Sau khi rời khỏi nhà họ Dương, Mạnh Hạc Đường tìm xe ngựa khắp nơi, đưa hết tất cả tiền trên người cho ông chủ, mướn một con khoái mã, đi thẳng về phía cửa thành, y định lại đến nhà lão Tần một chuyến, nói không chừng lão Tần đã về rồi ấy chứ?
Mặc dù cưỡi ngựa không nhanh được bằng ô tô, nhưng ô tô chỉ có thể đi đại lộ, cưỡi ngựa thì có thể đi đường núi, mặc dù đường núi gập ghềnh nhưng khoảng cách ngắn hơn so với đại lộ, tính kỹ xong ra roi thúc ngựa tiết kiệm không ít thời gian.
Mặt trời sắp xuống núi, Mạnh Hạc Đường còn đang ở trong núi sâu, xung quanh dần tối lại, nếu trước khi trời tối còn chưa rời khỏi ngọn núi sâu thẳm này được thì e là sẽ phải lạc đường ở đây, Mạnh Hạc Đường tranh thủ vung dây cương, tăng tốc.
Cứu mạng đi! Có ai không vậy?
Lại đi qua một đoạn đường, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu, Mạnh Hạnh Đường nắm chặt dây cương dừng lại, kinh ngạc liếc nhìn xung quanh, cuối cùng xác định được hướng mà tiếng kêu truyền đến, xoắn xuýt liên tục cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử.
Một chiếc xe hơi dừng trong đường núi, thoạt nhìn hình như là bánh xe lún xuống bùn, có một ông cụ quần áo lộng lẫy đang ngồi trên tảng đá bên đường, liên tục hô hào cứu mạng, còn có một chàng trai ăn mặc như tài xế đang ngồi xổm ở phía trước bánh sau xe, tựa như đang nghĩ cách giải quyết.
Mạnh Hạc Đường đong đưa dây cương tiến tới, cúi người hỏi: Bác ơi, xảy ra chuyện gì vậy?
Ông cụ kia thấy y, vội đứng dậy cười nói: Ôi trời! Chàng trai đến đúng lúc lắm, xe của chúng ta bị kẹt trong bùn, làm phiền cậu giúp đỡ đẩy ra một chút, cậu thấy có được không?
Hóa ra đúng thật chỉ là bánh xe bị lún trong bùn thôi, Mạnh Hạc Đường quan sát bọn họ một chút, không thấy có ai bị thương nên khẽ lắc đầu, nói với vẻ có lỗi: Thật ngại quá, ta vội đi cứu mạng, thứ lỗi cho ta không giúp ngài được.
Nói rồi lay động dây cương định đi, tài xế thấy thế vội xông tới ngăn y lại, cười lấy lòng: Đừng đi đừng đi, vị đại ca kia, huynh xem xe này lún quá sâu, con ngựa này của huynh có thể sánh được với mười người, chỉ cần giúp chúng ta lôi xe ra là được rồi.
Mạnh Hạc Đường lộ vẻ khó xử, lại lắc đầu với hắn: Thật sự rất có lỗi, đường ta phải đi còn rất xa, không biết thể lực của con ngựa này có thể giữ vững tới đích hay không nữa, thứ cho ta lực bất tòng tâm.
Chúng ta dùng tiền thuê con ngựa của huynh là được rồi chứ! Tài xế cứ cắn chặt không buông, chết sống cũng không để y đi.
Mạnh Hạc Đường không giận, vẫn lễ phép lắc đầu nói: Mạng người lớn hơn vạn lượng hoàng kim, rất xin lỗi, xin hãy để cho ta qua.;
Huynh! Tài xế lại định nói gì, ông cụ kia xua tay nói: Được rồi được rồi, người ta vội đi cứu mạng, để người ta đi qua đi!
Lúc này tài xế mới đành tránh đường, Mạnh Hạc Đường gật đầu với ông cụ kia, vội vàng lay dây cương tiến lên.
Tài xế kia đưa mắt nhìn y chạy xa, sau đó quay đầu nhìn về phía ông cụ kia: Sư phụ, sao người lại để hắn đi vậy, rừng núi hoang vắng thế này mấy ngày cũng chẳng có ai tới, chẳng lẽ chúng ta phải đi bộ về nhà sao?
Vu Khiêm liếc hắn, cười nói: Tiểu tử con còn nói người ta nữa, nếu không phải con muốn tiện lợi nên mới nhất định phải đi đường này thì chúng ta có thể rơi vào bước đường này sao? Đợi khi nào về nhà con mau đổi bộ quần áo này đi, sau này đừng lái xe nữa, đi canh cửa cho ta!
Đừng mà! Sư phụ! Lý Tư Minh vội chắp tay với ông ấy: Không phải con chỉ vì muốn tranh thủ thời gian trước khi trời tối sao?
Vậy con xem mặt trời đã sắp xuống núi rồi, chúng ta đến nhà chưa? Vu Khiêm bật cười, lại ngồi lên tảng đá kia phất tay với hắn: Mau đẩy đi, lát nữa trời tối rồi sói, gấu các thứ sẽ nhảy ra tha người đi đấy!
Lý Tư Minh nghe vậy thì giật bắn mình, cuống quít chạy đến sau xe tiếp tục nghĩ cách, Vu Khiêm cười bất đắc dĩ, sau đó đưa mắt nhìn về hướng mà Mạnh HạC Đường đã rời đi, thầm nghĩ tiểu tử này thật ra cũng không tệ lắm, nếu đổi lại là kẻ tham tiền, thấy bọn họ có xe và còn ăn mặc sang như vậy chắc đã sớm xông lên giúp đỡ, nhưng như vậy cũng chỉ có thể nói lên là tiểu tử đó không thiếu tiền chứ cũng không nói lên được gì khác.
Mãi đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi vẫn không có ai tới, Lý Tư Minh thật sự bó tay, bánh xe càng lún càng sâu, dựa vào một mình hắn chắc chắn không thể nào đẩy ra được.
Vậy thì cứ về nhà thôi? Nhưng dù sao sư phụ cũng không phải chàng trai trẻ tuổi, sợ là đi không được bao xa, để lại một mình ông ấy lại đi còn mình thì đi cầu cứu được không nhỉ? Nhưng sợ dã thú sẽ tới tha ông cụ đi, hoặc lại đụng phải cướp bóc gì đó.
Lý Tư Minh lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi: Sư phụ, thật sự không được thì để con cõng người về nha?
Vậy không xấu hổ mất mặt sao? Vu Khiêm bật cười, ông cũng không vội, ngồi mấy canh giờ trên tảng đá, không ngại cộm, cũng không la đói la khát.
Lý Tư Minh thì lại không có kiên nhẫn, hắn tặc lưỡi: Vậy phải làm sao đây? Lúc nãy sư phụ không nên để người đó đi, hắn gấp cứu mạng vậy hai ta sắp chết ở đây không phải cũng là hai cái mạng sao!
Này! Bên đó có ai không!
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi, hai người nhìn theo hướng tiếng kêu, chỉ thấy một đám người to con giơ bó đuốc chạy về phía này, Lý Tư Minh giật nảy mình, cuống quít tiến đến trước mặt Vu Khiêm, đưa tay che sư phụ ở phía sau, nhìn thì rất anh dũng nếu chân của hắn không run bần bật.
Sư sư sư sư phụ, cái cái cái, không phải phải phải là gặp...Ăn ăn ăn ăn, ăn cướp chứ!
Vu Khiêm cũng kinh hãi nói: Ôi! Vậy thì tệ quá, vậy thì không xong rồi, con có thể đánh được nhiều người như vậy không?
Hả? Con đánh hả? Lý Tư Minh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía ông, còn chưa định được lát nữa phải anh dũng chịu chết thế nào mà, đám người to con đó chạy tới trước mặt bọn họ, thủ lĩnh đứng ra, gật đầu với Vu Khiêm: Xin hỏi ông chủ này vừa rồi có thấy một người cưỡi ngựa đi ngang qua đây không?
Không! Không thấy! Lý Tư Minh vội trả lời, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này là kẻ thù của tiểu tử kia?
Người cao to dẫn đầu quan sát bọn họ một chút, lại nhìn chiếc xe đang lún trong bùn bên cạnh, nói với vẻ khó hiểu: Không thể nào, người mà hắn tả với ta rõ ràng là giống hai người mà.
Vu Khiêm thấy bọn họ không có ác ý gì nên đẩy đồ đệ Lý Tư Minh ra, chắp tay đáp lễ với họ: Xin hỏi các vị tráng sĩ đang làm gì?
Người cao to dẫn đầu trả lời: Mấy huynh đệ chúng ta đang chuyển hàng hóa ở gần núi, vừa rồi gặp được một công tử cưỡi ngựa đi ngang, đưa cho chúng ta một miếng ngọc bội, nói là có người bị lún xe vào bùn ở gần đây, bảo chúng ta tới giúp đẩy xe.
Tiểu tử đó thể mà còn nghĩ đến bọn họ!
Trong nháy mắt cảm tình của Vu Khiêm đối với y tăng lên, vội hỏi người cao to kia: Vậy công tử có để lại danh tính không?
Cái này thì không.
Người cao to lắc đầu.
Lại còn là người không mong báo đáp, Vu Khiêm cong môi, chắp tay với người cao to kia: Vậy làm phiền các vị tráng sĩ, nhưng ngài vừa nói cậu ấy đưa cho ngài một miếng ngọc bội, có thể cho ta xem một chút không?
Người to con kia cũng là người thành thật, lập tức móc ngọc bội ra đưa cho ông, Vu Khiêm nhận lấy ngọc bội, quan sát tỉ mỉ một phen, lại còn là một ngọc bội vàng khảm ngọc, tiểu tử đó quả thật không thiếu tiền, trên ngọc bội đó không viết tên, thực sự cũng không nhìn ra được thân phận của tiểu tử đó.
Người cao to giải thích với ông: Vị công tử đó nói, ngọc bội chỉ để lại chỗ chúng ta thôi, đợi khi nào quay về sẽ chuộc lại.
Vu Khiêm suy nghĩ một lát, mỉm cười với người cao to: Ta biết vị công tử đó, cậu ấy là con của ta, ta giao tiền công cho các vị, đợi khi nào cậu ấy quay về, các vị nói cho cậu ấy biết, ngọc bội kia cha cậu ấy đã chuộc giúp cậu ấy rồi, đến nhà họ Vu ở Bắc Kinh lấy lại là được.
Chuyện này...!Người cao to kia hơi không tin, dù sao làm gì có cha con nào đường ai nấy đi như vậy, huống chi người làm cha còn đang gặp nạn trên núi nữa.
Tư Minh, để lại cách liên lạc.
Vu Khiêm viết hắn sẽ không dễ tin, vẫy tay về phía Lý Tư Minh, trong nháy mắt Lý Tư Minh tiếp thu, về lại trong xe lấy giấy chút viết ra địa chỉ, lại lấy con dấu của Vu Khiêm ra in lên, sau đó đưa cho người cao to kia: Sư phụ ta là hội trưởng của hội thương mại Bắc Kinh, con dấu cũng đã in lên đây, tuyệt đối sẽ không lừa các vị.
Người cao to kia đưa mắt nhìn địa chỉ dưới con dấu, lúc này mới bán tín bán nghi gật đầu: Được rồi, chúng ta sẽ truyền lời giúp ngài..