cửu Linh còn đang ngủ dưới gầm bàn, con mau kéo nó ra, mở một phòng cho nó.

Dạ.

Cao Tiểu Bối đáp lời, vội chạy tới, nhấc khăn trải bàn lên, bên trong lại không có một ai, Cao Tiểu Bối kinh hãi nói: Sư phụ! Chú Cửu Linh không có ở dưới bàn!

Hả? Loan Vân Bình lật đật chạy tới, thấy dưới gầm bàn đúng là không có ai, vội nhìn khắp bốn phía tìm y.

Cao Tiểu Bối giúp đỡ đi tìm, ngay cả cầu thang cũng nhìn, vẫn không tìm được Trương Cửu Linh, Loan Vân Bình thở dài, lại bực bội tặc lưỡi: Nguy rồi, bên kia vừa mới chết một người, bên này lại mất tích một đứa, Minh Nguyệt Lâu này của ta chờ mà đóng cửa đi..

Truyện Chữ Hay